Chương 48
CHƯƠNG 48
Đến phái Thiếu Dương rồi, Tống Tiểu Hổ và Ngự Chi Tuyệt mang theo Liêu Nhiên đi phục mệnh trước, Lăng Hạ và Mộ Dung Tuyết ở lại chỗ Ngự Chi Tuyệt chờ. Ngự Chi Tuyệt bây giờ là đệ tử Phong Thúc Minh nể trọng nhất, nơi ở của hắn đã đổi qua ở căn phòng cạnh núi gần sông bên hồ nhỏ. Bởi vì Ngự Chi Tuyệt yêu thích yên tĩnh, phạm vi chung quanh mấy dặm không có ai khác, yên tĩnh nhưng cũng hơi có vẻ tiêu điều.
Hồ nước sắc U Lan rất đẹp, vả lại giàu linh khí. Lăng Hạ nhìn Mộ Dung Tuyết giống như đứa bé ngồi bên hồ vọc nước, không khỏi có chút buồn cười, nữ thần bây giờ ở trong mắt hắn giống như cô gái nhỏ chưa lớn.
Hắn nhìn núi đầu xa, âm thầm suy tư tiếp theo nên làm cái gì.
Đầu tiên là A Ly vẫn chưa tìm được, nó là Ma thú bậc tám, hẳn là không mất mạng dưới biển, nhưng biển rộng mênh mông muốn tìm được nó về lại là vấn đề lớn. A Ly ở trong truyện là thú có khế ước với nhân vật chính, cho nên dù tách ra cũng rất dễ tìm được, nhưng bây giờ vì kịch tình sai lệch, A Ly không có bất kỳ giao ước nào.
Ngoài ra, mặc dù đã đồng ý ở bên cạnh Ngự Chi Tuyệt, nhưng mà. . . . . . Tình trạng bây giờ thật sự lúng túng. Hơn nữa nếu Ngự Chi Tuyệt nhắc lại yêu cầu muốn ôm ôm hôn hôn thì phải làm thế nào?
Cho nên phải tìm thời cơ thích hợp, lấy điều kiện tiên quyết là không tổn thương Ngự Chi Tuyệt giải quyết chuyện này.
Cái khác chính là chuyện tu hành, đoạn đường này quá vội vàng, căn bản không có thời gian nhàn hạ tĩnh tâm.
Bây giờ trong thân thể hắn lực tinh thần cùng năng lượng nguyên tố hệ mộc cũng coi là có chút tiến bộ, trong khoảng thời gian này có thể thỉnh giáo Mộ Dung Tuyết cách nuôi trồng thảo dược, phải biết, Mộ Dung Tuyết là thiên tài trị liệu sư cùng luyện đan sư.
Suy nghĩ một hồi, Lăng Hạ yên lặng mở giấy ra, dùng thảo đồ bắt đầu thiết kế kiếm năng lượng. Hai thiếu niên kia chưa có kiếm năng lượng thuộc về mình, kiếm năng lượng yêu cầu cao hơn pháp khí bình thường, nhân tố cần thiết cũng nhiều hơn.
Kiểu dáng kiếm từ từ được Lăng Hạ thiết kế ra, lúc trước hắn rất mê Võng Du, cũng tự thân động thủ thiết kế vẽ không ít vũ khí, cho nên những thứ này không thành vấn đề. Sau đó chính là tài liệu, làm như thế nào chọn người mới có thể dung hợp hoàn mỹ, còn phải phù hợp thuộc tính chủ nhân, khiến để phòng ngự, phụ trợ cùng lực công kích phải là tốt nhất.
Lăng Hạ chuyên chú ghi chú, cho đến khi có một cái tay đặt tại lên bản vẽ mới bị cắt đứt. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện Ngự Chi Tuyệt cùng Tống Tiểu Hổ đã trở lại, sắc trời bên ngoài cũng đã tối.
Tống Tiểu Hổ vừa nhìn đồ liền trợn to hai mắt vui mừng nói: “Lăng đại ca, độc của Phong Lạc sư tỷ đã giải. Đây là thiết kế cho đệ cùng A Tuyệt?”
Lăng Hạ gật đầu một cái, trong lòng vẫn có chút tự đắc. Chú Kiếm Sư nổi danh Dị Giới đương nhiên không phải ít, nhưng chỉ tạo ra kiếm kiểu dáng thường thường, không đẹp như của hắn. Hắn cười nói: “Ta chưa từng luyện kiếm, đoán chừng phải hao phí một đoạn thời gian.”
Mộ Dung Tuyết chẳng biết lúc nào cũng tiến vào, lẳng lặng ngồi bên cạnh đọc sách y nàng tùy thân mang theo, lúc này cũng đứng lên nói: “Ta thấy Lăng đại ca quá nghiêm túc, cho nên cũng không phải không biết xấu hổ quấy rầy.”
Lăng Hạ vừa nhìn thấy nàng, liền nhớ tới một chuyện, buổi tối nữ thần nghỉ ngơi ở đâu? Ở chỗ Ngự Chi Tuyệt cùng Tống Tiểu Hổ thì không được. Chỗ Phong Lạc là một lựa chọn tốt, nhưng nàng giải độc xong còn chưa khỏi hẳn. . . . . .
Bốn người ăn vài thứ đơn giản, Tống Tiểu Hổ nhớ ra chuyện này, cười nói: “Buổi tối đệ mang Mộ Dung cô nương tới chỗ Phong Lạc sư tỷ, chỗ nàng có mấy phòng trống, đệ sẽ nói Mộ Dung cô nương là thân thích của đệ.”
Lăng Hạ Tùng thở ra, cười gật đầu một cái. Nhân vật chính nhân duyên tốt thật, đặc biệt là nữ nhân.
Tống Tiểu Hổ rất nhanh mang Mộ Dung Tuyết rời đi, gian phòng liền yên tĩnh trở lại.
. . . . . . Tĩnh, có chút quỷ dị.
Lăng Hạ có chút chột dạ thu hồi đồ, buổi chiều hắn thừa dịp Ngự Chi Tuyệt không có ở đây dọn dẹp sạch sẽ căn phòng bỏ hoang sát vách. Vừa dọn dẹp hắn vừa cười nói: “A Tuyệt sớm đi nghỉ ngơi đi, nhiều ngày như vậy cũng mệt rồi, ta qua phòng bên xem sách. . . . . .”
Ngự Chi Tuyệt không nói một lời nhìn hắn chăm chú, mắt xếch xinh đẹp trong bóng tối rạng rỡ phát sáng, lóe ra tâm tình không rõ.
Bây giờ Lăng Hạ ít dám nhìn thẳng vào đôi mắt sạch sẽ trong suốt như hàn tinh này, hắn dường như có chút chật vật xoay người tính rời đi, nhưng không đợi hắn đi hai bước, liền bị người phía sau dùng sức ôm lấy. Hay tay siết bên hông thật chặt, mang theo nhiệt độ nóng bỏng cùng lực lượng không thể bỏ qua.
Lăng Hạ liền cứng ngắc, đừng dùng tư thế ôm nữ tử như vậy được không?
Ngự Chi Tuyệt hiển nhiên cũng có chút ngượng ngùng, giơ tay một mũi băng nhọn bắn ra làm tắt cây nến đang chiếu sáng, gian phòng liền tối đen như mực.
Chợt tối khiến Lăng Hạ phản xạ có điều kiện chớp mắt một cái, sau đó hắn bị người xoay vòng lại, Ngự Chi Tuyệt không kịp chờ đợi hôn lên.
Lăng Hạ đại kinh, há mồm nói: “A Tuyệt, đừng như vậy. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . .”
Hắn vừa nói như thế, một đầu lưỡi nhẵn mềm linh hoạt lập tức quấn quanh, miệng của hai người không hề khoảng cách dính sát.
Đứa nhỏ này. . . . . . Ở phương diện này cũng là thiên tài sao? Sống lưng Lăng Hạ không ngừng được sợ run, mặc dù rất chật vật, không thể không thừa nhận, kỹ thuật hôn của Ngự Chi Tuyệt tiến bộ rất nhanh. . . . . . Sá!
Hắn dùng lực đẩy Ngự Chi Tuyệt, nhưng phản kháng hiển nhiên khiến thiếu niên này ôm chặt hơn. Hắn chật vật giãy giụa, cánh tay của đối phương mạnh mẽ hơn hắn, một tiến một lui hai người lảo đảo trong phòng, đôi môi đổi góc độ nhưng thủy chung không chia lìa.
Ghế ngồi bị đá ngã, cây nến từ trên bàn ngã xuống, bích hoạ trên tường bị xé phá. . . . . .
Lăng Hạ chưa từng bó tay bó chân như vậy, giống như hắn đối mặt không phải là thiếu niên quen thuộc, mà là một người xa lạ mạnh đến biến thái có thể nắm mình trong tay. . . . . .
Cuối cùng Lăng Hạ bị Ngự Chi Tuyệt đặt trên giường, hai chân Ngự Chi Tuyệt đè ép chân của hắn, đôi tay đặt hai bên người hắn, dường như không thể lui được nữa. Đầu của hắn vì thiếu dưỡng mà mơ hồ, đôi tay có chút vô lực chống đỡ ngực Ngự Chi Tuyệt, nhưng không thể ngăn cản động tác của đối phương.
Ngự Chi Tuyệt vẫn hôn, mang theo lo âu cùng hoảng loạn, thở gấp nóng bỏng, lúc này mới từ từ bình tĩnh lại, khôi phục thận trọng đụng vào.
Lăng Hạ ch.ết lặng nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng nhỏ máu —— hắn làm mất hết mặt mũi tổ tông mười tám đời nhà họ Lăng rồi, hắn thế mà bị một đứa bé lông chưa mọc đủ đè ở phía dưới hôn nửa ngày a! Uất ức như vậy vẫn là nam nhân sao?
Hắn rất muốn nói mình thấy ghê tởm, nhưng trên thực tế thậm chí hắn còn bị hôn tới mất hồn mềm nhũn.
Ý thức được sự thực này, Lăng Hạ có loại cảm giác đau đến không muốn sống, Sá! Hắn từng ảo tưởng có người đối xử với hắn nhiệt tình như vậy—— nhưng điều kiện tiên quyết là người kia là một cô gái a!
Rốt cuộc Ngự Chi Tuyệt cũng ngừng lại, đầu tóc dài rơi xuống ngực hắn, miệng mang theo tố cáo nói: “Vì sao huynh lại tránh ta?”
“. . . . . .” Lăng Hạ ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đôi môi tê dại, yết hầu hoạt động lên xuống, trong bóng tối hơi thở của Ngự Chi Tuyệt thỉnh thoảng phất tới làm hắn có chút run rẩy. Bây giờ giọng nói thiếu niên mang theo chút ngượng ngùng không mãn nguyện quen thuộc, dường như khiến hắn cho rằng vừa rồi đều là ảo giác.
Lăng Hạ khó khăn nuốt nước miếng một cái: “Không có.” Lời này nói ra làm cho hay người đều giật mình, bởi vì trong tiếng nói mang theo mùi vị khàn khàn xa lạ, cũng hấp dẫn chưa từng có.
Ngự Chi Tuyệt hiển nhiên cũng ngẩn người, sau đó mặt liền nóng lên, dựa sát vào tai Lăng Hạ nhỏ giọng nói: “Ta muốn mỗi ngày đều được hôn huynh như vậy, ôm huynh ngủ, huynh không cần sang bên kia, chúng ta ở cùng một chỗ thôi. . . . . .”
Đừng có như không có việc gì yêu cầu ở chung như vậy chứ thiếu niên! Ta thật sự thích. . . . .con gái!
Hô hấp ấm áp làm lỗ tai sinh ra cảm giác tê dại kỳ dị, Lăng Hạ không nhịn được run rẩy, theo lời của Ngự Chi Tuyệt mặt càng ngày càng nóng, dường như có cảm giác hoa mắt chóng mặt.
Hắn khó chịu xoay đầu sang hướng khác, dằn lòng nói: “A Tuyệt, cái đó. . . . . . Ta. . . . . .”
Nhưng lời hắn nói không nói ra được, bởi vì tay Ngự Chi Tuyệt vậy mà lại đưa vào trong quần áo của hắn!
Chưa bao giờ trải qua loại kinh nghiệm này, Lăng Hạ lập tức trợn tròn mắt. Chờ hắn luống cuống tay chân muốn ngăn cản, tay Ngự Chi Tuyệt đã linh hoạt cởi thắt lưng của hắn ra, trượt vào quần, trực tiếp cầm nơi mới vừa rồi bởi vì bị kích thích khẽ ngẩng đầu kia của hắn!
Giọng nói Ngự Chi Tuyệt rõ ràng mang theo mấy phần mất tự nhiên lắp bắp: “Huynh từng nói nam nhân qua một thời gian đều muốn như vậy một lần. . . . . . Lần trước huynh. . . . . . Cái đó, ta rất thoải mái. . . . . . Ta cũng muốn giúp huynh. . . . . .”
Bây giờ Lăng Hạ rất muốn tự ngược cành cây, cái gì gọi là tự chui đầu vào rọ? Tại sao hắn vắt hết óc hoàn thành khóa giáo dục giới tính lại thay đổi thành như vậy? Giữa huynh đệ không có nội dung không hài hòa này đâu đấy!
“Không nên như vậy. . . . . .” Bị sờ không nhịn được sợ run, kích thích xa lạ khiến Lăng Hạ dùng sức giãy giụa. Nhưng Ngự Chi Tuyệt vẫn cố chấp động, Lăng Hạ hoảng sợ phát hiện bộ phận yếu ớt rất không dũng khí theo động tác của Ngự Chi Tuyệt sinh ra phản ứng!
Tuổi huyết khí phương cương, trong thời gian quá dài không có thư giãn qua, lại nói, nơi đó của nam nhân bị kích thích mặc kệ là tình nguyện không tình nguyện thì phản ứng sinh lý vẫn phải có. . . . . .
Ngay cả khi biết những điều này, Lăng Hạ vẫn không có đất dung thân, hắn liều mạng giằng co: “A Tuyệt, đừng. . . . . .”
Ngự Chi Tuyệt phát hiện Lăng Hạ càng kháng cự như vậy, máu của mình lại càng sôi trào.
Người này trước sau như một luôn tỉnh táo, dưới tay mình lại hốt hoảng nhếch nhác như vậy, giọng nói khàn khàn dễ nghe, thỉnh thoảng toát ra mấy tiếng rên rỉ làm cho lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn. . . . . .
Ngự Chi Tuyệt đột nhiên phát hiện mình rất mê luyến loại cảm giác này.
Hắn cúi đầu xuống dán lên đôi môi Lăng Hạ, tay phải chấp nhất động lên xuống, nuốt hết lời nói kháng cự của đối phương. Hắn đã sớm tu hành được việc thấy rõ mọi vật vào ban đêm rồi, cho nên nhìn thấy vẻ mặt mất hồn, gò má đỏ như muốn nhỏ máu của người này rất rõ, cặp mắt mang theo hơi nước cùng vẻ mặt liều mạng nhẫn nại làm hắn quá thích thú. . . . . .
Tim giống như bị cái gì đó lắp đầy, bất mãn cùng thấp thỏm mấy ngày nay đều biến mất, ngọt dường như muốn tan ra rồi. . . . . .
Không biết đã qua bao lâu, lưng Lăng Hạ chợt run lên, đầu óc trống rỗng, ván giường phát ra tiếng kêu ken két không hòa hài cũng theo đó ngừng lại.
Bị Ngự Chi Tuyệt gì kia là sự thật, làm hắn khiếp sợ không thôi, hắn miệng to thở hổn hển, ***g ngực không ngừng phập phòng, hoàn toàn không biết làm sao rồi.
—— quá không hòa hài, quá không hòa hài. . . . . .
Lòng bàn tay Ngự Chi Tuyệt như bị phỏng, cũng cứng ngắc ở bên cái kia, Lăng Hạ thở dốc mấy tiếng làm cho tim hắn có cảm giác hít thở không thông, hắn muốn một hớp nuốt xuống người này!
Lăng Hạ theo phản xạ có điều kiện nức nở nói một câu: “Thật xin lỗi!”
Nói xong hắn muốn tự đâm hai mắt mình —— ông đây làm gì phải xin lỗi chứ? Ông đây là bị ép!
Theo luật pháp thiên triều chưa đầy 14 tuổi là người chưa thành niên, mặc kệ có nguyện ý hay không gì kia cũng đều là tội phạm. . . . . . Tội nghiệt a! rốt cuộc Ngự Chi Tuyệt tròn mười bốn tuổi chưa? . . . . . .
Hắn suy nghĩ miên man, chỉ nghe thấy Ngự Chi Tuyệt cúi đầu, mang theo vài phần ngượng ngùng cùng vui sướng nói: “. . . . . . Huynh cảm thấy như thế nào? Cái đó. . . . . . Thoải mái không?”
Sá! Không nên hỏi trực tiếp như vậy a! Thật giống như lời trượng phu nói với thê thử sau ngày tân hôn a!
Nhiệt độ trên mặt Lăng Hạ đã có thể làm bánh nướng áp chảo rồi, một hồi lâu không biết trả lời sao.
Trên thực tế, hắn cảm thấy khí tiết của mình đã thành cặn bã.
Không đợi đáp lại, Ngự Chi Tuyệt rất nhanh kéo tay của hắn, chậm rãi đặt trên người mình: “Như vậy, huynh cũng giúp ta lộng một phát đi.”
“. . . . . .” Chúng ta thật không phải loại quan hệ này. . . . . .
Nơi tinh thần của thiếu niên trong chính tay mình, loại nhiệt độ đó có thể làm phỏng da.
Lăng Hạ rơi lệ đầy mặt, bây giờ từ chối thì có phải mình quá vô tình tàn khốc hay không? Giống như mình chỉ biết hưởng thụ không biết hồi báo khốn kiếp như vậy. . . . . .
Bỗng thấy hoa mắt, hắn đã bị Ngự Chi Tuyệt đặt trên thân, vị trí hai người cũng thay đổi.
Ngự Chi Tuyệt nhắm mắt lại, trên mặt nóng rát nói: “Lăng Hạ, ta thích huynh.”