Chương 15
Miêu tiên sinh ngây người hai giây, khoảng thời gian im ắng đó khiến Tiểu Trương hoàn toàn mất hết dũng khí, cậu cúi đầu, chui vào trong chăn, cuộn tròn.
Lúc này, Miêu tiên sinh mới dần dần lấy lại phản ứng, ngẫm, đúng thật là nghé con không sợ cọp. Cùng là đối mặt với tình cảm, nhưng y lại không có cái dũng khí như cậu nhóc. Y cảm thấy, trong tận đáy lòng mình chợt dâng lên một cảm giác dịu dàng không sao tả nỗi, cách chiếc chăn, y vuốt vuốt người nọ, nhưng Tiểu Trương vẫn không nhúc nhích.
Miêu tiên sinh cảm thấy thật thõa mãn, Tiểu Trương vẫn chưa biết y thích cậu, chỉ chút nữa thôi, cậu sẽ biết ngay đây. Trong lòng Miêu tiên sinh chứa đầy hạnh phúc, y cọ cọ, rồi chui vào trong chăn.
“Lại, khóc rồi à?” Y hỏi.
Tiểu Trương không nói câu nào, Miêu tiên sinh nhích lại gần hơn, ôm cậu nhóc đã rúc thành con nhím. Trong quá trình nhích tới nhích lui, chiếc máy trợ thính rớt ra ngoài, thế là y lại bắt đầu sờ soạng trong chăn.
Tiểu Trương cảm giác được Miêu tiên sinh đang ở gần mình, cậu lấy hết dũng khí, nói khẽ: “Miêu tiên sinh, tôi cảm thấy, tôi…Tôi thích anh. Tôi…” Cậu nhếch môi lên, “Tôi nói ra rồi đó, anh cũng sẽ không ghét tôi đâu đúng không?” Cậu chờ một hồi, nhưng không nghe Miêu tiên sinh đáp. Lúc nãy, hầu như cậu đã tiêu hết toàn bộ sức lực của mình rồi, giờ cậu thật muốn khóc, cậu nức nở, “Ờ…Nếu anh ghét tôi, thì xem như vừa rồi anh không có mang máy trợ thính, anh không nghe tôi nói gì cả…”
Bấy giờ, cuối cùng thì Miêu tiên sinh cũng tìm thấy máy trợ thính, mang vào. Y chỉ nghe loáng thoáng mấy từ cuối, vội vàng hỏi, “Cậu nói cái gì?”
Tiểu Trương, “…”
Tiểu Trương quắt quắt khóe miệng, chà chà cái mũi đang nóng lên, “Không có gì…” Đầu cậu trống rỗng, cậu xoay người, đưa lưng về phía Miêu tiên sinh, rúc người thành một con nhím.
Miêu tiên sinh, “?”
Miêu tiên sinh cảm thấy Tiểu Trương có gì đó khan khác, y ngẫm một hồi, không hỏi gì nữa. Y không có kinh nghiệm yêu đương (dù là thỉnh thoảng y cũng có xem vài bộ phim tình cảm), giờ y phải nghĩ ra một cách nào đó thật tốt để giải quyết.
Cách chiếc áo ngủ, y ôm Tiểu Trương, kéo đầu vai cậu qua, nói: “Nhóc à?”
Tiểu Trương cảm giác được tiếng hít thở của Miêu tiên sinh bên tai mình, cậu lại vùi mặt xuống giường. Miêu tiên sinh nổi giận, kéo mạnh cậu nhóc quật cường ấy qua đây, đè lên người cậu. Hai người chen chúc trong chiếc chăn, nhô lên một khối, hơi thở phả vào mặt đối phương. Đấy đã là nhẫn nại cực hạn của Tiểu Trương, cậu cảm thấy khổ sở vô cùng, cậu rất muốn khóc, nhưng không phải là ở trước mặt Miêu tiên sinh. Cậu cố ngồi dậy, nhưng lại bị Miêu tiên sinh đè trở xuống giường. Đột nhiên, hơi thở của Miêu tiên sinh cách cậu rất gần, cậu còn chưa kịp phản ứng gì, môi đã bị thứ ấm áp, mềm mại gì đó dán sát vào, là đôi môi của Miêu tiên sinh.
Tiểu Trương cảm thấy khó tin, hít vào một hơi. Đôi môi của Miêu tiên sinh thoáng rời đi một chút, y dịu dàng nói: “Muốn hôn, mà sợ cậu…ghét bỏ!”
Tiểu Trương sửng sốt, thấy ấm ức, cãi lại: “Không có, tôi…” Còn chưa nói hết câu, lại bị môi của Miêu tiên sinh bịt kín.
Tiểu Trương cảm thấy đầu mình thật hỗn loạn, cậu đưa tay kéo kéo chăn, rồi lại buông ra.
Cánh tay của Miêu tiên sinh luồn xuống dưới cổ cậu, ôm vai cậu. Lồng ngực hai người phập phồng, hai chiếc áo ngủ mỏng manh dán chặt vào nhau. Đôi môi mềm mại đang tham lam ɭϊếʍƈ hút lẫn nhau, A!…Nhất định là trong chăn thiếu không khí, Tiểu Trương cảm thấy trời đất quay cuồng, sắp ngất đi rồi. Nhưng hai thân thể kề sát vào nhau, cảm giác lại chân thật tới vậy.
Đây là sự thật…Coi như đời này chỉ có một lần, như vậy cũng đủ rồi…Tiểu Trương nhủ thầm.
Có lẽ là cảm giác được hơi thở dồn dập của Tiểu Trương, Miêu tiên sinh cố để mình hôn dịu dàng hơn một chút. Y khẽ cắn nhẹ lên môi cậu vài cái, rồi tách ra, đổi một góc độ khác, tiếp tục hôn môi. Tiêu Trương cảm thấy môi của Miêu tiên sinh đang khẽ hút môi mình, thậm chí cậu có thể nghe được tiếng ʍút̼ rất nhỏ ấy. Chóp mũi y cọ lên chóp mũi cậu, tay y vuốt ve mặt cậu, cổ cậu…Và cả hơi thở của y…Tiểu Trương cảm thấy cả người nóng lên, cậu kìm lòng không được, nắm lấy quần áo Miêu tiên sinh. Sau đó, cậu từ từ chuyển hướng lên trên, ôm cổ y.
Hai người hôn nhau, có hôn thế nào cũng không thấy đủ. Cho đến khi Tiểu Trương thở không nổi nữa, cậu kéo chăn ra, hai người mới ngừng lại, há miệng thở dốc.
Hai má Tiểu Trương nóng bừng, hai tay bưng kín mặt. Miêu tiên sinh nở nụ cười, cách mu bàn tay, hôn khẽ lên má cậu, sau đó, y lại mang máy trợ thính vào.
Y ngồi lại đàng hoàng, trịnh trọng nói: “Tiểu Trương, tôi nói, nói nghiêm túc. Tôi ba mươi hai tuổi, giờ đang độc thân. Tôi có một, một tiệm bánh ngọt, có nhà, có xe cũ. Tôi thích cậu, đã rất lâu rồi. Tôi sẽ tốt với cậu, dùng hết khả năng…Chăm sóc cho cậu. Cho nên, cậu có thể chấp nhận, tôi không?”
Tiểu Trương vẫn bụm kín mặt, không nhúc nhích. Trong đầu cậu vẫn đang lặp đi lặp lại, “Đây là sự thật, đây là sự thật…” Qua một hồi lâu, cậu cảm giác được là Miêu tiên sinh đang chờ câu trả lời của cậu, cậu xoay người lại, vùi mặt vào trong gối, nói khẽ: “Ừ…”
Cậu cảm thấy bàn tay của Miêu tiên sinh đã tìm thấy thân thể cậu, cả người cậu bị xoay lại, hai tay trên mặt bị kéo xuống.
Miêu tiên sinh: “Đồng ý rồi?”
Tiểu Trương: “Đồng ý rồi…”
Bờ môi của cậu lại bị hôn. Cho đến hiện tại, Tiểu Trương mới thật sự tin rằng, đây là thật.