Quyển 1 - Chương 22

Lăng Hạ hít sâu một hơi, bắt đầu nhanh chóng lật sách, lấy tốc độ đọc nhanh gió lúc học bài trước kỳ thi tốt nghiệp trung học tìm keyword (Từ khóa). Sá! Sách không có mục lục a!


Trang sách phiên động phát tiếng vang”Ào ào”, đợi đến lúc hắn tìm được ba chữ “cỏ Ngọc Hư “, thời gian đã qua gần nửa canh giờ rồi.


Lăng Hạ vội vàng đọc, cỏ Ngọc Hư là linh thảo hiếm thấy hệ mộc, có chức năng chữa khỏi cường đại, chế tạo với mấy loại dược thảo khác chế biến thành Ngọc Hư đan hết sức trân quý, được xưng tụng là tiên đan linh dược có thể làm người bị thương mọc lại thịt từ xương. Nhưng đi kèm với điều đó, nó hết sức hiếm thấy, ít ai có thể vun trồng, trên sách chỉ đơn giản nói một chút về đặc điểm của cỏ Ngọc Hư.


Lăng Hạ cẩn thận nhìn mầm cỏ Ngọc Hư trong tay, nó giống một viên đan màu xanh lá, mượt mà bóng loáng, sờ vô cùng thoải mái.
Không trung truyền đến tiếng ngáp nhàm chán của người đeo mặt nạ: “Thiếu niên, động tác nhanh lên một chút.”


Lăng Hạ nhìn quanh bốn phía, không chút do dự mở một căn phòng, tìm tòi tỉ mỉ. Tên cỏ Ngọc Hư có một ngọc chữ, nó hình thành từ bàng ngọc cho nên đầu tiên ắt không thể thiếu ngọc khí.


Người đeo mặt nạ sững sờ, ho một tiếng nói: “Ừ, có thể tìm thứ ngươi muốn trong phòng chứa vật phẩm, nhưng nhớ, không cho phép đụng vào phòng đầu tiên bên phải.”


available on google playdownload on app store


Lăng Hạ cười nói: “Đã biết.” Ừ, trong phòng kia có khi cất giấu nhật ký của người đeo mặt nạ a, bức họa người thầm mến… Thôi. . . . . . Hắn phải tranh thủ thời gian rãnh yy một phen.


Hắn rất nhanh tìm được một bình Dương Chi Ngọc lớn nhỏ vừa phải , cẩn thận nghiêng bình bỏ mầm vào, lại ra ngoài tìm thổ nhưỡng thích hợp. Cỏ Ngọc Hư cực kỳ dễ hư, phải dùng thổ nhưỡng nhẵn nhụi giàu có linh khí nhất mới được. Đất cát ở bờ sông trong không gian ướt át phì nhiêu linh khí nồng đậm, Lăng Hạ e sợ còn lớn nên dùng sức tỉ mỉ mài trên đá hồi lâu, lúc này mới cẩn thận bỏ thổ nhưỡng vào.


Nước bên trong không gian lại rất được, linh khí dồi dào, Lăng Hạ tính toán tưới ướt thổ nhưỡng bên trong bình, cũng không làm hư mầm. Hắn vốn thích hoa cỏ, lúc này càng toàn tâm che chở, rất nhanh chuẩn bị xong công việc.


Chỉ là, cỏ Ngọc Hư mọc hoang ở phàm trần cần mười năm để nảy mầm, mười năm nở hoa một lần, đến trăm năm mới trưởng thành. Hắn như vậy sao có thể làm loại mầm này nảy mầm trong mấy canh giờ ngắn ngủn đây?


Hắn lau sạch đất dính bên ngoài bình, cẩn thận ôm nó trong ngực. Dị năng giả cao cấp hệ mộc có thể rót nguyên tố hệ mộc của mình vào cỏ cây rút ngắn chu kỳ sinh trưởng, nhưng bây giờ hắn còn không biết làm thế nào để kích thích năng lượng nguyên tố bần cùng đến đáng thương trong cơ thể đấy. . . . . .


Một bóng dáng nhỏ nhắn trắng như tuyết đột nhiên xuất hiện trước mắt Lăng Hạ, thì ra là A Ly, nó vòng quanh Lăng Hạ một vòng, cắn quần hắn kéo tới trước. Lăng Hạ cho là nó muốn chơi đùa với mình giống ngày thường, vội cẩn thận che bình ngọc: “A Ly đừng làm rộn, đợi lát nữa ta dẫn ngươi đi chơi.”


A Ly bất mãn híp mắt một cái, miệng gia tăng hai phần lực. Lăng Hạ dần dần tỉnh ngộ, A Ly muốn dẫn mình tới nơi nào sao?
Người đeo mặt nạ cười nói: “Cố hết sức đi nhóc!”


Lăng Hạ nghe giọng của hắn, hình như ngầm cho phép hành động của A Ly, liền yên tâm mặc nó kéo mình đi về phía trước, mãi cho đến một căn phòng thì ngừng lại.


Căn phòng này bề ngoài cũng không lớn, nhưng mở ra Lăng Hạ mới phát hiện bên trong rất càn khôn. Hai bên trong phòng trưng bày bảy, tám cái bàn, phía trên đều là dụng cụ chất liệu kỳ kỳ quái quái đủ loại hình dáng , trung tâm có một cái lò co ngang người, giống như để luyện đan.


Lăng Hạ Tưởng nghĩ đến chén nước dùng để kiểm tr.a nguyên tố trong cơ thể có thể phóng đại năng lượng nguyên tố bên trong thân thể mình gấp trăm lần, nơi này của người đeo mặt nạ có dụng cụ tương tự không? Như vậy chẳng phải là có thể lợi dụng năng lượng hệ mộc bên trong thân thể để xúc tiến mầm nảy mầm?


Những khí cụ này hắn đều không biết, bên cạnh lại có một tủ sách, bên trong đều là sách về luyện khí cùng luyện đan. Lăng Hạ dùng ngón tay xẹt qua những cuốn sách này, tới một quyển 《bách khoa toàn thư luyện khí cơ sở》thì ngừng lại, nhanh chóng lật xem.


Chữ trong sách rồng bay phượng múa viết ngoáy hết sức, chữ viết khó đọc ra, hắn phải cố hết sức đọc. Khi hắn nhìn thấy một hàng chữ mắt lập tức sáng ngời, đúng vậy, các loại năng lượng nguyên tố gắn bó tương khắc, y theo nguyên lý này, hắn hoàn toàn có thể tự động thủ tạo ra một trang bị đơn giản tương tự với vật dùng để khảo nghiệm ngày đó.


Lăng Hạ dò xét cẩn thận những dụng cụ trên bàn, theo trong sách miêu tả đơn giản chọn ra vài cái, lựa mỗi dụng cụ theo cơ sở ngũ hành nguyên tố Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, lại bày xong theo trận pháp cơ sở trong sách, trịnh trọng đặt bình ngọc trong tay ngay chính giữa. A Ly nhìn hắn bận rộn, rất ngoan ngoãn ngồi trong góc.


Bố trí xong xuôi tất cả, Lăng Hạ hít sâu một cái, giống như lúc khảo nghiệm để tay lên bình ngọc, tưởng tượng thân thể một cỗ nhiệt lượng từ từ rưới vào, hồi lâu mới mở mắt.


Cõi lòng đầy chờ mong nhìn, nhất thời thất vọng ——thổ nhưỡng trong bình vẫn bằng phẳng như trước, không có chút biến hóa nào.


Đúng vào lúc này, người đeo mặt nạ ngáp một cái xuất hiện trong phòng, như có điều suy nghĩ nhìn bài biện trên bàn nói: “Đến lúc rồi, ngươi không làm được.”
Lăng Hạ có chút ủ rũ gật đầu: “Dạ, mầm không nảy mầm.”


Người đeo mặt nạ cười hì hì nhìn bộ dáng như đưa đám của hắn, nâng cằm lên nói: “Như vậy trước đó ngươi nói không buông tay đều là lừa gạt ta sao. Chỉ không nảy mầm thôi, phải dùng vẻ mặt như đưa đám vậy à? Năm đó ta trồng cỏ Ngọc Hư tốn một năm mới có thể làm nó nảy mầm, thằng nhóc ngươi chỉ mới loay hoay ba canh giờ liền muốn nó nảy mầm? Không phải khiến người cười ch.ết?”


“. . . . . .” Lăng Hạ im lặng, một hồi lâu mới nhìn chằm chằm người đeo mặt nạ nói: “Lần này tiền bối trêu cợt ta sao?”
Người đeo mặt nạ hì hì cười một tiếng nằm xuống, một cái ghế dài đúng lúc xuất hiện dưới người hắn: “Dĩ nhiên.”
“. . . . . . Ha ha, tiền bối thật là hài hước.”


“Chỉ là, ” người đeo mặt nạ bắt chéo hai chân lắc lư hai cái mới nói: ” năm đó ta nhập môn khảo nghiệm cũng là đệ tử vô năng lượng nguyên tố cấp thấp, đứng ở sườn núi nhỏ quét đất ba năm, bây giờ không phải cũng được ngươi gọi là tiền bối? Ta thấy ngươi luyện khí trồng trọt lại có chút tí tẹo thiên phú, nếu bồi dưỡng, mấy chục năm sau có lẽ sẽ có chút thành tựu.”


“. . . . . . Đa tạ tiền bối khen ngợi.” Lăng Hạ nhấn mạnh, không nhịn được cắn răng nghiến lợi. Đáng ghét a! Bị người TX cái gì ghét nhất rồi ! Quả nhiên TX người tương đối thoải mái.
A Ly hiển nhiên chịu nỗi khổ này hàng năm rất hiểu, đồng tình cọ xát bắp chân Lăng Hạ.


Lúc Lăng Hạ rời đi, trong ngực lại nhiều hơn bản 《bách khoa toàn thư luyện khí cơ sở》, người đeo mặt nạ hạn định hắn trong vòng ba ngày phải đọc xong, cũng muốn hắn dùng đá năng lượng luyện chế pháp khí đơn giản nhất.


Bên trong nội tâm Lăng Hạ sướng vãi ra, quả nhiên, vật hy sinh chính là phụ trợ lộ tuyến, nhân vật chính ở chỗ này được chỉ dạy cả mấy phương diện thể ru, kiếm tu, khí tu a!


Hơn nữa khi giao bản 《bách khoa toàn thư luyện khí cơ sở 》cho Lăng Hạ người đeo mặt nạ còn hả hê tăng thêm mấy câu: “Sách này gồm nhiều sở trường của ta, đều là những luyện khí ta tâm đắc tự mình viết ra, lên trời xuống đất duy nhất chỉ có một quyển mà thôi, ngươi đọc cho kỹ! Ha ha, vừa rồi nhiều sách như vậy ngươi lại cầm lấy mình nó, có thể thấy được quyển sách này hữu duyên với ngươi.”


Khó trách chữ viết khó coi như vậy! Lăng Hạ cảm thấy độ tin cậy quyển sách này giảm xuống ít nhất 50%.


Lăng Hạ ở trong không gian ba canh giờ liền, nhưng khi hắn ra khỏi không gian, sắc trời chỉ vừa mới tối thôi. Chờ hắn len lén chạy về chỗ ở đẩy cửa ra, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm —— dù như thế nào cũng coi như thuận lợi hoàn thành một nhiệm vụ.
“Ngươi đã đi đâu?”


Lăng Hạ đặt sách trong ngực lên bàn, đang vuốt đá đánh lửa đốt đèn, sau lưng đột nhiên một vang lên giọng nói quen thuộc, cả kinh tay run lên thiếu chút nữa bị phỏng.
Hắn có chút kinh ngạc xoay người nói: “A Tuyệt, sao đệ lại ở đây?”


Ngự Chi Tuyệt đang tựa vào đầu giường, nghe vậy tà tà liếc hắn một cái tức giận nói: “Ngươi còn chưa nói ngươi rốt cuộc đi nơi nào?”
Nó nói rồi đi tới, mắt liếc qua bộ sách trên bàn. Lăng Hạ vội vàng cười nói: “Ta đến Tàng Thư Các mượn sách có liên quan đến luyện khí.”


Ngự Chi Tuyệt không bình tĩnh nói: “Vậy cũng không cần về trễ thế chứ? Ta ở đây chờ ngươi thật lâu!” Nó nói có chút bối rối, mặt cũng có chút nóng, may nhờ ánh sáng không tốt nên cũng không thấy rõ.


Nó để túi đồ lên bàn nói: “Chúng ta được phát lương, tiểu Hổ để ta mang đồ tới cho ngươi.”


Đứa bé đã lớn a. . . . . . Lăng Hạ kích động, quả thật giống như đứa bé lần đầu tiên nhận được quà, không thể chờ đợi liền mở túi ra. Chỉ là, hắn nhìn thấy đồ vật bên trong có chút không biết nên khóc hay cười , bên trong đinh đinh đang đang toàn bộ bộ mười mấy tiền năng lượng, cấp hai có cấp một cũng có.


Tống Tiểu Hổ quả nhiên là đứa bé đi thẳng về thẳng a. . . . . . Những thứ này vẫn nên cất cho nó tương lai cưới vợ thôi.
Trong lòng Lăng Hạ không khỏi tang thương thêm ước ao ghen tị mà nghĩ đến hậu cung tương lai của nhân vật chính.


Hắn tỉ mỉ cất túi, lại mang theo mấy phần ranh mãnh nói: “A Tuyệt không có gì tặng ta sao?”


Ngự Chi Tuyệt hừ một tiếng, do do dự dự mà lấy một cây trâm cài tóc bằng ngọc được khắc hết sức tinh mỹ từ trong tay áo ra: “Trên đầu ngươi ngày ngày đều là cọc gỗ, khó coi ch.ết đi được! Cái này thỉnh thoảng ta thấy, cảm thấy vẫn còn xem vừa mắt.”


Mỗi lần nó nhìn thấy trâm gỗ giống hệt những đệ tử đê giai khác của Lăng Hạ trong lòng liền khó chịu, chỉ là, y phục nơi này quy định vậy, không có cách nào thay đổi.
“. . . . . .” Cho nên mới nói, nhân vật phản diện đại nhân tại sao không phải làm con gái?


Lăng Hạ nhận lấy mang theo mấy phần vụng về dùng ngọc trâm búi tóc lên, cười nói: “Ta rất thích —— qua một tháng nữa, một tháng sau ta cũng có quà tặng cho A Tuyệt.”
Một tháng sau, hắn có thể luyện chế chút pháp khí đơn giản rồi chứ?


Trong ánh nến, khuôn mặt thiếu niên trơn bóng như ngọc với nụ cười trong veo, cặp mắt đen phản chiếu ánh nến, hết sức động lòng người.
Ngự Chi Tuyệt có chút bối rối xoay đầu, hừ một tiếng nói: “Ta mới không cần ngươi tặng, ngươi không có bao nhiêu tiền.”






Truyện liên quan