Chương 2
- Và anh đang băn khoăn thợ may của anh ta là ai?- Quý ngài William Fairfax lên tiếng cười khúc khích bên cạnh người bạn trẻ tuổi của mình- Có phải tôi đã nói với anh là thợ may của anh ta chẳng có gì để mà làm với cái đó cả, đúng không? Anh muốn tự mình trở thành một bản sao chấp nhận được à? Tốt hơn hết là nhặt găng tay lên. Anh ta đã ở đó từ bao nhiêu năm rồi, tôi nghe nói vậy.
Người bạn trẻ của William -Cully- ngần ngại trước âm thanh của da thuộc cọ xát vào thịt lần nữa, nhưng lần này mắt anh ta nheo lại. Anh ta đã nhắm chặt mắt một vài phút trước khi những giọt máu đầu tiên nhỏ ra từ một cái mũi đã bể. Anh ta đang rùng mình, bởi từ chiếc mũi đó máu đang tuôn ra thành dòng, cùng với cái miệng sưng phồng phía dưới và một cái trán nứt toác phía trên.
- Nó không có vị gì à, Cully? William cười, nhìn vào vẻ xanh xao tái nhợt của người bạn- Thử tưởng tượng xem, người bạn của anh ta thậm chí còn không, chí ít là hôm nay- anh cười thầm, nghĩ rằng điều đó thật vui- Giờ thì nếu Knighton lên đài cùng với anh ta, chúng ta có thể có thứ gì đó để cá cược. Anh biết không, anh ta được Knighton huấn luyện.....Dĩ nhiên, tôi nghe nói là, dù cho anh ta đã cho nhà vua xem một màn trình diễn tốt hơn, Knighton không ra mặt cũng đã trong mười năm nay. Nhưng giờ thì Malory đã thở dốc rồi, nên vẫn còn có chút lợi thế.
Nhưng khi họ nhìn quanh khoảng một tá các quý ông khác xung quanh vũ đài boxing, quý ngài Anthony Malory thả lỏng thế đứng và quay qua nhìn trừng trừng vào chủ nhân của phòng tập thể thao.
- Đánh dập mông nó đi, Knighton, tôi đã nói với anh là hắn vẫn chưa sẵn sàng, hắn chưa hồi phục từ sau lần bị thương trước.
John Knighton nhún vai, cho dù có một tia hài hước lóe lên trong đôi mắt thẫm màu của anh khi anh quay nhìn người võ sĩ đáng ghét mà anh cho là bạn.
- Tôi đã không nghe bất cứ người nào nhận đánh cuộc, đúng không,thưa quý ngài? Có lẽ nếu đổi lại anh để một người nào khác thắng ngoài tôi, anh sẽ tìm được nhiều hội viên hơn để chọn lựa cho phòng tập của mình- Malory tiếp.
Có khá nhiều tiếng cười vang lên sau lời nhận xét đó. Mọi người ở đây đều biết là đã mười năm qua kể từ khi Malory thua trận cuối và để cho cho bất cứ ai chiếm ưu thế hơn mình kể cả trong những trận đấu phụ.
Anh đang ở trong điều kiện tuyệt vời nhất, cơ bắp được mài dũa tới độ hoàn hảo, nhưng chính kỹ năng trên võ đài của anh mới làm cho anh trở thành xuất sắc và không thể bị thách thức.
Các nhà tài trợ, trong đó có Knighton, sẽ đổi bất cứ thứ gì (nguyên văn là give their eyeteeth to get- đổi cả chiếc răng nanh hàm trên để có cái gì, tức là rất thích thứ gì đó) để có được anh trên võ đài cho một trận đấu chuyên nghiệp.
Nhưng đối với một kẻ chơi bời phóng đãng như Malory, đấm bốc không gì hơn là một phương tiện tập luyện để anh duy trì vóc dáng và giữ cho anh khỏi bị ảnh hưởng bởi cuộc sống chơi bời ưa thích của mình.
Những chuyến viếng thăm phòng tập của Knighton ba lần một tuần của anh cũng giống như thói quen cưỡi ngựa trong công viên buổi sáng, đơn giản chỉ là do niềm vui thích của bản thân.
Một nửa các quý ông ở đây đều là các tay đấm bốc, và đang chờ tới lượt mình để lên đài luyện tập. Một số khác, như quý ông Fairfax, chỉ tạt ngang để xem những trận đấu kết thúc ra sao, dù cho thỉnh thoảng mới có một cơ hội để cá cược chút ít nếu có những vụ thách đấu nghiêm túc được đưa ra.
Một số ít khác là những người bạn thân hiện giờ của Malory, họ thường xuyên xuất hiện để xem anh đánh bại những võ sĩ mà Knighton không may đưa ra, tự mình không có đủ khôn ngoan khi lên đài cùng anh. Một trong số những người bạn của Malory trêu chọc anh.
Cao gần bằng anh, nhưng gầy hơn, quý ngài Amhert là một người bạn của Malory, người mà quỷ-cũng-phải-e-ngại, sở hữu một cặp mắt xám hay ánh lên nét hài hước. Cùng độ tuổi nhưng tóc sáng màu trong khi Anthony có màu tóc tối, hai người chia sẻ những sở thích cùng nhau, mà chủ yếu là phụ nữ, cá cược, và tiếp tục là phụ nữ.
- Cách duy nhất anh có thể làm cho ai đó chú tâm, Malory, là cắm sừng một anh chàng người Corin trẻ như anh và khiến cho anh ta đưa ra lời thách đấu.
- Với vận may của tôi, George- Malory đáp trả- anh ta có thể yêu cầu đấu súng, và điều đó có gì vui?
George Amherst cười với giọng tỉnh khô, bởi nếu không phải tất cả mọi người đều biết Anthony không thể bại trận trên võ đài, họ đã không biết anh là vô địch trong lĩnh vực đọ súng.
Thậm chí anh còn được biết là đã thờ ơ yêu cầu những người thách đấu cho biết những phần không may nào trên bộ xương mà họ muốn nhận được vết thương danh dự của mình, điều mà bình thường sẽ khiến cho những anh chàng tội nghiệp run lên trong ủng của mình, nếu họ chưa sẵn sàng quyết đấu.
Nhưng George biết Anthony chưa hề thực sự giết ai trong một trận đấu, vì gần như tất cả những trận đấu của anh đều liên quan tới phụ nữ, dù anh có chơi bời thế nào, anh tin tưởng chắc chắn rằng không có người phụ nữ nào lại đáng để những ông chồng ch.ết như vậy, ngoại trừ những người phụ nữ trong gia đình anh, dĩ nhiên.
Với Malory gia đình anh không thể bị tổn hại. Anh có thể là một kẻ tôn thờ chủ nghĩa độc thân, anh đã khẳng định chắc chắc như vậy, nhưng với ba ông anh trai đã cưới vợ cùng với những đứa con, anh không hề thiếu những đứa cháu trai và cháu gái để cưng chiều.
- Đang tìm kiếm sự tranh đua sao, Tony? Chú nên gửi người của mình tới tìm anh. Chú biết anh luôn thấy vui sướng khi giúp chú - Một giọng nói vang lên.
George thình lình quay ngoắt lại, không tin vào tai mình khi nghe thấy một giọng nói mà anh không nghe trong hơn 10 năm nay. Và trán anh nhướn lên đầy ngờ vực, bởi anh đã không nghe nhầm.
Đứng ở cửa là James Malory, chắc chắn là già hơn, những nhìn vẫn đầy nguy hiểm như 10 năm trước khi James còn là một trong những cái tên tai tiếng nhất London.
Cao lớn, tóc vàng và vẫn rất đẹp trai, chúa ơi! Không thể tin được!
Và khi George quay lại để thấy xem phản ứng Anthony với sự xuất hiện không hề báo trước này thế nào. Hai anh em đã từng rất thân thiết trước kia, chỉ cách nhau có 1 tuổi và có chung với nhau những sở thích, dù James chắc chắn là kẻ liều mạng hơn trong cả hai - ít ra là đã từng vậy.
Nhưng sau đó James mất tích, và vì một vài lý do mà gia đình không bao giờ tuyên bố, những người anh trai đã không thừa nhận James nữa, kể cả Anthony, và tên James không bao giờ được nhắc tới nữa.Vì đã gần gũi với Anthony qua nhiều năm, George thường nghĩ họ là những người bạn thân thiết,nhưng Anthony vẫn không bao giờ nhắc tới điều gì James đã làm tới mức bị trục xuất khỏi gia đình.
Nhưng trái với sự ngạc nhiên của George, Anthony không có biểu hiện gì cho thấy sự tức giận ghê gớm. Thực tế là không có cảm xúc gì biểu hiện trên gương mặt đẹp trai của anh mà những ai trong hội trường có thể thấy.
Bạn phải biết về anh ấy đủ để nhận ra những tia sáng trong đôi mắt xanh thẫm màu cobalt đang biểu hiện điều gì: hài lòng hay giận dữ. Và khi anh nói, bạn hẳn phải nghĩ rằng anh đang đối diện với kẻ thù nguy hiểm nhất của mình.
- James, anh đang làm cái quỷ gì ở London vậy? Ai cũng nghĩ là anh đã ra khơi sáng nay.
James không làm gì ngoài việc nhún vai một cách hờ hững
- Kế hoạch thay đổi, nhờ cái tính bướng bỉnh mới được phát hiện của Jeremy. Bởi vì nó đã gặp tất cả mọi người còn lại trong gia đình, nên nó trở nên không thể quản lý được. Anh thề là nó đang lôi kéo Regan, hay ai khác mà nó có thể xoay sở, để nói với anh cho nó hoàn thành chương trình học tại đây, cho dù anh thấy khá là rắc rối nếu anh biết thực sự sao nó làm được vậy.
Anthony muốn cười vào cái biểu hiện của James về cái trở ngại vì bị cài bẫy bởi một đứa con trai 17 tuổi có vẻ ngoài giống như là con trai của Anthony hơn là của James, và nhất định anh sẽ vậy nếu James không đưa cái tên Regan vào lời giải thích của mình.
Cái tên làm Anthony thấy như bị động chạm, cũng như hai anh trai lớn của họ, Jason và Edward. James biết điều đó, đó cũng là lý do tại sao James sử dụng cái tên Regan, chứ không phải Reggie, cái tên mà toàn bộ những thành viên còn lại trong gia đình sử dụng để gọi Regina Eden.
Nhưng theo như Anthony có thể nhớ, James luôn luôn khác biệt, đi trên con đường của riêng mình và làm những gì mình thấy hứng thú, cũng như gánh chịu những hậu quả.
Khi James nói, anh đi về phía trước, cởi chiếc áo khoác để lộ chiếc áo sơ mi với hai ống rộng, chiếc áo anh yêu thích khi làm thuyền trưởng con tàu Maiden Anne. Bởi vì James đang cho thấy là anh sắp sửa lên sàn đấu giúp đỡ cho Anthony, Anthony từ bỏ việc chỉ trích anh mình bởi cái tên Regan, một hành động mà sẽ bắt đầu cuộc tranh cãi như thường lệ và có khả năng gây nguy hiểm đối với một trận đấu nhỏ thân thiện.
- Điều này có nghĩa là anh cũng sẽ ở lại? - Anthony hỏi trong khi James đưa áo khoác cho George và nhận đôi găng tay mà John Knighton đang giúp anh mang vào.
- Chỉ đủ lâu để thằng bé đó có thể ổn định, anh nghĩ vậy, ít nhất bây giờ là thế. Cho dù Connie đã chỉ ra nguyên nhân duy nhất mà tụi anh sẵn sàng sống tại đảo đó là cho Jeremy một mái nhà.
Lần này thì Anthony không thể nhịn cười được nữa
- Hai con hải cẩu các anh đóng vai trò của một bà mẹ sao. Chúa ơi, giá mà em có thể tận mắt chứng kiến.
- Anh sẽ không nói ra- James không hề lo sợ khi châm chọc- nhưng Tony, chẳng phải mỗi hè chú đều đóng vai một bà mẹ trong 6 năm nay hay sao?
- Là cha chứ -Anthony sửa lại- Hay là giống một người anh lớn tuổi hơn, người mà Reggie không hề có. Em đã ngạc nhiên là anh không hề cưới vợ lại, chỉ để cho Jeremy một người mẹ. Dĩ nhiên, với Conrad Sharp sẵn sàng giúp anh tìm kiếm một tiểu thư, em cho rằng anh đã không nghĩ việc đó là cần thiết.
James nhảy vào sàn đấu
- Chú đang sỉ nhục người bạn thân của anh đấy.
Anthony cúi nhẹ để chào.
- Thi đấu bằng cách tính điểm. Vậy ai là người trông nom con trai yêu quý của anh khi mà anh và Connie còn đang quyết định liệu có trở về nhà hay không?
James ngay lập tức tiếp cận với phần sân của Anthony trước khi nói: Chú sẽ làm việc đó.
Anthony gập đôi người, đồng thời tung ra cú đấm như câu trả lời.
Những kẻ đánh cược bắt đầu ùa vào phòng tập. Ít nhất cũng đã xuất hiện một người có vẻ như có khả năng đánh bại quý ngài Malory. Malory cao hơn một vài inches (khoảng 5- cm), nhưng người còn lại trông rất rắn chắc và khỏe mạnh, và nhìn như có thể hạ đo ván bất cứ ai trong căn phòng, kể cả Malory. Và họ sắp được nhìn thấy điều đó. Chỉ một số ít nhận ra hai người là anh em.
Ngay khi Anthony hít vào một hơi dài, anh quắc mắt nhìn James bởi cú đấm bất ngờ, nhưng đối với sự tiết lộ của anh trai, anh chỉ đơn giản hỏi lại:
- Em ư, làm sao mà em có được cái may mắn đó thế?
- Chú là lựa chọn của thằng bé. Chú đã trở thành thần tượng của nó, chú biết không, tất nhiên là cùng với anh nữa.
- Dĩ nhiên- Anthony đáp trả và cũng khiến James ngạc nhiên tương tự với một cú đấm móc từ dưới lên khiến James lảo đảo vài bước- em rất vinh hạnh khi chăm sóc cho nó, và anh cũng biết là em sẽ không cắt bớt lịch hoạt động của em như em đã làm vì Reggie.
Giờ thì họ đi vòng quanh nhau, cả hai đều nhận được những cú đấm khác trước khi James trả lờ
:
- Anh không trông đợi chú làm vậy, trong khi chính anh cũng không làm. Có một thằng con trai ở dưới quyền chú quả thực rất khác biệt. Và quỷ thật, nó đã bắt đầu đi tán gái kể từ khi nó 14 tuổi.
Lúc đó thì Anthony phá ra cười, không may là lơi lỏng cảnh giác để phải nhận một cú đánh dứt khoát vào một bên đầu. Nhưng anh cũng nhanh nhẹn đủ để đáp trả vào phần trên của thắt lưng James khiến James bổng người lên khoảng 5 inches so với sàn nhà, một cú đánh gây sửng sốt, bởi James phải nặng hơn Anthony đến 30 pounds cân nặng cơ bắp(khoảng hơn 13, kg).
Anthony dừng lại, cho người anh trai có chút thời gian lấy lại hơi thở.
Khi James nhìn lên, vẫn còn gập đôi người, anh cười toét
- Có phải chúng ta thật sự muốn mang theo những cơn đau và vết thương lên trên giường ngủ tối nay hả Tony?
- Không, khi mà một biện pháp hòa hoãn được tìm thấy, và em đảm bảo với anh là nhất định nó sẽ được tìm thấy - Anthony nhe răng cười tương tự.
James tới bên cạnh vòng một cánh tay qua vai người em trai -Vậy chú sẽ quản lý thằng bé cho tới khi trường học bắt đầu mở cửa chứ?
- Được rồi, nhưng lạy chúa, em có thể thấy em sẽ nhận được kha khá những lời trêu chọc. Ai nhìn thấy Jeremy cũng có thể nghĩ nó là con trai em.
- Đó là lý do tại sao nó muốn chú - James cười, hàm răng trắng lóa màu ngọc trai- nó có tính hài hước như quỷ vậy. Giờ thì, về buổi tối nay, anh có biết hai con bé.....
- Con bé? Quả thực là anh làm cướp biển lâu quá rồi, thuyền trưởng Hawke. Giờ thì, em có quen biết hai tiểu thư....