Chương 10 - Part 01
Beth
Beth thừa nhận có lẽ mình đã đánh giá sai về anh. Ít nhất là trong công việc. Ba tuần qua, Logan Thibault tỏ ra là một nhân viên tuyệt vời. Thậm chí còn trên cả tuyệt vời. Không những không nghỉ việc ngày nào, anh còn đến sớm để cho lũ chó ăn - bà cũng luôn làm thế hồi chưa bị đột quỵ - và ở lại muộn hơn để quét dọn văn phòng. Một lần, cô còn nhìn thấy anh lau cửa kính bằng giấy báo vò nhàu tẩm nước lau kính Windex. Chuồng trại lại sạch sẽ như trước kia, sân huấn luyện được xén cỏ hai buổi chiều một lần, và thậm chí anh còn bắt đầu sắp xếp lại hồ sơ khách hàng. Vì thế mà Beth cảm thấy như mình có lỗi khi cô đưa cho anh tuần lương đầu tiên. Cô biết rằng tiền lương đó chỉ vừa đủ để sống đạm bạc. Nhưng khi cô đưa cho anh tấm séc, anh chỉ mỉm cười và nói, “Cảm ơn. Thật tuyệt vời.”
Tất cả những gì cô có thể làm là khẽ đácách suợng gạo, “Không có gì.”
Ngoài lần đó ra, họ cũng chẳng gặp nhau nhiều. Học sinh đã bước vào năm học mới được ba tuần, và Beth vẫn đang cố gắng trở lại với nhịp điệu bình thường của công việc giảng dạy, những công việc phải nhiều tiếng đồng hồ ngồi lì trong phòng làm việc để cập nhật giáo án và chữa bài cho học sinh. Còn Ben, mỗi khi đi học về là thằng bé lại vội vã lao ra khỏi xe để chơi với Zeus. Theo những gì Beth nhìn thấy qua cửa sổ phòng làm việc, có vẻ như Ben coi con chó là người bạn mới thân thiết nhất của nó, và con chó hình như cũng nghĩ vậy với Ben. Xe của họ mới vào đến cổng thì nó đã bắt đầu đánh hơi xung quanh để tìm một cái gậy, và khi cánh cửa ô tô mở ra, nó đón chào Ben với cái gậy ngậm sẵn trong miệng. Ben sẽ lao ngay ra khỏi xe, và cô mới bước lên bậc tam cấp là đã thấy tiếng cuời rộn rã của thằng bé khi nó cùng con chó chạy đuổi nhau khắp sân. Logan - cái tên có vẻ hợp với anh hơn là Thibault cho dù lúc ở ngoài suối anh đã nói thích được gọi là Thibault hơn - cũng nhìn theo chúng, một nụ cười lướt qua gương mặt trước khi anh quay lại với công việc đang làm dở. Dù muốn hay không, Beth cũng phải thừa nhận rằng cô thích nụ cười và phong cách thoải mái mà anh thể hiện mỗi khi ở bên Ben hoặc bà. Cô biết rằng đôi khi chiến tranh gây ra những tác động tiêu cực đến tâm tính của người lính, khiến họ trở nên khó thích nghi trở lại với cuộc sống bình thường, nhưng ở anh không có bất cứ biểu hiện rối loạn nào của hội chứng sau chiến tranh. Anh gần như là một người bình thường - trừ việc đi bộ xuyên nước Mỹ - mà như vậy thì có thể đoán là anh chưa từng ra nước ngoài. Bà đã thề là chưa hề hỏi anh chuyện đó. Với tính cách của bà thì điều này quả là lạ lùng, nhưng đó lại là chuyện khác mất rồi. Dẫu sao thì có vẻ như anh thích hợp với cái trại chó nhỏ của gia đình cô hơn là cô nghĩ. Vài ngày trước, khi Logan vừa hoàn tất công việc trong ngày, cô nghe tiếng Ben chạy xồng xộc từ ngoài sân vào phòng ngủ rồi lại phóng vèo qua cửa trước ra sân. Cô kín đáo nhìn qua cửa sổ, hóa ra cu cậu lấy quả bóng chày ra chơi với Logan. Cô đứng xem hai người ném bóng qua lại, còn Zeus thì cố đuổi theo những quả bóng bị trượt để tha về cho Ben.
Giá mà anh chồng cũ của cô có mặt ở đây để chứng kiến Ben chơi vui vẻ như thế nào khi nó không bị gây áp lực hay chỉ trích nhỉ.
Cô không ngạc nhiên khi thấy Logan và bà hợp nhau, nhưng tần suất bà nhắc tới anh mỗi tối sau khi anh về, và cái cách bà bình luận sôi nổi về anh quả thực làm cô sửng sốt. “Chắc là cháu sẽ thích cậu ấy,” hoặc, “Bà tự hỏi cậu ấy có biết Drake không nhỉ,” đó là cách bà dùng để ám chỉ Beth nên thử tìm hiểu Logan xem sao. Thậm chí bà còn cho phép anh huấn luyện lũ chó, việc mà bà chưa bao giờ để nhân viên nào đảm nhiệm. Đôi khi bà còn kể lại vài câu chuyện thú vị trong quá khứ của anh - chẳng hạn anh từng ngủ cạnh một gia đình Tatu ở miền Bắc Texas, hoặc anh từng có lần mơ thay mình đang làm việc cho Chương trình Nghiên cứu Koobi Fora[ ] ở Kenya để tìm hiểu về nguồn gốc của loài người. Mỗi khi nói về những chuyện như vậy, bất cứ ai cũng nhận ra lòng ngưỡng mộ của bà đối với Logan cũng như những gì anh đã trải qua.
[ ] Koobi Fora là tên một vùng đất ở Kenya, nơi tập trung nhiều hóa thạch người cổ đại đã sống cách đây khoảng 4, triệu năm.
Điều tuyệt vời nhất là toàn bộ công việc liên quan tới trại chó đã bắt đầu đi vào ổn định. Sau một mùa hè dài đầy âu lo vất vả, giờ đây hai bà cháu cô đã thảnh thơi ít nhiêu, chính vậy nên trong bữa tối, Beth đã nhìn bà với ánh mắt đầy lo lắng khi nghe bà thông báo sẽ đi vắng ít ngày.
“Bà nói sẽ đi thăm chị của bà nghĩa là sao ạ?”
Bà Nana bỏ thêm một khoanh bơ nhỏ vào cái bát đựng tôm và bột yên mạch trước mặt. “Từ tai nạn đó đến giờ, bà chưa có thời gian đến thăm chị gái mình nữa, nên bà muốn xem bà ấy thế nào. Cháu biết đây, bà ấy còn già hơn cả bà. Hơn nữa, bây giờ cháu thì đi dạy, Ben thì đi học, bà nghĩ đây là lúc tốt nhất để đi thăm bà
“Thế ai sẽ quản lý trại chó?”
“Thibault. Cho tới lúc này cậu ấy xử lý mọi việc chuẩn cứ như làm khoa học vậy, kể cả việc huấn luyện. Cậu ấy nói cậu ấy vô cùng sẵn lòng làm thêm giờ. Và cậu ấy còn nói sẽ lái xe đưa bà đến Greensboro, vì thế cháu cũng không phải lo về việc này. Bà và cậu ấy đã bàn bạc mọi chuyện rồi. Thậm chí cậu ấy còn tự nguyện sắp xếp lại đống hồ sơ giúp bà nữa.” Bà Nana xúc một con tôm đưa lên miệng nhai ngon lành.
“Anh ta có biết lái xe không?” Beth hỏi.
“Cậu ấy nói có.”
“Nhưng anh ta không có bằng lái.”
“Cậu ấy nói là sẽ xin Sở Giao thông cấp cho một cái. Chính thế nên cậu ấy mới về sớm. Bà đã gọi cho Frank, cậu ta nói hôm nay sẽ làm việc với Thibault để kiểm tr.a tay lái.”
“Anh ta không có xe...”
“Cậu ấy dùng xe tải của bà.”
anh ta đi đến đó thế nào?”
“Cậu ấy lái xe đi.”
“Nhưng anh ta chưa có bằng cơ mà!”
“Bà nghĩ bà đã giải thích cho cháu rồi mà.” Bà Nana nhìn cô như thể bỗng dưng cô trở nên chậm hiểu vậy.
“Thế còn đội hợp xướng thì sao? Bà vừa quay lại mà.”
“Xong xuôi rồi. Bà đã báo với người phụ trách âm nhạc là bà sẽ đi thăm chị gái, và bà ấy nói không vấn đề gì. Thực ra bà ấy còn cho đó là một ý tưởng hay ấy chứ. Tất nhiên, bà đã tham gia đội hợp xướng trước bà ấy nhiều năm nên bà ấy cũng chả thể phản đối được.”
Beth lắc đầu, cố tập trung vào vấn đề chính. “Bà bắt đầu lên kế hoạch từ khi nào vậy? Ý cháu là kế hoạch đi thăm chị gái bà ấy?”
Bà Nana cắn một miếng nữa và vờ như đang nghĩ ngợi. “Tất nhiên là khi chị của bà gọi điện kêu bà đến chơi.”
“Bà ấy gọi điện cho bà lúc nào?” Beth hỏi d
“Sáng nay.”
“Sáng nay?” Qua khóe mắt, cô nhận thấy Ben đang theo dõi cuộc đối thoại y như khán giả xem một trận đấu tennis. Cô bắn cho thằng bé cái nhìn cảnh cáo rồi lại hướng sự chú ý về phía bà. “Bà có chắc đó là ý hay không?”
“Chắc như cái kẹo dính trên một chiếc tàu chiến vậy,” bà nói với giọng điệu như muốn kết thúc câu chuyện.
“Nghĩa là sao ạ?”
“Nghĩa là bà sẽ đi thăm chị mình. Bà ấy nói bà ấy buồn và nhớ bà. Bà ấy muốn bà đến đó, vì thế bà đã đồng ý. Đơn giản vậy thôi.”
"Thế bà định đi bao lâu?" Beth cố ngăn một cơn hoảng loạn đang dâng lên.
“Bà nghĩ khoảng một tuần.”
"Một tuần cơ ạ?
Bà Nana liếc qua Ben. “Bà nghĩ chắc có con sâu trong tai mẹ cháu quá. Mẹ cháu nhắc lại mọi thứ bà nói như kiểu mẹ cháu không nghe được vậy.”
Ben cười khúc khích và bỏ tọt một con tôm vào miệng. Beth chăm chằm ngó hai bà cháu. Cô nghĩ, đôi lúc ăn tối với hai bà cháu cũng chẳng khá hơn gì ngồi ăn với đám học sinh lớp Hai ở căng tin trường.
“Thế thuốc của bà thì sao?” cô hỏi.
Bà Nana lấy thêm tôm và yến mạch vào bát. “Bà sẽ mang theo. Ở đó bà có thể uống thuốc dễ như uống ở nhà mà ”
“Ngộ nhỡ có chuyện gì đó xảy ra với bà thì sao?”
“Biết đâu ở đó bà sẽ khỏe ra, cháu không nghĩ thế sao?”
“Sao bà có thể chắc như thế?”
“Bây giờ năm học đã bắt đầu, cháu và Ben đi hầu như cả ngày, còn bà ở nhà một mình. Thibault thậm chí cũng sẽ chẳng biết gì nếu bà có làm sao. Nhưng nếu bà đến Greensboro, bà sẽ ở cùng với chị bà. Và tin hay không tùy cháu, nhưng bà ấy có một cái điện thoại và mọi thứ khác. Bà ấy đã ngừng sử dụng tín hiệu khói từ năm ngoái rồi.
Ben lại cười rúc rích, nhưng đủ khôn ngoan để không phát biểu gì hết. Thay vào đó, cu cậu nhe răng cười với con tôm trong bát của mình.
“Nhưng bà chưa từng xa trại chó kể từ khi ông mất...”
“Chính xác,” Nana cắt lời cô.
“Nhưng...”
Bà Nana với qua bàn vỗ nhẹ tay Beth. “Nào, bà biết cháu đang lo là mình không có được sự sáng suốt tuyệt đỉnh của bà để duy trì công việc dù chỉ trong chốc lát, nhưng bà sẽ cho cháu cơ hội để hiểu thêm về Thibault. Cuối tuần này cậu ấy sẽ ở đây, giúp cháu xoay xở với trại chó.”
“Cuối tuần này? Khi nào thì bà đi?”
“Sáng mai,” bà nòi.
“Sáng mai?” giọng Beth the thé.
Bà Nana nháy mắt với Ben. “Thấy bà nói gì chưa? Tai mẹ cháu có sâu mà.”
Sau khi rửa bát đĩa xong xuôi, Beth đi ra ngoài hiên để có mấy phút riêng tư. Cô biết bà đã quyết vậy rồi, và mình đã phản ứng thái quá. Đột quỵ hay không thì bà đều có thể tự chăm sóc bản thân được. Còn bà dì Mi chắc sẽ mừng phát khóc khi gặp em gái. Bà dì dạo này đi lại hơi khó khăn, và đây có thể là cơ hội cuối cùng để bà của Beth được ở với chị gái mình.
Nhưng sự thay đổi này làm cô lo lắng. Chuyến đi của bà không phải là lý do chính khiến cô phiền lòng, mà cuộc xung đột nho nhỏ giữa bà cháu cô trong bữa ăn giống như một tín hiệu - điểm bắt đầu cho vai trò mới của cô trong những năm tới, điều mà cô hoàn toàn chưa sẵn sàng. Làm mẹ của Ben thì không khó. Vai trò và trách nhiệm của cô chỉ dừng lại ở đó thôi. Nhưng còn đóng vai phụ huynh của bà thì sao chứ? Bà luôn tràn đầy sức sống, luôn tràn đầy năng lượng, và cho đến cách đây vài tháng cô vẫn không thể tưởng tượng lại có lúc bà trở nên chậm chạp yếu ớt. Và hiện bà vẫn đang làm rất tốt, thực sự tốt, nhất là trong hoàn cảnh bà từng bị đột quỵ. Nhưng lần sau chuyện gì sẽ xảy ra nếu bà muốn làm việc gì đó mà Beth thực lòng tin là không lợi lộc gì cho bà? Vỉệc gì đó đơn giản như... lái xe vào ban đêm chẳng hạn? Thị lực của bà không thể như trước kia nữa, và chuyện gì sẽ xảy ra trong một vài năm tới khi bà cứ khăng khăng muốn tự lái xe đến cửa hàng tạp hóa sau giờ làm việc?
Beth biết đến lúc đó rồi kiểu gì mình cũng xoay xở được. Nhưng cô vẫn cảm thấy sợ hãi mỗi khi nghĩ đến viễn cảnh như vậy. Mùa hè vừa rồi cô đã phải rất khó khăn mới ép được bà đi kiểm tr.a sức khỏe, mà ấy là ngay bản thân bà còn nhận thấy rõ thể trạng mình có vấn đề đấy. Điều gì sẽ xảy ra nếu bà cứ không muốn thừa chúng?
Suy nghĩ của cô bị ngắt quãng khi cô thấy chiếc xe tải của bà xuất hiện, từ từ lăn bánh trên lối vào rồi dừng lại gần cổng sau của trại chó. Logan bước xuống và đi tới chỗ thùng sau của xe. Cô thấy anh quăng một bao tải hai mươi lăm cân thức ăn của chó lên vai và đi khuất vào trong. Khi anh trở ra, Zeus đã lăng xăng theo sau, gí mũi vào tay anh; Beth đoán Zeus đã phải ở trong văn phòng trong lúc chủ nó vào thị trấn.
Mất khoảng vài phút để Logan bốc dỡ hết phần thức ăn còn lại, và khi xong việc, anh tiến về phía nhà chính - này trời đã nhá nhem tối. Có tiếng sấm ì ùng vọng từ xa, và Beth có thể nghe thấy bọn dế bắt đầu bài ca buổi tối. Cô đoán cơn dông sẽ nhỏ thôi; trừ vài ba cơn mưa lác đác thì suốt cả mùa hè trời cứ khô rang. Nhưng không khí từ đại dương thổi vào mang đầy mùi thơm của gỗ thông cùng vị mặn của biển, và những ký ức trên bãi biển thời thơ ấu chợt hiện về trong cô. Cô nhớ lại cảnh mình quan sát từng đám cua nhện nháo nhào chạy trốn dưới chùm ánh sáng đèn pin của cô, Drake và ông ngoại; khuôn mặt mẹ cô ửng đỏ trước đống lửa ông vừa nhóm; cảnh những chiếc kẹo dẻo của bà ngoại bắt lửa khi họ nướng chúng để làm bánh quy kẹp kẹo dẻo và sô cô la. Đó là một vài kỷ niệm trong kho ký ức nghèo nàn về bố mẹ của Beth, mà thậm chí cô còn không chắc bao nhiêu trong số chúng là có thật. Vì khi đó cô còn quá bé, và cô ngờ rằng phần ký ức ít ỏi của cô về bố mẹ được hình thành từ chính hồi tưởng của bà. Bà đã kể với cô vô số lần về buổi tối hôm ấy, có thể vì đó là buổi tối cuối cùng họ bên nhau. Bố mẹ Beth đã ch.ết trong một vụ tai nạn ô tô sau đó vài ngày
“Cô có khỏe không?”
Lan man với những ký ức, Beth không để ý thấy Logan đã đến bên thềm. Trong ánh sáng mờ tối, các đường nét trên khuôn mặt anh dường như mềm mại hơn so với hình dung của cô.
“Vâng, tôi khỏe.” Cô đứng thẳng người và vuốt lại cái áo. “Tôi chỉ đang suy nghĩ thôi.”
“Tôi đang cầm chìa khòa xe tải,” anh nói khẽ. “Tôi muốn gửi lại trước khi về.”