Chương 03 - Part 01
Beth
Beth đặt lon Diet Coke của cô xuống bên cạnh, hài lòng vì thấy Ben đang rất vui vẻ trong bữa tiệc sinh nhật của Zach, bạn nó. Cô đang ước thầm giá như thằng bé không phải tới chỗ của bố nó thì Melody đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Ý tưởng hay chứ hả? Súng nước vui ra trò.” Melody mỉm cười, để lộ hàm răng được tẩy hơi quá trắng trong khi da thì lại quá sậm, như thể cô vừa mới đi nhuộm da về vậy. Mà chắc thế thật. Từ hồi còn học cấp ba Melody đã rất tự đắc với ngoại hình của mình, và dạo gần đây có vẻ như nó đã trở thành nỗi ám ảnh của cô.
“Hy vọng bọn trẻ sẽ không chĩa mấy khẩu Super Soaker đó vào mình.”
“Khôn hồn thì đừng có làm vậy,” Melody cau mày. “Mình đã bảo Zach nếu nó làm thế thì mình sẽ giải tán hết.” Cô ngả ra sau cho thoải mái hơn. “Hè này cậu biến đi đâu vậy? Chả thấy cậu đâu cả, mình gọi điện cũng không trả lời.”
“Mình biết. Xin lỗi. Hè này mình tu ấy mà. Đang cố hết sức bắt kịp bà và trại chó, và cả việc huấn luyện chúng nữa. Mình không hiểu làm thế nàoà bà có thể xoay xở được suốt một thời gian dài như thế.”
“Dạo này bà Nana ổn chứ?”
Bà Nana là bà của Beth. Bà nuôi dạy Beth từ khi cô mới lên ba, sau khi bố mẹ cô mất vì tai nạn ô tô. Cô gật đầu. “Ừ, bà đang hồi phục dần, nhưng cơn đột quỵ làm cho bà mất sức nhiều. Nửa thân trái của bà thật sự là vẫn còn yếu lắm. Bà có thể tự lo liệu một phần việc huấn luyện, nhưng điều hành trại chó và huấn luyện lũ chó thì vẫn là quá sức. Cậu cũng biết thừa là bà phải rất cố gắng rồi đấy. Lúc nào mình cũng lo bà đang làm quá sức thôi.”
“Mình thấy tuần này bà còn quay lại đội hợp xướng nữa cơ.”
Bà Nana đã tham gia đội hợp xướng của nhà thờ First Baptist suốt hơn ba mươi năm, và Beth hiểu rằng đó là một trong những niềm đam mê của bà.
“Tuần trước là buổi tập lại đầu tiên của bà, nhưng mình không chắc bà có hát gì nhiều không. Lúc về bà ngủ liền hai tiếng luôn.”
Melody gật đầu. “Vào đầu năm học thì sao?”
“Mình cũng không biết nữa.”
“Cậu vẫn sẽ đi dạy chứ?”
“Hy vọng là vậy.”
“Hy vọng? Cậu sẽ không dự các buổi họp giáo viên tuần tới à?”
Beth thậm chí còn không muốn nghĩ đến vụ đó chứ nói gì tới việc trò chuyện về nó, nhưng cô biết Melody có ý tốt. “Ừ, nhưng thế không có nghĩa là mình sẽ đi dạy. Mình biết mình sẽ làm khó cho trường, nhưng cũng không thể để bà ở nhà một mình cả ngày được. Kiểu gì thì cũng chưa thể được. Vả lại, ai sẽ giúp bà điều hành trại chó? Bà mình không thể dạy mấy con chó cả ngày được.
“Cậu không thuê người giúp được à?” Melody gợi ý.
“Mình cũng đang cố đây. Mình kể cậu nghe chuyện đầu mùa hè này chưa nhỉ? Mình đã thuê được một gã, gã đến được hai lần rồi chuồn mất ngay vào dịp nghỉ cuối tuần. Gã thứ hai cũng vậy. Sau đó chẳng ai thèm đến nữa. Thành ra tấm biển “Tuyển người” được treo mãi trên cửa sổ nhà mình thế đó.”
“David luôn phàn nàn về tình trạng thiếu người giỏi.”
“Cứ bảo cậu ấy trả họ mức lương tối thiểu đi rồi hẵng phàn nàn. Thậm chí cả bọn học sinh cấp ba còn chẳng muốn cọ rửa cũi nữa là. Chúng nói công việc đó gớm ghiếc.”
“Lại bèo bọt nữa.”
Beth bật cười, “Ừ, đúng đấy,” cô thừa nhận. “Nhưng mình không còn thời gian nữa. Mình không nghĩ là có thể thay đổi được gì trước tuần tới, và nếu vậy thì mọi chuyện sẽ tệ hơn nữa. Mình thực sự thích huấn luyện chó. Chúng dễ bảo gấp đôi lũ học trò ấy.”
“Giống thằng con mình?”
“Con cậu rất dễ bảo. Tin mình đi.”
Melody quay về phía Ben. “Cu cậu cao hơn so với lần trước mình gặp đấy.”
“Gần ba xăng ti mét,” Beth nói, thầm nghĩ Melody thật đáng yêu vì đã nhận ra điều đó. Ben luôn bé hơn so với tuổi, lúc nào cũng đứng ở hàng đầu, ngoài cùng bên trái trong ảnh chụp cả lớp, thấp hơn nửa cái đầu so với đứa bé ngồi cạnh. Zach, con trai của Melody, thì hoàn toàn đối lập: ngoài cùng bên phải, hàng cuối, luôn là đứa cao nhất lớp.
“Mình nghe nói học kỳ này Ben không chơi bóng đá nữa,” Melody nói.>“Nó muốn thử cái gì đó khác.”
“Như cái gì?”
“Nó muốn học chơi violin. Nó sẽ theo học lớp của bà Hastings.”
“Bà ấy vẫn dạy cơ á? Ít nhất bà cũng phải chín mươi rồi còn gì.”
“Nhưng bà ấy thừa kiên nhẫn để dạy người mới bắt đầu. Hoặc ít nhất thì bà nói với mình như vậy. Và Ben rất thích bà ấy. Đó là điều quan trọng nhất.”
“Tốt quá,” Melody nói. “Mình cá là cu cậu sẽ chơi rất giỏi. Còn Zach chắc là rất dở.”
“Chúng sẽ không cùng một đội. Zach sẽ chơi cho đội năng khiếu, đúng không?”
“Nếu nó cố gắng.”
“Nó sẽ làm được thôi.”
Mà đúng thế thật. Zach là đứa trẻ bẩm sinh đã tự tin và thích cạnh tranh, trưởng thành sớm, luôn nổi trội hơn những đứa ít năng khiếu hơn trên sân. Như Ben chẳng hạn. Thậm chí ngay cả lúc này, khi Ben đang chạy vòng quanh sân với khẩu Super Soaker thì cu cậu cũng không đọ được với Zach. Tốt tính và dễ thương, nhưng Ben lại không phải là một vận động viên giỏi, điều này không ngừng làm chồng cũ của cô tức điên. Năm ngoái, anh ta đã đứng tại đường biên sân bóng với vẻ mặt cau có như khỉ, đây cũng là một lý do khác khiến Ben không thích chơi bóng.
“David có tham gia huấn luyện nữa không?”
David là chồng của Melody và là một trong hai bác sĩ nhi của thị trấn. “Anh ấy vẫn chưa quyết định. Từ ngày Hoskins nghỉ, anh ấy phải trực nhiều hơn. Anh ấy rất ghét trực, nhưng làm sao được? Họ vẫn đang cố gắng tìm thêm bác sĩ khác, nhưng rất khó. Chẳng phải ai cũng muốn làm việc ở một thị trấn nhỏ, nhất là khi bệnh viện gần nhất ở Wilmington cách tận bốn lăm phút đi xe. Chuyện đó khiến ngày làm việc dài hơn. Gần như ngày nào cũng tám giờ tối anh ấy mới về nhà. Thậm chí đôi khi còn muộn hơn nữa.” Beth nhận thấy vẻ lo lắng trong giọng nói của Melody, và cô đoán bạn mình đang nghĩ về chuyện vụng trộm của David mà anh chàng đã thú nhận là kéo dài tới tận mùa đông năm ngoái. Beth hiểu lúc này mình nên im lặng thì hơn. Ngay từ lần đầu nghe mọi người đồn thổi, cô đã quyết định họ sẽ chỉ nói đến chuyện đó một khi Melody muốn nghe. Còn không? Tốt thôi. Đó không phải là việc của cô.
“Còn cậu thì sao? Cậu có đang hẹn hò với ai không thế?”
Beth nhăn mặt. “Không. Chẳng ai cả từ sau vụ Adam.”
“Có chuyện quái gì với Adam vậy?”
“Mình không biết.”
Melody lắc đầu. “Mình không thể nói rằng mình ghen với cậu. Mình chưa bao giờ thích hẹn hò cả.”
“Ừ, nhưng ít nhất thì cậu giỏi vụ đó. Mình thì thật kinh khủng.”
“Cậu đang thổi phồng lên đấy thôi.”
“Không hề. Nhưng đó không phải là vấn đề lớn. Cái chính là mình không chắc mình còn đủ năng lượng cho chuyện đó nữa không. Mặc quần lọt khe, cạo lông chân, à ơi tán tỉnh, giả vờ vui vẻ với các bạn của gã. Có vẻ như tất cả những trò đó cần quá nhiều sức lực.”
Melody nhăn mũi. “Cậu không cạo lông chân ư?”
“Tất nhiên là mình có chứ,” cô nói, rồi hạ thấp giọng, “Ờ thì cũng khá thường xuyên mà.” Cô ngồi thẳng lưng lên. “Nhưng cậu biết rồi đấy. Hẹn hò là một việc khó khăn. Đặc biệt là đối với những người cỡ tuổi mình.”
“Ôi thôi đi. Cậu còn chưa đến ba mươi mà, và cậu vẫn có thể làm cánh đàn ông ch.ết mê ch.ết mệt ấy chứ.”
Beth đã nghe nói như thế nhiều quá rồi, và cô cũng không thể lờ đi cái thực tế là đám đàn ông - kể cả đã có gia đình - vẫn thường dài cổ ngoái theo cô mỗi khi cô đi ngang qua. Trong ba năm đầu dạy học, chỉ có duy nhất một ông bố một mình đến trao đổi việc học tập của con cái với cô. Những trường hợp khác đều là các bà mẹ. Cô nhớ là cách đây vài năm đã thổ lộ điều băn khoăn đó với bà, và bà bảo, “Họ không muốn để cháu một mình với chồng họ đâu, vì cháu xinh xắn như quả bí ngô ngày lễ hội vậy.” Bà lúc nào cũng có kiểu nói chẳng giống ai về mọi thứ thế đấy.
“Cậu quên mất ta đang sống ở đâu rồi,” Beth nói. “Ở đây không có nhiều đàn ông độc thân cỡ tuổi mình. Với cả nếu ngần này tuổi mà còn độc thân thì chắc chắn là có vấn đề.”
“Không đúng.”
“Có thể ở thành phố thì có. Nhưng còn quanh đây thì sao? Trong thị trấn này? Tin mình đi. Mình sống ở đây từ lúc còn quấn tã đến giờ, ngay cả khi học đại học, mình cũng đi tàu điện từ nhà đến trường. Trong vài lần hiếm hoi có người hẹn hò với mình thì bọn mình đi chơi hai ba lần gì đó, và rồi họ chẳng gọi điện nữa. Đừng hỏi mình vì sao.” Cô phẩy tay vẻ bất cần. “Nhưng chả vấn đề gì. Mình đã có Ben và bà chứ đâu phải chỉ lọ mọ một mình với hàng tá mèo vây quanh đâu hả.”
“Ừ. Cậu chỉ có cả đàn chó thôi.”
“Không phải chó của mình. Là chó của người khác. Có sự khác nhau đấy.”
“Ừ phải rồi,” Melody phá lên cười. “Khác nhau lớn đấy.”
Ở bên kia sân, Ben đang lăm lăm khẩu súng nước đuổi theo lũ trẻ thì bất ngờ trượt ngã. Kính của nó rơi vào đám cỏ. Beth biết là mình không nên lại xem con trai thế nào: lần gần đây nhất khi cô cố gắng giúp Ben, thằng bé đã ngượng ra mặt. Nó lần mò xung quanh cho tới khi tìm được cặp kính, đứng lên và lại chạy tiếp.
“Chúng lớn nhanh quá nhỉ?” Melody cắt ngang dòng suy nghĩ của Beth. “Mình biết là câu đó nhàm quá rồi, nhưng thực sự là thế. Mình nhớ mẹ mình đã nói chúng sẽ lớn nhanh như thổi, lúc ấy mình còn nghĩ là bà chẳng biết bà đang nói gì. Mình sốt ruột mong Zach lớn nhanh hơn chút nữa. Tất nhiên, lúc đó nó hay bị đau bụng, và đêm nào mình cũng chỉ được ngủ được hai ba tiếng, ròng rã hơn một tháng trời. Thế mà bây giờ chúng sắp vào cấp hai đến nơi rồi.”
“Chưa. Còn một năm nữa cơ.”
“Mình biết. Nhưng nó vẫn khiến mình lo lắng.”
“Vì sao?”
“Cậu biết đấy... đây là lứa tuổi bất trị mà. Bọn trẻ đang trong thời kỳ bắt đầu nhận biết thế giới của người lớn, mà lại chưa đủ trưởng thành như người lớn để xử lý được mọi việc xảy ra xung quanh. Rồi lại còn bao nhiêu cám dỗ, và chúng không còn nghe lời cậu như ngày nào nữa, tâm tính thì bất ổn, rồi mình sẽ là người đầu tiên thú nhận rằng mình không trông chờ điều đó xảy đến đâu. Cậu là giáo viên. Cậu hiểu mà.”
“Đó là lý do vì sao mình dạy lớp Hai.”
“Một lựa chọn đúng đắn.” Giọng Melody chùng xuống. “Cậu đã nghe nói về Elliot Spencer chưa?”
“Mình chẳng nghe được gì nhiều. Mình đang làm nữ tu mà, cậu quên à?”
“Nó bị bắt vì bán ma túy.”
“Nó chỉ hơn Ben vài tuổi mà!”
“Và vẫn còn đang học cấp hai.”
“Giờ thì cậu bắt đầu làm mình lo
Melody đảo mắt. “Đừng lo. Nếu con mình mà giống Ben thì mình chả có lý do gì để mà lo cả. Ben có tâm hồn già dặn. Thằng bé lúc nào cũng lịch sự, lúc nào cũng tốt bụng, lúc nào cũng là đứa đầu tiên giúp những đứa bé hơn. Nó là đứa biết cảm thông. Nhưng thằng Zach nhà mình thì ngược lại.”
“Zach cũng rất ngoan còn gì.”
“Mình biết. Nhưng lúc nào nó cũng khó bảo hơn Ben nhiều. Và nó hay đua đòi hơn Ben nữa.”
“Nãy giờ cậu có nhìn chúng chơi không? Mình ngồi đây thì thấy Ben toàn chạy theo đuôi những đứa khác thôi.”
“Cậu hiểu là mình muốn nói gì mà.”
Đúng là Beth hiểu. Ngay từ khi còn bé, Ben đã bằng lòng với con đường riêng của nó. Điều đó thật tốt, cô đã phải thừa nhận như vậy, vì con đường mà thằng bé chọn tương đối ổn. Mặc dù không có nhiều bạn nhưng nó lại có nhiều mối quan tâm để tự mình theo đuổi. Cũng toàn những thú vui lành mạnh. Nó hầu như không thích chơi điện tử hay lướt Web, ti vi thì thi thoảng mới xem và thường xem chừng ba mươi phút là tắt. Thay vào đó, nó đọc sách hoặc chơi cờ vua (một trò chơi mà dường như ở một mức độ nào đó, cu cậu tự mày mò tìm hiểu bằng trực giác) trên bảng trò chơi điện tử được tặng nhân dịp Giáng sinh. Nó rất thích đọc và viết. Nó còn thích cả bầy chó trong trại, nhưng lũ chó thường tỏ vẻ bồn chồn do bị nhốt lâu và thường tảng lờ cu cậu đi. Ben dành nhiều buổi chiều để chơi ném bóng tennis với lũ chó, và hầu hét số bóng đó chẳng bao giờ được tha về.
“Tất cả sẽ ổn thôi.”
“Mong là vậy.” Melody đặt cốc của mình sang một bên. “Chắc mình nên đi lấy bánh thôi nhỉ? Zach có buổi tập lúc năm giờ.”
“Trời nóng đấy.”
Melody đứng lên. “Mình chắc là nó sẽ muốn mang theo khẩu súng bắn nước. Có khi lại bắn cả nước vào huấn luyện viên cũng nên.”
“Cậu có muốn mình giúp gì không?”
“Không, cảm ơn cậu. Cứ ngồi đây thư giãn đi. Mình sẽ quay lại ngay.”
Beth nhìn Melody đi khuất mà chợt nhận ra bạn mình đã gầy đi quá nhiều. Phải sút đến năm, bảy ký lô so với lần gặp trước. Hẳn là do bị căng thẳng, cô nghĩ. Chuyện của David đã vắt kiệt sức lực của Melody, nhưng không giống Beth trong hoàn cảnh tương tự, Melody đã quyết tâm cứu vãn cuộc hôn nhân của mình. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai cuộc hôn nhân của hai cô quá khác nhau. David đã phạm sai lầm lớn, và điều đó làm Melody đau đớn, nhưng bất chấp tất cả, bề ngoài họ luôn tỏ ra là một đôi hạnh phúc. Ngược lại, cuộc hôn nhân của Beth thất bại ngay từ khi mới bắt đầu. Đúng như bà đã đoán trước. Bà có khả năng đánh giá con người qua cái nhìn đầu tiên, và bà có cái kiểu nhún vai rất đặc trưng khi không thích ai đó. Khi Beth thông báo cô đã mang bầu và thay vì vào đại học thì cô cùng bạn trai cũ quyết định sẽ cưới nhau, bà bắt đầu nhún vai nhiều đến nỗi giống như kiểu bị co giật thần kinh vậy. Tất nhiên khi đó Beth đã lờ đi và cho là bà không cho anh ấy một cơ hội. Bà đâu biết rõ anh ấy. Bọn cháu sẽ hạnh phúc. Ấy nhưng tuyệt nhiên không. Viễn cảnh đó không bao giờ xảy ra. Bà luôn tỏ ra lịch sự nhã nhặn khi gặp anh ta đến nhà, nhưng những cái nhún vai vẫn không ngừng mãi đến khi Beth lại quay về nhà bà ở cách đây mười năm. Cuộc hôn nhân kéo dài chưa đầy chín tháng; Ben được năm tuần tuổi. Bà đã hoàn toàn đúng về con người anh ta.
Melody biến mất vào trong nhà rồi xuất hiện trở lại sau đó mấy phút, theo sau là David. Anh đang cầm dao nĩa đĩa giấy, rõ là đang bân rộn. Cô có thể thấy những mảng tóc hoa râm gần vành tai anh, và những nếp nhăn sâu nơi vầng trán. Lần gặp trước, những nếp nhăn ấy còn chưa rõ, và cô đoán đó là một dấu hiệu khác của đợt căng thẳng mà David trải qua.
Đôi khi, Beth tự hỏi cuộc sống của mình sẽ thế nào nếu mình lập gia đình. Không phải với người chồng cũ, dĩ nhiên. Nghĩ tới thôi cô cũng rùng cả mình. Ơn Chúa, phải chịu đựng anh ta mỗi cuối tuần đã là quá đủ rồi. Nhưng với ai đó khác thì sao. Ai đó... tốt hơn. Dù sao thì có vẻ như đó cũng là ý kiến hay, ít nhất cũng là trên lý thuyết. Sau mười năm, cô đã quen với cuộc sống của mình, và cho dù có thể sẽ rất tuyệt nếu như có ai đó để thi thoảng xoa bóp lưng hay chia sẻ với cô những buổhảnh thơi sau cả ngày bận rộn nhưng cô vẫn thấy hay hay vui vui khi được vận bộ pyjama đi loanh quanh cả ngày thứ Bảy nếu muốn. Đôi khi cô vẫn làm vậy đấy. Cả Ben nữa. Họ gọi đó là “ngày lười biếng”. Những ngày tuyệt vời nhất. Đôi khi hai mẹ con chẳng thiết làm gì ngoài việc gọi pizza và xem phim. Tuyệt cú mèo!
Vả chăng, nếu yêu đương hẹn hò đã khó khăn thì hôn nhân còn khó khăn hơn nữa. Melody và David không phải cặp đôi duy nhất phải vật lộn với nó; dường như hầu hết các cặp vợ chồng đều gặp khó khăn. Một kết cục không thể tránh khỏi. Bà thường nói thế nào nhỉ? Dính hai con người khác nhau với những kỳ vọng khác nhau dưới một mái nhà không phải lúc nào cũng như lăn tôm với bột trong lễ Phục sinh.
Chính xác. Dù rằng cô không chắc bà lấy những phép ẩn dụ đó từ đâu nữa.
Liếc nhìn đồng hồ, cô biết bữa tiệc sắp kết thúc, cô phải quay về nhà xem bà thế nào. Chắc chắn cô sẽ tìm thấy bà trong trại chó, đang ngồi sau bàn làm việc hoặc đi kiểm tr.a lũ chó cho mà xem. Bà vẫn bướng bỉnh như vậy. Chân trái của bà hầu như không thể đứng được nữa cũng đâu hề hấn gì nhỉ? Chân bà tuy không khỏe khoắn nhưng cũng đâu phải sáp ong chứ. Ngộ nhỡ bà ngã và bị thương thì sao? Bà có phải là cái bình sứ mỏng manh đâu hả. Tay trái của bà đâu còn cử động dễ dàng được nữa? Miễn là bà múc được xúp vào mồm, còn đâu chẳng cần.
Bà quả thực là độc nhất vô nhị trên thế gian này, xin Chúa phù hộ bà, như từ trước đến giờ vẫn thế.
“Mẹ ơi!”