Chương 13
Trong giây lát, cảm giác nôn nao khó chịu trong bụng của Georgina có thể tan biến, nhưng phải năm phút sau, những suy nghĩ xáo động trong lòng nàng mới dịu xuống, đủ cho nàng nhận thức được là cuối cùng nàng đang ở trong phòng một mình. Khi đó, nàng la lên một tiếng thật lớn, đến nỗi nếu có ai đang ở bên ngoài, họ đều có thể nghe được. May thay, khi nàng kéo mạnh cánh cửa ra, nàng thấy không có ai bên ngoài cả.
Nàng rủa thầm bức tường gạch và cả những tên quí tộc người Anh phách lối, nàng chạy lên cầu thang và khi đi được nửa chừng, nàng chợt nhớ là đã bị buộc phải nằm nghỉ lại trên giường. Nàng dừng lại, lo lắng cắn môi dưới bằng những "chiếc răng trắng như ngọc" mà thuyền trưởng Malory đã nhận xét. Làm sao đây? Nàng không thể nào trở lại giường, mặc kệ cái mệnh lệnh quái quỉ đó. Những chuyện nàng cần làm quá rõ ràng, là phải tìm cho ra Mac và bằng cách nào đó, phải rời khỏi tàu Maiden Anne trước khi quá muộn. .
Đúng vậy, bất tuân mệnh lệnh của thuyền trưởng không phải chuyện nhỏ, dù mệnh lệnh đó được ban ra như thế nào, và vì lý do gì. Vì vậy... nàng phải chắc chắn là thuyền trưởng không biết nàng không nghe lời ông ta. Dễ mà.
Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu như ông ta còn chưa đi xa? Với sự may mắn của nàng ngày hôm nay ... Không, nàng phải suy nghĩ một cách khách quan mới được. Nếu ông ta ở trong tầm mắt, nàng có thể đợi một hay hai phút để ông ta đi khỏi hay là không để ý, đến nàng nữa, nhưng sẽ không lâu hơn. Nàng sẽ lên boong tàu, dù là ông ta có ở đó hay không. Nếu bị bắt gặp, nàng có thể viện cớ muốn nhìn thêm khung cảnh nước Anh lần cuối, dù nàng không sao chịu được lời nói dối này.
Khi mọi việc đến, nàng tự trách đã mất nhiều thời gian để lo lắng, vì khi nàng cẩn thận ló đầu lên cửa hầm, không thấy tăm hơi của thuyền trưởng đâu cả. Nhưng cũng thật không may, Mac cũng chẳng thấy đâu, cả trên cột buồm, nơi mà ông ta có thể đang kiểm tr.a lại những sợi dây cột buồm, cũng không có.
Leo lên hết cầu thang, nàng vội đi về phía mũi tàu, không dám quay nhìn về phía sau, nơi sân lái của tàu, sợ có ai đang ở đó với một tầm nhìn khá rõ về những gì xảy ra ở boong dưới. Nàng chạy lúp xúp, hy vọng nàng không phải tìm hết từ đầu tàu đến tận đuôi tàu để tìm cho được Mac. Nhưng nàng chợt dừng lại khi đến được nửa con tàu, trong lối đi chật hẹp giữa mạn tàu và những căn phòng, lúc mắt nàng nhìn về phía biển. Ở đó, xa tận nơi mà tầm mắt có thể nhìn thấy, không có gì khác ngoài sóng nước trùng trùng. Đầu nàng lập tức xoay ngược lại về phía đuôi tàu và nàng chẳng còn thấy đất liền như nàng đã mong đợi nếu như tàu vừa rời khỏi bến cảng, cũng chẳng còn là bờ sông như nàng đã quá kỳ vọng vào, chỉ còn là một nước Anh đang bị nhỏ dần và nhỏ dần khi tàu càng lúc càng bỏ xa .
Georgina nhìn chằm chằm, thấy cơ hội nhảy tàu của nàng từ từ biến mất. Sao lại có thể như vậy chứ? Nàng ngước nhìn lên, bầu trời quá u ám khiến nàng không thể đoán chừng giờ nào trong ngày. Không thể nào là đã quá trễ như vậy, khi nàng mới chỉ mang khay thức ăn đến cho thuyền trưởng thôi? Nhìn về phía mũi tàu, nàng biết là con tàu di chuyển với tốc độ khá nhanh, vì những trận gió lớn đang giúp đẩy nó ra biển, nhưng cho dù là vậy, họ đã bỏ lại Anh quốc sau lưng thật rồi sao? Tàu vẫn còn đang chạy lòng vòng trên sông khi nàng xuống boong dưới để gặp thuyền trưởng mà.
Cơn giận dữ bùng nổ. Tại cái tên khốn khiếp đó, nếu ông ta không giải buồn bằng những lời đùa giỡn, khiêu khích, khiến nàng phải đối phó, cùng với sự quan tâm tới nàng một cách không cần thiết, điều mà bây giờ nàng mới nhận thấy, chỉ là để ông ta có thể áp dụng tính chuyên chế lên nàng, thì bây giờ, nàng đã có thể thấy ông ta lần này là lần chót rồi. Bây giờ ... Ma bắt ông ta đi, nàng bị kẹt trên tàu của ông ta, trở thành đối tượng của những ý thích bất chợt của ông ta và có thể sẽ còn gặp nhiều bực mình hơn là những gì nàng vừa trải qua chiều nay. Không phải ông ta đã thú nhận là rất thích chọc cho người khác kích động lên à? Với bản tánh dịu dàng của nàng, nàng chắc chắn mình có bản tánh này, dù nàng không tin sẽ dịu dàng được mãi nếu cứ bị cố ý khiêu khích như thế này. Nàng sẽ bị trêu chọc và bị trêu chọc mãi, cho đến khi nàng tát vào mặt ông ta hay làm việc gì đó mà phụ nữ thường làm để bảo vệ mình và rồi nàng sẽ bị lộ nguyên hình. Khi đó, chuyện gì sẽ xảy ra? Với sự độc đoán tàn bạo của ông ta, nàng thật không dám nghĩ tiếp.
Nữ thần May Mắn hôm nay thật sự đã bỏ rơi nàng. Vì vậy, nàng phải thận trọng trong từng bước kế tiếp. Dòng suy nghĩ của nàng đột nhiên bị đứt ngang bởi một cái đẩy mạnh ở vai, nàng xoay người lại, cáu kỉnh "Chuyện gì?" với một giọng cao ngạo, bực bội. Phản xạ tự nhiên này đủ khiến nàng bị bẻ ngoặt tay lại lập tức. Một cú đấm vào một bên đầu đẩy nàng ngã chúi mũi vào mạn tàu, chân nàng trượt về phía trước, rồi mông nàng dộng lên boong tàu .
Nàng ngạc nhiên hơn là choáng váng, dù một tai nàng đau nhức nhối. Và nàng không cần được chỉ cho biết đã làm gì sai, vì gã thủy thủ vừa đánh nàng lập tức nói ngay .
"Hỗn với tao một lần nữa, thằng oắt con, tao sẽ quật mày xuống còn nhanh hơn là những gì mày có thể phun ra đấy. Và đừng có để cho tao bắt gặp mày đứng cản đường của tao một lần nữa ."
Lối đi đâu đến nỗi quá chật hẹp để hắn không thể tránh nàng. Hắn cũng chẳng to con, hơi ốm nữa là đằng khác. Nhưng Georgina không vạch ra những điều đó. Nàng vội co chân ra khỏi lối đi, vì hắn định đá vào chân nàng để hất sang một bên, thay vì bước qua để đi tiếp.
Ngay lúc đó, trong phòng lái, Conrad Sharp phải cố sống cố ch.ết giữ không cho thuyền trưởng nhảy qua lan can xuống boong tàu phiá dưới, đúng lúc ông thấy cảnh cô gái bị bẻ ngoặt tay. Và để kềm chế ông ta mà không cho ông ta biết không phải là một điều dễ làm.
"Bình tĩnh nào, Hawke, mọi chuyện tồi tệ đã chấm dứt rồi . Bây giờ anh có thể nhảy vào can và anh ..."
"Can? Tôi sẽ bẻ gãy xương của hắn đấy."
"Một ý tưởng hay đấy," Connie độp lại với vẻ nhạo báng. "Còn cách nào khá hơn để cuối cùng cho đám thủy thủ biết là không nên đối xử với tên nhóc Georgie như là một thằng nhóc giúp việc, mà là tài sản riêng của anh? Anh có lẽ nên gỡ bỏ chiếc nón đó đi và tìm một chiếc váy cho nhóc đó. Cách nào cũng vậy, anh sẽ làm cho bọn họ chú ý cho đến khi họ phát hiện ra điểm đặc biệt của cậu ta và anh sẽ phạm tội sát nhân sau đấy. Và đừng nhướng mày như thế với tôi, anh bạn ngu ngốc. Nắm đấm của anh sẽ đánh ch.ết một người có kích cỡ như hắn ta đấy và anh biết rõ điều đó mà."
"Được, tôi chỉ kéo tên khốn đó xuống sống tàu."
Giọng điệu khô khốc của James cho biết là chàng đã bình tĩnh lại, Connie cười toét miệng và thụt lùi lại. "Không, anh sẽ không làm vậy. Anh sẽ đưa ra lý do gì để trừng phạt hắn đây? Cô ta cũng đáo để lắm mà. Chúng ta đều có thể nghe rõ từ nơi này. Không có gã đàn ông nào trên tàu mà không hành động giống như Tiddles đâu, khi nghe một thằng oắt con hỗn xược như vậy. Ngoài ra, hình như ông anh sẽ giải quyết chuyện này và như vậy, sẽ không một ai thắc mắc gì về chuyện anh ta bảo vệ cho đứa em mình."
Cả hai nhìn thấy Ian MacDonell nhào vào Tiddles, bẻ ngoặt tay hắn, giống như hắn đã làm với em gái ông ta. Và rồi gã nhỏ con bị nhấc bổng lên bởi người đàn ông Scot, hai tay ông xoắn lấy ngực áo của hắn . Và dù MacDonell không lớn tiếng, lời đe dọa của ông nghe vang khắp cả boong tàu .
"Đụng vào cậu nhóc đó một lần nữa là tao sẽ giết mày ngay."
"Ông ta nói quá rõ rồi, phải không?" James nhận xét.
"Ít ra là không một ai còn bàn tán về chuyện đó ... khi mà chính ông ta nói ra ."
"Anh đã nói quá rõ rồi, Connie. Anh không cần nhấn mạnh thêm nữa. Để xem bây giờ cô ta nói gì với gã Scot đây?"
Nàng đã đứng dậy và nói chuyện một cách thuyết phục nhưng nhỏ nhẹ với người anh trai, người mà vẫn còn nắm ngực áo của Tiddles. "Dường như cô ta đang hòa giải. Một đứa con gái thông minh đấy. Cô ta biết đó là lỗi của mình. Nếu cô ta không đứng ở đó cản ..."
"Tôi cũng có một phần trách nhiệm trong đó," James cắt ngang.
"Ồ ? Tôi đã nhìn thấy thiếu thứ gì vậy nhỉ, chẳng hạn như là anh đã ở dưới phòng đó đóng đinh chân cô ta lên boong tàu?"
"Nói xỏ à? Nhưng hãy nhìn rõ đi, anh bạn già, là tôi không thấy thích thú ."
"Tội nghiệp quá, vì tôi lại lấy làm thích thú đấy." Connie nhe răng cười một cách không có gì phải ân hận. "Nhưng tôi có thể thấy là anh đang hết sức khó chịu vì phải làm một người cao thượng, vì vậy hãy nói mau đi. Hãy tự thú là tại sao anh lại nghĩ anh phải có trách nhiệm đối với sự ngỗ ngược của thằng nhóc đó."
"Tôi không nghĩ là tôi biết rõ," James khịt mũi, gầm gừ với người bạn. "Khi cô ta vừa nhận ra tôi, cô ta đã muốn nhảy ra khỏi tàu ngay ."
"Cô ta nói với anh vậy à?"
"Cô ta không cần nói," James trả lời. "Ý đó hiện rất rõ trên mặt cô ta ."
"Tôi ghét phải chỉ rõ cho anh lắm, bạn già, nhưng mà cô ta còn đang ở đây kia kià ."
"Dĩ nhiên cô ta vẫn đang ở đây," James quạt lại, "Chỉ vì tôi đã giữ cô ta lại trong phòng, cho đến khi quá trễ khiến cô ta không thể làm cái chuyện ngu ngốc đó nữa. Cô ta không phải lơ ngơ, lóng ngóng trên boong, mà là đang nhìn cơ hội trốn chạy duy nhất của cô ta bị mất dần đấy...và có lẽ đang chửi rủa tôi thê thảm ."
"Vậy thì cô ta sẽ không phạm phải sai lầm một lần nữa...vì đã ngáng chân kẻ khác, chỉ vậy thôi. Một bạt tai thường được coi như là một bài học tốt đấy."
"Nhưng nó làm cho Tiddles không thích cô ta. Artie cũng vậy, cũng rất muốn được đá vào mông cô ta, và đã làm thế, nếu như không có tôi ở đó. Anh không biết là cô ta đã ra lệnh cho hắn một cách trịch thượng như thế nào đâu ."
"Anh không nghĩ cô ta là một vị tiểu thư chứ ?"
James nhún vai. "Cô ta có thói quen ra lệnh cho kẻ dưới, dù mình không biết cô ta là ai. Có ăn học, nếu không vậy thì là cô ta cố đóng kịch khá hơn."
Sự hóm hỉnh của Connie biến mất. "Quỉ tha ma mắt, nó làm cho mọi chuyện khác đi đấy, Hawke."
"Không có gì khác cả. Tôi đã không tự tay mặc chiếc quần đó lên người cô ta. Và anh nghĩ cô ta là ai đây chứ? Một con điếm ở bến cảng à?" Sự im lặng của Connie cũng đủ trả lời, và làm cho James bật cười giòn giã. "Vậy thì anh có thể dẹp đi mọi tác phong lịch sự đối với phụ nữ rồi đấy, Connie. Nó không thích hợp với anh cũng như tôi. Cô ta cho dù có là một tiểu công chúa đi nữa thì tôi cũng không màng, vì ngay trong lúc này, cô ta chỉ là một cậu bé giúp việc cho tôi, cho đến khi nào tôi nói khác đi. Đó là vai diễn mà cô ta tự chọn cho mình, còn tôi có ý định là cứ để cô ta diễn tiếp ."
"Cho đến chừng nào?"
"Đến chừng nào tôi còn có thể chịu đựng được." Và rôì, nhìn gã Scot thả nạn nhân của hắn ra , anh nói thêm, "Trời đất, ngay cả một cú đấm cũng không có ! Tôi sẽ ..."
"Bẻ gãy xương của hắn ta, tôi biết." Connie thở dài. "Dường như đối với vấn đề này. anh đã quá nghiêm túc."
"Không có đâu. Không một ai có thể đánh một người đàn bà khi có mặt của tôi rồi hy vọng thoát thân được."
"Có phải đó là bản tánh mới mà anh có từ sau khi chúng ta nhổ neo không? Này, cậu Jamie," anh nói một cách đấu chịu khi James xoay người lại nhìn anh. "Tại sao anh không để những tia nhìn như muốn giết người cho đám thủy thủ, nơi mà họ có thể làm vài...”
“Được rồi," anh đầu hàng với dáng điệu như muốn được khoan hồng khi James bước tới một bước. "Tôi thu lại tất cả những gì tôi vừa nói. Chỉ vì anh là nhà vô địch của mọi giới phụ nữ ."
"Tôi sẽ không tiến xa tới vậy đâu."
Sự hóm hỉnh của Connie quay lại lập tức vì cái nhìn như đe dọa trên khuôn mặt của người bạn. "Tôi cũng sẽ không nói vậy đâu, nếu như hôm nay anh đã không quá khó chịu như vậy ."
"Khó chịu? Tôi à? Chỉ bởi vì tôi muốn nhìn thấy cái tên đánh đàn bà ấy bị quật cho một trận à?"
"Tôi thấy là tôi phải nói rõ với anh nữa rồi, rằng Tiddles không nhận thức được là anh ta đã đánh một người đàn bà ."
"Không hợp lý, nhưng tôi hiểu ý anh. Vậy là một kẻ đánh đập con nít vậy. Tôi không chịu đựng nổi cả hai loại người này. Và trước khi anh há to miệng để biện hộ cho gã thô bạo đó một lần nữa, nói cho tôi biết, hắn có dám bạt tai MacDonnell vì cản đường hắn không?"
Connie ép buộc phải nhượng bộ. "Tôi dám nói là hắn chỉ bước vòng qua anh ta thôi ."
"Đúng vậy. Bây giờ, vì anh đã không còn lời gì để biện hộ chuyện ăn hϊế͙p͙ người khác, còn gã Scot đã làm cho tôi thất vọng, thật sự thất vọng, vì chỉ cảnh cáo hắn bằng miệng ..."
"Tôi tin là cô ta đã ngăn cản."
"Một lần nữa, lại không hợp lý. Ước muốn của cô ta không ăn nhằm gì đến chuyện này cả. Vì vậy lần sau khi tôi thấy Tiddles, tốt nhất là hắn có một cuốn kinh trong tay ."
James không phải đang nói đến một cuốn kinh thánh, nhưng là một loại đá mềm dùng để bọc tay và đầu gối khi cọ boong tàu ở những nơi quá nhỏ, khi đá bọt (dùng khi cọ sàn tàu) không thể đụng đến. Sau khi boong tàu bị thấm nước, thích hợp nhất là khi trời đang mưa vì không cần phải phun nước lên, cát sẽ được trải ra trên mặt sàn, rồi một cục đá bọt to với mặt láng của nó ở bên dưới sẽ được kéo từ trước ra sau bằng những sợi dây thừng dài cột chặt ở hai đầu . Phải làm việc này bằng tay và đầu gối thì không hề thích thú gì, trong những công việc trên boong tàu .
"Anh muốn hắn cọ sàn khi boong tàu đã sạch bóng rồi ư? " Connie hỏi cho rõ hơn .
"Cho bốn canh trực ... bốn canh trực liên tục."
"Quỉ tha ma bắt anh đi, Hawke, mười sáu tiếng đồng hồ thì đầu gối hắn sẽ không còn một miếng da nào. Hắn sẽ chảy máu khắp cả boong ."
Chỉ rõ điều đó ra cũng không làm James thay đổi ý định như anh đã hy vọng. "Đúng vậy. Ít ra, xương của hắn cũng vẫn còn dính vào nhau."
"Tôi hy vọng anh biết chuyện này sẽ làm cho hắn căm thù thằng nhóc của anh nhiều hơn ."
"Không có đâu. Tôi dám chắc là anh sẽ có thể kiếm một lỗi lầm gì đó của hắn và trừng phạt hắn nặng như vậy. Cách hắn ăn mặc hay tình trạng quần áo hắn cũng được. Ngực áo hắn chắc là đang nhăn nhúm vì bị MacDonell nắm, anh có nghĩ vậy không ? Nhưng bất cứ cách gì anh có thể tìm ra, và anh mới chính là người sẽ bị hắn căm thù đấy, không phải là Georgie."
"Cám ơn nhé," Connie nhạo báng. "Anh không thể bỏ qua chuyện này sao, anh biết là họ đã bỏ qua rồi mà."
James nhìn hai người MacDonells ở boong dưới đang đi về phiá mũi tàu. Gerogie để một bàn tay nàng ép lên cái tai vừa bị tát.
"Tôi ngờ là họ đã bỏ qua, nhưng tôi không có cách nghĩ nào khác. Vì vậy đừng lải nhải thêm về ý định báo thù của tôi, Connie . Một là làm chuyện đó, hai là dùng roi (Cat-o-ninetails: roi buộc chín dải nút, dùng để quất người phạm lỗi) để trừng phạt hắn. Và nếu anh muốn nói đến chuyện máu chảy khắp cả boong ..."