Chương 28

Edit: quynhle2207—diễn đàn
Trong lúc đó thì Tokugawa Hựu Ngạn đón Mạc Doanh Doanh vào ở trong ngôi nhà gỗ của gia tộc Tokugawa, vừa vặn ánh mặt trời chiếu trên bờ vai trơn bóng trắng nõn của cô.


Mạc Doanh Doanh đang mặc trên người một bộ váy cánh sen màu đen lệch vai, bàn tay hơi lạnh khẽ nắm tay của anh ta, nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền trong trẻo.


Người đàn ông đón cô, tự mình dẫn cô tới gian phòng dành cho khách, khung cảnh kiến trúc giống như là một căn phòng gỗ nhỏ ở làng du lịch với làn gió êm dịu nhẹ nhàng. Anh ta mở một cánh của gỗ, Mạc Doanh Doanh cũng cởi giày cao gót ra, Bước từng bước giẫm lên ánh mặt trời đang chiếu trên sàn gỗ ấm áp, nở nụ cười: “Thật là thoải mái.”


Tokugawa Hựu Ngạn nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt của cô, đi đến căn phòng nhỏ phía bên trái, gõ nhẹ một cái: “Anh Tần ở tỉnh B ở sát bên cạnh phòng em, sát vách phòng của anh ta là phòng của cô Đỗ, vị hôn thê của anh Tần.”


“Bọn họ - - không ở chung một phòng sao?” Vừa nghe được Tần Hoài ở căn phòng cách vách, phản ứng đầu tiên của Mạc Doanh Doanh chình là nghĩ không lẽ cô phải ở phòng bên này nghe lén những lúc bọn họ ân ái triền miên hay sao?


Tokugawa Hựu Ngạn đem hành lý của cô sắp đặt gọn gàng, lắc đầu nói: “Những người phụ nữ Trung Quốc vẫn hết sức rụt rè.” Nói xong, anh ta ôm chầm lấy Mạc Doanh Doanh, tựa cằm trên mái tóc dài mềm mại của cô: “Nếu không phải như vậy thì anh đã đưa em tới phòng ngủ của anh rồi.”


available on google playdownload on app store


Bỗng nhiên Mạc Doanh Doanh nhớ tới lời của Reagon nói với cô về ‘thủ đoạn’ khi cần thiết, ngón tay cô khẽ run lên, né được vòng ôm cứng như sắt của anh ta: “Tiếp theo, chúng ta đi đâu?”


Tokugawa Hựu Ngạn cực kỳ yêu thích bộ dáng thẹn thùng của cô gái nhỏ này, không hề tức giận, trả lời cô: “Đi gặp người làm của anh - -.”


Lời nói của anh ta bị tiếng kéo cửa cắt ngang, một người đàn ông trẻ tuổi có mái tóc màu đỏ thò đầu vào, quần áo thoải mái, giống như đang đi nghỉ mát: “Wo, wo,  wo~, xin lỗi vì sự vô lễ của tôi, chỉ là tôi và em gái đều muốn biết người phụ nữ mà anh cả dẫn về như thế nào thôi.” Anh ta liếc nhìn Mạc Doanh Doanh, một tia sáng lóe lên nơi khóe mắt, nụ cười trên môi càng mở rộng: “Em gái không may mắn bằng tôi rồi, tối qua trở về nhà, bất quá lúc đó anh cả và chị dâu tương lai cũng không có ở đây, con bé phải đi hụt một chuyến, cho nên rất là thất vọng nha.”


Người mới đến chính là nhị thiếu gia nhà Tokugawa, Tokugawa Hựu Khang, (dđlequyđon) nghe nói hiện giờ đang học thạc sĩ quản trị kinh doanh tại Standford, rất ít khi về nhà, nhưng ngoại trừ Tokugawa Hựu Ngạn, thì đây là đứa con được Hùng Nhất Lang yêu thương nhất.


Anh ta không có ý tốt đưa mắt nhìn sắc mặt cứng ngắc của Tokugawa Hựu Ngạn, lại cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘em gái’ khi nói chuyện. Với sự mẫn cảm của mình, Mạc Doanh Doanh có thể cảm giác được cánh tay của Tokugawa Hựu Ngạn trở nên cứng đờ, không khỏi quan tâm một chút: “Là tại tôi không tốt, hành lý nhiều quá, nếu không thì đã có thể tới đây thăm hỏi vào hôm qua rồi, càng không thể để cho phu nhân Murata phải đợi lâu.”


Cô vừa nói xong những lời này, thì người đàn ông cũng nhanh chóng buông cô ra, giọng điệu đầy áy náy nói: “Bỗng nhiên anh nhớ tới vẫn còn một chút chuyện, Mạc có thể ở đây đợi anh một chút không?”


Mạc Doanh Doanh gật đầu, khi cô cuối đầu thì trên môi cũng gợi lên một nụ cười nhạt, không lẽ Thiển Mộc có sức ảnh hưởng to lớn như vậy đối với người đàn ông này sao? Lớn đến nỗi chỉ cần cô ta có chút xíu thất vọng nào, thì Tokugawa Hựu Ngạn sẽ phải chạy tới an ủi sao?


Nghe tiếng bước chân đã đi xa của hai anh em họ, Mạc Doanh Doanh cũng nhớ lại những lời suy đoán của G1897 nói với cô ở trong khách sạn tối hôm qua.


Là do bộ dáng của cô bất hạnh bị nhìn trúng, không thể ngờ được khuôn mặt cô và cô em gái không cùng huyết thống của Tokugawa Hựu Ngạn lại có thể giống nhau đến bảy tám phần. Nếu suy đoán như vậy thì tính cách Tokugawa Hựu Ngạn thay đổi lớn vào năm đó là do Thiển Mộc gả cho Murata Kinh Giới trong cùng năm đó, (d/đ/l/q/đ) cũng là năm mà mẹ kế của anh ta dẫn theo con mình chính thức nhận tổ quy tông.


“Ý của cô là, căn bản hai người bọn họ có khả năng quen biết nhau từ trước, nhưng lại không biết thân phận của đối phương, sau khi phát hiện ra, thì một người lập tức thành hôn, còn người kia thì bắt đầu ăn chơi đàng điếm?” Mạc Doanh Doanh hỏi lại, cười châm biếm: “Cũng không khác gì những câu chuyện thường được viết trong tiểu thuyết, Tokugawa Hựu Ngạn lại là một người đàn ông như vậy, phải thừa kế cả một gia tộc, nhưng lại là một kẻ si tình.”


Giọng nói của G1897 lạnh nhạt: “Tôi đã nhanh chóng báo lại cho Reagon rồi, ông ta nói sẽ liên lạc với cô.”


Sau khi nghĩ xong, cô cũng không khỏi lắc đầu, lấy ra một cái gương nhỏ mang theo bên mình, đánh giá hình ảnh người phụ nữ trang điểm thật đậm đang phản chiếu trong gương, không ngờ Tokugawa Hựu Ngạn lại thích loại phụ nữ như vậy, thích đến nỗi chỉ cần gặp người nào giống Thiển Mộc một chút thôi, cũng sẽ cố gắng có được?


Không đợi cô phân tích rõ ràng, đã nghe được tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Mạc Doanh Doanh còn tưởng Tokugawa Hựu Ngạn quay trở lại, vội vàng trưng ra bộ mặt tươi cười, mở cửa nói: “Một chút của anh thật ngắn nha…” Đột nhiên cô dừng lại, cô nhìn người đàn ông không thể thấy rõ sắc mặt ở trước mắt mình, giọng nói lạnh lùng: “Là anh sao?” Nói xong quay người muốn đóng cửa.


Làm sao Tần Hoài có thể để cô được như ý, cánh tay đang chống ở cửa đẩy mạnh vào, sau đó bước nhanh vào trong, đóng cửa lại.


“Mạc Doanh Doanh, em không cần phải nhảy vào vũng nước đục này đâu.” Anh giữ chặt hai vai cô, nhìn khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của cô, trong lòng cảm thấy chua chát: “Nếu quả thật em muốn được gả cho người khác, trở về thành phố T, anh sẽ giới thiệu cho em.”


Mạc Doanh Doanh cắn môi không nói gì, chỉ có điều sau khi cô nghe được anh nói câu sau, lông mày hơi nhíu lại, sau cùng bỏ tay anh ra: “Anh nghĩ sẽ giới thiệu cho tôi được người nào giàu có như Tokugawa Hựu Ngạn không?”


Cô…Cô là một người phụ nữ như vậy sao? (d/đ/le/quy/đon) Tần Hoài không dám tin, kéo cô ngồi xuống trên nệm, từ từ giải thích: “Em vẫn chưa gặp người nhà của anh ta phải không? Một gia tộc lớn như vậy, em không ứng phó nổi đâu, tối hôm qua anh đã gặp được em gái anh ta, cô Thiển.” Anh có chút do dự, dường như sợ xúc phạm đến cô: “Bộ dáng của cô ấy rất giống em.”


Anh vì chuyện này mà tới nhắc nhở cô? Mạc Doanh Doanh nhìn sắc mặt nghiêm túc của anh, không phải người đàn ông này sợ cô bị tổn thương vì bị lừa gạt chứ? Cảm xúc của cô chợt tốt lên, nhưng đã diễn trò thì phải làm đến cùng: “Tần Hoài, dĩ nhiên tôi biết tôi và cô ta giống nhau, nhưng chuyện này thì có quan hệ gì chứ? Tôi muốn chính là tiền, chứ không phải Tokugawa Hựu Ngạn.”


Một câu nói này làm cho một đống lời nói muốn dạy bảo cô của anh đều sụp đổ, không đợi anh nghĩ ra được những lời thuyết phục cô đừng chấp nhất với cách làm của mình thì tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, người đến lần này lại nói rõ thân phận.


“Cô Mạc, tôi là Hựu Khang, có thể nói chuyện với cô được không?” Giọng nói của Tokugawa Hựu Khang vang lên bên ngoài cửa.


Mạc Doanh Doanh nhíu mày, người này thì có chuyện tốt gì để nói với cô chứ? Bất quá, cô biết trên phương diện thừa kế quyền hành của gia tộc Tokugawa, thì anh ta vẫn đang giằng co đọ sức cùng Tokugawa Hựu Ngạn.


Trong lòng nghĩ vậy, nên Mạc Doanh Doanh kéo Tần Hoài đứng lên, nhét anh vào trong tủ quần áo của mình, trong thời điểm như hiện tại, cố gắng để mọi chuyện đơn giản vẫn tốt hơn, từ khoảnh khắc mà Tokugawa Hựu Ngạn cầu hôn cô, G1897 đã nói với cô có một thế lực bí mật điều tr.a thân phận thực sự của cô, theo cô suy đoán thì thế lực này chính là gia tộc Tokugawa. Trong thời điểm mẩn cảm như hiện nay, tốt nhất là không được lưu lại bất cứ điều gì để người khác nắm được.


Cô kéo quần áo lại cho gọn gàng, che lại Tần Hoài, (d,đ,l,q,đ) đến khi không thể nhìn thấy anh nữa, thì mới đóng nhẹ cửa tủ lại, nói nhỏ với anh: “Phải để anh chịu uất ức rồi.” Sau đó đưa tay kéo cửa giấy ra.


Bị nhốt trong tủ quần áo, đại thiếu gia Tần Hoài cảm thấy tức đến muốn phun máu. Ai cha! Anh không phải là gian phu mà! Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với anh như vậy….Anh chỉ có lòng tốt thôi nha! Được rồi, thật ra thì anh cũng có ghen một chút…


Từ trong tủ quần áo nghe bên ngoài nói chuyện, tay Tần Hoài nhàm chán lướt qua đủ loại đủ kiểu quần áo của Mạc Doanh Doanh, đột nhiên anh ngừng lại, cầm lên một cái áo trong đó, đôi mày nhăn lại, nhưng anh cũng chưa thể xác định chắc chắn….


Nếu cảm nhận của anh không có vấn đề gì, thì chất liệu vải này là loại chất liệu được mã hóa chuyên dùng để may quần áo cho bộ đội đặc chủng khi chấp hành nhiệm vụ, bởi vì loại vải này có thể giảm bớt sự bám dính của thuốc súng, trong trường hợp ma xát cũng không tạo nên bất cứ tiếng động gì.


Nhưng mà….Loại quần áo này không thể nào mua được trên thị trường, làm sao lại xuất hiện trong tủ quần áo của Mạc Doanh Doanh.


Suy đoán trong lòng anh cũng từ từ được chứng thực - - chẳng trách anh chưa bao giờ chính thức chạm mặt với thành viên của CASTA, nếu vậy…, nếu như vậy thì cô đã ẩn núp bên cạnh anh từ lâu rồi sao?


Ứng phó với những lời nói mang ý tứ hàm xúc không rõ ràng của Tokugawa Hựu Khang, căn bản Mạc Doanh Doanh không biết người đàn ông trong tủ quần áo đã tự mình xác nhận rõ ràng thân phận của cô, (dđlêquýđôn) hiện giờ cô tập trung để ứng phó với người ‘em chồng tương lai’ không biết có ý đồ gì này mà thôi.


“Cô Mạc, tôi suy nghĩ trước sau cũng thấy được những lời vừa rồi của anh cả có chút không ổn, trong lòng không thể xem như không biết gì nên mới tới tìm cô.” Tokugawa Hựu Khang sinh ra không có được bộ dáng tuấn tú như Tokugawa Hựu Ngạn, cũng chỉ coi như mặt mày đàng hoàng, bất quá nhìn qua lại càng cảm thấy đáng tin cậy hơn.


Đương nhiên, đó chỉ là chỉ là ‘nhìn qua’.
“Tôi... không hiểu rõ lắm.” Người đàn ông này muốn nói cái gì mới được chứ?
Tokugawa Hựu Khang lấy từ trong ngực ra một bức hình, để ở trước mặt Mạc Doanh Doanh: “Đây là hình của em gái tôi.”


Mạc Doanh Doanh cúi đầu, chắc đây là bức hình được chụp trong lễ tốt nghiệp trung học của Thiển Mộc, mặc đồng phục chỉnh tề, khuôn mặt nhu hòa, ngược lại thật sự rất giống cô - - cho nên, người đàn ông này tới đây là để châm ngòi ly gián sao?


“Cũng coi như tôi và phu nhân Murata có duyên, nhìn vào rất giống nhau!” Trong giọng nói của cô tỏa ra một ít hương vị ghen tuông, lúc này Tokugawa Hựu Khang mới cười thỏa mãn: “Lúc tôi tới trong lòng cũng băn khoăn, bây giờ anh cả đang ở trong phòng của em gái, nếu không chúng ta đi đến đó xem thử thế nào đi? Cũng coi như chính thức gặp mặt nhau rồi.”


Trong lòng Mạc Doanh Doanh hừ lạnh một tiếng, đây là đi gặp mặt chính thức sao? Nói trắng ra là đang xúi cô đi bắt hai kẻ thông ɖâʍ thì đúng hơn!


Cô biết rõ tại những cuộc tranh đua người thừa kế trong gia tộc Nhật Bản, thường thì người đàn ông đã lập gia đình sẽ chiếm ưu thế hơn so với người đàn ông độc thân, bởi vì điều này có thể làm cho cổ đông có cảm giác tin cậy và an toàn hơn. Thật không may là trong mấy năm nay, vì Tokugawa Hựu Ngạn vẫn không chịu ổn định, cho nên đã không ngừng đánh mất lòng tin mà đám cổ đông vẫn luôn kỳ vọng vào anh ta, nếu bây giờ Tokugawa Hựu Ngạn có thể vì Mạc Doanh Doanh cô mà trở thành một người đàn ông ‘ba tốt’ thì chỉ sợ con bài trí mệnh cuối cùng ở trong tay Tokugawa Hựu Khang dùng để đối phó với anh trai mình sẽ trở thành vô dụng rồi.


Cho nên kích động cô, muốn cô tự mình rời khỏi đây sao?


Mạc Doanh Doanh thở dài, đợi cô lấy được thanh đao Kim Thác Minh Thái, thì tự nhiên sẽ rời khỏi nơi đây. Cô cũng không dễ dàng vào được đây, cũng phải đợi đêm nay cô đảo một vòng ở nhà tổ của gia tộc Tokugawa đã chứ, không lẽ cứ nói đi là đi liền hay sao?


Mạc Doanh Doanh đồng ý đề nghị của Tokugawa Hựu Khang, đi theo anh ta qua một con đường quanh co tĩnh mịch, qua hết đoạn đường thì cũng tới nơi ở của Thiển Mộc khi về nhà.


Anh ta cố ý không gây ra tiếng động, chỉ đẩy mạnh cửa ra, cố tình không muốn cho cặp người tình đang buôn thả bên trong có thời gian chuẩn bị, lại càng muốn cho Mạc Doanh Doanh thấy được cái gọi là ‘chân tướng’.


Bất quá, khi Mạc Doanh Doanh nhìn qua khung cửa gỗ lim được mở rộng, chỉ thấy được phu nhân Murata đang ngồi trên ghế sô pha màu trắng tao nhã, uống hồng trà, còn có – Tokugawa đang đứng ở trước cửa sổ sát đất kinh ngạc quay đầu lại.


Trong khoảnh khắc đó, trên mặt Tokugawa Hựu Khang hiện lên vẻ thất vọng, trong lòng Mạc Doanh Doanh cười thầm, xem ra sự hòa nhã bên ngoài tạm thời vẫn được duy trì.


Thiển Mộc thấy cô cũng không kinh ngạc chút nào,  chỉ hơi ngẩng đầu lên, biểu hiện cao ngạo như muốn nói: “Nhờ cô giống tôi mới có được số mạng tốt như vậy.”
Mạc Doanh Doanh không thèm để ý, chỉ nhận lấy tách hồng trà, ngồi bên cạnh Tokugawa Hựu Ngạn.


Nhưng mà, không đợi cô ngồi yên ổn, đã nghe được tiếng kim loại bị rạn nứt.
Phản ứng theo bản năng, cô đẩy mạnh Tokugawa Hựu Ngạn đang ngây người ra, ngọn đèn treo thủy tinh ở trên đầu cũng đang rớt mạnh xuống người cô.






Truyện liên quan