Chương 06
Thibault
Trên đường từ quán bi a trở về phòng trọ, Thibault nhớ lại lần sang Iraq thứ hai.
Mọi chuyện diễn ra thế này: Fallujah, mùa xuân năm 2004. Trung đoàn số 5 thuộc sư đoàn 1, cùng các đơn vị khác, được lệnh bình ổn tình hình bạo lực đang leo thang kể từ khi Baghdad sụp đổ một năm trước đó. Người dân biết chuyện gì đang chờ đợi họ ở phía trước, nên bắt đầu rời khỏi thành phố, làm tắc nghẽn các con đường quốc lộ. Có lẽ phải tới một phần ba thành phố đã đi sơ tán chỉ trong vòng một ngày. Không lực được điều tới bắn phá, sau đó là lính thủy đánh bộ. Họ giành lại từ căn hộ này tới căn hộ khác, từ ngôi nhà này tới ngôi nhà khác, cụm nhà này tới cụm nhà khác, trong một trận chiến có thể coi là khốc liệt nhất kể từ ngày bắt đầu cuộc tấn công Iraq. Trong ba ngày, họ giành quyền kiểm soát được một phần tư thành phố, nhưng con số dân thường bị ch.ết tăng lên đã thôi thúc nhà cầm quyền ngừng bắn. Quyết định kết thúc chiến dịch được đưa ra, và hầu hết các đơn vị đã rút lui, kể cả đại đội của Thibault
Nhưng không phải toàn bộ đại đội của anh đều rút lui.
Trong ngày thứ hai của chiến dịch, tại một khu vực công nghiệp phía Nam của thành phố, Thibault và trung đội của mình nhận lệnh đi kiểm tr.a một tòa nhà được cho là nơi cất giấu vũ khí của đối phương. Tuy nhiên, người ta không xác định được chính xác tòa nhà nào; nó có thể là bất cứ cái nào trong cả tá đống đổ nát xếp thành một hình gần giống bán nguyệt, gần một trạm xăng bỏ hoang. Cả trung đội tiến vào, về phía các tòa nhà, bỏ lại phía sau trạm xăng được xác định là điểm tập kết. Một nửa trung đội tiến vào từ bên phải, nửa còn lại từ bên trái. Không gian tĩnh lặng. Nhưng sau đó, bất thình lình trạm xăng nổ tung. Lửa ngùn ngụt bốc lên trời cao. Sức ép của vụ nổ hất một nửa số người xuống đất và làm tai họ ù đặc. Thibault rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê; tầm nhìn tối dần, tất cả đều mờ đi. Ngay lập tức, một trận mưa đạn rơi xuống từ các cửa sổ và mái nhà phía trên đầu họ, và cả từ những xác xe cháy ngùn ngụt trên đường.
Thibault tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm dưới đất bên cạnh Victor. Và hai người nữa cùng trung đội, Matt và Kevin - người trước biệt danh Chó Điên và người sau là Sát Thủ - cũng đang nằm cạnh họ. Rồi đột nhiên, bản năng và tình đồng đội trỗi dậy. Bất chấp cuộc tấn công dữ dội, bất chấp nỗi sợ hãi, bất chấp cái ch.ết, Victor với lấy súng nhỏm dậy quỳ gối bắn thẳng vào kẻ thù. Cậu ấy bắn, bắn liên tiếp, động tác điềm tĩnh, tập trung và rất chắc chắn. Chó Điên cũng vớ lấy súng mà bắn. Từng người một, tất cả đều nhỏm dậy. Họ hợp thành các nhóm chiến đấu. Bắn. Nấp. Di chuyển. Trừ một điều là họ gần như không thể di chuyển, không có nơi nào để chạy cả. Một người lính ngã xuống, và người tiếp theo. Rồi người thứ ba, thứ tư
Khi quân tiếp viện đến thì gần như đi quá muộn. Chó Điên bị bắn vào động mạch đùi; mặc dù được ga rô nhưng anh đã ch.ết vì mất máu chỉ trong vài phút, Kevin bị bắn vào đầu và ch.ết tại chỗ. Mười người khác bị thương. Chỉ một số ít vô sự, trong đó có Thibault và Victor.
Trong số những thanh niên mà Thibault nói chuyện ở chỗ chơi bi a, có một người làm anh nhớ đến Chó Điên. Họ có thể là anh em lắm chứ - cùng chiều cao, cùng vóc dáng, màu tóc giống nhau, cách nói giống nhau - và trong một thoáng, Thibault đã tự hỏi không biết họ có phải anh em họ hàng gì không, trước khi tự nhủ rằng việc đó không thể xảy ra đưọc
Thibault biết kế hoạch của mình sẽ đem lại kết quả. Trong một thị trấn nhỏ thì những kẻ lạ mặt luôn luôn đáng nghi, và đến cuối buổi tối, anh thấy một gã gầy nhom với nước da bủng beo đang vừa gọi điện thoại công cộng gần phòng vệ sinh vừa nhìn anh lấm lét. Trước đó Thibault cũng đã nhận thấy gã này có vẻ rất bồn chồn, và anh đoán gã hoặc đang gọi cho người phụ nữ trong ảnh, hoặc cho ai đó thân thiết với cô ấy. Sự nghi ngờ này được xác nhận khi Thibault đi ra khỏi quán bi a. Đúng như anh nghĩ, kẻ kia cũng theo ra đến cửa để xem anh đi lối nào, chính vì thế nên Thibault rẽ hướng ngược lại, để rồi sau đó mới lặng lẽ lộn trở lại hướng cần đi.
Khi tới quán bi a xập xệ này, Thibault đã bỏ qua quầy bar mà đi thẳng đến các bàn bi a. Anh nhanh chóng nhận thấy mọi người ở đây đều xêm xêm tuổi nhau, đa số có vẻ còn độc thân. Anh ngỏ ý muốn tham gia cuộc chơi và vấp phải những tiếng cằn nhằn khó chịu. Tỏ ra thân thiện, mua vài chầu bia mời mọi người ngay cả khi bị thua, thế là đủ để họ bắt đầu thoải mái hơn với anh. Làm ra vẻ tình cờ, anh hỏi han về đời sống xã hội trong thị trấn. Anh giả vờ đánh hỏng vài quả. Anh chúc mừng mọi người khi họ đánh trúng.
Rốt cuộc thì họ cũng bắt đầu hỏi chuyện anh. Anh từ đâu tới? Anh làm gì ở đây? Anh ậm ừ, lẩm bẩm cái gì đó về một cô gái, rồi lại đổi chủ đề. Anh đang kích thích sự tò mò của họ. Rồi anh lại mua thêm bia, và khi họ hỏi lại một lần nữa, an miễn cưỡng chia sẻ câu chuyện của mình: rằng vài năm trước anh từng đến phiên chợ ở đây với một người bạn, có gặp một cô gái. Họ thấy tâm đầu hợp ý với nhau. Rồi Thibault cứ nói đi nói lại rằng cô ấy tuyệt thế nào, rằng cô ấy bảo anh là hãy tìm cô nếu có dịp trở lại đây. Và anh thì rất muốn, nhưng thật vớ vẩn là anh lại chẳng nhớ tên cô.
Anh không nhớ tên cô gái sao? họ hỏi. Không, anh đáp. Tôi vốn không giỏi nhớ tên người khác. Hồi nhỏ tôi bị một quả bóng chày đập trúng đầu đâm ra trí nhớ có vấn đề. Thibault nhún vai, biết chắc rằng họ sẽ cười phá lên, và đúng thế thật. Nhưng tôi có một bức ảnh, anh nói thêm, làm ra vẻ đắn đo.
Anh có mang nó theo không? Có, tôi nghĩ là có.
Thibault bắt đầu lục túi, rồi rút bức ảnh ra. Mọi người bắt đầu xúm lại. Ngay lập tức, một người lắc đầu. Anh thật xui xẻo, anh ta nói. Cô ấy thì không được rồi. Cô ấy đã có chồng! Không hẳn thế, nhưng cứ nói đơn giản là cô ấy không hẹn hò ai cả. Chồng cũ của cô ấy sẽ không thích đâu, tin tôi đi, anh không muốn dây với gã này đâu.
Thibault nuốt nước bọt. Cô ấy là ai vậy?
Beth Green, họ đáp. Giáo viên Trường Tiểu học Hampton, sống với bà tại một ngôi nhà ở trại chó.
Beth Green, hay chính xác hơn, Thibault nghĩ, là Elizabeth Green.
E.
Bọn họ nói chuyện chưa lâu thì Thibault nhận thấy một người trong đám đã chuồn đi đâu mất sau khi xem bức ảnh. Chắc l không may thật rồi. Thibault nói và cất bức ảnh đi.
Anh quyết định nán lại thêm nửa giờ nữa để ngụy trang. Nói dăm ba câu chuyện. Anh quan sát kẻ khả nghi có nước da bủng beo gọi điện thoại và nhận thấy vẻ thất vọng trong phản ứng của gã. Trông gã giống như đứa trẻ bị mắng vì can tội ăn nói tung tung. Tốt. Nhưng mà anh cứ có cảm giác là sẽ còn gặp lại tên này. Anh mua thêm bia, và thua thêm vài ván nữa, thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa xem có ai đến không. Nhưng không có ai. Đã đến lúc rồi, anh giơ hai tay lên tuyên bố mình đã hết sạch tiền. Anh phải lên đường. Vụ này đã khiến anh tốn hơn trăm đô la rồi. Họ đảm bảo với anh rằng anh được hoan nghênh tới đây bất cứ lúc nào.
Anh hầu như chẳng nghe thấy họ nói gì. Lúc này, tâm trí anh dồn hết vào cái tên của người phụ nữ ấy, và bước tiếp theo là phải tìm gặp cô ấy.