Chương 8: Cái này không khoa học…
Tô Nam ngơ ngác nhìn người đứng trước mắt mình, một đôi mắt trợn trừng, áo T-shirt màu xám hưu nhàn, kính mắt khung viền vàng, tuy nhiên hình tượng có chút không giống, bất quá thấy thế nào cũng là ——
“Kẻ có tiền vạn ác? !” Từ đầu tới đuôi xem kỹ mấy lần, Tô Nam rốt cục nhịn không được hô lên, “Ngươi… Ngươi như thế nào lại ở phòng làm việc của ta? !” Cái này không khoa học!
Mặc dù thành công thấy được biểu tình giật mình đáng yêu của Tô Nam, bất quá, Nguỵ Khiêm Ngữ cũng bởi vì đối với xưng hô của Tô Nam, đầu đầy hắc tuyến… Ngươi là hận kẻ có tiền ah!
“Ta không phải nói ngươi rất nhanh sẽ biết rõ ta là ai chưa?”
Tô Nam lúc này mới nhớ tới, ngày hôm qua trải qua gian nan hiểm trở, chính mình rốt cục thành công mặc quần áo xong, nhờ đối phương hộ tống gian nan bôn ba về tới ký túc xá, rồi sau đó, chính mình đầy đủ biểu đạt quan tâm cùng coi trọng đối với bộ quần áo, biểu thị, nhất định sẽ nghiêm túc thực hiện tốt chức trách của mình, kiên quyết đem việc này đặt ở vị trí đệ nhất, tích cực quán triệt chứng thực ý kiến cùng đề nghị lần này, nói là làm, viên mãn hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Mà đang ở thời điểm đối phương rời đi, mình mới hoảng hốt nhớ lại còn không biết danh tự đối phương, thuận miệng hỏi một câu: “Ngươi là ai ah?”
Vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy mặt của hắn liền trở nên cùng cửa chống trộm giống nhau ( Không hiểu. chắc ý là mặt đen như cửa chống trộm nhà ảnh =)))), đóng cửa trong nháy mắt, chỉ nghe được u ám một câu “Ngươi rất nhanh sẽ biết…” Tô Nam còn vẫn cho là là ảo giác của mình.
“Chính thức tự giới thiệu một chút, ta gọi Nguỵ Khiêm Ngữ, sinh viên năm hai Học viện kinh tế, từ hôm nay trở đi đảm nhiệm trợ lý cho 12 giáo viên khoa Ngoại thương, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn, Tô • lão • sư.” Nguỵ Khiêm Ngữ cười đến ôn hòa mà hàm súc.
【 Lục Nguyệt: Thỉnh tự tưởng tượng bộ dạng lão sói xám đối với bé thỏ trắng cười ╮(╯▽╰)╭
Ngụy Khiêm nói: O(∩_∩)O~ Ngươi rất rảnh rỗi đúng không?
Lục Nguyệt: Ha ha ha… Cái kia, ta còn có việc đi trước! 】
Tô Nam thề, hắn tuyệt đối nhìn trong mắt Nguỵ Khiêm Ngữ cười đến ôn nhuận như ngọc thấy được một vòng xanh lá toé sáng —— đó là không có khả năng! Tô Nam đối với Nguỵ Khiêm Ngữ ấn tượng rất tốt, bây giờ có thể có học sinh khiêm tốn như vậy không dễ dàng ah! Gạt lệ ~
“Ách… Tô Nam mới đến, có lẽ còn không có tư cách có trợ lý a?” Trong văn phòng một sư huynh khác đột nhiên bu lại, nói ra nghi vấn của mình, đương nhiên, xin tin tưởng bản ý của hắn chỉ là bởi vì hiếu kỳ mà muốn bát quái một chút.
Nhưng là! Hành vi như vậy trong mắt Ngụy công tử, không khác gì khiêu khích, là hành vi trần trụi ảnh hưởng chính mình đạt được Tô Tiểu thụ!
Hành vi như vậy nhất định phải kiên quyết ngăn lại cùng nghiêm khắc phê bình đấy!
“Ồ? Đúng vậy! Thật kỳ quái!” Tô Tiểu bạch lúc này cũng mới nghĩ đến cái vấn đề này, vì vậy có chút nghi hoặc mà nhìn Nguỵ Khiêm Ngữ.
Tô Nam thái độ triệt để kiên định khiến cho Nguỵ Khiêm Ngữ mất cơ hội KO (Knock out) sư huynh, bất quá xét thấy lúc này Tô Nam ở đây, không cách nào mở ra bá khí, chỉ có thể triển khai toàn bộ phúc hắc —— tục xưng miệng nam mô, bụng một bồ dao găm.
“Ha ha, Lý lão sư nói rất đúng, nói lại đúng là như vậy. Bất quá học viện gần đây có ý hướng tăng cường bồi dưỡng đối với lão sư trẻ tuổi có tiềm lực, cho nên mới lại để cho ta đảm nhiệm trợ lý cho Tô lão sư, biểu đạt học viện đối với Tô lão sư coi trọng.” Nguỵ Khiêm Ngữ vẻ mặt mỉm cười mà đối với Lý huynh giải thích, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm vào đối phương, tràn đầy cảnh cáo.
Sư huynh chỉ cảm thấy toàn thân rét run, hắn mới thật sự là thấy được trong mắt Nguỵ Khiêm Ngữ nổi lên một vòng xanh lá!
Nhìn Nguỵ Khiêm Ngữ như vậy, sư huynh đột nhiên phúc chí tâm linh, tựa hồ đã minh bạch cái gì. Tiểu sư đệ, ngươi tự cầu nhiều phúc a! Sư huynh có thể giúp đỡ thêm cho ngươi! 【〒_〒 Lý huynh… Không nghĩ tới ngươi lại là hủ ngầm…】
“Có tiềm lực… Coi trọng… Có tiềm lực… Coi trọng…” Tô Nam còn ở bên cạnh cúi đầu càng không ngừng nhắc đi nhắc lại, hoàn toàn không có chú ý tới Nguỵ Khiêm Ngữ cùng sư huynh đang giao chiến.
“Ha ha ha ha ha! Ta biết ngay ta là có tài hoa có năng lực có tiền đồ đấy! Hừ! Lúc trước những trường học kia còn không quan tâm ta đây này! Là tên vàng sáng chói đấy! Hiện tại, tài hoa của ta rốt cục được phát hiện rồi! Ta cái khối vàng này rốt cục bày ra được hào quang vạn trượng rồi!” Tô Nam rốt cục ngẩng đầu ngửa mặt lên trời cười dài, chính mình từ hôm nay cuộc sống nhân sinh liền nở hoa rồi!
“…” Nguỵ Khiêm Ngữ đỡ trán, ta nếu không phải lãnh đạo điều xuống cũng sẽ không muốn ngươi! Quả nhiên tiểu thụ như này chỉ thích hợp để trong nhà nuôi…
Lý huynh: huynh đệ… Hiện tại xem ra nên ngươi tự cầu nhiều phúc ah! Cái này yêu nghiệt tr.a tấn người, ngươi mau thu thập a! Coi như tạo phúc muôn dân trăm họ! A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai!
Bất kể như thế nào, bước đầu tiên của kế hoạch, lấy lý do chính đáng tiếp cận mục tiêu, thành công! 【 Có lẽ còn tăng thêm thu phục chiếm được Lý huynh thêm vào thành quả chiến đấu? 】