Chương 37
Đứng ở giữa vũng nước lênh láng chung quanh chân nàng, run rẩy vì gió đêm lạnh thổi lồng lộng qua boong tàu, Georgina nghe một giọng nói khô khan thốt lên, "Đây không phải là bạn già George của chúng ta sao? Đến thăm chúng tôi à?"
"Connie phải không?" Georgina vui mừng thốt lên khi một người đàn ông tóc đỏ, cao to bước đến trước mặt nàng và khoác một chiếc áo ấm lên vai nàng. "Nhưng ... anh được tự do rồi sao?"
"Vậy là cô đã biết những chuyện xảy ra rồi à?"
"Dĩ nhiên rồi... nhưng tôi không hiểu. Anh đã tự trốn thoát à ?"
"Là khi cửa hầm vừa bật mở, những tên gác của các người thật ngu ngốc, cho nên không khó khăn gì trong việc thay đổi vị trí với bọn họ cả ."
"Ôi, Chúa tôi, anh đã không làm phương hại đến họ chứ?"
Anh nhíu mày. "Chỉ đối xử với bọn họ giống như họ đã đối xử với chúng tôi thôi. Sao cô lại hỏi vậy?"
"Họ đến để cứu anh đấy! Anh không cho họ giải thích à?"
"Không," anh trả lời. "Vậy tôi đoán họ là bạn của cô à?"
"Là anh của tôi đấy."
Anh tặc lưỡi. "Bọn họ không bị thương. Henry, đem hai người trẻ tuổi đó đến đây và lần này phải lịch sự với họ đấy." Và rồi, "Này, George, có thể nói cho chúng tôi biết bây giờ James đang ở đâu không ?"
"À, câu chuyện dài dòng lắm và vì chúng ta không có nhiều thời giờ, tôi sẽ giải thích cho anh trên đường quay trở lại bờ."
Connie hoảng hốt. " Anh ấy không bị gì chứ?"
"Dĩ nhiên rồi .. chỉ là hơi xây xát chút đỉnh ... và cần sự giúp đỡ của anh để thóat ra được căn hầm đang khóa đó."
"Bị nhốt à?" Connie bắt đầu cười làm cho Georgina bực bội.
"Không có gì là tức cười cả, ông Sharpe. Họ có ý định đem anh ấy ra xét xử về tội làm cướp biển đấy," Nàng nói rõ với anh, làm anh lập tức ngưng cười ngay .
"Mẹ kiếp! Tôi đã cảnh cáo anh ta rồi !"
"Đúng ra là anh nên cột chặt anh ta lại, bởi vì mọi chuyện là lỗi của anh ta cả, anh ta và lời thú tội ngu ngốc đó."
Nàng hất đầu ra dấu cho viên phó thuyền trưởng mau lên nhưng phải tiếp tục giải thích mọi chuyện trên đường đi. Hai anh của nàng tạm thời phải ở lại trên tàu cho dù bọn họ không thích tí nào, vì thế Connie mang theo một số người và sử dụng ngựa của họ. Giống như Georgina đã lo sợ, nàng cỡi ngựa chung với anh để anh có thể nghe nàng kể hết mọi chuyện, anh chỉ thỉnh thoảng cắt ngang với những câu như "Anh ta không làm vậy chứ !" hay là "Đúng là điên mà !" và cuối cùng phẫn nộ, "Tôi tin mọi chuyện cô kể, trừ chuyện James Malory bị ép hôn," Nàng trả lời, "Anh không cần phải tin tôi. Tôi cũng là người bị ép hôn đấy."
Và vì nàng không muốn làm cho anh tin tưởng cho nên khi bọn họ về đến nhà, anh vẫn không tin và nàng cũng không quan tâm đến. Đến lúc này nàng đã quá bực bội đến nỗi không muốn dắt họ xuống hầm nếu như nàng không lo sợ là bọn người hầu sẽ đụng độ họ khi bọn họ tự kiếm đường.
Nhưng nàng ước gì nàng đã không đứng đợi cho đến khi cánh cửa bật mở. Với cây đèn cầy nàng lấy từ nhà bếp, James đã không một chút khó khăn nhìn thấy những người đến cứu anh là ai, ngoại trừ nàng, vì nàng đứng sát sau cánh cửa. Nhưng nàng không nghĩ anh sẽ nói khác đi, cho dù là anh biết nàng ở đó .
"Anh không cần phải đến đây đâu, bạn già. Tôi đáng bị treo cổ vì đã đồng ý với những gì đã xảy ra ở đây."
Georgina không biết chữ "đồng ý" có nghĩa gì. Tất cả mà nàng nghe được là giọng điệu bực bội của James vì đã phải kết hôn. Và Connie cũng phản ứng như vậy .
"Vậy anh thật đã kết hôn với con nhóc đó à ?"
"Làm sao mà anh biết được vậy?"
"Dĩ nhiên là vì cô dâu nhỏ đã kể cho tôi nghe." Connie bắt đầu cười trước khi anh thốt ra. "Tôi có nên ... chúc .. mừng ..."
"Thử đi và tôi dám chắc là anh sẽ không thốt lên được một lời nào nữa cả," James gầm gừ, "Nếu anh đã gặp cô ta, vậy anh để cô ta ở đâu?"
Connie liếc xung quanh. "Cô ta vừa ở đây mà ."
"George !"
Georgina dừng lại ngay nấc thang trên cùng, co rúm người vì tiếng gọi vang như phát súng đó. Vậy mà nàng đã tưởng, chỉ có các anh của nàng là to họng nhất chứ. Nghiến chặt răng, tay nắm chặt, nàng hầm hầm đi xuống những nấc thang.
"Anh đúng là một kẻ ngu ngốc nhất trên đời ! Anh định đánh thức cả nhà à, hay là tính đánh thức luôn hàng xóm của em? Coi bộ anh thích ở dưới hầm rượu này quá rồi, vì vậy ..."
Thật không may là lúc này nàng đã đến quá gần anh và bị một bàn tay to lớn bóp chặt miệng nàng. Chính là bàn tay của James và anh hành động một cách nhanh nhẹn. Trước khi nàng có thể chống cự lại, bàn tay anh được thay thế bằng chiếc cà vạt của anh và nó được quấn quanh miệng nàng vài vòng.
Connie quan sát mọi diễn biến nhưng không nói một lời nào, đặc biệt là khi anh nhìn thấy Georgina đứng yên để James làm mọi chuyện. Thái độ của James còn lạ lùng hơn. Anh có thể kêu người khác giúp đỡ nhưng anh không cần. Anh cũng không thả bàn tay đang ôm ngay hông nàng và cột chiếc cà vạt đằng sau ót của nàng với hàm răng của anh và vì miệng anh đang bị sưng vù thì để làm được chuyện này, anh phải rất đau đớn.Sau đó, anh ôm nàng dưới nách và thấy Connie đang nhìn anh.
"Chúng ta không thể để cô ta lại, "James nói một cách bực bội .
"Dĩ nhiên là không thể," Connie gật đầu đồng ý .
"Cô ta sẽ la lớn lên."
"Dĩ nhiên là cô ta sẽ làm vậy ."
"Anh không cần phải đồng ý với tôi đâu ."
"Dĩ nhiên là tôi đồng ý. Anh không biết tôi rất thích hàm răng của mình à ?"