Chương 47: Quà sinh nhật
Đồng phục học sinh trong sáng, đồng phục nữ tiếp viên hàng không quyến rũ, đồng phục cô hầu nữ ngoan ngoãn, xinh đẹp, ngọt ngào… Nhìn ba bộ đồng phục trước mắt, bà mối đắn đo. Khụ khụ, nói chính xác hơn, đây hình như là… ba bộ cosplay tình yêu.
Hôm nay, bà mối chơi ở công viên trò chơi với ông Hạ tới đã đời, lúc về nhà mệt tới mức lè cả lưỡi. Cô định tắm rửa rồi nhanh chóng lên giường đi ngủ, còn Hạ Hà Tịch thì bận rộn trong phòng làm việc. Thế nhưng, sau khi tắm rửa lại xảy ra vài việc ngoài ý muốn…
Lúc sắp xếp quần áo, Tô Tiểu Mộc vô tình nhìn thấy ba bộ quần áo bị mình giấu dưới đáy tủ. À… nói ra thì, từ lúc ba anh em họ Tô tặng cô món quà sinh nhật đặc biệt ấy, khi biết thực ra bên trong này là cái gì, bà mối vẫn chưa mở ra. Trong phút chốc, bà mối đang đứng trước tủ quần áo bỗng nổi tính tò mò. Quan sát xung quanh, sau khi đã chắc chắn Hạ Hà Tịch đang vùi đầu vào đám giấy tờ, không rảnh rỗi mà để ý tới mình thì bà mối mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, cẩn thận đặt “chiếc hộp Pandora” lên giường, nín thở mở chiếc hộp ra…
Bà mối: “…”
Phản ứng đầu tiên của việc nín thở là thiếu dưỡng khí. Phản ứng thứ hai lại là, thất vọng quá… Hóa ra, cái gọi là bộ đồ cospaly tình yêu… là thế này sao? Trải ba bộ quần áo lên giường, bà mối nhìn ngắm một hồi, ngoài việc lộ hơi nhiều thì hình như chẳng khác gì đồ ngủ bình thường. Trong nháy mắt, bà mối cảm thấy thất vọng đến đỉnh điểm.
Sớm biết thế thì đã không mở hộp ra, cứ bảo vệ tiêu chuẩn của cosplay tình yêu trong lòng mình không phải tốt hơn sao? Nhưng nếu đã mở quà ra rồi, tự nhiên lại muốn thử xem. Thế là, bà mối chọn đi chọn lại giữa ba bộ đồ, đắn đo, do dự…
Bộ thủy thủ nhìn rất đẹp nhưng lại hở lưng, mặc lên chỉ dựa vào mấy sợi dây vớ vẩn chẳng khác nào cái yếm. Bộ tiếp viên hàng không nhìn cũng được, nhưng cái váy này…, tạm thời cứ gọi nó là váy đi, có phải ngắn quá không? Bà mối nghi ngờ mặc vào còn không che nổi mông của mình ấy chứ! Kết quả là, đắn đo mãi, bà mối chọn bộ cô hầu nữ kín đáo nhất.
Cái gọi là “trang phục cô hầu nữ ngoan ngoãn, ngọt ngào, đáng yêu” thực ra chỉ là một cái váy liền ngắn cũn cỡn. So với hai bộ kia, nó chỉ là có nhiều vải, bọc kín thân trên hơn. Thế nhưng, sau khi mặc vào rồi bà mối mới hoàn toàn hối hận.
Soi gương, mặt bà mối cứ đỏ phừng phừng, ngượng tới nỗi không biết giấu mặt vào đâu. Cái… cái… cái bộ này quá khiêu khích thì phải! Đúng là nửa thân trên của bộ này cũng kín đáo, nhưng bà mối không ngờ được rằng, qυầи ɭót đi kèm bộ đồ này lại… hở đũng!
Tưởng tượng tới hình ảnh ba ông anh trai vừa chọn đồ vừa ra vẻ như đúng rồi, khóe miệng bà mối giật giật. Mẹ ơi, quá là khiêu khích, nhất định phải cởi bộ đồ này ra, sau đó… phi tang! Nghĩ đến đây, bà mối quay người lại, định cầm bộ đồ ngủ trên giường đi thay. Nhưng vừa chạm tay vào mép giường thì cánh cửa đã kêu lên một tiếng, rồi mở ra.
Đầu óc trống rỗng, bà mối chỉ nghĩ tới một chuyện: “Xong rồi, lúc nãy vì quá kích động nên quên khóa cửa…”
Tô Tiểu Mộc còn đang cứng đơ tại chỗ, tay vẫn giữ nguyên tư thế lửng lơ, Hạ Hà Tịch ở ngoài cửa cũng thoáng giật mình. Nhìn thấy bộ dạng của cô vợ, rồi lại nhìn đám đầu sỏ gây họa ở trên giường, anh Hạ thầm hiểu ra, khóe miệng không nhịn được mà cong lên thành một đường vòng cung đẹp đẽ.
“Cô Hạ yên tâm, không phải anh rình trộm em đâu, anh chỉ là…” Hạ Hà Tịch cố ý ngừng lại một chút, nheo đôi mắt đang tràn ngập ý cười: “Anh nhớ ra có quyển sách để ở trong phòng ngủ, vào lấy thôi.”
Bà mối ngẩn ra, ngoảnh đầu lại nhìn trên đầu giường đúng là có quyển sách, bèn nhào lên giường với tốc độ nhanh như chớp, cầm quyển sách ném mạnh lên ngực Hạ Hà Tịch, vừa nói vừa xấu hổ đẩy anh ra ngoài: “Cầm sách rồi thì ra ngoài nhanh, để làm em thay đồ…”
Còn chưa đẩy được người nào đó ra khỏi phòng thì bà mối đột nhiên im lặng, bởi kẻ đó mặt dày, lại lấy chân chắn lên cửa, không chịu đi. Ho khan một tiếng, Tô Tiểu Mộc ngẩng lên, quả nhiên thấy ngay nụ cười gian xảo chính hiệu con cáo họ Hạ. Gỡ kính ra, Hạ Hà Tịch nhướn mày, nói: “Nếu quần áo là để mặc cho anh ngắm, anh thấy mình cũng có quyền được chọn. Nào, nào… phu nhân để anh ngắm thử mấy bộ khác đi.”
Con cáo kia vừa nói vừa tới bên giường, ngắm mấy bộ khác từ đầu tới chân. Trong chốc lát, bà mối chỉ thấy hình như cả người mình bị nhìn trộm hết, nổi hết cả da gà. Thấy Hạ Hà Tịch thong dong, xoa cằm “chọn” đồ, bà mối ở đằng sau dậm chân: “Không phải đồ em mua, là ba anh… Các anh ấy… các anh ấy không biết xấu hổ!”
“Ừ… anh thích bộ tiếp viên hàng không này”, con cáo họ Hạ hình như không nghe thấy bà mối nói gì, tiếp tục bình phẩm. “Hay là mặc vào anh ngắm thử nào?”
“Anh…” Tô Tiểu Mộc tức giận, định xong tới hủy diệt tất cả chứng cứ phạm tội, nhưng còn chưa chạm tay vào đã bị ông chồng ôm lấy từ phía sau. Điều khác biệt là… bà mối đã cảm giác được sự biến hóa của thứ vũ khí nào đó của người nào đó.
Này, nhìn chòng chọc mấy bộ đồ như thế, rốt cuộc trong đầu ông Hạ nhà anh nghĩ tới cái gì hả? Trải qua một thời gian chung sống, bà mối hiểu rõ rằng càng giãy giụa càng dễ xảy ra chuyện, nhưng tư thế hiện tại thì…
Bà mối cắn răng: “Hạ Hà Tịch, buông ra!” Khí thế được lắm, chỉ đáng tiếc giọng điệu đã mềm đi mấy phần.
Con cáo họ Hạ kia hạ giọng, cười: “Nếu cô Hạ đã sốt ruột như thế, chi bằng đổi bộ khác cũng được.” Anh vừa nói vừa chậm rãi luồn tay vào ngực áo. Lúc này, bà mối mới phát hiện ra, chỗ đính nơ ở ngực sau khi rút ra lại có một cái lỗ.
Ôi trời… Thiết kế của bộ cô hầu gái như thế này, chẳng lẽ để tiện cho chủ nhân sờ vào như thế sao? Bà mối cắn răng, nhưng cơ thể dưới sự khiêu khích của con cáo kia từ từ có phản ứng. Môi bị Hạ Hà Tịch cắn ʍút̼ hết lần này tới lần khác, đến nối không thể chống đỡ nổi, Tô Tiểu Mộc khẽ đẩy anh ra, nói: “Đêm nay không cần thị tẩm.”
Đây là ám hiệu của đôi vợ chồng trẻ. Nếu bà mối có nhu cầu, sẽ vỗ tay đòi anh hầu họ Hạ tới thị tẩm. Nếu anh Hạ có nhu cầu, cũng điềm nhiên tới xin hầu hạ. Nhưng đêm nay, dù bà mối có nói gì, Hạ Hà Tịch cũng không định buông tha cô.
Cấu mạnh một cái lên eo cô vợ nhỏ, nghe tiếng rên rỉ khẽ khàng, Hạ Hà Tịch mới cười nói: “Nhóc, đêm nay em nhất định phải được thị tẩm, không thì đúng là phụ ý tốt của ba ông anh em.”
“Hả?”
“Em nghĩ đi, bọn họ mua những bộ trang phục này… ha, không phải để nhắc nhở em rể nhất định phải đút em ăn no sao? Thế nên, món quà sinh nhật thực sự của bọn họ không phải là ba bộ đồ này, mà là anh… Phu quân ta bảo đảm với nàng, nhất định đêm nay nộp đủ khẩu phần, khiến người mừng thọ được sung sướng vô hạn.”
Nghe xong, sắc mặt bà mối đã chuyển từ đỏ sang trắng, không biết nên thể hiện ra sao. Đút ăn no, khẩu phần, sung sướng vô hạn… Anh Hạ, rốt cuộc là từ lúc nào mà anh cũng trở nên ɖâʍ đãng như thế? Hơn nữa, động từ “đút” này thật là… quá khiêu khích!
Nghĩ tới buổi sáng hai người còn ăn bánh ga tô một cách hòa bình yên ả với lũ trẻ, nhưng vừa về nhà đã biến thành trò chơi người lớn khẩu vị nặng như thế, bà mối có chút không thể thích ứng ngay được. Nhưng trong lúc cô còn đang ngẩn người, con cáo nào đó đã ôm cô vào lòng, vừa đi về phía giường vừa tiếp tục nói: “Anh muốn kiểm tr.a thử xem, dưới bộ đồ này có vấn đề gì không?”
Nghe câu ấy, bà mối đột nhiên nhớ ra điểm mấu chốt của bộ cosplay tình yêu này, sợ tới nỗi hét ầm lên, chỉ tiếc là… đã quá muộn. Người được mừng thọ ơi, đêm nay bạn cứ hưởng thụ sung sướng đi.
—————-Tôi là đường phân cách đêm qua chăm chỉ cố gắng————–
—————-Tôi là đường phân cách đêm sau lại tiếp tục cố gắng————-
Sau khi hưởng thụ “món quà sinh nhật”, bà mối hiếm khi không ngủ ngay mà ôm Hạ Hà Tịch nói chuyện câu được câu mất. Cuối cùng, giọng bà mối từ từ hạ xuống, Hạ Hà Tịch ngắm nhìn vợ trong ánh đèn yếu ớt, nhìn cô nhắm mắt lại, đang định rút tay ra đặt cô lên gối thì lại nghe tiếng cô nhóc đột nhiên thở dài, nói:
“Nếu Mục Quả không phải là thủ phạm đâm ch.ết bố mẹ anh, anh sống cùng cô ta bao nhiêu năm như thế, anh có chọn cô ta không?”
Hạ Hà Tịch im lặng, vẫn tiếp tục đặt bà mối xuống gối rồi mới nằm xuống, khẽ ôm lấy cô, đáp: “Trên thế giới này không có nếu như, hơn nữa… anh chỉ coi cô ấy là em gái.” Chuyện nên đến rỗi sẽ phải đến, con cáo họ Hạ kia là người thông minh, sao không biết ý của bà mối chứ? Anh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Có phải Hà Kiến Vũ nó với em rằng Quả Quả đã tới thành phố C không? Dù thấy giải thích bây giờ chứng tỏ anh đang chột dạ, nhưng anh vẫn muốn giải thích cho mình một câu: “Ngày Ninh Nhiên kết hôn… anh tới cửa hàng đồ chơi nghiệm thu con búp bê bà mối, anh có nhân chứng vật chứng.”
Tô Tiểu Mộc phì cười, giả vờ hờn dỗi lườm con cáo họ Hạ kia một cái: “Anh căng thẳng gì? Dù anh đi gặp cô ta thật cũng là chuyện bình thường. Nếu có ngày Ninh Nhiên hẹn gặp một mình em, em cũng không nói với anh để anh khỏi đau lòng.” Đây đúng là tác phong của bà mối. Hôm ấy, theo lời Hà Kiến Vũ, cô biết có lẽ Hạ Hà Tịch đi gặp Quả Quả nhưng cô vẫn không làm ầm ĩ, không phải vì cô là đồ ngốc, cũng không phải vì cô là Thánh Mẫu, mà chỉ là, cô thấy không cần thiết.
Hạ Hà Tịch nghe vậy bèn cắn lên vai bà mối một cái. Nghe tiếng rên sợ hãi của vợ mới hài lòng buông ra. Nhìn dấu răng chỉnh tề trên vai cô, anh mới nhướn mày nói: “Em dám?”
Bà mối thấy vậy thì cong khóe môi, lúc này mới nói nghiêm túc: “Thực ra… chuyện anh bỏ Chính Uy là chuyện lớn như thế, cô ấy tới tìm anh cũng bình thường thôi mà. Anh nên đi gặp cô ấy một lần, nói rõ ràng những chuyện nên nói đi.”
“Nói lắp rồi kìa!” Hạ Hà Tịch vỗ vỗ đầu bà mối, lắc đầu nói: “Sao em biết anh không nói rõ ràng những chuyện lẽ ra nên nói cho cô ấy chứ?”
Bà mối bực bội: “Đương nhiên em biết anh không nói rõ những chuyện nên nói rõ… rõ…” Bà mối líu lưỡi. Con cáo họ Hạ thấy thế thì cười phá lên. Tô Tiểu Mộc chán nản thở dài, nhắm mắt lại rồi mới đi vào chủ đề chính.
“Hôm nay, lúc anh tới lâu đài trò chơi chuẩn bị bánh sinh nhật, em nhận được một cuộc điện thoại.”
Hạ Hà Tịch: “…” Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, Hạ Hà Tịch mím môi nhìn bà mối thì thấy cô từ từ mở to mắt, nói: “Cô ấy nói… anh không chịu nhận điện thoại cũng không chịu gặp cô ấy, cô ấy không còn cách nào khác, đành tìm tới em. Cô ấy nói, hy vọng anh có thể hiểu được nỗi khổ của cô ấy, à…, còn xin em làm Thánh Mẫu một lần, khuyên anh đi gặp cô ấy.”
Hạ Hà Tịch nghe xong thì khẽ nheo mắt, khóe môi vẫn cong lên thành nụ cười nhưng đôi mắt đã trở nên lạnh lùng: “Thế nên, em thấy anh nên đi gặp cô ấy sao?”
Bà mối lắc đầu: “Em chỉ tò mò tại sao anh nhất định không chịu gặp cô ấy? Chẳng lẽ là…”
“Đừng có suy nghĩ lung tung!” Hạ Hà Tịch khẽ quát lên. Anh nắm lấy tay bà mối rồi nhắm mắt lại: “Anh không còn bất kỳ mối quan hệ nào với nhà họ Mục nữa, dù gặp cô ấy anh cũng không muốn đi. Quả Quả cái gì cũng tốt, chỉ là quá phiền phức. Năm anh kết hôn với Jamie, cô ấy đã như thế, giờ vẫn là như thế, chẳng hề thay đổi. Gặp lần nào là làm tổn thương cô ấy lần đó, chẳng bằng tuyệt tình còn tốt hơn.”
Bà mối nghe xong thì từ từ ngồi thẳng dậy, chậm rãi nói: “Dù thế cũng nên đi gặp lần cuối phải tốt hơn không? Ừm… ít ra đi gặp cô ấy, nói lời tạm biệt, cô ấy sẽ không gọi điện cho em nữa. Em vẫn nói câu ấy, anh nên nói rõ những chuyện nên nói với cô ấy đi.”
Hạ Hà Tịch cau mày, bà mối khuyên anh đi gặp Quả Quả? Đây không giống phong cách của bà mối lắm, chẳng lẽ cô đã thực sự trưởng thành? Nghĩ đến đây, Hạ Hà Tịch cảm thấy là lạ, nhưng lại chẳng hiểu vì sao? Anh nghiêng đầu hỏi: “Em thật sự muốn anh đi?”
Bà mối lắc đầu: “Đương nhiên…” Nếu không như thế, sao thể hiện được sự bao dung, rộng lượng của cô Hạ chứ?