Chương 49
Edit: quynhle2207—diễn đàn
Hai người cảm giác được trọng lực đang càng ngày càng tăng lên, cuối cùng, bọn họ rớt xuống một tấm nệm rất lớn, rất mềm mại như lông thiên ng.
Mạc Doanh Doanh vẫn còn nằm trên tấm nệm êm ái kia, nhắm mắt lại vài dây, bỗng nhiên nói: “Ông trời phù hộ rồi.”
Phòng trưng bày nằm ở tầng hai, mật đạo kia cũng nằm ở tầng hai, bây giờ nhìn lại có lẽ là bọn họ đang ở tầng ngầm dưới mặt đất rồi, nói cách khác là bọn họ đã rơi thẳng từ ba tầng lầu xuống dưới này.
Không có tấm nệm êm này chống đỡ, thêm vào đó nếu thân thủ cuẩ hai người không được tốt, chắc chắn đã bị té nát bấy như bánh thịt rồi.
Tần Hoài cũng bị dọa đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi lạnh, mới vừa rồi là do tình thế cấp bách không còn sự lựa chọn nào khác, cả hai người bọn họ đều cho rằng sau bức tường kia lại là một mật đạo khác, không nghĩ rằng thật ra là không phải như vậy, lại làm cho bọn họ trực tiếp bị rơi xuống chỗ này.
“Đây là chỗ nào vậy?” Anh nhìn quanh bốn phía, giống như là một phòng chứa đồ, có những dụng cụ gia đình cũ nát thời Trung Cổ, những tấm thảm xinh đẹp của Nga, còn có những thùng nước sơn cũ được để chung một chỗ rất lộn xộn.
Mạc Doanh Doanh đứng dậy, kiểm tr.a trang bị của mình, không bị hư, cũng không bị mất gì. Cô đánh giá xung quanh một vòng, trầm giọng nói: “Đi ra ngoài trước đã.”
Hai người nhanh chóng biết được bọn họ đang đứng ở nơi nào, bởi vì vừa đẩy cửa, thì trước mặt bọn họ đã xuất hiện một hàng áo giáp rất chỉnh tề.
Tần Hoài: “Cuộc sống này thật kỳ diệu.”
Mạc Doanh Doanh: “…”
Mặc dù âm kém dương sai bị đẩy đến chỗ này thật sự có chút kỳ quái, nhưng ngược lại hai người đã có thể nhanh chóng hành động, trong tay cả hai đều cầm thước dây, bắt đầu đo chiều dài cánh tay của những bộ áo giáp này.
Quả nhiên, bọn họ đo ra được có bảy tám bộ trong đó có chiều dài cánh tay giống nhau, () nếu vậy thì bộ áo giáp không giống với những bộ áo giáp này chính là bộ áo giáp của Ekaterina Đệ Nhất đã mặc trong những trận chiến đấu.
Tổng cộng có hai mươi lăm bộ, động tác của hai người rất nhanh, bắt đầu từ hai bên cùng nhau đo kích thước tới vị trí chính giữa, tới khi chỉ còn lại ba bộ áo giáp cuối cùng ở chính giữa, thì nghe được tiếng ‘két..’ vang lên, chính xác là cửa gỗ của tầng hầm ngầm này đang bị người ta đẩy ra.
Tiếng bước chân hỗn độn, rất rõ ràng là có không ít người tới đây.
Trong lòng bàn tay của Mạc Doanh Doanh toát ra một đợt mồ hôi lạnh, liếc nhìn Tần Hoài ra hiệu: “Chui vào áo giáp đi.” Vừa lúc cũng có thể tránh được những người đang tìm kiếm ở đây.
Tần Hoài mở to hai mắt, còn đang muốn ngăn cản, thì người phụ nữ này đã bắt đầu hành động đẩy lên bộ áo giáp.
Sau đó, toàn bộ trong phòng tối là một mảnh yên tĩnh, Mạc Doanh Doanh đang nhìn xác ch.ết ở cách mình không tới ba centimet đang lộ ra những thi ban xanh xanh tím tím, còn có mùi tanh tưởi sau khi giở chiếc nón sắt kia lên, lặng lẽ để xuống, móc súng từ chỗ mắt cá chân ra: “Em nghĩ em đã biết những nam sủng kia đang ở đâu rồi.”
Tần Hoài cầm bàn tay hơi lạnh của cô, không có lên tiếng.
Kỳ thật anh đã nghi ngờ từ lâu rồi, nhưng cho đến khi nghe được những lời nói thì thầm nỉ non của người phụ nữ bị nhốt trong mật đạo kia thì lúc đó anh mới có thể khẳng định mối nghi ngờ của mình.
Nhưng dù sao vụ án này cũng có thể coi như làm cho cả nước chấn động rồi, chỗ không đúng ở đây chính là thân phận của bọn họ rất mẫn cảm, không thể nào là người tố giác được. Vốn dĩ anh hi vọng có thể che dấu được, bỏ qua chuyện này, lại không nghĩ rằng chính Mạc Doanh Doanh lại đích thân vạch ra lớp màn che đậy cuối cùng này.
“Giờ làm sao ra ngoài?” Mạc Doanh Doanh được Tần Hoài che chở ở sau lưng, sau lưng bọn họ chính là con đường nhỏ dẫn đến đây lúc tước, phía sau lưng của phòng trưng bày thông tới phòng chứa bí mật, nhưng bọn họ rất rõ ràng, trừ khi bọn họ có cánh thì mới có thể dùng tay không để leo lên trên cánh cửa ngầm ở tầng hai, hơn nữa cho dù là có thể leo lên, cũng không thể nào đảm bảo cánh cửa kia có thể mở ra được.
“Đánh ra ngoài vậy.” Giọng nói của Tần Hoài vẫn bình tĩnh lạnh lùng như cũ, cũng mang theo một chút thích thú và nhàn nhã: “Có thể được cùng chiến đấu với người đẹp, quả thực là vinh hạnh của anh.”
Mạc Doanh Doanh nắm chặt súng, không nói gì.
Anh cảm thấy được nhiệt độ cơ thể của cô càng ngày càng lạnh, giọng nói cũng dịu dàng hơn một chút: “Kỹ thuật bắn súng của em như thế nào?”
“Một phát ngay đầu.” Cô nói như đinh đóng cột.
Tần Hoài nghe tiếng bước chân đang từ từ tới gần, quay đầu hôn khẽ lên môi cô một cái, trộm chút hương: “Tốt lắm, nhớ rõ phải một phát trúng ngay đầu.”
Bỗng nhiên môi của Mạc Doanh Doanh gợi lên nụ cười, tự nhiên cảm thấy….Dường như, mọi chuyện cũng không tệ lắm.
Cô đã từng chiến đấu cô độc một mình, (dđlequyđon) nhưng mà lúc đó không hề vướng bận gì, cho nên trong lòng không có suy nghĩ nào khác, nhưng trong lúc này, trong lòng cô lại có sự nhớ thương đối với người đang nắm tay cô, bảo hộ trước người cô, an ủi chính bản thân cô, tự nhiên những bất an trong lòng cô cũng từ từ biến mất.
Mạc Doanh Doanh ngắt nhẹ tay của Tần Hoài, ừ thật khẽ, cũng từ từ giơ súng lên.
Họng súng đen nhắm ngay cánh cửa gỗ kia, một tiếng ‘két’, thân thể yểu điệu của phu nhân Anna xuất hiện ngay trước mắt hai người.
Ngọn đèn được đốt sáng trong phòng tối, dưới ánh nến màu cam, đôi mắt đào hoa của Tần Hoài khẽ nhíu lại, nhìn khuôn mặt mê hoặc lòng người của ‘phu nhân Anna’, đôi môi hơi nhếch lên: “A Phu Kiệt Y.”
Sắc mặt đối phương cứng đờ, đưa tay kéo lão quản gia kia vào trong, một tay trở ngược lại, đóng cửa phòng tối lại.
Hai chọi hai, rất dễ dàng chế phục.
Mặc dù trong lòng của Mạc Doanh Doanh đã có chuẩn bị tâm lý với cái tên mà Tần Hoài vừa mới gọi, nhưng khi thấy đối phương cứ yên lặng thừa nhận như vậy, trong lòng vẫn bị giật mình một chút.
Không thể không nói, quả thật công nghệ thay đổi giới tính của Thái Lan, cùng với kỹ thuật chỉnh sửa gương mặt của Hàn Quốc đã đạt tới đỉnh cao rồi.
Ngay cả đêm nay, lúc Tần Hoài nói ra suy đoán của anh với cô từ trước, cô vẫn cảm thấy suy nghĩ này hơi có chút kỳ quái rồi. Nhưng trước khi rơi xuống tầng hầm dưới đất này, dường như nghe được người phụ nữ điên đã lẩm bẩm trong miệng tên gọi này, cô đã coi như mình nghe lầm đi.
Phải điên rồ tới mức nào mới có thể đi chỉnh sửa khuôn mặt, thay đổi giới tính của mình để hoàn toàn trở thành một người khác, phải có bao điên cuồng, mới có thể giữ được bí mật này lâu tới như vậy.
Họng súng của cô vẫn chỉ vào mi tâm của phu nhân Anna giả mạo, cũng chính là A Phu Kiệt Y, tay lại hết sức cẩn thận, từng bước từng bước đẩy ra những chiếc nón sắt trên những bộ áo giáp.
Từng cái từng cái được mở ra toát ra hơi thở của sự ch.ết chóc, những gương mặt phù thủng bị thi ban che kín từ từ xuất hiện ở trước mắt mọi người, hai mươi bốn người thiếu niên xinh đẹp bị mất tích cuối cùng đã tìm được. Ngăn cách với hai mươi bốn xác ch.ết, động tác của Mạc Doanh Doanh dừng lại ở cái nón sắt trống rỗng sau cùng, chính là mục tiêu của bọn họ.
“Không nghĩ tới, vẫn bị người khác phát hiện ra.” Giọng nói trầm thấp thô ráp, rõ ràng đây là giọng nói đặc trưng của đàn ông. A Phu Kiệt Y quét mắt nhàn nhạt nhìn hai người đang đối diện với mình, ánh mắt dừng ở trên bộ áo giáp kia: “Các ngươi đến đây vì cái này à?”
Tần Hoài và Mạc Doanh Doanh gật đầu.
Hắn ta đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương của khuôn mặt phụ nữ xinh đẹp mềm mại kia: “Nếu các người đường đường chính chính trao đổi với tôi, tôi không phải là Anna, không hẳn là không thể đưa cho các người bộ áo giáp này…..”
Bởi vì một câu nói sau cùng này, ‘lạch cạch’, Tần Hoài đã kéo chốt an toàn của khẩu súng.
A Phu Kiệt Y nhíu mắt lại, (quynhle2207..dđlqđ) nhìn thần thái đẹp trai của người đàn ông trước mắt, cười cười: “Nhưng mà, các ngươi đã biết được tôi không phải là Anna, và còn biết rõ tôi là ai thì có chút không ổn rồi.”
Đối mặt với họng súng, vậy mà hắn ta vẫn không hề có nửa phần sợ hãi, A Phu Kiệt Y lắc lư thân hình mảnh khảnh của mình, đi tới trước mặt của Mạc Doanh Doanh ở khoảng cách không tới ba bước, đưa bàn tay xinh đẹp ra: “Dù sao thì các người cũng sắp ch.ết rồi, không bằng nghe tôi kể một câu chuyện xưa vậy.”
“Chuyện này có cần thiết không?” Còn không bằng đánh một trận thật sảng khoái đi. Mạc Doanh Doanh đang ở trong trạng thái chờ để hành động.
A Phu Kiệt Y vẫn cười như không cười như cũ: “Nói xong cũng để cho đôi tình nhân nhỏ hai người được ch.ết rõ ràng hơn, khỏi mắc công đi xuống đia ngục lại tố cáo tôi với Thần ch.ết.” Hằn ta nhìn vào mắt của Tần Hoài và Mạc Doanh Doanh: “Bất quá….Các người chỉ là một đám buôn lậu ngang ngược tới trộm bộ áo giáp vì tiền mà thôi.”
Ánh mắt của Mạc Doanh Doanh lóe lên, đây là cái nhìn của hắn ta về bọn họ, quả nhiên người này sinh ra đã kém cỏi rồi, chỉ là không biết năm đó đã dùng thủ đoạn gì để nắm được phu nhân Anna, chỉ là lòng dạ độc ác không có nghĩa ra tay cũng độc ác, càng không có nghĩa là lòng dạ thâm sâu.
Cho tới cùng thì năm đó A Phu Kiệt Y chỉ là một đứa trẻ, biết được mọi thứ hết thảy đều thông qua những thủ đoạn không thể cho ai biết của người quản gia trung thành Antony Lev của phu nhân Anna này mà thôi, ngay cả lai lịch của hai người cũng do lão già này nói cho hắn ta biết.
Antony Lev nhìn vào mắt của Mạc Doanh Doanh, nhưng cô cúi đầu, ánh sáng trong mắt cũng bị che đi.
Tần Hoài thấy dường như đối phương cũng không biết lai lịch thật sự của bọn họ, trên cơ bản cũng đoán được năng lực của những người đang canh giữ ngoài cửa cũng không giống với mình, nếu như vậy thì những chuyện kế tiếp cũng thoải mái hơn nhiều.
Suy nghĩ như vậy, tròng mắt anh đảo một vòng, sắc mặt lại làm như trầm xuống: “Nếu người nhất định phải nói, vậy thì chúng tôi chỉ có thể lắng nghe thật chăm chú rồi.”
Trong lòng Mạc Doanh Doanh rõ ràng, Tần Hoài biết rõ thời điểm mà người ta dễ xuất thần nhất, chính là thời điểm nhớ lại chuyện xưa. Đây cũng là cơ hội tốt nhất, cho nên tay cô nhẹ nhàng lướt trên bộ áo giáp, cảm thụ được cảm xúc khi sờ vào nó, tính toán xem làm như thế nào để đưa nó ra ngoài thuận lợi nhất.
Ở bên kia, A Phu Kiệt Y lại hoàn toàn chìm trong cảm xúc khi nói về chuyện xưa, hắn ta rất giống người kia, hay nói là khuôn mặt đã được chỉnh sửa giống phu nhân Anna như đúc, trong mắt cũng nổi lên một tia say mê.
Về chuyện củ của hắn ta, chính là phải nói từ nơi này.
Đại khái là lúc mười ba tuổi đã bị bọn buôn người Ukraine đưa vào nước Nga, cũng bắt đầu bị huấn luyện ngày đêm để trở thành nam kỹ.
Khi đó A Phu Kiệt Y được mười ba tuổi, đã mang một dáng dấp rất xinh đẹp, vòng eo mềm mại, tuy nói được rất nhiều khách nữ yêu thích, nhưng xem ra muốn sinh tồn tại một nơi thanh sắc đứng đầu như vậy, với khuôn mặt thiếu niên xinh đẹp như thế này, chỉ sợ lại càng được những tên đàn ông to lớn người Nga yêu thích hơn.
Cho nên, ngay từ lúc ban đầu, hắn ta đã từ từ trưởng thành trong sự méo mó tâm lý.
Phải phục vụ đàn ông, (dđlequyđon) so với phục vụ phụ nữ thì càng làm cho những người nam sủng càng cảm thấy xấu hổ.
Năm mười sáu tuổi đó, hắn ta bị ép phải đi vào trong nơi hoan lạc, ở dưới thân của những người đàn ông khác nhau cầu xin tha thứ, cho đến khi gặp được người phụ nữ cao quý và diễm lệ còn hơn nữ vương đó, hắn ta nhớ rõ mọi người đều gọi bà ta là phu nhân Anna.
Ngày ấy, vây quanh bên cạnh bà ta là đủ loại đàn ông với khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp, bà ta ngồi chính giữa bọn họ, lại phát hiện hắn ta bị một người đàn ông to lớn đè ở một góc tường.
Bà ta đi tới, bỏ ra rất nhiều tiền, cứu hắn ta từ trong tay người kia, một đôi tay xinh đẹp được bảo dưỡng thật kỹ vuốt qua gương mặt của hắn ta, cặp mắt lóe lên ý xuân dào dạt, phong tình vạn chủng, bà ấy đã nói với hắn ta: “Thật sự là một thiên sứ nhỏ.”
Mãi tới tận sau này, A Phu Kiệt Y mới hiểu được, sự đau khổ cùng cay đắng mà nửa đời trước gặp phải đều kém xa so với ngọt ngào của người kia trong cuộc sống sau này.
Vui sướng vì được trân trọng, người ta sẽ trao ra sự chân tình của mình, vẫn cứ là hắn ta, trên mặt tràn đầy sự trẻ trung, lại không hề mảy may suy nghĩ hay chùng bước, yêu thích một người phụ nữ đáng tuổi mẹ của mình.
Phu nhân Anna đam mê sắc đẹp của vô số nam sủng, là vị nữ vương nổi tiếng với sự ɖâʍ loạn ở Yekaterinburg này lại là người hắn ta yêu trong trầm lặng.