Chương 35
"Em không nghĩ là sẽ thành công chứ, Georgie?"
Georgina ló đầu lên, nơi nàng đang cố gắng nạy ổ khóa hộc bàn của Clinton. Drew đang đứng ở đó, lắc lư cái đầu với mái tóc vàng. Boyd đứng kế bên, nhìn như không hiểu câu hỏi vừa rồi của Drew.
Georgina từ từ đứng dậy, giận điên lên vì bị bắt quả tang. ch.ết tiệt, nàng đã xem xét kỹ và tin chắc là bọn họ đã ngủ rồi. Nhưng Drew lại quá thông minh, đã đoán ra được ý định của nàng. Nàng trâng tráo:
"Em không hiểu anh đang nói gì ."
"À, em biết rõ mà, em cưng." Drew cười với nàng, "Cho dù là em có thể nậy được khoá, chiếc bình đó cũng trở nên rất tầm thường sau những gì gã người Anh đó đã làm với em. Warren sẽ hy sinh chiếc bình thay vì thả Thuyền trưởng Hawke đi."
"Em ước gì anh không gọi anh ấy như vậy," Nàng nói, thả người xuống chiếc ghế ở sau bàn.
"Anh nghe có đúng không nhỉ?" Boyd thắc mắc. "Em muốn thả gã đê tiện đó à, Georgie?"
Cằm nàng nghếch lên, "Nếu vậy thì sao nào? Tất cả các người đều cố tình lờ đi chuyện James đến đây là vì em. Nếu anh ấy không đến thì sẽ không bị anh và Thomas nhận ra, bây giờ sẽ không bị nhốt dưới hầm. Anh nghĩ, lương tâm của em sẽ dễ chịu nếu anh ấy bị đem ra xét xử và bị treo cổ à?"
"Anh ấy có thể sẽ được xử vô tội nếu Thomas không xuất hiện để làm nhân chứng," Boyld nói .
"Em không muốn thử ."
Chân mày của Drew nhíu lại, "Em có yêu anh ta không, Georgie?"
"Đúng là điên rồ," nàng nói với vẻ nhạo báng.
"Tạ ơn Chúa." Anh thở ra, "Anh cứ nghĩ là em đã mất hết lý trí rồi chứ."
"Nếu em thật đã mất hết lý trí," nàng độp lại một cách cứng cỏi, "thì em rất vui là đã có lại chúng. Nhưng em sẽ không để Warren và Clinton làm được chuyện mà họ muốn làm."
"Clinton không quan tâm đến chuyện Hawke có bị treo cổ hay không," Drew nói. "Anh ấy chỉ muốn hắn không bao giờ xuất hiện ở ngưỡng cửa của chúng ta nữa. Anh ấy vẫn còn đang bực tức là đã không nện hắn thêm."
"Hai người cũng vậy thôi, sao em vẫn chưa nghe các người gọi nhau hùa cùng một lúc vậy?"
Boyd tặc lưỡi. "Em đang giỡn chơi chắc, Georgie. Bộ em không nhìn thấy hắn à? Bọn anh bị thua chí tử, đúng là điên khi phải đấu nhau với anh ta. Nhưng không có gì đáng xấu hổ cả khi thua dưới tay một người có đẳng cấp như anh ta."
Drew mỉm cười. "Boyd nói đúng đấy. Anh ta có rất nhiều điều đáng được nể phục, nếu như anh ta không quá ..."
"Thù địch chứ gì? Thích nhục mạ người khác chứ gì? Mỗi một lời của anh ta đều mang vẻ miệt thị chứ gì ?" Georgina suýt bật cười. "Em ghét phải là người nói cho anh biết điều này, nhưng đó là tính cách của anh ấy, ngay cả với bạn thân, anh ấy cũng đối xử với họ như vậy."
"Nhưng nó làm anh muốn nổi điên lên đấy," Boyd thốt lên. "Em không à ?"
Georgina nhún vai. "Khi anh quen rồi thì lại thấy rất thích thú đấy. Nhưng đó là thói quen của anh ấy, một thói quen nguy hiểm, anh ấy không quan tâm đến chuyện anh ấy chọc giận tới ai ... giống như tối nay vậy. Nhưng nếu không nói đến thói quen của anh ấy, hay là quá khứ tội lỗi của anh ấy, hay những chuyện khác, em nghĩ là chúng ta đã đối xử không công bằng với anh ấy."
"Sao không," Boyd khăng khăng," sau những gì anh ta đã làm với em à?"
"Đừng lôi em vào chuyện này. Không ai đem treo cổ một người đàn ông vì đã quyến rũ một người đàn bà cả, nếu không thì cả hai anh cũng đã bị treo cổ lâu rồi, đúng không nào? " Boyd đỏ mặt, nhưng Drew thì cười như điên. "Em sẽ nói theo cách khác nhé," Georgina tiếp tục, nhìn Drew với vẻ bực bội. "Em không cần biết anh ấy đã từng là cướp biển, em không muốn anh ấy bị treo cổ. Và đám thủy thủ của anh ấy cũng không dính líu vào chuyện này. Anh ấy đã nói đúng."
"Có lẽ là vậy, nhưng anh không thấy em có thể làm được gì," Boyd trả lời, "Những gì em nói không lay chuyển được Warren."
"Boyd nói đúng," Drew châm vào. "Có lẽ em nên đi ngủ đi."
"Em không thể ngủ được," Nàng trả lời và ngả người xuống ghế.
Nàng lại bắt đầu cảm thấy hốt hoảng, lo sợ khi đầu óc nàng rối tung vì phải cố nghĩ cho ra phương án. Nàng cố bình tĩnh lại. Lo sợ vào lúc này không giúp gì được cả. Nàng phải nghĩ cách. Và rồi nàng đột nhiên nghĩ ra khi nhìn thấy hai người anh của nàng đi về phía quầy rượu, giống như ban đầu họ đến đây chỉ là vì lý do này. Nàng không lấy làm ngạc nhiên lắm khi thấy bọn họ cần một ít rượu để giúp cho giấc ngủ, vì họ bị bầm tím khắp người. Nàng cố không nghĩ đến James đã bị thương nặng đến mức nào.
Nàng bắt đầu từ những sự thật. "Bây giờ James đã là em rể của các anh rồi. Chính mắt các anh đã chứng kiến. Các anh giúp em được không?"
"Em muốn anh đánh Warren để lấy chìa khóa à?" Drew cười. "Anh làm liền."
Boyd, đang uống một ngụm rượu brandy, bị ho sặc sụa. "Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó !"
"Đó không phải là ý định của em," Georgina nói rõ hơn. "Không có lý do gì mà các anh phải chọc giận Warren cả, cũng không có lý do gì phải cho anh ấy biết chuyện chúng ta sẽ làm."
"Anh nghĩ là chúng ta có thể bẻ cái ổ khóa cũ kỹ đó một cách dễ dàng," Drew đề nghị.
"Không, cũng không được," Georgina nói. "James sẽ không rời khỏi mà không có đám thủy thủ và tàu của anh ấy, nhưng anh ấy không đủ sức để cứu họ. Anh ấy có thể nghĩ là sẽ làm được, nhưng ..."
"Vậy em muốn bọn anh giúp anh ta làm chuyện đó nữa à?"
"Đúng vậy. Vì anh ấy đang giận điên lên, em thật sự không nghĩ là anh ấy sẽ chấp nhận sự giúp đỡ của các anh. Anh ấy sẽ cố tự một mình làm và kết quả là sẽ bị bắt lại. Nhưng nếu chúng ta cứu đám thủy thủ và tàu của anh ấy trước, rồi thì chuyện phá ổ khóa và giúp James đi đến tàu của anh ấy sẽ dễ dàng hơn. Rồi thì bọn họ sẽ đi mất trước khi trời sáng, và Warren sẽ phán đoán là người của anh ấy đã không bắt hết đám thủy thủ và những người này đã cứu thoát tất cả mọi ngườ."
"Còn chuyện những người canh gác tàu Maiden Anne mà Warren đã sai đi làm sẽ nói với anh ấy, ai là người đã giải cứu họ thì sao?"
"Những người đó không thể nói với anh ấy nếu họ không nhìn thấy rõ mặt chúng ta," Georgina nói một cách tự tin. "Em sẽ giải thích thêm trên đường đi. Cho em vài phút thay đồ đã."
Nàng đi vòng qua bàn nhưng Drew chụp lấy cánh tay nàng và hỏi nhỏ, "Em sẽ ra đi với anh ta à?"
Nàng trả lời không một chút do dự. "Không, anh ấy không muốn có em."
"Hình như là anh đã nghe khác đấy."
Nàng gồng mình khi lời nhắc nhở đó khiến bọn họ nhớ lại rằng, James đã nói nàng thích hợp làm một tình nhân. "Vậy để em nói lại nhé. Anh ấy không muốn có một người vợ ."
"Đúng, không có gì phải nói thêm. Dù sao thì Clinton hay Warren cũng sẽ không cho em đi. Họ có lẽ đã ép em kết hôn với anh ta, nhưng anh có thể nói với em sự thật là họ không có ý định cho em sống chung với hắn."
Và nàng không có gì để bàn cãi thêm về chuyện này, và cũng không muốn sống chung với anh. Nàng đã thật lòng khi nói nàng không yêu anh. Nàng không còn yêu anh nữa, thật không còn, và nếu nàng cứ lập đi lập lại mãi câu nói đó thì nó sẽ trở thành sự thật thôi.