Chương 48: Nghênh đón đoàn gia

Đoàn Hàn Chi bước ra từ cửa VIP chuyên dụng, phía trước có tiếp viên hàng không tươi cười ngọt ngào dẫn đường, phía sau có hai tài xế xách hành lý, hai vệ sĩ bảo vệ cùng vài tùy tùng đi theo cầm dù che nắng, điện thoại di động, tạp chí trên chuyến bay, giấy chứng nhận thông hành,… Cả đoàn người thong thả bước đi, uy vũ dị thường.


Đoàn Hàn Chi đeo kính râm, che khuất nửa khuôn mặt, sống mũi cao thẳng dưới ánh đèn phản xạ ra tia sáng. Trước khi bước xuống máy bay, vì để ứng phó giới truyền thống cùng đèn chớp máy ảnh, trợ lý đã đặc biệt thoa lên tí phấn hồng, trang điểm cho y, bằng không với số lượng đèn chớp này, hình ảnh hiện ra trên trang nhất mấy tờ báo giải trí ngày mai sẽ là cương thi.


“Ra rồi! Ra rồi!” Không biết ai là người đầu tiên hét lên.


Tựa như mồi lửa rơi vào chảo dầu sôi, ‘Ầm!’ một tiếng bốc lên ngọn lửa hừng hực. Đã chờ trước cửa sân bay mấy tiếng đồng hồ, hiện tại đám phóng viên liều mạng xông lên, thanh âm ‘tách tách’ của đèn chớp máy ảnh vang lên không ngớt, tựa như có bầy ong mật bay lượn, bao trùm hết thảy thanh âm khác.


Nửa khuôn mặt tái nhợt tinh xảo của Đoàn Hàn Chi giống như được điêu khắc từ băng tuyết, không chút thay đổi. Nhân viên sân bay căng thẳng thần kinh đến cực điểm, mau chóng chạy tới tách đám người ra. Hai vệ sĩ của Đoàn Hàn Chi lập tức xung phong mở đường, hộ tống y thoát khỏi đám người nhốn nháo.


“Xin hỏi đạo diễn Đoàn ứng phó thế nào với cấp trên trong vụ kiện ngài say rượu lái xe?”
“Xin hỏi đạo diễn Đoàn đối với sự việc lần này có cảm tưởng gì?”


available on google playdownload on app store


“Xin hỏi đạo diễn Đoàn hiện tại thương tích thế nào, có để lại di chứng không? Có ảnh hưởng đến kế hoạch làm việc sau này không?”
“Xin hỏi đạo diễn Đoàn bộ phim điện ảnh xx còn hy vọng bấm máy đúng hạn không?”
……


Gương mặt bên dưới kính râm của Đoàn Hàn Chi nhìn không ra nửa điểm biểu tình. Nhân viên sân bay liều mạng chắn trước mặt đám phóng viên muốn ùa lên, lớn tiếng kêu gào: “Tránh đường một chút, tránh đường một chút đi, duy trì trật tự ổn định sân bay, duy trì trật tự ổn định sân bay nào! Mỗi người đều có trách nhiệm, mỗi người đều có trách nhiệm a!”


“Đùa gì chứ, đã đợi mấy tiếng rồi!”
“Chừng nào thì tổ chức họp báo?”
“Chụp ảnh, mau chụp ảnh đi! Chụp hết mọi góc độ luôn!”


Một phóng viên cố gắng thoát khỏi đám người khủng bố, giơ tay cao lên, đưa microphone đến bên miệng Đoàn Hàn Chi, gần như thiếu chút nữa đã đập thẳng vào mặt y: “Xin hỏi đạo diễn Đoàn, trong khoảng thời gian ngài nằm viện, mối quan hệ giữa ngài và diễn viên Vệ Hồng đã khiến giới truyền thông báo chí trong nước sôi sục, xin hỏi ngài thừa nhận hay phủ nhận? Ngài cảm thấy thế nào về chuyện này?”


Trong lúc đám phóng viên đặt câu hỏi, Đoàn Hàn Chi vẫn không dừng cước bộ, không ngừng đi về phía trước. Cho nên, mặc dù đám phóng viên hỏi rất nhanh, nhưng mỗi khi hỏi xong chữ cuối cùng, y đã đi mất hút.
Lúc này, Đoàn Hàn Chi đột nhiên ngừng lại một chút, đám tùy tùng phía sau cũng dừng theo.


Đám phóng viên nhất thời kích động.
Đoàn Hàn Chi chậm rãi quay đầu, tháo kính râm xuống, cẩn thận liếc mắt một cái, nhìn gã phóng viên vừa đặt câu hỏi: “Tòa soạn báo giải trí Nam Đô?”


Bắt gặp ánh mắt của y, gã phóng viên theo phản xạ có điều kiện cúi đầu nhìn bảng tên trước ngực mình.
“Quả nhiên là loại báo lá cải, chỉ biết theo đuổi mấy đề tài nhàm chán này.” Đoàn Hàn Chi hờ hững liếc nhìn gã phóng viên, lộ ra nét mặt như cười như không.


Gã phóng viên tức giận thở gấp: “Sao ngài có thể nói như vậy? Câu hỏi của tôi cũng là câu hỏi của mọi người, liên quan đến scandal…”
Đoàn Hàn Chi cắt ngang lời gã: “Nếu đúng thì sao?”
Dưới tình cảnh đóng băng trong nháy mắt, Đoàn Hàn Chi đeo kính râm, tiêu sái xoay người bỏ đi.
*****


Ở tại cửa sau sân bay, Vệ Hồng đứng cạnh chiếc Land Rover cũ nát, khẩn trương quay trái quay phải, nhìn ngắm mái tóc của mình qua gương chiếu hậu, sau khi xác định đã bôi keo vuốt tóc lên mớ rễ tre giúp nó ngay hàng thẳng lối, âu phục đen, phối hợp cùng quần jean hết sức hợp thời, khoang miệng thơm mát không ô nhiễm môi trường, hắn rốt cuộc thoáng yên lòng, khụ khụ vài tiếng cho thông cổ họng, kế tiếp bày ra nét bình thản thờ ơ, quả thực thích hợp để chụp ảnh.


Kiểu tạo dáng này phi thường không đơn giản — sau khi đứng trước tấm gương lớn điều chỉnh cùng luyện tập suốt nửa tiếng, Vệ Hồng cuối cùng quyết định kiểu tạo dáng này thể hiện phong độ, khí chất, trình độ… của hắn tốt nhất, cùng với vương bát khí của cường công.


Vệ Hồng ngập tràn tin tưởng ho khan một tiếng, nhìn về phía cửa lớn sân bay.
Dòng người khó khăn tách ra, đám người do Đoàn Hàn Chi dẫn đầu được nhân viên sân bay khẩn cấp thả ra khỏi cổng, riêng những người khác đều bị giới tuyến an toàn ngăn cản bên trong.


Đoàn Hàn Chi nhìn lướt qua xung quanh, bắt gặp Vệ Hồng đang nhiệt tình giơ tay lên, hướng về phía y vẫy cật lực.
Đoàn Hàn Chi dừng bước, lập tức mặt không đổi sắc, tiến về phía hắn.


Hình tượng cường công của nam nhân Vệ Hồng bắt đầu run run sụp đổ. Theo mỗi bước chân đến gần của Đoàn Hàn Chi, trái tim mẫn cảm của hắn lại như bị gót giày bén nhọn giẫm nát, mỗi bước chân đều khiến hắn nội tâm rít gào, nghẹn ngào rơi lệ.
Hình ảnh nam tính vỡ tan. Tạo hình suất ca méo mó.


Đuôi lông xù nhếch lên cao cao phía sau, khẩn cấp vẫy vẫy chào mừng.
Hết thảy ngụy trang của Vệ Hồng dưới tia X-quang không cách nào che giấu, đặc biệt là dưới kính chiếu yêu của Đoàn Hàn Chi, Vệ Hồng nhanh chóng rũ bỏ dạng người, trở về nguyên hình là một con cún bự.


Cún bự gâu một tiếng, vui vẻ nhào tới, đứng trước mặt chủ nhân ra sức vẫy đuôi vòng vòng, một bên liều mạng ngửi một bên có mưu đồ vươn móng vuốt đòi ăn, không khác chi đã nhịn đói ba ngày đột nhiên nhìn thấy xương có thịt.
Chủ nhân thờ ơ ra lệnh: “Nghiêm.”


Vệ Hồng lập tức đứng im, mắt nhìn về trước, lưng thẳng tắp.
Chủ nhân gật đầu: “Hầu hạ gia* lên xe.”
*gia: cách tự xưng của người bề trên, tương tự như “ông đây”.


Vệ Hồng lập tức khom lưng cười hề hề, kính cẩn lễ phép đón nhận hành lý, máy tính, ba lô, mấy thứ đồ linh tinh vụn vặt, các loại giấy chứng nhận trên trời dưới đất, sắp đặt ổn thỏa hết sau cốp xe, rồi mới đi mở cửa xe, ân cần chảy nước miếng: “Kính mời đạo diễn Đoàn lên xe.”


Đoàn Hàn Chi nhìn trời, thở dài: “Chân đau, không nhấc lên nổi.”
Vệ Hồng một phen cúi người, ôm ngang lấy Đoàn Hàn Chi, vững vững vàng vàng dùng tư thế bế công chúa, trực tiếp đem y nhét vào vị trí phó lái, sau đó ngồi xuống bên cạnh, thắt dây an toàn.


Đoàn Hàn Chi choáng váng: “Cậu làm gì hả? Ban ngày ban mặt giữa đường lớn cậu làm gì hả?”
Vệ Hồng một bên liều mạng vẫy đuôi một bên dùng ánh mắt chờ mong phần thưởng nhìn chằm chằm Đoàn Hàn Chi: “Gâu!”


Đoàn Hàn Chi một chưởng đánh bay đầu hắn, Vệ Hồng lập tức nổ đom đóm mắt, xoay tại chỗ hai vòng: “Gâu con mẹ cậu á! Ban ngày ban mặt đến kì phát tình? Muốn ăn hử? Còn không mau mở cửa xe, hộ chiếu của lão tử sắp bị thu hồi tiêu hủy rồi!”


Vệ Hồng ủy khuất xoa xoa đầu: “Hàn Chi, anh cũng không nhớ tôi…”


“Nhớ em gái cậu thì có! Ngồi mười hai tiếng liền trên máy bay, hiện tại tâm tình lão tử rất không tốt, cậu chú ý điểm này cho tôi!” Đoàn Hàn Chi lầm bầm, đem đôi chân thon dài gác lên đầu xe, sau đó thoải mái tựa người ra phía sau: “Còn không mau lái xe, đưa gia đến nơi nào dễ chịu khoan khoái!?”






Truyện liên quan