Chương 43: Kết cục sau đó của sau đó
Sirius còn chưa kịp bình tĩnh trở lại sau đả kích, thì có chuyện càng thêm khó tin xuất hiện trước mắt hắn.
“Ta đã nói rồi, ta không có hứng thú giúp ngươi đi thu thập mấy phiền toái như vậy.” Một thanh âm quen thuộc lại xa lạ truyền đến từ sau rèm quán caffe, “Hiện tại mời nói cho ta biết, đến tột cùng có chuyện gì khiến cho chỉ số thông minh của người teo rút lại về giai đoạn trẻ nhỏ, khiến cho ngươi tự dưng gọi ta ra đây?”
Nương theo âm thanh khàn khàn giống như tiếng đàn vialoxen, một người đàn ông khoác áo chùng đen đi ra từ trong cửa hàng.
Chủ cửa hàng trẻ tuổi tóc đen mắt đỏ thấy người kia đi ra liền nở nụ cười, vô cùng vui vẻ gọi tên của hắn: “Severus.”
Đó là kẻ mà dù đi tới đâu cũng có thể nhận ra, người đàn ông tên Severus Snape, cho dù một câu cũng không nói, luôn tản ra khí thế đặc thù “sinh ra chớ gần”. Hắn thoạt nhìn chừng ba bốn mươi tuổi, khuôn mặt thiếu màu hồng hào giống như đá cẩm thạch điêu khắc không chút biểu cảm.
“Snivellus!” Sirius Black phản xạ có điều kiện kêu lên một câu.
Lời vừa thoát khỏi miệng hắn mới phát hiện không đúng… Hiện tại không phải nhà cũ Quảng trường Grimaud a… Hiện tại hắn chỉ là trẻ nhỏ tay nhỏ chân ngắn hơn một tuổi a, đột nhiên gọi ra như thế thật là muốn bao nhiêu nực cười liền có bấy nhiêu nực cười.
Còn nữa… chuyện càng khó hiểu là… vì sao Snape cư nhiên mang dáng vẻ người trưởng thành a! Hồi đó Snivellus sinh cùng năm với mình…
“Nga, thân phận người xuyên việt khẳng đinh chắc chắn.” Voldemort chủ quán caffe tự cho là đúng chuyển đầu, mỉm cười như không nói với Snape kia, “Lúc này không phải ta gọi ngươi tới hỗ trợ nga, xử lý người xuyên việt là chức trách của ngươi. Hơn nữa nếu ta nhớ không lầm, cái tên Sirius này hồi đó là một trong bốn người có cừu oán với ngươi? Hiện tại ngươi có thể tùy tiện xử lý, muốn nắn tròn vuông thế nào tùy ngươi.”
Vì sao Snape lại sinh sống cùng thời đại với Voldemort… Hình thức ở chung của bọn họ vì sao nhìn kỳ cục như vầy a…
Bé ngoan Sirius nhất thời không có cách nào tiếp thu nhiều chuyện kì dị như vậy cùng tới cùng lúc, nhưng đúng lúc này, Voldemort tóc đen mắt đỏ bỗng nhiên đi tới trước mặt hắn.
“Nếu ta là ngươi, tuyệt đối sẽ không lựa chọn thời điểm này khiêu khích, đó không phải dũng cảm, chỉ là ngu quá mức thôi.” Voldemort dường như đoán được điều gì, vươn tay nắm lấy cái đầu nhỏ của hắn, nhẹ nhàng nâng lên: “Hơn nữa không cần nghi hoặc về tuổi tác của Severus, khi ta còn bé hắn cũng mang hình dáng như vậy, phỏng chừng rất lâu sau cũng sẽ không đổi.” Tuy hắn mặc trang phục bồi bàn, giọng nói cũng ôn hòa, nhưng đối với Sirius Black mà nói… Chủ cửa hàng trước mắt rất có tính uy hϊế͙p͙.
“Hắn… hắn… hắn cũng giống ta xuyên tới?” Hắn mất nửa ngày mới lắp bắp ra tiếng.
“Ngươi nói Severus Snape? Nga, Severus không giống các ngươi, hắn là “nguyên nhân” khiến các ngươi xuyên việt.”
Voldemort nhún nhún vai: “Vốn Minh Hà dao động dị thường đã được Merlin giải quyết, nhưng Severus không trở về, nên vài năm này có một số người đến từ quá khứ hoặc tương lai loạn xuyê qua. Severus làm ra quyết định đó, nên chuyện xử lý người xuyên việt thành chức trách của hắn.”
Minh Hà? Merlin? Người xuyên việt?
Quần tất của Merlin a, vì sao các từ đơn này đều hiểu, mà dính vào cùng nhaun lại chả hiểu gì hết a…
“Còn có… Ngươi tốt nhất nên rèn luyện năng lực thừa thụ của mình một chút. Nghe nói bên kia Severus là giáo sư Độc dược của các ngươi? Hiện tại giáo sư Độc dược ở Hogwarts là Eileen nhà Prince, về phần nghề nghiệp của Severus nhà chúng ta hiện giờ à… Chậc chậc, phỏng chừng so với chuyện ta mở quán caffe còn kinh tủng hơn.” Thân là chủ quán caffe Voldemort tốt bụng đưa ra lời khuyên.
Bé ngoan Sirius thiếu chút nữa cắn rụng đầu lưỡi: “Ngươi… Nhà các ngươi?”
Thế giới này rốt cục làm sao vậy? Severus Snape trước mặt kia tuy có chút dị nghị với câu “Severus nhà chúng ta”, nhưng không có làm ra phản đối kịch liệt gì.
Thoạt nhìn… Hai người bọn họ quan hệ rất tốt a…
Đối với Sirius Black mà nói, Snivellus cùng Voldemort hiển nhiên không thuộc về “Trận doanh phe mình”…. Nhưng khi hai người kia đứng cùng một chỗ hài hòa như hai vợ chồng thế kia, quả thực chính là tai nạn trận trận a.
Hơn nữa mẹ mình cùng dì ruột vô cùng thỏa mãn với tình trạng hiện nay… Phu nhân Black nhìn thấy chủ cửa hàng Voldemort liền cười không khép nổi miệng, vẫn vui tươi hớn hở tán thưởng: “Ai nha ai nha, ngươi quả thực có thể chơi đùa với trẻ con a, tùy tiện nói có hai câu đã giúp bé ngoan nhà chúng ta nói nhiều đến như vậy.”
… Trong ký ức cũ mẹ mình là người thờ phụng thuần khiết Voldemort hòa hợp với ông cha nghiêm khắc nhà mình, luôn luôn tự hào vì sinh ra ở gia tộc Black.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, so với mẹ mình kiếp trước cũng không thay đổi gì lắm.
Vẫn tự cho mình là Phu nhân Black cao quý, vẫn mù quáng tin tưởng Voldemort… Chỉ có điều nghề nghiệp của Voldemort ở thế giới này là mở nhà hàng.
Nhà hàng… Nhà hàng…
Bé ngoan Sirius chút nữa muốn cắn khăn ngồi khóc… Hắc Ma Vương cư nhiên chạy đi mở nhà hàng là chuyện gì a…
Hồi đó những kẻ đi theo Hắc Ma Vương xác thực gọi là Tử Thần Thực Tử…
Nhưng Tử Thần Thực Tử không phải là “Người thích thức ăn muốn ch.ết”… càng không phải là “Tham ăn ch.ết cũng phải ăn” a…
Hắn cảm thấy tương lai của mình hoàn toàn tuyệt vọng không có ánh sáng, bởi vì mẹ mình phỏng chừng không chỉ một lần giảng giải cho hắn nghe “nơi này có quán caffe vô cùng ngon miệng”. Hơn nữa so với vị Quân chủ Hắc Ám kia, vị Voldemort mở nhà hàng này dường như có điểm khác biệt… Vị Voldemort này vô cùng có hứng thú nói chuyện tào lao với người khác, hoặc nói là… có hăng hái trêu chọc người khác.
Vị Severus Snape vẫn đứng kia trầm mặc một lúc, sau đó bỗng nhiên nói rằng: “Ta có thể cho ngươi một lời khuyên.”
Sirius cầu giúp đỡ tựa bàn ngẩng đầu lên, hắn đã tuyệt vọng đến mức ngay cả lời khuyên của kẻ thù trong quá khứ cũng phải nghe một chút. Nói thật hắn không sợ đối phương nhục nhã, gặp phải tình huống quỷ dị như hiện giờ, Sirius Black nghĩ mặt mũi gì đó không còn quan trọng nữa.
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra…” Hắn hỏi với giọng trẻ con tuyệt vọng muốn khóc, “Cái gì cái gì “Nghề nghiệp hiện tại của ngươi” là cái gì a…”
“Nếu ngươi muốn xuôi lọt an nhàn sống sót, biện pháp tốt nhất là quên những chuyện trước đây.” Severus Snape không chút nào để ý đến vấn đề của hắn, máy móc khô khan nói, “Đừng có coi cái tên tự kỷ ngu ngốc này là Hắc Ma Vương, hắn chỉ là kẻ mở quán caffe mà thôi. Hãy làm bộ như không nghe thấy cái tên kia, ngươi sẽ phát hiện ra thế giới này so với trước kia… “hòa bình” hơn nhiều.”
Mà vị Voldemort tóc đen mắt đỏ kia như ứng với lời Snape nói, cố ý nhích người lại gần hắn.
“Về phần cụ thể vì sao biến thành dạng này… Đương nhiên không nói cho ngươi.” Vị đại nhân Ma Vương này vẫn như cũ cười rực rỡ sáng lạn, tạp dề trắng bóc bên hông quá mức gai mắt, “Đấy là thứ thuộc về hai vị chồng chồng tân hôn của chúng ta – thể nghiệm tư mật nga…”
“… …”
Này… Thế giới này quả nhiên đã hỏng mất ha… Đến tột cùng đây là cái gì cái gì a!
Tác giả: Hai chương “kết cục sau đó” đã viết xong, tiếp theo bắt đầu rút lui về chuyện trước kia…
Sau đó tự dưng hâm hâm nghĩ, kỳ thực danh xưng “Tử Thần Thực Tử” này rất thích hợp để mở nhà hàng… Nếu Voldy chuyển sang nghề nhà hàng vừa khéo có thể làm card hội viên có tên này phát cho mọi người… (uy, nhà hàng như vậy là tìm kiếm cái lạ nha…) sau đó phát hiện cứ não bổ tưởng tượng tiếp tục sẽ tạo ra sự tan vỡ khủng bố hơn nên đành phải dừng lại.