Chương 31 - 32 - 33 - 34
31
Clayton
Mặc dầu đã hết sức cố gắng nhưng Clayton đã không thể vượt qua nổi cái biển nước phía trước ngôi nhà của Beth mà không hề hấn gì: đôi bốt của gã đã mất hút trong lớp bùn. Gã cố nén để không văng ra một tràng tục tĩu. Gã thấy cánh cửa sổ gần cửa ra vào đang mở, và gã biết bà già có thể nghe thấy gã. Bất chấp tuổi tác, bà ta có thính giác của một con cú, và điều mà gã muốn tránh nhất lúc này là tạo cho bà ta một ấn tượng xấu về mình. Bà già vốn đã ghét gã như xúc đất đổ đi rồi.
Gã bước lên bậc thang và gõ cửa. Gã nghĩ là mình nghe thấy tiếng ai đó đang đi ra, rồi thấy mặt Beth qua cửa sổ, và rốt cuộc cánh cửa cũng mở.
“Keith? Anh làm gì ở đây?”
“Anh lo lắm,” gã nói. “Anh muốn đảm bảo mọi việc đều ổn.”
“Mọi việc ổn cả,” cô nói.
“Anh ta có còn ở đây không? Em có muốn anh nói chuyện với anh ta không?”
“Không. Anh ấy đi rồi. Tôi không biết anh ấy ở đâu.”
Clayton bước tới bước lui một chỗ, cố gắng đóng bộ dạng hối hận. “Anh rất xin lỗi về việc này, và anh ghét phải là người nói cho em. Anh biết em rất thích hắn.”
Beth gật đầu, môi cô mím lại.
“Anh cũng muốn nói với em rằng không thể trách em được. Như anh đã nói, những người kiểu đó... họ học đươc cách giấu giếm. Họ bị thần kinh, và em biết được.”
Beth khoanh tay. “Tôi không muốn nói về chuyện đó.”
Clayton giơ hai tay lên, biết là đã đẩy vấn đề đi quá xa, và rằng cần phải rút lui. “Anh hiểu. Và em đúng. Đó không phải việc của anh, nhất là với cái cách đối xử tồi tệ của anh với em trong quá khứ.” Gã đút ngón cái vào bên trong thắt lưng và nặn ra một nụ cười. “Anh chỉ muốn chắc rằng em vẫn ổn.”
“Tôi ổn. Và cảm ơn.”
Clayton quay đi, rồi dừng lại. “Anh muốn em biết rằng theo những gì Ben nói, Thibault có vẻ là một người tốt.”
Cô ngước lên kinh ngạc.
“Anh chỉ muốn nói với em điều đó, bởi nếu sự việc khác đi - nếu có bất cứ chuyện gì xảy đến với Ben – thì Thibault sẽ phải hối tiếc về cái ngày gã chào đời. Anh thà ch.ết chứ không cho phép bất cứ điều gì xảy ra với con trai chúng ta. Và anh biết em cũng cảm thấy vậy. Đó là lý do vì sao em là một người mẹ tốt đến thế. Trong cuộc sống mà anh đã mắc không biết bao nhiêu lầm lỗi, một trong những điều tốt nhất anh đã làm là để em nuôi dạy con.”
Cô gật đầu, cố ngăn nước mắt, và quay đi. Khi cô lấy tay chùi mắt, Clayton tiến một bước về phía cô.
“Này,” gã nói, giọng nhẹ nhàng. “Anh biết em không muốn nghe lúc này, nhưng tin anh đi, em đã làm điều đúng, Và thời gian trôi đi, em sẽ tìm được người khác, và anh biết đó sẽ là người tuyệt vời nhất. Em xứng đáng được như vậy.”
Cô nấc lên, và Clayton tiến sát lại. Theo bản năng, cô dựa vào gã. “Sẽ ổn mà,” gã thì thầm, một lúc lâu hai người cứ đứng trên hiên, cơ thể áp sát nhau khi gã ôm cô.
Clayton không ở lại lâu. Không cần thiết, gã nghĩ: gã đã đạt được những gì gã muốn, theo đúng như kế hoạch. Giờ thì Beth coi gã như một người bạn tử tế, chu đáo, và đồng cảm, người đã chuộc lại những sai lầm của mình. Cộng thêm vào thành công đó, gã còn được ôm cô nữa - điều này nằm ngoài mọi dự tính của gã - và việc đó càng chứng tỏ rằng kết quả của cuộc gặp mặt là trên cả tuyệt vời.
Gã sẽ không thúc ép cô. Thật sai lầm nếu làm thế. Cô cần thời gian để vượt qua cú sốc Thigh-bolt. Kể cả khi hắn có là một kẻ tâm thần, hoặc thậm chí hắn đã rời khỏi thị trấn đi nữa, thì cảm xúc cũng không thể bật tắt nhanh như công tắc điện được. Nhưng chắc chắn nó sẽ qua đi giống như mưa sẽ phải dần tạnh. Bước tiếp theo: cần phải đảm bảo rằng Thigh-bolt đang trên đường về Colorado.
Rồi sau đó? Trở thành một kẻ tử tế. Có thể là mời Beth ghé thăm khi gã và Ben đang làm gì đó, bảo cô ở lại ăn đồ nướng. Lúc đầu cứ để mọi việc diễn ra một cách tự nhiên, để cô không nghi ngờ gì, và rồi gợi ý làm gì đó cùng Ben vào một tối khác trong tuần. Quan trọng à phải để mọi thứ tránh xa đôi mắt tọc mạch của bà già kia, nghĩa là tránh xa khỏi chỗ này. Dù gã biết Beth sẽ không thể suy nghĩ mạch lạc trong ít nhất vài tuần, nhưng bà già thì lại khác, và điều mà gã ghét nhất là bà ta đi nói cho Beth nghe về những gì gã có thể làm.
Sau đó, khi cả hai đã quen lại với nhau, cóthể họ sẽ cùng nhau làm vài cốc bia sau khi đã bảo Ben đi ngủ - cũng phải nói sao cho khéo, không để lộ dụng tâm. Có thể pha vào bia một ít vodka để cô không thể lái xe về nhà. Rồi đề nghị cô ngủ trên giường còn gã sẽ ngủ trên đi văng. Tỏ ra là một người đàn ông lịch lãm, nhưng vẫn cứ rót bia. Rồi nhắc lại quá khứ - những khoảnh khắc vui vẻ - và để cô khóc vì Thigh-bolt. Cứ mặc cho cảm xúc của cô trào ra, và gã chì việc vòng một cánh tay ra sau an ủi.
Gã mỉm cười khi khởi động xe, khá tin chắc chuyện gì tiếp sẽ xảy ra.
32
Beth
Beth mệt mỏi tỉnh dậy sau một đêm không ngon giấc. Đêm qua bão tố dữ dội như thể dốc hết sức mạnh cho một trận đánh cuối, mang theo gió lớn và mưa dữ dội, làm cho mức lụt lội trước đó thành ra chẳng thấm tháp gì. Hôm trước, cô không thể tưởng tượng được rằng mực nước còn có thể cao hơn được nữa, nhưng khi nhìn qua cửa sổ, văn phòng trông như một hòn đảo biệt lập giữa đại dương. Đêm qua cô đã đưa xe của mình lên chỗ đất cao hơn gần cây hoa mộc lan; giờ thì cô nhận thấy đó là việc làm đúng. Vậy mà nó cũng biến thành một hòn đảo nhỏ, trong khi chiếc xe ủi của bà thì đã bị ngập mấp mé sàn xe. Chiếc xe tải này chạy tốt khi gặp phải chỗ ngập, nhưng may mà mấy cái phanh đã được sửa, không thì tối qua nó đã ch.ết máy giữa đường rồi.
Tối hôm qua cô định lái chiếc xe của bà vào thị trấn mua bốn lít sữa và vài thứ thiết yếu khác, nhưng vô ích. Mọi cửa hàng đều đóng cửa, và loại phương tiện giao thông khác duyhất mà cô nhìn thấy trên đường là những chiếc xe tải và xe con đa dụng của Sở Cảnh sát. Một nửa thị trấn bị mất điện, nhưng cho đến lúc này thìnhà cô vẫn chưa bị ảnh hưởng. Nếu có tin gì tốt lành thì đó là bản tin truyền hình và radio dự báo đợt bão cuối sẽ xuầt hiện vào hôm nay; ngày mai, hi vọng nước sẽ bắt đầu rút.
Cô ngồi trên chiếc xích đu ngoài nhà trong khi bà và Ben đang chơi tú lơ khơ ở bàn ăn trong bếp. Đó là trò chơi mà cả hai ngang tài ngang sức nên Ben không thấy chán. Sau đó, Beth có thể cho phép Ben nghịch nước ở sân trước khi cô đi kiểm tr.a lũ chó. Chắc là cô sẽ phải từ bỏ nỗ lực giữ cho thằng bé khô ráo chỉ cần cho nó mặc đồ bơi là được; lúc sáng sớm cô ra ngoài để cho chó ăn, áo mưa của cô cũng trở nên vô ích.
Nghe tiếng mưa rơi đều đều trên mái nhà, cô thấy mình nhớ Drake. Đã hàng nghìn lần cô ước mình có thể nói chuyện với em trai và tự hỏi cậu sẽ nói gì về bức ảnh. Chẳnglẽ cậu cũng tin vào sức mạnh của nó? Drake chưa bao giờ đặc biệt mê tín, nhưng trái tim cô vẫn nhói lên mỗi khi hình dung cảnh cậu phải chịu đựng cơn hoảng loạn không thể cắt nghĩa vì đã để mất bức ảnh của cô.
Bà nói đúng. Cô không hề biết Drake đã trải qua những gì ở đó, và cô cũng không biết Logan đã phải trải qua những gì. Càng tìm hiểu, cô càng thấy chẳng hiểu gì. Cô muốn biết về những căng thẳng họ trải qua khi phải ở cách nhà hàng ngàn ki lô mét, mặc áo chống đạn, sống giữanhững người nói một thứ tiếng xa lạ, và cố gắng sống sót. Chẳng lẽ không thể nào tin được chuyện có ai đó khư khư gắn bó với một thứ nào đó mà họ tin rằng sẽ bảo vệ mình sao?
Tin được, cô quyết định. Việc đó cũng chẳng khác gì giữ bên mình một chiếc huy chương có hình Thánh Christoph một cái chân thỏ. Cũng chẳng sao nếu có phi logic ở đây - logic chẳng có ý nghĩa gì. Tương tự khi ai đó có niềm tin tuyệt đối vào những sức mạnh thần kỳ. Nếu niềm tin đó khiến một người cảm thấy được an toàn thì chỉ đơn giản là nó làm cho người đó cảm thấy an toàn.
Nhưng theo dõi cô? Bám theo cô?
Nghĩ thôi, mọi sự cảm thông trong cô bỗng tan biến. Cô thấy nghi ngờ anh cũng như nghi ngờ về chủ ý của Keith - bất chấp việc anh ta cứ cố tỏ ra thật lòng quan tâm cô - cô phải thừa nhận rằng mọi việc đều khiến trái tim cô đau đớn vô cùng.
Logan đã nói gì? Về việc nợ cô cái gì đó? Nợ cô cuộc sống của anh ta, nhưng nợ thế nào?
Cô lắc đầu, kiệt sức bởi những suy nghĩ không ngừng đeo bám tâm trí. Nghe thấy tiếng cửa mèn kẹt, cô ngước lên.
“Mẹ ơi!”
“Mẹ đây, con yêu.”
Ben tới ngồi cạnh cô. “Chú Thibault đâu rồi? Con không thấy chú ấy.”
“Chú ấy sẽ không tới,” cô nói.
“Vì cơn bão hả mẹ?”
Cô chưa nói với nó, và cũng chưa sẵn sàng để nói.“Chú ấy có việc phải làm,” cô ứng biến.
“Vâng,” Ben nói. Nó nhìn ra ngoài sân. “Con còn chẳng thấy được bãi cỏ nữa.”
“Mẹ biết. Nhưng người ta dự báo trời sẽ sớm tạnh thôi.”
“Trời đã bao giờ như thế chưa? Hồi mẹ còn bé ấy?”
“Có đôi lần. Nhưng luôn đi kèm với bão.”
Nó gật đầu rồi đeo kính lên. Cô luôn tay vào tóc nó. “Mẹ nghe nói chú Logan cho con thứ gì đó.”
“Con không được nói ra,” nó nói, giọng nghiêm túc. “Đó là một bí mật.”
“Con thể nói cho mẹ. Mẹ rất giỏi giữ bí mật.”
“Mẹ khéo quá,” nó trêu. “Lần này con không bị lừa đâu.”
Cô mỉm cười và ngả người ra sau, dùng chân đẩy cho chiếc xích đu đung đưa. “Không sao. Mẹ đã biết về bức ảnh.”
Ben nhìn cô như muốn hỏi mẹ biết được bao nhiêu rồi.
“Con biết đấy,” cô tiếp tục, “để được bảo vệ phải không?”
Vai nó chùng xuống. “Chú ấy nói với mẹ?”
“Dĩ nhiên.”
“Ô,” nó nói, lộ rõ vẻ thất vọng. “Chú bảo con chỉ giữ để hai chú cháu biết thôi cơ mà.”
“Con có đem theo nó không? Mẹ rất muốn xem.”
Ben do dự trước khi cho tay vào túi. Nó lôi ra một tấm ảnh bị gấp làm đôi đưa cho cô. Beth mở tấm ảnh ra và nhìn như bị thôi miên, dòng ký ức ùa về trong cô: dịp nghỉ cuối tuần cuối cùng của cô với Drake và cuộc nói chuyện giữa hai chị em, cảnh chiếc đu quay, ngôi sao băng.
“Khi đưa nó cho con chú ấy còn nói điều gì không?” Cô hỏi, đưa lại tấm ảnh cho thằng bé. “Ý mẹ là ngoại trừ việc đó là một bí mật?”
“Chú bảo là chú Victor bạn của chú gọi đó là một lá bùa may mắn bảo vệ chú ở Iraq.”
Cô thấy tim mình đập nhanh, và cô cúi xuống sát mặt Ben.
“Con bảo chú Victor gọi đó là lá bùa may mắn sao?”
“Vâng.” Ben gật đầu. “Chú ấy nói vậy.”
“Con chắc chứ?”
“Tất nhiên.”
Beth nhìn con trai, cảm thấy mâu thuẫn với chính mình.
33
Thibault
Thibault nhét vào ba lô vài thứ anh có trong nhà. Gió đang giật mạnh từng cơn, còn mưa thì vẫn rơi nặng hạt, nhưng anh đã từng đi bộ dưới thời tiết còn tồi tệ hơn thế. Tuy nhiên, lúc này anh cảm thấy mình không thể tập trung đủ sức lực để bước ra khỏi cửa.
Đi bộ là một chuyện; đi khỏi đây lại là chuyện khác. Anh giờ đã là một con người khác. Anh rời Colorado trong nỗi cô đơn chưa từng có; ở đây, cuộc sống của anh dường như đã trở nên trọn vẹn. Hoặc là từng trọn vẹn cho đến ngày hôm qua.
Cuối cùng Zeus cũng chịu ngồi yên ở góc phòng. Nó đã đi tới đi lui gần như cả ngày nay, nhấp nhổm không yên bởi Thibault không dắt nó đi dạo. Cứ mỗi lần Thibault đứng lên để rót nước, Zeus lại bám theo chân anh, bồn chồn tự hỏi đến lúc đi chưa.
Giờ đang là giữa buổi chiều, nhưng mây dày và mưa xối xả khiến bầu trời u ám như chập tối. Bão tiếp tục táp vào căn nhà, nhưng Thibault có cảm giác đó là giai đoạn kết thúc của cơn bão; giống như con cá mà anh câu được gần đây, nó giãy giụa một cách vô vọng trên cầu tàu, thật chẳng nhẹ nhàng chút nào.
Gần như cả ngày hôm nay anh đã cố không nghĩ về những gì đã xảy ra, hay đáng ra anh phải làm gì để có thể tránh được chúng: đó là trò đùa của một tên ngốc. Anh đã làm hỏng việc, chỉ đơn giản có vậy, và quá khứ thì chẳng thể làm lại. Anh đã luôn cố gắng sống mà không dằn vặt lâu về những chuyện chẳng thể làm lại, nhưng lần này lại khác. Anh không chắc mình có thể vượt qua được hay
Cùng lúc, anh cũng không thể rũ bỏ cái cảm giác rằng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, rằng vẫn còn điều gì đó dang dở. Phải chăng cái anh còn thiếu chỉ đơn giản là một sự kết thúc? Không, còn hơn cả thế; kinh nghiệm chiến tranh đã dạy anh tin vào bản năng của mình, ngay cả khi anh chưa bao giờ biết những bản năng đó từ đâu đến. Trong một mức độ nào đó, anh biết mình nên rời khỏi Hampton, chí ít cũng là để tránh Keith Clayton càng xa càng tốt - anh không hề cố ảo tưởng rằng Clayton sẽ bỏ qua hay quên đi mọi chuyện - vậy mà anh vẫn không thể buộc mình bước ra khỏi cửa.
Clayton là trung tâm của vấn đề. Clayton - và Ben cùng Elizabeth - là lý do khiến anh đến đây. Chỉ là anh không biết tại sao lại vậy và anh nên làm cái gì.
Ở góc phòng, Zeus nhổm dậy đi về phía cửa sổ. Vừa mới ngoái đầu nhìn theo nó thì Thibault nghe thấy tiếng gõ cửa. Theo bản năng, anh trở nên cảnh giác, nhưng khi Zeus nhìn qua cửa kính, đuôi nó bắt đầu ve vẩy.
Thibault mở cửa và thấy Elizabeth đứng trước mặt. Anh lặng người. Trong một khoảnh khắc, cả hai chỉ nhìn nhau.
“Chào Logan,” cuối cùng cô mở lời.
"Chào, Elizabeth.”
Một nụ cười ngập ngừng lướt qua gương mặt cô, nhanh như chưa từng xuất hiện. Phải chăng anh chỉ tưởng tượng ra thôi?
“Em vào được chứ?”
Thibault bước sang một bên, quan sát cô cởi áo mưa móc vàng của cô xõa ra khỏi mũ. Cô lóng ngóng gỡ mũ ra khỏi đầu mà không được, cho đến khi Thibault phải giúp cô. Anh treo nó vào nắm cửa rồi quay lại nhìn cô.
“Anh rất vui vì em đến,” anh nói.
Cô gật đầu. Zeus cọ mũi vào tay cô, và cô vuốt ve sau tai nó trước khi hướng về phía Thibault.
“Chúng ta nói chuyện được chứ?” cô hỏi.
“Nếu em muốn.” Anh chỉ chiếc ghế bành, và Elizabeth ngồi xuống một đầu ghế. Thibault ngồi xuống đầu kia.
“Tại sao anh lại đưa cho Ben bức ảnh?” cô hỏi mà không dạo đầu.
Thibault nhìn bức tường phía xa, cố tìm cách để giải thích mà không khiến mọi chuyện thêm tồi tệ. Bắt đầu từ đâu đây?
“Nói cho em nhiều nhất là mười từ,” cô gợi ý, cảm nhận được nỗi ưu tư của anh. “Rồi chúng ta sẽ lại tiếp tục.”
Thibault đưa tay bóp trán rồi thở dài, mắt anh nhìn cô. “Vì anh nghĩ nó sẽ giúp Ben được an toàn.”
“An toàn?”
“Là do ngôi nhà cây. Bão đã làm suy yếu toàn bộ kết cấu của nó, bao gồm cả cây cầu. Ben không nên đến đó nữa. Cây cầu sắp sập.”
Mắt cô nhìn sâu vào anh không chớp. “Sao anh không giữ bức ảnh?”
“Vì anh có cảm giác Ben cần nó hơn anh.”
“Vì nó sẽ giúp Ben được an toàn.”
Thibault gật đầu. “Ừ.”
Cô mân mê tay ghế một lúc rồi quay lại nhìn anh lần nữa. “Vậy anh thật sự tin vào điều anh nói? Về việc bức ảnh là một lá bùa may mắn?”
Zeus đi tới nằm xuống cạnh chân anh. “Có lẽ.” Thibault nói.
Cô nhoài người về trước. “Tại sao anh không kể cho em nghe toàn bộ câu chuyện?”
Thibault nhìn xuống sàn nhà, khuỷu tay đặt trên hai đầu gối, và với một chút lưỡng lự, anh bắt đầu kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện về bức ảnh. Anh bắt đầu với những ván bài poker ở Kuwait, rồi đến chuyện quả đạn súng chống tăng làm anh bất tỉnh, và về trận chiến đấu ở Fallujah. Anh kể chi tiết về những chiếc xe cài bom và thiết bị nổ tự chế đã suýt cướp đi mạng sống của anh ở Ramadi, kể cả lần Victor quả quyết rằng chính bức ảnh đã cứu sống cả hai người. Anh nói về phản ứng của đồng đội và hệ quả của sự ngờ vực của họ.
Anh dừng lại rồi nhìn cô.
“Nhưng kể cả thế, anh vẫn không tin. Nhưng Victor thì tin. Cậu ấy luôn tin như vậy. Cậu ấy tin vào những chuyện như thế, và anh chiều theo ý Victor vì điều đó quan trọng đối với cậu ấy. Nhưng anh không bao giờ tin vào điều đó, ít nhất cũng không tin một cách thật sự.” Anh đan hai tay vào nhau, giọng dịu đi. “Vào dịp nghỉ cuối tuần cuối cùng cùng nhau, Victor nói với anh rằng anh nợ người phụ nữ trong bức ảnh bởi bức ảnh đã giúp cho anh được an toàn - nếu không, sẽ là không công bằng. Victor bảo số phận của anh là phải tìm được người ấy. Vài phút sau, Victor ch.ết, còn anh thì không hề hấn gì. Ngay cả khi đó, anh vẫn không tin. Nhưng sau đó, anh bắt đầu thấy hồn ma cậu ấy.”
Bằng giọng ngập ngừng, anh kể cho cô nghe về những lần nhìn thấy Victor, cố tránh ánh mắt cô vì sợ phải nhìn thấy sự nghi ngờ trong đó. Cuối cùng, anh lắc đầu thở dài. “Sau đó, những gì tiếp theo thì anh đã kể cho em. Anh cảm thấy hoang mang, và anh quyết định lên đường. Đúng, anh đã đi để tìm em, nhưng không phải bởi vì anh bị em ám ảnh. Không phải vì anh yêu em hay muốn em yêu anh. Anh đã làm thế bởi Victor nói đó là số mệnh của anh, và anh vẫn nhìn thấy hồn ma của cậu ấy. Anh đã không biết phải trông chờ điều gì khi đến đây. Và rồi, đôi khi trên đường đi, anh thấy việc này như một thử thách - liệu anh có thể tìm thấy em không, và sẽ mất bao lâu. Khi anh đến được trại chó và thấy tấm biển ‘Cần người giúp việc’ anh đã nghĩ rằng đó sẽ là một cách để trả món nợ này. Xin việc có lẽ là điều cần làm. Cũng như khi Ben và anh ở nhà cây; đưa thằng bé tấm ảnh có vẻ là việc nên làm. Nhưng anh không chắc mình có thểgiải thích toàn bộ chuyện này dù anh có cố đi nữa.”
“Anh đưa Ben tấm ảnh để nó được an toàn,”Elizabeth lặp lại.
“Nghe có vẻ điên rồ phải không? Đúng vậy.”
Cô im lặng suy nghĩ. Rồi cô hỏi, “Sao anh không nói cho em ngay từ đầu?”
“Đáng ra anh phải làm thế,” anh nói. “Điều duy nhất, anh có thể nghĩ đến là anh đã mang tấm ảnh theo mình năm năm trời, và anh không muốn từ bỏ nó chừng nào anh chưa hiểu mục đích của nó.”
“Anh có nghĩ bây giờ anh đã hiểu mục đích của nó không?”
Anh cúi xuống vuốt ve Zeus trước khi trả lời. Anh nhìn thẳng vào cô. “Anh không chắc. Anh chỉ có thể nói rằng những gì xảy ra giữa chúng ta, mọi chuyện đã xảy ra, không phải nó bắt đầu từ lúc anh tìm thấy bức ảnh. Tất cả bắt đầu khi anh tới trại chó. Đó là khi lần đầu tiên em trở nên có thật đối với anh, và càng biết em nhiều, anh lại càng cảm thấy thật hơn. Anh thấy cuộc sống hạnh phúc hơn và anh được sống theo cái cách mà từ rất lâu, đã rất lâu, anh không được sống. Cứ như em với anh phải là dành cho nhau.”
“Định mệnh của anh sao?” Cô nhướng mày.
“Không... không phải vậy. Nó không liên quan gì đến tấm ảnh, hay hành trình đến đây, hay bất cứ điều gì Victor nói. Chỉ là trước đây anh chưa từng gặp ai giống như em, và anh chắc chắn anh sẽ không bao giờ gặp được ai như em nữa. Anh yêu em, Elizabeth... và hơn cả thế, anh là để dành cho em. Anh luôn hạnh phúc mỗi khi được ở cùng em.”
Beth nhìn anh dò xét, vẻ mặt cô rất khó đoán. Rồi cô cất giọng đều đều. “Anh biết rằng đó vẫn là một câu chuyện điên rồ khiến anh nói cứ như kẻ mất trí bị ám ảnh chứ.”
“Anh biết,” Thibault đồng ý. “Tin anh đi, chính anh còn thấy mình như một kẻ quái dị.”
“Thế nếu em bảo anh rời Hampton và đừng bao giờ liên lạc với em nữa thì sao?” Elizabeth thăm dò.
“Vậy thì anh sẽ đi, và em sẽ không bao giờ nghe nói về anh nữa.”
Câu trả lời của anh như ngưng đọng lại trong không gian, chứa đầy ý nghĩa. Cô cựa mình trên ghế, quay đi với vẻ bực bội rồi xoay hẳn lại và nhìn thẳng vào anh.
“Anh thậm chí sẽ không gọi điện sao? Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua?” Cô khịt mũi. “Em chẳng thể tin được.”
Cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa khi anh nhận ra cô đang châm chọc. Anh thở hắt ra, không biết rằng mình đã nín thở suốt từ lúc nào đến giờ, và mỉm cười.
“Anh sẽ gọi nếu điều đó có thể khiến em tin rằng anh không phải một kẻ tâm thần.”
“Em nghĩ như thế thật là yếu đuối. Đã là đàn ông thì ít nhất cũng nên gọi điện.”
Một cách vô thức, anh xích lại gần cô hơn. “Anh sẽ ghi nhớ điều đó.”
“Anh biết rằng anh sẽ không thể kể câu chuyện này nếu anh muốn sống quanh đây.”
Anh xích thêm một tí, lần này thì có chủ ý. “Anh sống để bụng ch.ết mang theo.”
“Và nếu anh hi vọng được tăng lương vì đang hẹn hò với cháu gái của sếp, thì anh cũng có thể quên điều đó đi được đấy.”
“Cũng được.”
“Em không biết sẽ thế nào. Anh thậm chí còn không có xe.”
Anh nhẹ nhàng xáp lại gần cô, và cô quay lưng về anh, làm tóc chạm nhẹ vào vai anh. Anh cúi xuống hôn lên cổ cô. “Anh sẽ tính cách xoay xở sao đó,” anh thì thầm, rồi môi anh chạm môi cô.
Họ hôn nhau trên ghế bành một lúc lâu. Rồi anh bế cô vào phòng ngủ, hai cơ thể hòa làm một. Họ trao cho nhau sự say đắm, giận dữ và khoan dung, vừa cuồng nhiệt vừa dịu dàng như cảm xúc của chính họ. Sau đó, Thibault nằm nghiêng bên cạnh, nhìn Elizabeth chăm chú. Anh mơn trớn má cô bằng những ngón tay của mình, và cô hôn tay anh.
“Em chắc anh có thể ở lại,” cô thì thầm.
34
Clayton
Clayton không rời mắt khỏi ngôi nhà và cảm thấy không thể hiểu nổi, các khớp ngón tay của gã trắng bệch trên vô lăng. Gã chớp mắt liên tục để nhìn cho rõ, nhưng gã chỉ thấy vẫn là những thứ đó: xe của Beth đậu trên lối vào, cả hai hôn nhau trên ghế, rồi Thibault dẫn Beth vào phòng ngủ.
Beth cùng với Thibault. Từng phút trôi qua, gã thấy cơn giận dữ càng lúc càng trở nên dữ dội, cào cấu ruột gan. Tất cả những kế hoạch tuyệt vời của gã, tất cả, đều tan thành mây khói. Và Thigh-bolt luôn luôn dồn gã vào bước đường cùng.
Clayton mím môi. Gã rất muốn xông vào, nhưng lại vướng con chó ch.ết tiệt kia. Lại con chó. Quả là khó khăn khi phải ngồi trong xe theo dõi đôi tình nhân bằng một cái ống nhòm để không bị phát hiện.
Thigh-bolt, con chó, Beth...
Gã đấm mạnh vào vô lăng. Làm sao chuyện này có thể xảy ra được? Chẳng lẽ những điều gã nói đã không lọt vào tai Beth chút nào? Chẳng lẽ cô ta không hiểu mình đang bị nguy hiểm đến mức nào? Chẳng lẽ cô ta không quan tâm đến Ben?
Không thể để tên tâm thần này trở thành một phần trong cuộc sống của con trai gã.
Không một cơ hội nào cho hắn.
Không bao giờ chừng nào gã còn sống.
Đáng lẽ gã đã phải lường trước được điều này. Đáng lẽ gã phải hiểu rằng Beth ngốc nghếch đến mức nào. Cô ta đúng là đã gần ba mươi, nhưng đầu óc thì lại như một đứa trẻ. Đáng lẽ gã phải biết rằng cô ta chỉ nhìn thấy ở Thibault những gì mà cô ta muốn thấy, còn thì lờ đi những cái mà ai cũng nhìn ra.
Dù sao thì việc này cũng sẽ kết thúc. Sớm muộn gì gã cũng sẽ cho Beth sáng mắt ra, bằng bất cứ giá nào.