Quyển 3 - Chương 65
Lăng Hạ quyết định nói chuyện rõ ràng với Ngự Chi Tuyệt.
Đầu tiên chính là vấn đề phòng the khó có thể mở miệng, mặc dù nói thì có chút lúng túng, nhưng vì lâu dài nhất định phải tiết chế, hắn không muốn ngày ngày thức dậy đều thấy mặt trời đã lên cao.
Tiếp theo chính là hắn không muốn mỗi ngày đều ở trong tẩm cung. Thân thể của hắn gần như hoàn toàn khôi phục rồi, ngày ngày chỉ có thể nhìn thấy Ngự Chi Tuyệt, mặc dù sắc đẹp Giáo chủ đại nhân không đến nỗi mệt mắt, nhưng cứ vậy hắn cảm thấy mình như phế nhân.
Mặt khác hắn còn băn khoăn bọn Tống Tiểu Hổ, không biết kịch tình lừa bịp tới bước nào rồi, nhưng hậu cung của Tống Tiểu Hổ phải có 2-3 em gái rồi chứ? Hắn có chút hối hận, năm đó chưa kịp hảo hảo dạy Tống Tiểu Hổ tầm quan trọng của việc một vợ : một chồng. Thế giới này mặc dù em gái có chút cường hãn, nhưng phần lớn đều khả ái.
Ngày này Ngự Chi Tuyệt trở về hơi sớm một chút, lúc về liền trực tiếp tới, từ phía sau lưng ôm hắn hết sức chặt, đầu đặt trên bả vai hắn.
Lăng Hạ tránh nụ hôn của y, mỉm cười nói: “A Tuyệt, ta có lời muốn nói với đệ.”
Hắn châm chước lúng túng lại hàm súc đem những chuyện này nói xong, Ngự Chi Tuyệt chỉ tà tà ngồi, không có biểu tình gì, mắt phượng đẹp híp lại.
Lăng Hạ đột nhiên đã cảm thấy da đầu có chút tê dại, hô hấp cũng có chút khó khăn. Không thể không nói, khí thế nhân vật phản diện Ngự Chi Tuyệt bây giờ đã quá đủ rồi, chỉ là, bình thường không có hiển lộ trước mặt hắn thôi.
Hắn cố bình tĩnh tiếp tục nói: “A Tuyệt, cuộc sống như bây giờ không phải ta không thích, chỉ là. . . . . .”
“Lăng Hạ rất nhàm chán sao?” Ngự Chi Tuyệt tới bên cạnh hắn, lấy tay tỉ mỉ vén tóc hắn nói: “Là ta sơ sót.”
Lăng Hạ thở ra cười nói: “Là quá rỗi rãnh, A Tuyệt, tầm vài ngày nữa ta tới đất liền tìm tiểu Hổ tụ họp một chút, dù sao đệ ấy vẫn chưa biết ta tỉnh lại. Ta rất mau sẽ trở lại . . . . . .”
Ngón tay Ngự Chi Tuyệt dừng lại nói: “Đường xá cách xa vạn dặm, gặp nguy hiểm thì làm thế nào?”
Lăng Hạ có chút thất vọng, nhưng hắn biết Ngự Chi Tuyệt nói đúng.
Ngự Chi Tuyệt đứng đầu một giáo, dĩ nhiên không thể bỏ lại chuyện bên này đi với hắn. Hơn nữa bây giờ thân phận của Ngự Chi Tuyệt là Càn Khôn giáo giáo chủ, ở địa bàn chính phái vô luận như thế nào cũng nguy hiểm, đặt mình vào nguy hiểm như vậy không phải là chuyện boss nên làm. Bây giờ thân thể hắn này, ở thế giới nguy hiểm này có thể tự vệ khi gặp nguy hiểm xác thực là vấn đề.
Ngự Chi Tuyệt dùng môi dán dán trán của hắn, dùng thanh âm từ tính dễ nghe chậm rãi nói: “Trước mắt, ta sẽ chú ý —— chúng ta, hôm sau được chứ?”
Lăng Hạ biết hắn chỉ chuyện kia, lúng túng gật đầu một cái, thật ra thì với sức lực Ngự Chi Tuyệt giày vò này, một tháng làm một lần là khoa học nhất, hôm sau hắn chưa chắc đã có thể trở lại bình thường. Loại chuyện như vậy, không cò kè mặc cả thì phải thế nào?
Buổi tối Ngự Chi Tuyệt quả nhiên chỉ ôm hắn vào ngực, chỉ là, sáng sớm rời giường, Lăng Hạ tay vô ý chạm vào một chỗ trên ra giường cảm thấy ướt át dinh dính một mảnh lớn, mang theo mùi vị tanh nồng nhàn nhạt.
Hắn cố làm ra vẻ tự nhiên đứng lên rửa mặt, không nhìn vẻ mặt Ngự Chi Tuyệt dục cầu không được mà nổi hắc khí. Ừ, người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy có thể lý giải. . . . . .
Ngự Chi Tuyệt rất nhanh lấy ra một bộ quần áo màu đen cùng một mặt nạ màu bạc, Lăng Hạ thay vào rồi nhắm mắt theo đuôi sau lưng y, giả làm ám vệ. Hắn thật tò mò hỏi một câu: “Ma thú của đệ đâu?”
Nói thật, hình tượng con Song Đầu Xà kia mặc dù uy mãnh khí phách, nhưng hai đôi mắt tam giác thấy thế nào cũng có chút sợ hãi, kém xa tuyết viêm đáng yêu. Từ ngày đó nhìn thấy lần đầu, sau cũng không gặp lại.
“Công lực bây giờ của ta vẫn chưa đủ để giải phong ấn của nó.” Ngự Chi Tuyệt kiên nhẫn giải thích cho hắn: “Nhưng phong ấn của nó đã chuyển động, có thể phân ra một nửa năng lượng biến ảo thành hình, chỉ duy trì không tới ba canh giờ phân thân sẽ biến mất.”
Lăng Hạ ngạc nhiên, một nửa lực lượng song đầu phi xà kia đã lợi hại như vậy rồi, vậy nếu phong ấn cởi ra toàn bộ hẳn là rất mạnh đi? Hắn hoàn toàn vì tuyết viêm mà lo lắng, dù sao trong truyện này xà và tuyết viêm là kẻ địch, ừ, Ngự Chi Tuyệt cùng Tống Tiểu Hổ không đánh nhau, vậy cũng không có việc gì. . . . . .
Ma tu đạo không phải ngày ngày đều họp mặt, chuyện nhỏ đều dùng truyền tống phù giải quyết. Lăng Hạ thật tò mò quân đoàn của nhân vật phản diện được miêu tả trong truyện, trước mắt hắn đã gặp Tả trưởng lão huyết ma Chử Ấn, bạch uyên hộ pháp Minh Trạch, Thanh Minh hộ pháp Khắc Lan Mẫn Bạch.
Hữu trường lão —— sư phụ Bích Vân Mị Cơ, còn mấy hộ pháp khác hắn đều chưa từng thấy qua. Theo trong truyện, trong mấy người này trung tâm nhất chính với Ngự Chi Tuyệt nhất là chử ấn, Minh Trạch, còn có một người không biết tên họ là Luyện Khí Sư hắc hỏa hộ pháp. Những quân đoàn của nhân vật phản diện đều có một hộ pháp cầm đầu, mặt ngoài đều kính cẩn nghe theo, dĩ nhiên, cuối cùng trừ Khắc Lan Mẫn Bạch đều không có kết quả gì hay.
Dọc theo đường đi thấy không ít người, Càn Khôn giáo cũng khá lớn, Lăng Hạ đi theo Ngự Chi Tuyệt nhìn nơi y bình thường luyện công, còn có phòng nghị sự. Càn Khôn giáo ở ma tu đạo các nơi đều có thiết trí, có việc gấp sẽ dùng Truyền Tống Phù truyền tin.
Lăng Hạ giật mình, trong truyện Ngự Chi Tuyệt còn thuần dưỡng rất nhiều ma thú hung mãnh, còn có bạo thất nhốt chính phái nhân sĩ … không biết bây giờ có tồn tại hay không?
Hắn cũng chỉ suy nghĩ một chút, loại chuyện như vậy theo bản năng hắn sẽ trốn tránh kiểu đà điểu, ở thế giới này có phép tắc của thế giới này, điều hắn có thể làm là không để Ngự Chi Tuyệt dẫm lên vết xe đổ, tính tình trở nên cực đoan bạo ngược. Dù Ngự Chi Tuyệt biến trắng rồi, người chính phái có thể tin tưởng bỏ qua cho y sao?
Lăng Hạ nhìn bóng lưng Ngự Chi Tuyệt một chút, trên thế giới này, người quan trọng với hắn, cũng chỉ có năm ba người. Mà người trước mắt này, vốn là người hắn liều mạng cũng muốn bảo vệ, huống chi bây giờ còn là người thân cận nhất của hắn.
“Mệt mỏi sao?” Ngự Chi Tuyệt dừng lại ở một cái đình nghỉ mát rồi xoay người, y không thích Lăng Hạ đi theo phía sau y, như vậy sẽ không nhìn thấy mặt của hắn.
Lăng Hạ mỉm cười lắc đầu một cái, tốc độ Ngự Chi Tuyệt đi bộ đã vô cùng chậm, huống chi hắn cũng không yếu ớt như vậy. Hắn nhìn cảnh sắc chung quanh, các tiền bối Càn Khôn giáo thật biết tuyển địa phương, cảnh sắc nơi này so với tẩm cung chính là một cảnh trí khác, tự có nơi động lòng người.
Chân mày Ngự Chi Tuyệt đột nhiên cau lại, Lăng Hạ biết có người tới, vội vàng giả đứng ngay ngắn, làm nét mặt vâng lời.
Quả nhiên, không đến một chốc có ma thú kéo xe tốc độ cực nhanh từ phụ cận đi qua. Lăng Hạ tò mò liếc mắt nhìn, thì ra là xe tù, bên trong có một nữ tử tuổi trẻ tóc rối bù, mặc dù không thấy rõ tướng mạo, cũng có thể nhìn ra nàng cực kỳ yểu điệu.
Minh Trạch cởi ma thú theo sát phía sau, lần này hắn một phen trắc trở, ch.ết mấy tâm phúc mới bắt được Dư gia trưởng nữ về, đang muốn đưa đến bạo thất tr.a hỏi.
Minh Trạch không ngờ lại có thể gặp được Ngự Chi Tuyệt ở chỗ này, trong lòng nhất thời vui mừng, lệnh xe đem cô gái này áp tải đi trước, mình thì lật người xuống, nhanh chóng đi về phía Ngự Chi Tuyệt hành lễ nói: “Khởi bẩm Giáo chủ, thuộc hạ đã bắt được Dư Phi Nhạn, tới để phục mệnh.”
Ngự Chi Tuyệt có chút phiền não nói: “Ừ, ta biết rồi, chuyện này giao cho ngươi xử lý, không cần bẩm báo nữa.”
“Vâng” Minh Trạch đứng dậy, lúc này mới phát giác sau lưng Ngự Chi Tuyệt còn có một ám vệ đi theo, trong lòng cảm thấy kỳ quái, dù sao Ngự Chi Tuyệt không thường mang theo người bên cạnh. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cung kính nói, “Thuộc hạ nhất định xử lý thỏa đáng.” Bạn đang
Dư Phi Nhạn là thuần âm thá» chất, luyá»n thà nh con rá»i, Ãt nhất cÅ©ng là cấp tám, vạn lần không ÄÆ°á»£c lãng phÃ.
Minh Trạch chuẩn bá» cáo lui thì giáºt mình, tại sao hắn lại cảm nháºn ÄÆ°á»£c dấu vết cá»§a con rá»i chi há»n trên ngưá»i ám vá» nà y? Nhưng nếu không cẩn tháºn kiá»m tr.a cÅ©ng không thá» xác Äá»nh. Hắn nhất thá»i cảnh giác lên, nhưng thấy sắc mặt cá»§a Ngá»± Chi Tuyá»t, vẫn hà nh lá» lui xuá»ng.
Lại nói khoảng thá»i gian nà y xác thá»±c rất cá» quái, ai cÅ©ng có thá» nháºn thấy Giáo chá»§ có biến hóa, loại vui sưá»ng giữa hai lông mà y là không thá» che lấp ÄÆ°á»£c, hÆ¡n nữa má»i ngà y Äá»u tá»i Äi vá»i và ng còn thưá»ng xuyên ngẩn ngưá»i. . . . . .
Hắn nhÃu mà y, rá»t cuá»c là chá» nà o không Äúng Äây?
Ngá»± Chi Tuyá»t cÄn bản không chú ý tá»i ánh mắt hoà i nghi cá»§a Minh Trạch, bây giá» suy nghÄ© cá»§a y Äá»u á» trên ngưá»i LÄng Hạ.
Chuyá»n nà y mặc dù cỠý tránh LÄng Hạ, nhưng sá»m muá»n gì hắn cÅ©ng sẽ hiá»u biết rõ má»t chút. . . . . . Y không giải thÃch, chá» lẳng lặng chá» LÄng Hạ phản ứng.
LÄng Hạ cÅ©ng là trầm mặc, má»t há»i lâu ngá»a Äầu nói: âA Tuyá»t, Dư Phi Nhạn chiÌnh laÌ cô nương ngaÌy ÄoÌ muá»n kết thân sao?â
Vô luáºn như thế nà o, má»t cô nương còn trẻ tuá»i như váºy, hắn luôn có chút không Äà nh lòng.
Ngá»± Chi Tuyá»t gáºt Äầu má»t cái trầm giá»ng nói: âChuyá»n nà y huynh không cần quan tâm âângưá»i Dư gia á» ma tu Äạo tung hoà nh mấy chục nÄm, bà y kết thân chi kế Äá» là m phản, kế hoạch hÆ¡n phân ná»a Äá»u xuất phát từ tay cô gái nà y, nà ng không ÄÆ¡n thuần giá»ng như huynh nghÄ© váºy Äâu.â
LÄng Hạ gáºt Äầu má»t cái, hắn biết Ngá»± Chi Tuyá»t sẽ không lừa gạt mình, nhưng cảm giác vô lá»±c trong lòng vẫn khó tránh khá»i. Hắn không có ý Äá»nh phá hư phép tắc thế giá»i nà y, nhưng má»t khi Äi nó hiá»n ra trưá»c mặt, hắn phát hiá»n mình vẫn còn có chút không thá» nháºn.
Ngá»± Chi Tuyá»t cháºm rãi ÄÆ°a tay, tháo mặt nạ mà u bạc trên mặt hắn, dùng ngón tay vuá»t ve tóc hắn nói: âHuynh giáºn?â
âKhông có.â LÄng Hạ ngẩng Äầu lên nhìn Ngá»± Chi Tuyá»t không chá»p mắt, nói: â nhưng A Tuyá»t có thá» Äá»ng ý vá»i ta má»t chuyá»n hay không?â
Ngá»± Chi Tuyá»t nhìn ánh mắt Äen láy cá»§a hắn, ÄÃch xác không có ý oán giáºn mình, nhất thá»i trong lòng buông lá»ng nói: âHuynh nói Äi.â
LÄng Hạ má»m cưá»i nói: âBất cứ lúc nà o cÅ©ng không ÄÆ°á»£c tá»n thương tiá»u Há» cùng Má» Dung Tuyết, ừ, còn có tuyết viêm, Khắc Lan Mẫn Bạch. . . . . .â
Ngá»± Chi Tuyá»t không nhá»n ÄÆ°á»£c tiến lên hôn khóe môi hắn nói: âBiết, huynh á» Äây ai ta cÅ©ng sẽ không thương tá»n, ta sẽ không Äá» cho huynh thương tâm . . . . . . Như váºy LÄng Hạ cÅ©ng phải Äá»ng ý vá»i ta má»t chuyá»n.â
âChuyá»n gì?â LÄng Hạ có chút ngạc nhiên nói.
âVÄ©nh viá» n Äá»u không ÄÆ°á»£c rá»i khá»i ta.â Ngá»± Chi Tuyá»t nói rá»i Äẩy LÄng Hạ lên cây cá»t, hôn ká»ch liá»t.
LÄng Hạ chóng mặt nghÄ©, vấn Äá» ngu ngá»c nà y còn phải há»i sao? Hắn ÄÆ°Æ¡ng nhiên sẽ không rá»i Äi ââ lần nà y dù như thế nà o hắn cÅ©ng sẽ bảo vá» tá»t mình, không Äá» bá» thương nữa.
Minh Trạch ngá»i yên á» bạo thất, lúc Äó hắn cảm thấy hoà i nghi, liá»n Äá» lại má»t con rá»i ma thú to chừng nắm tay á» cách Äình không xa. Loại con rá»i nà y nhìn qua giá»ng như má»t tảng Äá, có thá» truyá»n ánh tượng tá»i mưá»i dặm, dá» dà ng theo dõi.
Hắn thẩn thá» nhìn hình ảnh ảo ảnh kÃnh truyá»n tá»i, chá» cảm thấy khó có thá» tin.
Hắn có thá» xác Äá»nh dược ngưá»i nÄm Äó ÄÃch xác Äã chết rá»i, những nÄm gần Äây những gì Giáo chá»§ là m cho hắn Äá»u trong mắt má»i ngưá»i. Ngưá»i ngưá»i Äá»u nói dược ngưá»i nà y Äang hôn mê, chá» có hắn và Tả trưá»ng ChỠẤn biết, hắn cÄn bản không thá» tá»nh lại.
Nhưng bây giỠám vá» có khuôn mặt giá»ng dược ngưá»i kia Äúc khuôn mặt là có chuyá»n gì xảy ra? HÆ¡n nữa trên ngưá»i cá»§a hắn xác thá»±c tháºt có dấu con rá»i chi há»n, lại còn dám cùng Giáo chá»§. . . . . . ảo ảnh kÃnh trong tay hắn nhất thá»i chia nÄm xẻ bảy.
Chuyá»n nà y nếu liên lụy Äến Giáo chá»§, phải tìm ChỠẤn thương nghá» má»i có thá» quyết Äá»nh.
Hắn chợt Äứng lên, nháºn lấy roi từ ám vá» trong tay, hung hÄng quáºt mấy lên ngưá»i Dư Phi Nhạn lạnh lùng nói: âDư gia Äá»c kinh, ngươi có giao hay không?â
Dư Phi nhạn cưá»i lạnh khạc ra má»t ngụm bá»t máu: âChuyá»n cáo Giáo chá»§ ngưá»i kia, có thá»§ Äoạn gì cứ lấy hết ra! Ta nguyá»n rá»§a y Äá»i Äá»i kiếp kiếp Äá»u sẽ bá» ngưá»i vứt bá»! . . . . . . A!â
Minh Trạch trưá»c hết quất và o miá»ng nà ng, Äánh rụng hai cái rÄng cá»§a nà ng, khóe miá»ng trên gương mặt than hÆ¡i hưá»ng lên tạo má»t ÄÆ°á»ng cong: âNgươi rất lá»n máºt ââ yên tâm, ta sẽ là m cho ngươi biết cái gì gá»i là sá»ng không bằng chết.â
á» chá» nà y, lúc LÄng Hạ bá» Ngá»± Chi Tuyá»t buông ra Äã Äứng thẳng không ná»i rôÌi, Äôi môi Äá»u sưng lên má»t vòng, khó ÄÆ°á»£c dÃnh và o má»t mảnh mà u Äá». Hắn vá»i và ng Äứng vững, Äầu Äầy hắc tuyến nói: âA Tuyá»t, Äá» không thá» chá» tá»i lúc trá» vá» sao?â
Ngá»± Chi Tuyá»t rất hà i lòng dấu vết mình tạo nên, y luôn ngại LÄng Hạ béo lên quá cháºm, sắc mặt cÅ©ng quá mức tái nhợt. Y vẫn còn chưa hết ý liếm liếm Äôi môi nói: âRất ngá»t.â
â. . . . . .â LÄng Hạ im lặng, Ngá»± Chi Tuyá»t Äứa bé chết tiá»t nà y bây giá» da mặt sao lại dầy như váºy hả?
Äúng lúc ấy thì, Truyá»n Tá»ng Phù bên hông Ngá»± Chi Tuyá»t Äung ÄÆ°a má»t há»i. Y má» ra nhìn tin tức phÃa trên má»t chút, con ngươi có chút co lại ââ Tá»ng Tiá»u Há» cư nhiên dám xông và o ma tu Äạo!