Chương 63
CHƯƠNG 63
Lăng Hạ vì xấu hổ cúi đầu không dám nhìn Ngự Chi Tuyệt, ánh mắt không thể tránh khỏi rơi vào nơi hai người đang chống đỡ với nhau, nhất thời mặt sung huyết đỏ bừng vội vàng nhắm mắt lại —— mới không thừa nhận của mình nhỏ một số đâu!
Nơi bị nắm càng bành trướng, nhịp đập nảy lên trong lòng bàn tay, nóng đến dường như cầm không được.
Tần số hô hấp dần dần đồng bộ cùng động tác trên tay, ***g ngực gầy yếu của Lăng Hạ phập phòng, đôi môi nhuộm thủy quang không tự chủ được vụn vặt rên rỉ. Hắn rất không muốn thừa nhận, động tác bây giờ làm cho hắn hưng phấn hơn thường ngày. . . . . .
Con ngươi Ngự Chi Tuyệt phóng đại trước nay chưa từng có, dường như cũng ngốc trệ, mắt chăm chú dính vào mặt Lăng Hạ.
Y không ngờ, người này luôn luôn trầm tĩnh trước mặt y, còn có một mặt nhiệt tình như vậy.
Cặp chân trắng gầy kia lúc này tách ra đặt hai bên thân thể của mình, eo của Lăng Hạ bởi vì động tác nên không tự chủ lắc lư về phía trước , khuôn mặt đẹp bởi vì xấu hổ hiện lên một tầng phi sắc, mang theo mùi vị hấp dẫn khó nói lên lời.
Nơi bị đối phương tỉ mỉ an ủi càng phát dâng cao. . . . . .
Ngự Chi Tuyệt khó có thể khống chế nữa, chợt ngồi dậy ôm hông của Lăng Hạ, giống như lang đẩy ngã con mồi vững vàng vây hắn phía dưới, giọng khàn khàn đến nỗi khô khốc: “Lần đầu tiên ở phía trên sẽ rất dễ bị thương. . . . . . Lần sau chúng ta thử lại lần nữa.”
Lăng Hạ ngạc nhiên mở cặp mắt mang theo thủy quang, nhìn thấy trong mắt Ngự Chi Tuyệt toát ra ngọn lửa ——nhiệt độ nóng bỏng này quả thật làm cho hắn run rẩy.
Dường như, quá nóng rồi?
Không đợi hắn nói bất kỳ lời gì, Ngự Chi Tuyệt liền không thể chờ đợi bắt đầu hành động.
Y muốn lập tức đoạt lấy người này, để mỗi một tấc da thịt của hắn dính lấy mùi vị của mình.
Tay của y lưu luyến tỉ mỉ vuốt ve hông cùng bụng của Lăng Hạ, nơi da thịt tinh mỹ đã ướt mồ hôi, môi lại ngậm một viên hồng châu trước ngực hắn, dùng đầu lưỡi tỉ mỉ ɭϊếʍƈ láp.
Cảm giác tê dại ở ngực xông về đại não, Lăng Hạ khó kiềm chế phát ra mấy đơn âm, hắn vội vàng cắn môi, hắn không biết chỗ kia của nam nhân cũng có thể truyền đến khoái cảm, nhịn không được nhỏ giọng cầu khẩn nói: “Đừng như vậy, A Tuyệt. . . . . .”
Có lẽ là vì dục vọng, thanh âm truyền ra mang theo giọng mũi mềm nhũn, Lăng Hạ cả kinh lại càng hoảng sợ.
Ngự Chi Tuyệt chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng đầu lưỡi nhẵn mềm chậm rãi ɭϊếʍƈ ngực hắn một chút nói: “Không thoải mái sao?”
Nơi bị ɭϊếʍƈ được ánh nến chiếu rọi xuống mang theo thủy quang trơn bóng mập mờ, điểm đỏ trước ngực càng trướng đại, thân thể Lăng Hạ không khỏi run lên kêu “A” một tiếng, xấu hổ hận không thể chui vào trong chăn.
Khóe miệng Ngự Chi Tuyệt không khỏi dương lên, y thích thấy Lăng Hạ vì mình mà lộ ra nét mặt này, cái dáng vẻ rõ ràng rất vui lại cứ muốn đè nén đó, làm cho y nhịn không được muốn làm nhiều hơn, bắt hắn phát ra nhiều thanh âm dễ nghe hơn.
Y chậm rãi dời xuống dưới, không chậm trễ chút nào banh hai chân Lăng Hạ ra, nhắm ngay nơi đã bộc phát chảy xuống rất nhiều dịch nhờn, dùng đầu lưỡi khẽ ɭϊếʍƈ một chút.
Cả người Lăng Hạ run lên, bị động tác luyên phiên của Ngự Chi Tuyệt kích thích thiếu chút nữa ngất đi.
Ngự Chi Tuyệt cau mày như có điều suy nghĩ ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe môi nói: “Mùi vị không phải rất tốt.”
“. . . . . .” mặt Lăng Hạ đỏ tới tận mang tai liều mạng muốn khép chân lại, ta không muốn ngươi làm như vậy được chứ? Mùi vị nơi đó ai bắt ngươi nếm đâu được chứ?
Mặc dù nói như vậy, Ngự Chi Tuyệt vẫn cứng rắn đè chân của hắn lại, đầu lưỡi khẽ quấn, hoàn toàn ngậm vào.
Lăng Hạ không dám tin trừng mắt, toàn thân như tôm tép trở nên đỏ bừng, cảm giác xấu hổ cùng khoái cảm đồng thời đánh ập tới, làm cho đầu óc hắn trống rỗng.
Hắn không tự chủ được bắt đầu cầu khẩn: “A Tuyệt, đừng như vậy, thật bẩn. . . . . . A. . . . . .”
Thanh âm bởi vì run rẩy mang theo tiếng khóc nức nở, ánh mắt xưa nay thanh minh ôn hòa trở nên sóng sánh diễm tình, tròng mắt Ngự Chi Tuyệt trở nên sáng hơn, bắt đầu vụng về trên dưới hoạt động.
Có mấy động tác thậm chí xông vào cổ họng của y, mang đến cảm giác nôn mửa không thoải mái, nhưng nhìn vẻ mặt Lăng Hạ dần dần đắm chìm trong ***, Ngự Chi Tuyệt cũng kỳ dị hưng phấn.
Chưa bao giờ trải qua kích thích mãnh liệt khiến Lăng Hạ nắm chặt ga giường phía dưới, Ngự Chi Tuyệt làm chuyện này cho hắn là thực, làm cho đại não hắn bối rối.
Hắn biết thiếu niên này quật cường thật mạnh mẽ như thế nào. . . . . .
Toàn thân nóng ran không chịu nổi, ngay cả nội tạng cũng xoắn lại, trái tim nảy lên giống như muốn từ trong ***g ngực nhảy ra. . . . . .
Sống lưng Lăng Hạ đột nhiên thẳng băng, khoái cảm mãnh liệt khiến ngón chân co lại, hắn giùng giằng muốn lui ra ngoài, lại bị Ngự Chi Tuyệt ch.ết tiệc đè xuống.
Chờ khoái cảm đến mức tận cùng kia qua đi, Lăng Hạ này mới ý thức được dường như mình đã làm chuyện rất quá đáng. Hắn thở dốc không ngừng sững sờ nhìn bạch trọc nơi khóe miệng Ngự Chi Tuyệt, Ngự Chi Tuyệt như còn cùng chê hắn chịu kích thích không đủ lớn, dùng đầu lưỡi màu đỏ ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe miệng cau mày nói: “Là lạ.”
Mặt Lăng Hạ sắp nhỏ máu tới nơi, không đợi hắn nghĩ ra lời kịch hữu dụng gì, tay Ngự Chi Tuyệt đã lục lọi xuống cái mông của hắn, mập mờ lưu luyến ở chỗ khe mông.
Toàn thân hắn cứng đờ, hô hấp lần nữa bắt đầu rối loạn.
Đã đến bước này không thể kiểu cách gì nữa, hắn xoay mặt sang một bên, cố gắng buông lỏng bắp thịt cứng ngắc, mở ra hai chân nhịn xấu hổ phối hợp động tác của Ngự Chi Tuyệt.
Hắn thích Ngự Chi Tuyệt, cho nên những chuyện này có khẽ cắn răng cũng nhẫn nại . . . . . .
Ánh mắt Ngự Chi Tuyệt nhìn cái mông Lăng Hạ có chút ngốc trệ, nơi đó mặc dù cũng gầy, nhưng so với nơi khác lại đầy đặn hơn nhiều, y yêu thích không buông tay bóp một cái, bóng loáng lại co dãn, hơn nữa bộ phận trung gian đang ở trước mặt mình. Y nhận thấy Lăng Hạ co rúm lại một chút, trong lòng không lý do động một cái, nhỏ giọng an ủi: “Ta sẽ rất chậm.”
Y cẩn thận bôi lượng lớn dược cao lên đầu ngón tay, thử đưa vào. Cao thuốc này là y tr.a duyệt rất nhiều bộ sách lại cải biến, mang theo mùi vị cỏ cây nhàn nhạt, chức năng bôi trơn cùng chữa thương đều vô cùng tốt.
Chỗ kia thật sự quá chặt, cũng mềm mại mà ấm áp, Ngự Chi Tuyệt thở hổn hển dùng hai ngón tay ra vào, không khỏi có chút hoài nghi, mình có thể tiến vào sao? Một bên y khai thác vừa hôn ngực cùng bụng Lăng Hạ, khó nhịn lưu lại ở phía trên một vết hôn.
Bụng y trướng đến mức đau đớn, không thể chờ đợi liền muốn đi vào.
Lăng Hạ cúi đầu nhìn Ngự Chi Tuyệt bận rộn trên thân mình, trên trán trơn bóng của Ngự Chi Tuyệt đều là mịn mồ hôi, mắt phượng xinh đẹp tràn đầy dục vọng, thái độ lại hết sức nhẫn nại, đẹp đến nỗi làm cho nhịp tim hắn rối loạn.
Chờ hắn nhìn thấy nội dung động tác của Ngự Chi Tuyệt, nhất thời khó chịu xoay đi.
Thật ra thì không thể nói khó chịu, có lẽ còn có phần dễ chịu, chính là cảm giác rất khác thường, cảm giác hơi đau nhói cùng tê dại.
Mặc dù rất mắc cỡ, nhưng mà A Tuyệt của hắn vui vẻ là được rồi. . . . .
“Có thể. . . . . .” Lăng Hạ giúp Ngự Chi Tuyệt vén tóc ướt mồ hôi ra sau bên tai hậu, đỏ mặt nói.
Vừa được đồng ý, Ngự Chi Tuyệt lập tức ngồi dậy, nửa quỳ ở giữa hai chân Lăng Hạ, đỡ thứ đang dâng trào của mình chính xác nhập khẩu. Chỉ là y cũng là lần đầu, thử mấy lần đều trượt qua một bên. Lăng Hạ vốn đang căng thẳng, lại không nhịn được buồn cười, phối hợp eo ếch dùng sức.
Đầu bộ phận cao nhất rốt cuộc cũng tiến vào, một đầu mồ hôi lạnh của Lăng Hạ cũng như bão tố đi ra, hô hấp cũng rối loạn —— Sá! Đau ch.ết! Bộ phận mới vừa rồi bị Ngự Chi Tuyệt trêu đùa mà đứng thẳng lần nữa cũng vì đau đớn mà héo rút xuống.
Ngự Chi Tuyệt chỉ cảm thấy nơi kia chặt chẽ bao vây lấy mình, ấm áp hơn nữa khít khao, khoái cảm kịch liệt theo bộ phận bị xoắn chặt phía sau tiếp trước xông vào đại não, so với y tưởng tượng còn thoải mái hơn nhiều. Y không nhịn được phát ra một tiếng than thở thỏa mãn, bắt được cặp chân Lăng Hạ tiếp tục đẩy về phía trước, cho đến khi đỉnh hết vào mới khó khăn ngừng lại.
Đôi môi Lăng Hạ có chút run run, thậm chí hắn có thể cảm giác nhịp đập thuộc về Ngự Chi Tuyệt trong thân thể mình, lấp đầy thân thể hắn từ bên trong. Hắn gấp rút hô hấp, toàn thân mồ hôi nhỏ giọt như mới vớt ra từ trong nước, nơi kia nóng rát hình như chảy máu, hắn động cũng không dám động.
“Thật thoải mái. . . . . .” Ngự Chi Tuyệt mê luyến nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hơi có vẻ khổ sở của Lăng Hạ, giọng nói khàn khàn, “Rốt cuộc huynh cũng là của ta.”
Nói xong Ngự Chi Tuyệt đã không nhịn được thẳng lưng chậm rãi động, mỗi một động tác đều có thể cảm giác được thịt non bao quanh mình mang tới khoái cảm mất hồn. Vừa mới bắt đầu ra vào rất khó khăn, tới tới lui lui tặng vài chục cái cuối cùng cũng thông thuận.
Trong đồng tử Ngự Chi Tuyệt phiếm màu tím yêu dị như ẩn như hiện, thoải mái híp mắt, không nhịn được dùng sức ôm hông của Lăng Hạ tăng nhanh tốc độ đút vào.
Lăng Hạ đau đến cắn răng, tận lực phối hợp đặt chân ở bên người Ngự Chi Tuyệt.
Ngự Chi Tuyệt cũng biết chút điểm lý thuyết, vừa mới bắt đầu động tác rất dịu dàng tỉ mỉ, bây giờ đắm chìm trong trong dục vọng động tác có chút mạnh mẽ đâm tới, làm cho hắn đau đến có chút không chịu nổi, thân thể không tự chủ lui về phía sau co rúm lại.
Nhưng hắn không có lên tiếng ngăn cản, chỉ có chút ngây ngốc xuyên thấu qua màn nước nhìn nét mặt Ngự Chi Tuyệt, cổ Ngự Chi Tuyệt khẽ ngửa ra sau, lộ cái cổ thon dài tuyệt đẹp như thiên nga, tóc dài tán lạc theo động tác đung đưa, giọt mồ hôi trong suốt theo trán chảy xuống cái cằm đẹp đé, chảy xuống trên ngực rộng rãi căng đầy, mỗi một động tác đều làm cho người ta phát cuồng.
Lăng Hạ nhìn miệng đắng lưỡi khô, tim bình bịch nhảy loạn, không thể không thừa nhận, bộ dạng Giáo chủ đại nhân động tình câu hồn đoạt phách như yêu tinh vậy.
Hắn suy nghĩ miên man, có đôi lời nói như thế này, ch.ết dưới đóa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. . . . . . Hôm nay cũng có ch.ết cũng không uổng rồi.
Ngự Chi Tuyệt gấp gáp động một hồi, hắn đau không nhịn được phát ra mấy tiếng nức nở nghẹn ngào, cảm giác phía dưới mình hình như có chất lỏng ấm nóng chảy ra ngoài.
Mắt Ngự Chi Tuyệt rốt cuộc cũng khôi phục lại sự trong sáng, y hoảng loạn dừng động tác, máu từ nơi đó chảy ra dính vào bụng y một chút. Y không dám động nữa, cúi người mang theo ảo não hỏi: “Làm đau huynh?”
Lăng Hạ chỉ cảm thấy nơi đó như có một con dao găm thọc vào, đau đến mức môi hắn trắng bệch, nhưng hắn vẫn mỉm cười lắc đầu một cái: “Không có.”
Trên mặt Ngự Chi Tuyệt nhất thời nhuộm một tầng phi sắc, y nhìn thấy bao dung trong mắt Lăng Hạ đối với mình.
Y cẩn thận cúi đầu, dán lên đôi môi Lăng Hạ, tỉ mỉ triền miên hôn.
Đầu lưỡi hai người đồng thời dây dưa hôn, Ngự Chi Tuyệt cẩn thận từng li từng tí đung đưa eo ếch, hướng những nơi khác nhau dùng sức, tìm kiếm một điểm —— có thể khiến cho Lăng Hạ vui vẻ quên khổ sở một chút.
Chờ y ma sát đến một chỗ thì sống lưng Lăng Hạ chấn động, cả người cũng run rẩy một chút, kìm lòng không được phát ra một tiếng hô nhỏ —— lần này không phải khổ sở như tiếng hô vừa rồi, giống như mang theo vui thích, thân thể trong nháy mắt cũng mềm nhũn xuống.
Ánh mắt Ngự Chi Tuyệt sáng lên, trí nhớ siêu cấp của y nhanh chóng ghi nhớ, lập tức công kích điểm này, điều chỉnh lực độ cùng góc độ, cảm thấy tiến vào càng ngày càng thông thuận.
Khoái cảm mãnh liệt theo xương từng chút dâng cao, sau đó lan tràn đến toàn thân. Hông của Lăng Hạ cũng xụi lơ rồi, thở hổn hển, đôi tay khó nhịn ôm lưng Ngự Chi Tuyệt, hai chân vòng thật chặt hông của y, bộ phận héo rút cũng dần dần thẳng đứng lên, tinh thần dịch dịch chỉa vào bụng Ngự Chi Tuyệt, theo động tác của hai người từng phát từng phát cọ lên người Ngự Chi Tuyệt.
Khoái cảm ùn ùn kéo đến thậm chí còn hơn cả đau đớn trước kia làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, quá không giống nam nhân. . . . . . Hắn liều mạng đè nén, thân thể lại như bị điện giật từng trận tê dại, không nhịn được phát ra một ít đơn âm tiết ý vị không rõ.
“Không cần đè nén. . . . . .” tròng mắt Ngự Chi Tuyệt cuồn cuộn vô sắc tím, mình khiến Lăng Hạ vui vẻ. . . . . . Biết được sự thật này làm cho y càng thêm kích động. Y khó nhịn cắn cổ của Lăng Hạ dụ dỗ nói, “Ta thích nghe thanh âm của huynh, rất êm tai. . . . . .”
Lăng Hạ có vẻ cũng bắt đầu kích động, phía dưới từng trận co lại nhanh chóng, Ngự Chi Tuyệt thoải mái híp mắt, không nhịn được dùng sức hơn, cả phòng đều là thanh âm thân thể va chạm cấp tốc cùng tiếng chất lỏng ra vào.
Khoái cảm xa lạ mà nồng nặc tràn vào đại não, Lăng Hạ “A. . . . . .” kêu lên, bạch trọc cũng bắn lên bụng Ngự Chi Tuyệt, ngón chân thoải mái cong lại, khóe mắt thậm chí vì cao trào tràn ra một chút nước mắt.
Ngự Chi Tuyệt khẽ cười một cái tạm thời dừng lại động tác, dán lỗ tai của hắn nói: “Huynh đều hai lần rồi, ta còn chưa có lần thứ nhất.”
Lăng Hạ khó chịu mở mắt, cũng không dám nhìn Ngự Chi Tuyệt, vật kia trong thân thể còn cứng rắn không thể tưởng tượng nổi. . . . . . Từng phát từng phát chỉa vào hắn, giống như chìm chìm nổi nổi trong biển rộng, vô luận như thế nào cũng không tìm được bờ.
Dư âm cao trào như một luồng sóng đánh thẳng tới, hắn chỉ có thể ôm Ngự Chi Tuyệt, theo động tác của y tiếp tục trầm luân. . . . . .
Không biết qua bao lâu, thậm chí Lăng Hạ cảm thấy mình sắp bị giày vò đến hôn mê, nơi kia cũng đã ch.ết lặng, hắn không nhịn được mang theo khàn khàn mất mặt thúc giục: “Mau mau, A Tuyệt, ta không chịu nổi. . . . . .”
“Nhanh. . . . . .” Ngự Chi Tuyệt không bỏ tăng nhanh động tác, tới tới lui lui lại làm gần nửa canh giờ, y chợt đẩy eo lên trước bắn ra, thoải mái híp mắt gấp rút thở hổn hển.
Lăng Hạ bị cổ nhiệt lưu kia đánh tới run lên, nét mặt cũng thay đổi, tức giận muốn đạp cho Ngự Chi Tuyệt hai cái, nhưng cả người đều mềm yếu không có chút hơi sức. Vật kia có thể bắn vào thân thể sao?
Ngự Chi Tuyệt duy trì động tác đè lên người của hắn bất động, thứ nửa mềm còn nhét bên trong thân thể của hắn. Một hồi lâu mới dùng dán lỗ tai hắn nói: “Loại chuyện như vậy thật thoải mái. . . . . . Chúng ta làm tiếp lần nữa được chứ?”
Lăng Hạ cả kinh một đầu mồ hôi, vội vàng mềm giọng nói: “A Tuyệt, ta mệt quá. . . . . .”
Hắn cảm giác mặt mũi của mình đều đã vứt sạch.
Chỉ là, hiển nhiên lời cầu khẩn của hắn vẫn rất dùng được, mặc dù Ngự Chi Tuyệt vẫn rục rịch chộn rộn, rốt cuộc vẫn xuống khỏi người hắn, lúc rút ra âm thanh khuấy động làm cho hai người có chút ngượng ngùng.
Ngự Chi Tuyệt vẫn ôm hắn vào ngực, như chưa thỏa mãn dục vọng từ trên xuống dưới không ngừng hôn vuốt ve, tinh thần như vậy khiến Lăng Hạ ước ao ghen tị a! Quả nhiên phía trên tương đối thoải mái đi?
Cả bên trong tẩm cung đều là mùi mồ hôi cùng mùi vị tanh nồng mập mờ, mặt Lăng Hạ đỏ tới mang tai núp trong ngực Ngự Chi Tuyệt không nhúc nhích.
Nơi kia cũng bắt đầu đau nóng rát, hắn cắn môi, quá mất mặt rồi!