Chương 48
Văn phòng của ông Munro đã gửi liền mấy tin nhắn vào điện thoại di động yêu cầu ông gọi lại ngay. Song lúc này trong đầu ông còn có việc khẩn cấp hơn nhiều.
Sir Nicholas đã bị tống lên xe cảnh sát và phải
qua đêm trong phòng tạm giam tại đồn cảnh sát ở Paddington Green. Khi ông Munro để anh lại đó, ông bắt taxi tới Caledonian Club ở Belgravia. Ông thầm tự trách mình đã không nhớ ra Sir Nicholas vẫn còn trong thời gian chịu giám hộ và không được phép rời khỏi đất nước. Có lẽ chỉ đơn giản là ông chưa từng nghĩ về thân chủ của mình như một kẻ tội phạm.
Khi Munro tới câu lạc bộ của mình ngay sau mười một giờ rưỡi đêm, ông tìm thấy cô Davenport đang đợi mình ngoài phòng khách. Điều đầu tiên ông cần đoán chắc, và thật nhanh, là liệu cô có đủ năng lực cần thiết cho công việc hay không. Việc này mất của ông năm phút. Ông hiếm khi gặp được một luật sư có khả năng nắm bắt các điểm mấu chốt của một vụ việc nhanh đến thế. Cô đã hỏi toàn những câu hỏi rất xác đáng, và ông chỉ còn biết hy vọng Sir Nicholas có tất cả những câu trả lời xác đáng. Khi hai người chia tay, ngay sau lúc nửa đêm, Munro hoàn toàn tin chắc thân chủ của mình đã được gửi gắm đúng người.
Sarah Davenport không cần phải nhắc lại với Munro về thái độ của tòa án với các tù nhân phá vỡ các điều kiện để được trả lại tự do dưới cam kết, nhất là với việc đi ra nước ngoài mà không xin phép người giám hộ. Cả cô lẫn Munro đều hiểu rõ một thẩm phán rất có thể sẽ gửi Nick trở lại nhà tù để hoàn thành nốt bốn năm còn lại trong án phạt. Cô Davenport hiển nhiên sẽ viện tới “các tình tiết giảm nhẹ”, song cô không hoàn toàn lạc quan về kết quả cuối cùng. Munro chưa bao giờ để tâm tới các vị luật sư lúc nào cũng lạc quan. Cô hứa sẽ gọi tới Dunbroath báo tin cho ông ngay khi thẩm phán ra phán quyết.
Khi Munro chuẩn bị bước lên cầu thang tới phòng của mình, người gác cổng cho ông biết vừa có một tin nhắn yêu cầu ông gọi điện cho con trai mình càng sớm càng tốt.
“Có chuyện gì khẩn cấp vậy?” là câu hỏi đầu tiên của Munro khi ông ngồi xuống cuối giường.
“Galbraith đã rút lại tất cả các đơn kiện,” Hamish Munro thì thào, không muốn đánh thức vợ, “cũng như lời khiếu nại về vi phạm tài sản cá nhân yêu cầu Sir Nicholas phải rời khỏi ngôi nhà của mình ở The Boltons trong vòng ba mươi ngày. Bố, liệu đây là đầu hàng vô điều kiện hay con đã bỏ qua điều gì?” anh hỏi sau khi đã khẽ đóng cửa phòng tắm lại.
“Bố sợ là khả năng thứ hai, con trai thân mến. Galbraith chỉ hy sinh những thứ vặt vãnh để chộp lấy con mồi đáng giá nhất.”
“Làm cho tòa án hợp pháp hóa bản di chúc thứ hai của Sir Alexander?”
“Con đã đoán đúng ngay lần đầu rồi,” Munro nói. “Nếu hắn có thể chứng minh di chúc mới của Sir Alexander để lại mọi thứ cho người anh trai Augus của ông ta bác bỏ bất kỳ di chúc nào trước đó, như thế Hugo Moncrieff, chứ không phải Sir Nicholas, mới là người thừa kế bất động sản, bao gồm một tài khoản ngân hàng ở Thụy Sĩ hiện đang có ít nhất 57 triệu năm trăm nghìn đô la.”
“Galbraith hẳn rất tự tin về tính xác thực của bản di chúc thứ hai này?”
“Hắn ta có thể, nhưng bố biết có một người khác sẽ không tự tin đến thế.”
“À còn nữa, bố, Galbraith vừa gọi lại ngay trước khi con rời văn phòng. Hắn muốn biết khi nào bố quay về Scotland.”
“Thật vậy sao?” Munro nói. “Điều đó khiến người ta phải đặt câu hỏi, làm thế nào hắn biết bố không có
ở Scotland?”
***
“Khi tôi nói với anh rằng tôi hy vọng chúng ta sẽ gặp lại,” Sarah nói, “quả thực tôi không nghĩ tới một phòng thẩm vấn tại đồn cảnh sát ở Paddington Green.” Danny rầu rĩ mỉm cười trong khi nhìn người luật sư mới của mình đang ngồi ở phía đối diện của chiếc bàn gỗ nhỏ. Munro đã giải thích ông không thể bào chữa cho anh ở tòa án Anh, tuy nhiên, ông có thể giới thiệu - “Không,” Danny đã trả lời, “tôi biết chính xác tôi muốn ai bào chữa cho mình.”
“Tôi rất vinh hạnh,” Sarah nói tiếp, “rằng khi anh cần đến giúp đỡ về pháp luật, tôi lại là lựa chọn đầu tiên.”
“Cô là lựa chọn duy nhất của tôi,” Danny thừa nhận. “Tôi không biết luật sư nào khác.” Vừa nói xong anh đã cảm thấy ân hận về những lời vừa nói.
“Và nếu nghĩ rằng tôi đã bị dựng dậy lúc nửa đêm...”
“Tôi xin lỗi,” Danny nói. “Tôi không có ý nói thế. Chỉ là ông Munro nói với tôi...”
“Tôi biết ông Munro đã nói gì với anh,” Sarah mỉm cười nói. “Bây giờ chúng ta không có thời gian để lãng phí nữa. Anh sẽ phải ra trước một thẩm phán lúc mười giờ, và mặc dù ông Munro đã nói cho tôi biết đầy đủ những gì anh đã làm trong mấy ngày vừa qua, tôi vẫn có một số câu hỏi riêng của mình cần anh trả lời, vì tôi không muốn bị bất ngờ khi chúng ta ra trước tòa. Vì thế hãy thẳng thắn - có nghĩa là hãy nói thật. Trong mười hai tháng vừa qua anh đã có lần nào ra nước ngoài chưa, ngoại trừ chuyến đi tới Geneva?”
“Không,” Danny đáp.
“Anh đã lần nào lỡ hẹn cuộc gặp với người giám hộ kể từ lúc ra tù chưa?”
“Không, chưa bao giờ.”
“Đã có lúc nào anh tìm cách liên hệ...”
***
“Chúc buổi sáng tốt lành, ông Galbraith,” Munro nói. “Tôi xin lỗi đã không thể liên lạc với ông sớm hơn, nhưng tôi có cảm giác ông cũng biết quá rõ điều gì đã khiến tôi chậm trễ.”
“Quả là vậy,” Galbraith trả lời,”và đó cũng chính là lý do tôi cần nói chuyện với ông gấp đến vậy. Ông sẽ được biết thân chủ của tôi đã rút lại mọi khiếu nại chống lại Sir Nicholas, vì vậy tôi hy vọng, tính tới hoàn cảnh hiện tại, rằng thân chủ của ông sẽ sẵn sàng đáp lại với cách thức tương tự, và rút lại đơn kháng cáo tranh cãi tính hợp pháp của bản di chúc cuối cùng mà ông nội anh ta để lại?”
“Ông không thể giả thiết điều gì tương tự,” Munro sẵng giọng đáp lại. “Điều đó chỉ có nghĩa là thân chủ của ông sẽ nhận được mọi thứ, kể cả cái chậu rửa trong nhà bếp.”
“Câu trả lời của ông không hề khiến tôi ngạc nhiên, Munro. Thực ra, tôi đã cảnh báo thân chủ của mình rằng thái độ của ông sẽ như thế này, và chúng tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với kháng cáo phiền phức của các vị. Tuy nhiên,” Galbraith nói tiếp trước khi Munro kịp trả lời, “liệu tôi có thể đề xuất rằng vì hiện chỉ còn một tranh cãi duy nhất giữa hai bên, cụ thể là việc liệu bản di chúc mới nhất của Sir Alexander có hợp pháp hay không, có lẽ sẽ tốt nhất cho lợi ích của các bên khi giải quyết khúc mắc bằng cách đảm bảo việc này sẽ được đưa ra trước tòa sớm nhất có thể hay không?”
“Với tất cả sự tôn trọng, có lẽ tôi cần nhắc ông, thưa ông Galbraith, rằng chính phía công ty này đã trì hoãn quá trình tố tụng. Tuy nhiên, tôi rất hoan nghênh sự thay đổi thái độ của ông, mặc dù nó đến tương đối muộn.”
“Tôi rất vui khi biết ông nghĩ vậy, ông Munro, và tôi chắc ông sẽ rất vui được biết trợ lý của ngài thẩm phán Sanderson đã gọi cho tôi sáng nay thông báo ngài có một ngày trống trong lịch làm việc vào thứ năm đầu tiên của tháng tới, và rất vui lòng làm thẩm phán cho phiên tòa phán xử vụ kiện này nếu cả hai bên có liên quan đều thấy ổn thỏa.”
“Nhưng như thế tôi chỉ còn chưa đến mười ngày để chuẩn bị cho phiên tòa,” Munro nói, nhận ra mình đã bị gài bẫy.
“Nói thẳng ra, ông Munro, hoặc là ông đã có trong tay bằng chứng khẳng định bản di chúc không hợp lệ, hoặc là không, “Galbraith nói. “Nếu ông có bằng chứng, ngài thẩm phán Sanderson sẽ phán quyết có lợi cho ông, và nếu thế, như ông vừa mới nói, có nghĩa là thân chủ của ông sẽ nhận được mọi thứ, kể cả cái chậu rửa trong nhà bếp.”
***
Danny từ trên ghế bị cáo nhìn xuống Sarah. Anh đã trả lời mọi câu hỏi cô đưa ra một cách thành thật, và cảm thấy nhẹ nhõm vì dường như cô chỉ quan tâm tới lý do khiến anh phải thực hiện chuyến đi ra nước ngoài. Nhưng, có thể nào cô lại biết gì đó về Danny Cartwright đã quá cố? Cô đã cảnh báo anh rằng rất có khả năng anh sẽ phải quay lại dùng bữa trưa ngày hôm đó ở nhà tù Belmarsh, và cần lường trước khả năng phải trải qua bốn năm tiếp theo sau song sắt. Cô khuyên anh hãy thừa nhận có tội, vì họ không có lý do nào để biện hộ trước lời buộc tội phá vỡ quy định giám hộ của anh, và do đó cô không thể làm gì hơn ngoài đề nghị xem xét đến các tình tiết giảm nhẹ. Anh đã đồng ý.
“Thưa quý tòa,” Sarah bắt đầu nói trong khi đứng dậy đối diện với thẩm phán Callaghan. “Thân chủ của tôi không phủ nhận việc anh đã vi phạm quy định, nhưng anh đã làm vậy nhằm bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình trong một vụ tranh trấp tài chính quan trọng mà thân chủ của tôi dự kiến sẽ sớm được đưa ra xử trước Tòa án Tối cao tại Scotland. Tôi cũng cần chỉ ra, thưa quý tòa, rằng thân chủ của tôi được tháp tùng trong suốt thời gian chuyến đi bởi luật sư người Scotland danh tiếng Fraser Munro, người đại diện cho anh trong vụ kiện kể trên.” Ngài thẩm phán ghi lại cái tên vừa được nhắc đến lên một tờ ghi chú trước mặt ông. “Ngài cũng có thể thấy đáng ghi nhận, thưa quý tòa, là thân chủ của tôi đã ra khỏi đất nước trong vòng chưa đến bốn mươi tám giờ, và tự nguyện trở về London. Lời buộc tội thân chủ của tôi không thông báo tới người giám hộ là không hoàn toàn chính xác, vì thân chủ của tôi đã gọi điện cho bà Bennett, và khi không nhận được trả lời, đã gửi lại lời nhắn vào hộp thư thoại của bà. Lời nhắn đó đã được ghi lại và có thể được đưa ra trước tòa nếu ngài thẩm phán chấp nhận.”
“Thưa ngài thẩm phán, sai sót không mang tính điển hình này là trường hợp duy nhất thân chủ của tôi đã không tuân thủ chặt chẽ điều kiện tại ngoại trước thời hạn của mình, và thân chủ của tôi đã không bao giờ vắng mặt hay đến muộn trong bất cứ lần trình diện nào với người giám hộ. Tôi cũng xin bổ sung thêm,” Sarah nói tiếp, “rằng từ khi được ra tù, hành vi ứng xử của thân chủ của tôi, với ngoại lệ duy nhất là sai sót này, là hoàn toàn mẫu mực. Không chỉ luôn tuân thủ điều kiện tại ngoại của mình, thân chủ của tôi còn nỗ lực hoàn thiện mức độ giáo dục của mình. Mới đây anh đã được nhận vào học tại Đại học London, tại đây thân chủ của tôi hy vọng sẽ thu được một bằng cấp về kinh doanh.”
“Thân chủ của tôi thành thật xin lỗi về bất cứ phiền toái nào anh đã gây ra cho quý tòa và cơ quan giám hộ, và thân chủ của tôi đã cam đoan với tôi việc này sẽ không bao giờ tái diễn.”
“Tóm lại, thưa ngài thẩm phán, tôi thành thật hy vọng sau khi đã cân nhắc tới những tình tiết kể trên, ngài sẽ đồng ý rằng việc đưa người đàn ông này trở lại tù sẽ không đem lại bất cứ lợi ích nào.” Sarah gấp cặp tài liệu của cô lại, cúi chào và trở về chỗ.
Ngài thẩm phán tiếp tục ghi chép một lát trước khi ông đặt bút xuống. “Xin cảm ơn cô, cô Davenport,” cuối cùng ông lên tiếng. “Tôi cần có chút thời gian để cân nhắc lời biện hộ của cô trước khi đưa ra phán quyết. Có lẽ chúng ta sẽ tạm nghỉ một lát, và họp trở lại vào giữa trưa.”
Tòa đứng dậy. Sarah bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao một thẩm phán đầy kinh nghiệm như ngài Callaghan lại cần thời gian cân nhắc để đưa ra phán quyết cho một trường hợp vặt vãnh như thế này? Và rồi cô hiểu ra.
***
“Liệu tôi có thể nói chuyện với ngài chủ tịch không, thưa cô?”
“Tôi phải thông báo là ai đang gọi đây ạ?”
“Fraser Munro.”
“Tôi sẽ xem xem ngài chủ tịch có thể nhận điện thoại của ông không, ông Munro.” Munro không ngừng gõ ngón tay xuống bàn làm việc trong lúc chờ đợi.
“Ông Munro, rất vui lại được nghe giọng nói của ông,” de Coubertin nói. “Lần này tôi có thể giúp gì được ông đây?”
“Tôi nghĩ tôi cần báo để ông biết vấn đề có liên quan đến cả hai chúng ta sẽ đươc đưa ra xử vào thứ năm tuần tới.”
“Vâng, tôi vẫn biết rõ các diễn biến mới nhất,” de Coubertin trả lời, “vì tôi cũng nhận được một cuộc gọi từ ông Desmond Galbraith. Ông ta cam đoan với tôi thân chủ của ông ta đã đồng ý chấp nhận bất cứ phán quyết nào do tòa đưa ra. Vì vậy tôi cần phải hỏi xem thân chủ của ông có đồng ý điều tương tự không.”
“Có, cậu ấy đồng ý,” Munro đáp. “Tôi sẽ viết cho ông ngay trong hôm nay để xác nhận đó là quan điểm của chúng tôi.”
“Tôi vô cùng biết ơn,” de Coubertin nói, “và sẽ thông báo ngay cho bộ phận tư pháp của chúng tôi. Ngay khi chúng tôi được biết bên nào thắng kiện, tôi sẽ ra lệnh chuyển số tiền 57 triệu năm trăm nghìn đô la vào tài khoản của bên đó.”
“Xin cảm ơn ông về lời cam kết,” Munro nói. Ông ho khẽ. “Tôi không rõ có thể trao đổi vài lời với ngài ngoài ghi âm chính thức được không?”
“Đó không phải là một khái niệm người Thụy Sĩ chúng tôi đã chấp nhận,” de Coubertin đáp.
“Vậy có lẽ trên tư cách của tôi như là người được ủy thác quản lý bất động sản của Sir Alexander Moncrieff đã quá cố, tôi có thể tìm kiếm lời khuyên của ông.”
“Tôi sẽ làm hết khả năng có thể,” de Coubertin trả lời, “nhưng trong bất cứ hoàn cảnh nào tôi cũng sẽ không để lộ bí mật của khách hàng. Và nguyên tắc này được áp dụng dù khách hàng còn sống hay đã mất.”
“Tôi hoàn toàn hiểu vị thế của ông,” Munro nói. “Tôi có lý do để tin rằng ông Hugo Moncrieff đã tới gặp ông trước khi ông gặp Sir Nicholas, vì thế chắc chắn ông đã từng xem xét các giấy tờ được dùng làm bằng chứng trong vụ kiện này.” De Coubertin không hề đưa ra bình luận. “Từ sự im lặng của ngài,” Munro nói, “tôi có thể coi là ngài không phủ nhận.” De Coubertin vẫn không trả lời. “Trong số các giấy tờ đó hẳn phải có bản sao cả hai bản di chúc của Sir Alexander, sự hợp pháp của chúng sẽ quyết định kết quả vụ tranh tụng này.” De Coubertin vẫn không nói gì, khiến Munro tự hỏi liệu có phải đường dây đã bị ngắt hay không. “Ông vẫn ở đó chứ, chủ tịch?” ông hỏi.
“Vâng, tôi vẫn đang nghe,” de Coubertin đáp.
“Vì ông đã sẵn sàng gặp Sir Nicholas sau cuộc gặp với ông Hugo Moncrieff, tôi chỉ có thể đoán rằng lý do khiến ông từ chối yêu cầu từ chú cậu ấy là ngân hàng của ông, cũng như tôi, đã không bị thuyết phục về tính xác thực của bản di chúc thứ hai. Như thế chúng ta đã hoàn toàn hiểu nhau,” Munro nói thêm, “ngân hàng của ông đi đến kết luận di chúc đó là giả mạo.” Lúc này ông Munro có thể nghe thấy tiếng thở của vị chủ tịch. “Vậy nhân danh công lý, thưa ông, tôi cần hỏi ông điều gì đã thuyết phục ông rằng bản di chúc thứ hai không có giá trị pháp lý, nhưng tôi đã không nhận ra?”
“Tôi sợ rằng không thể giúp được ông, ông Munro, vì như vậy sẽ vi phạm bí mật khách hàng.”
“Liệu có ai khác tôi có thể tìm kiếm lời khuyên về việc này không?” Munro hỏi dồn.
Một hồi lâu im lặng trôi qua trước khi de Coubertin cuối cùng trả lời, “Tuân thủ chính sách của ngân hàng, chúng tôi đã tìm đến một quan điểm đánh giá thứ hai từ một nguồn bên ngoài.”
“Và ông có thể tiết lộ tên của nguồn đánh giá đó?”
“Không, tôi không thể,” de Coubertin trả lời. “Dù tôi rất muốn đi nữa, nhưng làm vậy cũng đi ngược lại chính sách của ngân hàng trong những trường hợp như thế này.”
“Nhưng...”Munro định lên tiếng.
“Tuy nhiên,” de Coubertin nói tiếp, hoàn toàn không để ý đến sự chen ngang, “quý ông đã đưa ra lời khuyên cho chúng tôi, không nghi ngờ gì nữa, là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực của mình, và ông ta vẫn chưa rời Geneva trở về nước mình.”
***
“Tất cả đứng dậy,” người mõ tòa nói khi đồng hồ điểm chuông mười hai giờ, và thẩm phán Callaghan quay trở lại phòng xử án.
Sarah quay về phía Danny mỉm cười động viên, lúc này đang đứng dậy ở ghế bị cáo, với vẻ cam chịu trên khuôn mặt. Khi ngài thẩm phán đã ngồi vào chỗ, ông nhìn chăm chú về phía luật sư bào chữa. “Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về lời biện hộ của cô, cô Davenport. Tuy nhiên, cô cần phải hiểu rằng trách nhiệm của tôi là đảm bảo các tù nhân ý thức được đầy đủ rằng khi họ đang ở trong thời kỳ tại ngoại dưới cam kết, họ vẫn còn đang tiếp tục thụ án, và nếu họ không tuân thủ các điều kiện được quy định trong lệnh tha có điều kiện, họ đang vi phạm pháp luật.”
“Tất nhiên,” ông nói tiếp, “tôi đã xem xét tới toàn bộ hồ sơ của thân chủ cô, kể từ khi phạm nhân được trả tự do, bao gồm cả cố gắng nâng cao trình độ giáo dục của phạm nhân. Điều này rất đáng khích lệ, song nó cũng không thay đổi đươc thực tế thân chủ của cô đã lạm dụng vị thế được tin tưởng của mình. Do đó, phạm nhân phải bị trừng phạt tương xứng.” Danny cúi gằm mặt xuống. “Moncrieff,” ngài thẩm phán nói, “tôi dự kiến sẽ ký lệnh ngay ngày hôm nay, trong đó đảm bảo rằng anh sẽ bị giam giữ thêm bốn năm nữa nếu vi phạm bất cứ điều gì trong các điều kiện tại ngoại dưới cam kết của anh. Trong thời kỳ chịu giám hộ, anh không được ra nước ngoài trong bất cứ hoàn cảnh nào, và anh sẽ tiếp tục trình diện người giám hộ của mình mỗi tháng một lần.”
Ông bỏ kính ra.”Moncrieff, lần này anh đã rất may mắn, và điều đã làm cán cân ngả về có lợi cho anh chính là tình tiết trong lần xuất ngoại bất hợp pháp này, anh được tháp tùng bởi một thành viên cao cấp của cộng đồng luật gia Scotland, một người có danh tiếng không thể chê trách ở cả hai bên biên giới.” Sarah mỉm cười. Thẩm phán Callaghan đã cần thời gian để gọi một hai cuộc điện thoại để xác nhận một điều Sarah đã biết rõ. “Anh được tự do rời khỏi tòa,” là những lời cuối cùng của ngài thẩm phán Callaghan.
Ngài thẩm phán đứng dậy, cúi chào thật thấp rồi rời khỏi phòng xử án. Danny vẫn đứng yên ở chỗ bị cáo, bất chấp việc hai cảnh sát viên đứng giám sát anh cũng đã rời đi. Sarah bước lại gần trong khi người mõ tòa mở cánh cửa nhỏ ra để anh có thể rời bục bị cáo đi xuống dưới sàn phòng xử án.
“Cô có thể đi ăn trưa cùng tôi không?” anh hỏi.
“Không,” Sarah nói, đồng thời tắt điện thoại di động. “Ông Munro vừa nhắn tin nói ông muốn anh lên chuyến bay tiếp theo tới Edinburgh - và làm ơn gọi điện cho ông trên đường ra sân bay.”