Chương 7
Khi Miêu tiên sinh đưa Tiểu Trương về tới ký túc xá, đã là chín giờ tối. Tiểu Trương cảm thấy, từ lúc ra ngoài làm việc tới giờ, lâu rồi cậu không thấy vui vẻ như vậy.
Bạn cùng phòng ra phòng tắm rửa mặt rồi, Tiểu Trương ngồi một mình trên giường. Từ lúc về tới giờ, bụng cậu vẫn còn no căng, tay lại còn cầm cái bánh trứng Miêu tiên sinh mới nướng cho cậu. Lâu rồi cậu không được như vậy, nên cứ ngồi cười mãi, không biết nên làm gì. Nhớ tới cái cảnh chơi cờ với Miêu tiên sinh, cậu bật cười, ngẫm, Miêu tiên sinh đã ngoài ba mươi rồi, sao lại kỳ cục thế chứ. Rõ ràng là sắp thua, lại còn đặt con mèo lên bàn cờ, bảo bàn này không tính. Tai của Tiểu Trương rất thính, chút trò vặt ấy sao gạt được cậu.
Lúc mắt Tiểu Trương chưa mù hẳn, cậu từng học đánh cờ tướng. Sau lại, do thiếu hoạt động giải trí, dần dần, cậu đã luyện được môn cờ mù, còn đánh rất giỏi. Cho nên, cậu không chút keo kiệt, trưng khả năng của mình ra, lại coi thường câu xin tha ‘bỏ đi, bỏ đi!’ của Miêu tiên sinh, sờ sờ, hồi phục bàn cờ lại như cũ. Cuối cùng, còn ăn sạch quân cờ của Miêu tiên sinh. Miêu tiên sinh dở khóc dở cười, xoa đầu cậu, nói: “Đứa nhỏ này, còn không nể tình, cái bánh trứng, mà tha cho tôi!”
Tiểu Trương cười, bò dậy, lần vào toilet, rửa mặt. Sau cùng, cậu quyết định đi tới đi lui từ ký túc xá tới toilet, coi như tiêu hóa.
Sau lại, trời chuyển hẳn sang thu.
Miêu tiên sinh vẫn giữ quy luật, hai tuần tới cho cậu mát xa lưng một lần. Khi đó, cậu sẽ mát xa bả vai thêm cho y, nếu thấy y bị cảm, cậu sẽ xoa thêm dầu. Có những lúc không làm ca tối, cậu sẽ tới nhà Miêu tiên sinh chơi, ăn cơm ké. Cậu tuyệt không sợ làm phiền Miêu tiên sinh, bởi vì ngay cả đứa nhỏ đá cầu ngoài cửa cũng thường được y chiêu đãi mà.
Tuy nhiên, nếu nói Tiểu Trương thích cái tài nấu ăn của Miêu tiên sinh, thì cậu lại càng thích tính nết y hơn. Dù Miêu tiên sinh nói chuyện rất khó khăn, nhưng y cũng sẽ kiên nhẫn nói cho cậu biết, bầu trời như thế nào, mắt của con mèo nhỏ có màu gì, con cá dưới sông thế nào. Miêu tiên sinh dùng chất giọng đặc biệt, từ tốn của mình nói cho cậu biết những nơi y đã đi qua. Tiểu Trương cảm thấy mình đang chia sẻ thị lực với y, sau đó, là chia sẻ phần ký ức.
A…Miêu tiên sinh là một người ôn nhu. Có lúc Tiểu Trương sẽ nghĩ như vậy.
Một ngày trời đã vào đông, Tiểu Trương ngồi trên sô pha nhà Miêu tiên sinh. Cậu đưa tay, mò mẫm, đụng vào tay y. Cậu ngẫm ngẫm một hồi, hỏi: “Miêu tiên sinh, tôi có thể cảm nhận xem anh thế nào không?”
“Ưm!” Miêu tiên sinh đồng ý.
Tiểu Trương lại đỏ mặt, cậu có chút ngượng ngùng. Cậu lúng túng, đưa tay lên, chạm vào mặt Miêu tiên sinh, cẩn thận dùng đầu ngón tay cảm nhận ngũ quan của y, cậu cảm thấy hơi thở của y cách cậu rất gần.
Cậu chạm vào vầng trán thật rộng, lông mi thật dài, sóng mũi thật cao, cậu cảm thấy, đây là cái vẻ ‘Tuy không đẹp, nhưng rất có phúc’, không nói rõ diện mạo.
“Miêu tiên sinh, chị Miêu đâu rồi?” Đột nhiên Tiểu Trương hỏi.
Miêu tiên sinh cười gượng một tiếng, đáp: “Đi rồi, sẽ sống tốt hơn!”
Tiểu Trương hiểu, nghĩ nghĩ, nói: “Vậy, sau này có gì cần tôi giúp, anh cứ lên tiếng. Chúng ta sẽ càng sống tốt hơn!”
“Aizz!” Miêu tiên sinh cười đáp, “Những chuyện cần…nhóc giúp, rất nhiều!”
Bàn tay thật dày, thật ấm của Miêu tiên sinh sờ lên đầu Tiểu Trương, Tiểu Trương lại đỏ mặt.