Chương 10
Đó thực sự là một vấn đề đơn giản, thoát khỏi London trên lưng của Brutus, hai người giữ ngựa vạm vỡ khỏe mạnh hộ tống hai bên cạnh nàng. Roslynn không quan tâm tới việc cải trang lần nay.
Nếu căn nhà ở thành phố bị theo dõi, nàng muốn Geordie biết về chuyến rời đi của mình, và thấy được những cái va li to lớn đựng quần áo nàng mang theo, hắn sẽ nghĩ là nàng đang chạy trốn khỏi London. Tuy nhiên sự lẩn tránh có vẻ không cần thiết, khi mà họ đã đi được vài dặm và có vẻ như không ai theo sau họ.
Mặt trời lúc bình minh sáng lấp lánh tạo nên nguồn ánh sáng lớn để quan sát, nhưng con đường đông nghẹt chủ yếu bởi vì những nông dân mang sản phẩm của họ ra chợ và những vị khách đi tới London nghỉ cuối tuần. Chỉ có một chiếc xe ngựa khác thường đang rời thành phố, và Roslynn cảm thấy nó ở quá xa để có thể dám chắc là nó có đi theo nàng hay không.
Nàng đã có một bữa sáng ngon miệng trong khi nàng chờ đợi ở quán trọ nơi nàng hẹn gặp Frances, và khi Frances xuất hiện và thông báo không có gì đáng ngờ, Roslynn thấy đủ an toàn khi đi trên phần còn lại của hành trình tới Hampshire trên chiếc xe ngựa nhà Grenfell.
Được nửa đường, nàng để lại nỗi lo lắng đằng sau những vấn đề khác, nhưng nàng chẳng thể làm được gì nhiều về chuyện đó ngoại trừ việc hi vọng rằng mối bận tâm của nàng là vô căn cứ. Nàng thích thú với khả năng là một người đàn ông giống quý ngài Anthony sẽ chẳng quan tâm tới chuyện rời bỏ những trò vui ở London để tới một ngôi làng thôn quê nhỏ, và quý cô Eden đã tâm sự rằng bữa tiệc này đã được lên kế hoạch nhiều tháng trước, nhất định là sẽ có sự tham gia của những người hàng xóm của cô, những con người thôn quê giống như cô người thường tránh xa London trong suốt hội mùa.
Họ tới nơi vào đầu giờ chiều, gần như là một trong những người đầu tiên tới đó, nhưng sau đó một vài người khác cũng có kế hoach là ở lại, cũng sống gần đó như họ. Frances chọn lựa việc ngủ một giấc ngắn suốt phần còn lại của buổi chiều.
Roslynn đưa ra một lời xin lỗi rằng nàng không làm vậy, nàng muốn ở một mình trong căn phòng được dành cho nàng, nàng ngồi thụp xuống dưới cánh cửa sổ nhìn ra phía trước ngôi nhà và lo lắng nhìn con đường xe chạy. Mỗi chiếc xe ngựa tới đều được chú ý, mỗi hành khách nam bước xuống từ xe ngựa đều được dò xét kỹ lưỡng.
Nàng nhìn gần hơn vào mỗi người hầu đến và đi, chắc chắn rằng không người đàn ông nào thoát khỏi sự chú ý của nàng. Khi Nettie vào căn phòng sau đó để giúp tiểu thư của bà chuẩn bị cho buổi tối, sự kiên nhẫn của bà nhằm làm giảm bớt sự bồn chồn của Roslynn và việc nàng không ngừng tới đứng cạnh cửa sổ khi có người mới tới.
Mất thêm nửa giờ nữa để hoàn thành kiểu tóc của Roslynn.
- Cháu đang nhìn ai vậy, cô muốn biết đấy, cháu không thể ngồi yên được hai phút hay sao.
Nettie cuối cùng cũng phải yêu cầu khi một lần nữa Roslynn ngồi xuống trước mặt cái bàn trang điểm trước nàng.
- Cháu có thể nhìn ai đây ngoài các quý ông của mình - Roslynn đáp lời - Tới giờ cháu chỉ mới thấy có quý ngài Artemus Shadwell xuất hiện mà thôi.
- Nếu những người khác đang trên đường tới thì tức là mấy quý ông đó cũng đang tới mà. Việc cháu cứ nhìn họ cũng chẳng thay đổi được điều gì đâu.
- Cháu biết - Roslynn bắt buộc phải thừa nhận, bởi câu trả lời ban đầu của nàng cũng đã là một lời nói dối mất rồi. Sự thực là, kể từ khi gặp gỡ Anthony Malory, nàng đã phải suy nghĩ lại về bốn "khả năng" của mình. Điều này có thể phải thay đổi.
May mắn cho sự yên bình trong tâm trí nàng, âm thanh cuối cùng nàng nghe cho thấy rằng chuyến xe cuối cùng đã tới nơi. Không còn âm thanh nào từ đằng trước vọng tới nữa, Nettie đã có thể giúp nàng mặc chiếc áo dài bằng lụa màu xanh da trời nàng đã chọn mặc tối nay, được trang hoàng thêm bởi những viên đá sapphire của dòng họ Cameron quanh cổ và đeo trên cổ tay nàng, và Roslynn đã có thể quên đi những căng thẳng của nàng.
Vào lúc Frances tới bên nàng để họ có thể xuống dưới nhà cùng nhau, Roslynn khá là thư giãn. Anh ta không tới, và nêú có chút nhức nhối giận dữ nào của sự thất vọng đi cùng với nhận thức này, Roslynn cũng lờ nó đi một cách có chủ đích.
Quý cô Eden gặp họ ở cuối chiếc cầu thang rộng nối từ đại sảnh lớn tới trung tâm, một phần của phía trước tòa nhà nơi những phòng của khách được đặt, và phần đằng sau là những căn phòng của chủ nhân.
Một lối đi bộ có rào chắn vòng quang đại sảnh ở trên tầng hai tới rất nhiều căn phòng trên gác, từ phía trên có thể thấy toàn bộ khu vực bên dưới, với một ngọn đèn treo khổng lồ treo trên trần nhà hình mái vòm, lúc này đang tỏa ánh sáng xuống sàn nhà hình tròn.
Roslynn đã trông chờ một chuyến đi thăm toàn bộ phần còn lại của tòa nhà, và Regina đã không làm nàng thất vọng, khăng khăng rằng những vị khách của cô có thể chờ đợi. Cô đã làm cho nàng thật dễ chịu khi đóng vai một người trò chuyện vui vẻ và lôi cuốn khi cả ba người di chuyển từ phòng này sang phòng khác tại những tầng thấp hơn.
Silverley là một tòa nhà nằm ở thôn quê rộng lớn, gần giống như một lâu đài với tòa nhà chính nằm ở trung tâm và những tháp canh ở các góc, nhưng không có những gì cổ xưa bên trong ngoại trừ những tấm thảm thêu theo lối cổ làm cho những bức tường thêm phần duyên dáng.
Nó được trang trí một cách có thẩm mỹ theo những thời kỳ khác nhau, Nữ hoàng Anne cùng Chippendale ( kiểu đồ gỗ thế kỷ 18 ở Anh) thống trị một căn phòng, phong cách Sheraton ( kiểu trang trí cuối thế kỷ 8) ở một căn phòng khác, và một căn khác nữa là sự kết hợp hài hòa của cả hai, bao gồm cả một vài món đồ xinh đẹp mang phong cách Pháp.
Roslynn rất có ấn tượng với tòa nhà, không chỉ với những vật trưng bày, cho dù thời kỳ gần đây chắc chắn có thể bị thay đổi.
Chuyến tham quan kết thúc tại khu vực sau của tòa nhà nơi mà các vị khách đang tụ tập, và đơn giản là đang đứng trong một phòng chờ nhỏ với những cánh cửa sổ lắp kính kéo dài từ trần nhà xuống sàn, có thể nhìn xuyên qua chúng để thấy phòng khách ở bên trái, và căn phòng đó thì đang mở ra dẫn tới phòng nhạc ở xa hơn nữa.
Một phòng ăn tối lớn ở bên phải, cùng với đó là một nhà kính trồng cây rất đáng yêu, khiến cho Roslynn phải tự hứa là nàng nhất định phải nhìn nó kỹ hơn sau đó.
Nhưng vào lúc đó, với những vị khách đang lang thang qua những căn phòng bên cạnh, tất cả chúng đều nằm phía trước một vùng đất có cây cối bao phủ phía trước tòa nhà, Regina quan tâm tới chuyện giới thiệu các vị khách trước khi họ đi vào phòng khách.
- Có một người hàng xóm của tôi mà tôi nghĩ là cô sẽ muốn gặp - Regina nhận xét với Roslynn khi mà cuối cùng cô cũng có thể dẫn nàng và Frances vào tới phòng khách - Không phải tất cả mọi người đều vội vã đi khỏi London bởi vì hội mùa, cô biết đấy. Tôi cũng sẽ không đi nêú không phải tôi đã có một lời hứa, nhưng tôi vui vì tôi đã đi vì tôi đã được gặp cô. Và cũng đừng lo lắng, chúng ta sẽ có cơ hôi sau để thảo luận về những gì Nicholas đã nói về những quý ông mà cô quan tâm tới.
- Mình chỉ thấy có ngài Artemus ở đây, Ros à - Frances nói một cách bứt rứt, nhớ lại Roslynn đã lo lắng ra sao về chuyện liệu các "khả năng" của nàng liệu có mặt ở đây hay không.
- Đúng là như vậy - Regina nói- Nhưng vẫn còn ngày mai nữa, và tôi chưa để ý tới những quý ông, Tôi đã có lời đồng ý từ cả bốn bọn họ. Nhưng trong lúc đó, cô nhất định phải gặp ngài Warton. Nicholas rất là ganh tỵ với ngài ấy, cô biết đấy. Thực tế thì đôi lúc tôi cũng băn khoăn chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi gặp Justin Warton trước.
Dễ dàng thấy được nụ cười tinh quái của cô ngụ ý rằng cô không hề nghiêm túc khi nói câu cuối cùng.
- Justin không lớn tuổi như những quý ông khác của cô, Roslynn à - Regina tiếp tục nói - Anh ấy chỉ mới 28 tuổi, theo như tôi nhớ, nhưng anh ấy rất tốt, tôi chỉ biết là cô sẽ thấy thích anh ấy cho mà xem. Dành hết thời gian cho gia đình mình và ghét cay ghét đắng London, cho nên cô không thể gặp anh ấy trước. Anh ấy chỉ tới thành phố một năm một lần để đưa mẹ và chị gái đi mua sắm, và tránh xa hội mùa. Giờ thì anh ấy ở đâu nhỉ?
Với chiều cao ít ỏi của mình, Regina phải đứng trên ngón chân để nhìn qua một vài người, nhưng cuối cùng cô cũng mỉm cười.
- Kia rồi, ngay cạnh lò sưởi. Đi nào, bạn của tôi.
Roslynn bước hai bước và đứng lại đột ngột. Nàng nhìn thấy ngay lập tức người đàn ông cao lớn đẹp trai đứng cạnh chiếc sofa màu vàng kem gần lò sưởi, bên cạnh một người phụ nữ với màu tóc vàng trông giống như anh và một bên khác là một người phụ nữ già hơn, rõ ràng là mẹ và chị gái của ngài Warton.
Nhưng chỉ giây phút ngay sau đó nàng nhìn thấy hai quý ông ăn mặc một cách thanh lịch cách đó có vài feet, đứng ngay phía trước lò sưởi - ANH EM NHÀ MALORY- và ánh mắt nàng khóa chặt vào người đàn ông tóc đen, người làm nàng ngập ngừng, và rên rỉ, cảm thấy sự dâng lên lạ kỳ của một cơn choáng váng...
Phải cần đến một nỗ lực to lớn nàng mới có thể đưa mắt ra khỏi Anthony Malory và tiếp tục nhìn sang nữ chủ nhà của mình, người vẫn chưa phát hiện thấy sự ngập ngừng của nàng.
Nàng nhất định là muốn quay đầu và rút lui, hơn là ở khoảng cách chỉ khoảng 6 feet từ lò sưởi cho tới nơi chiếc ghế sofa được đặt, nhưng điều đó không có ích gì. Và vì vậy, nàng quyết định nhiệm vụ của nàng là tập trung nhìn vào những người nhà Warton, đặc biệt là Justin Warton, và quay lưng lại với anh em nhà Malory.
Dễ dàng nhận thấy tại sao Regina nghĩ nàng sẽ thích Justin. Anh ấy chỉ đơn thuần là đẹp trai kinh khủng với những lọn tóc vàng, những đường nét như được chạm khắc, mạnh mẽ, và đôi mắt màu chàm tối đáng yêu nhất, đôi mắt ánh lên ngưỡng mộ khi chúng bắt gặp Roslynn.
Anh có thể là người đàn ông cao lớn nhất mà nàng từng gặp, điều nàng phát hiện ra khi anh đứng dậy từ chiếc ghế sofa để nắm lấy bàn tay nàng và nâng nó lên đôi môi của anh.
Anh rất to lớn, với đôi vai rất, rất rộng, với những cơ bắp cuồn cuộn. Với tầm vóc to lớn như vậy, nếu không phải vì nụ cười giống như cậu bé của anh và cách cư xử rất quyến rũ, chắc anh có thể sẽ rất là đáng sợ.
Ngay lập tức, anh khiến cho Roslynn thấy rất thoải mái, trong vài phút nàng đã hầu như - hầu như quên mất ai đang đứng sau mình. Rắc rối ở chỗ, nàng có thể thực sự cảm thấy đôi mắt nóng bỏng đó đang lang thang khắp cơ thể mình, có thể thấy trong tâm trí mình đôi mắt đó đã nhìn nàng như cái đêm vũ hội nhà Crandal.
Đơn giản là nhìn? Không- mà là cái nhìn khát khao như muốn tàn phá nàng, cái nhìn xuyên thẳng qua chiều dài căn phòng, cũng giống như lúc này, cái nhìn đó đang chiếu thẳng vào nàng chỉ cách có vài feet.
Đó là tất cả những gì nàng không thể tưởng tượng về những gì anh đang nghĩ tới khi anh nhìn nàng theo cách đó. Việc bị cắt ngang bởi một nhân vật mới tới là một sự xao lãng đáng mừng.
- Em đây rồi, em yêu - Nicholas Eden lên tiếng khi bàn tay của anh trượt lên cái eo thanh mảnh của vợ mình - Tại sao cứ mỗi lần anh rời phòng, là cái anh chàng quê mùa to xác này lại tìm cách đứng bên em thế nhỉ?
Chuyện anh đang nói đùa hay là đang nghiêm túc thật khó mà biết dù nhìn vào biểu hiện hay là giọng nói, nhưng Justin Warton không hề khó chịu. Thay vào đó anh chỉ cười, có vẻ như anh đã quá quen với những nhận xét như vậy từ chủ nhà của mình.
- Nếu tôi có ý định cướp cô ấy khỏi tay anh, Montieth, nhất định anh sẽ được biết - Justin đáp lời cùng một cái nháy mắt với Regina, người đang dễ dàng vượt qua những lời nhận xét này.
- - Đừng bắt đầu vào lúc này, cả hai người - Regina khiển trách nhẹ nhàng - Hoặc là hai người sẽ làm cho các quý cô đây nghĩ rằng hai người đang thực sự nghiêm túc. Họ không như vậy đâu, các cô biết đấy, không chút nào - cô nói với những vị khách của mình - Người này, nếu hai người vẫn chưa đoán ra, là chồng của tôi.
Và cô tiếp tục hoàn tất màn giới thiệu, bởi dù cho Frances đã biết về anh, cô vẫn chưa thực sự gặp anh lần nào. Roslynn đã trông chờ một quý cô xinh đẹp như Regina Eden có một người chồng đẹp trai khác thường, và Tử tước Eden Montieth IV đúng là một người như vậy.
Anh có mái tóc nâu với những vệt vàng và đôi mắt nâu sáng ánh lên màu hổ phách mỗi khi ánh mắt ấy chiếu tới vợ mình, có thể dễ dàng nhận thấy tại sao anh lại từng bị coi là một kẻ phóng đãng chỉ mới một năm trước và đã sống đúng như danh tiếng của mình, và cũng dễ dàng thấy là hiện giờ anh hoàn toàn thích ứng với cuộc sống gia đình cũng như yêu vợ mình hết sức.
Chuyện đáng ngạc nhiên nhất là anh ấy rất trẻ, không hơn Roslynn mấy tuổi, nàng đoán vậy, nhưng anh lại có cách cư xử giống như một người lớn tuổi hơn. Thực tế, anh nhắc cho nàng nhớ tới ngài Anthony một cách rõ rệt, làm cho hình ảnh của quý ngài ăn chơi phóng đãng đó kịp thời trở lại trong suy nghĩ của nàng.
- Nào, mèo con, cháu còn định phớt lờ chúng ta trong bao lâu nữa vậy? - Giọng nói trầm sâu của Anthony cắt ngang khoảng lặng của cuộc đối thoại.
- Thật là một buổi tối ch.ết tiệt, nếu tôi có gì để nói về nó - Nicholas đốp lại, không vui vẻ gì cho lắm. (Hic, cái anh Nicholas này là chủ nhà mà sao toàn gây sự với khách thế nhỉ.)
Trong một khoảng khắc trái tim ngừng đập, RosLyn đã nghĩ là Anthony đang nói với nàng. Nhưng với câu trả lời đáng kinh ngạc của Nicholas, cái làm anh nhận được một cú thúc đột ngột từ vợ mình, làm cho nàng tỉnh ra khỏi cái ý nghĩ nhẹ dạ ấy.
- Ôi, thật là, có phải lúc nào tôi cũng phải đóng vai trọng tài hay không? - Regina nói mà không nhằm vào người nào đặc biệt, rồi cô hối hả đi về phía lò sưởi và tặng cho mỗi người trong hai anh em nhà Malory một nụ hôn.
- Cứ như là người ta có thể phớt lờ hai người được ấy - cô nói tiếp với một tiếng cười - Nhưng cháu không nghi ngờ là trong một phút cháu đã chú ý thấy hai người mất kiên nhẫn đến thế nào. Nào, lại đây, và cháu sẽ giới thiệu mọi người.
Cô vòng tay qua tay hai người chú, mỗi bên một người, và kéo cả hai tới trước.
- Quý cô Frances, tôi tin là cô chưa gặp chú tôi, James và Anthony Malory, phải không?
Chú? Các chú! Tại sao cái thông tin đó lại không xuất hiện sớm hơn? Roslynn tự hỏi một cách giận dữ. Nàng chắc chắn sẽ không tới đây nếu nàng biết được anh em nhà Malory có mỗi quan hệ thân thiết tới vậy với Regina Eden. Cháu gái của họ. Quỷ tha ma bắt!
Trạng thái không thoải mái lại có vẻ được chấp nhận bởi bốn người còn lại, ba người nhà Warton và Frances. Thực tế thì Justin đang vội vã trở về cạnh những người phụ nữ trong gia đình mình, bảo vệ họ khỏi sự có mặt của hai kẻ phóng đãng nổi danh.
Roslynn hầu như đã ước rằng nàng có ai đó trông chừng cho mình một cách sốt sắng như vậy, ai đó có thể gạt nàng ra khỏi cuộc chạm mặt hiện giờ. Nhưng nàng sẽ giữ vững ý kiến của mình. Nàng sẽ không có lời nói hay ánh nhìn nào cho thấy bản thân đang không thoái mái với tình huống này.
Tuy nhiên, Frances thì không khó hiểu tới vậy. Môi mím chặt và trả lời cộc lốc khi giới thiệu, sự thù địch của cô đối với hai người đàn ông không thể được biểu lộ rõ hơn nữa, và cô chỉ mất một chút thời gian để đưa ra lời xin lỗi, sau đó đi sang nhóm người bên cạnh.
Điều này khiến cho Roslynn lâm vào tình thế khó khăn khủng khiếp. Nếu nàng cũng rời đi thì sẽ là một cử chỉ hết sức thô lỗ. Cho nên nàng vẫn đứng đó, ít nhất là trong một lúc, và chịu đựng ánh nhìn chăm chú của cả hai anh em nhà Malory.
Và chẳng ai trong số hai người đó có chút gì là ăn năn khi mà công khai nhìn nàng chằm chằm. James thậm chí cũng chẳng thèm lờ đi những gì vừa diễn ra.
- Anh tin là quý cô vừa rồi đã quá bối rối bởi vì chúng ta, Tony à. Tiểu thư không cần phải thế, tiểu thư Roslynn. Tôi và em trai tôi đã quá quen với những phản ứng như vậy rồi. ( nguyên văn là immune-miễn dịch khỏi cái gì)
- Chỉ có anh là có thể thôi, người đàn ông già cả - Anthony nhận xét với một tia lấp lánh chắc chắn là đã lóe lên trong đôi mắt màu xanh Cobalt của mình - Em thì có thể làm chuyện đó với chút ít sự đồng cảm từ một người.
Roslynn không nghi ngờ gì về kiểu đồng cảm bào mà anh muốn nói tới, vì anh vẫn nhìn thẳng vào nàng khi nói điều đó. Nàng không thể ngăn mình mỉm cười. Anh ta thậm chí không thể đợi tới lúc bắt gặp nàng một mình để quyến rũ nàng. Giờ thì chuyện này không thể nào sửa chữa được nữa.
Regina hẳn là cũng nghĩ như nàng.
- Nào, chú Tony, chú đã hứa là chú sẽ cư xử cho phải phép mà.
- Và chú làm đúng vậy đấy chứ - Anh phản đối với vẻ ngây thơ - Nếu như chú có chiều hướng cư xử như thói quen của mình, mèo con ạ, cháu sẽ có một scandal trong tay mình đấy.
Roslynn có cảm giác là anh đang khá là nghiêm túc, cho dù Regina cười phá lên như thể anh đang trêu chọc cô vậy
- Chú đang làm cô ấy sợ đấy, Tony, nếu chú không cẩn thận.
- Không đâu - Roslynn phản đối.
- Đó, cháu thấy chưa, cháu yêu? - James thêm vào - Cháu có thể thoái mái đi quanh và làm nhiệm vụ chủ nhà của mình. Quý cô đây hoàn toàn an toàn trong tay chúng ta.
- Ôi, cháu chưa bao giờ nghi ngờ điều đó dù chỉ một phút - Regina nói, và thêm vào ngay trước khi bỏ đi - Nicholas, đừng rời mắt khỏi bất kỳ ai trong bọn họ tối nay nhé.
- Tuyệt vời - Nicholas cáu kỉnh.
- Thấy không, một sự thiếu tin tưởng rõ ràng - James cười khúc khích.
- Không may là đã được đảm bảo - Nicholas lầm bầm qua hơi thở.
- Anh tin là cậu ta vẫn còn chưa tha thứ cho chúng ta đâu, Tony - James nói.
- Tự biện hộ cho mình đi, anh trai. Tất cả những gì em đã chỉ cho cậu ta thấy là nó sẽ có hại cho sức khỏe của chính cậu ta nếu cậu ta không cưới Reggie . Còn anh, trái lại, phải chịu trách nhiệm cho việc cậu ta nằm liệt giường mấy tuần, chưa kể tới việc anh lôi cậu ta về từ Tây Ấn khi mà cậu ta chứng tỏ mình là người chồng khó bảo ra sao.
- Tôi không bao giờ-
Roslynn cắt ngang tiếng càu nhàu của Nicholas
- Trước khi chuyện này vượt ra khỏi tầm kiểm soát, tôi nghĩ là tôi sẽ-
Anthony không để nàng nói hết câu
- Một ý kiến tuyệt vời. Trong khi họ còn tranh luận về những mong muốn của mình, tôi và em sẽ đi dạo trong nhà kính xem những loài hoa nào đang nở.
Không cho nàng một cơ hội để mà từ chối, Anthony nắm lấy cánh tay Roslynn và bắt đầu dẫn nàng ra khỏi căn phòng. Họ chưa đi được tới 5 feet trước khi nàng cố kéo tay mình ra khỏi anh. Nhưng anh không để nàng đi.
- Ngài Anthony-
- Em sẽ không trở nên nhút nhát như vậy với tôi chứ, phải không? - Giọng nói của anh vang lên gần tai nàng.
Roslynn nổi giận khi anh dám đưa ra lời thách thức như vậy.
- Tôi chỉ đơn giản là không muốn rời khỏi căn phòng này cùng ngài.
- Nhưng em sẽ làm thế.
Nàng dừng lại, buộc anh hoặc phải dừng theo hoặc phải lôi nàng đi. Anh cũng dừng, và một dấu hiệu nhỏ xíu cho thấy nụ cười anh xuất hiện khi anh cúi đầu về phía nàng.
- Hãy để tôi làm rõ chuyện này nhé, cưng. Hoặc là tôi sẽ hôn em ở nhà kính hoặc là tôi hôn em ngay tại đây, ngay lúc này. Dù với cách nào đi nữa, tôi sẽ có em trong vòng tay và-
- Đồ quỷ sứ! - Roslynn thốt ra trước khi nàng bẩt chợt nhận thấy có bao nhiêu người đang nhìn họ.
- Được rồi - Nàng bình tĩnh lại với một tiếng rít khẽ - Tôi muốn đi thăm nhà kính, nhưng sẽ không có chuyện hôn hít gì ở đây, đồ quỷ, và tôi cần có lời hứa của ngài trước.
Tiếng cười khúc khích của anh lớn hơn và rõ nét hơn lúc này.
- Vậy đi nào.
Và anh tiếp tục hộ tống nàng, dừng lại một vài chỗ để chào hỏi những người anh quen, như thể họ chỉ đang đi tản bộ khắp các căn phòng. Roslynn nhìn thấy tia nhìn của Frances đi theo mình, và biểu hiện của bạn nàng rõ ràng là không hề, chính xác là không tán thành chuyện này chút nào.
Nhưng Roslynn không muốn đặt vận may của mình vào việc thử thoát ra khỏi tình huống này một lần nữa.
Việc liệu Anthony có thật sự sẽ hôn nàng ngay trước mặt mọi người hay không là một điểm đáng bàn. Chỉ đơn giản là nàng liều lĩnh trong việc này. Nhưng nàng đáng lẽ ra phải hoàn thành thỏa thuận giữa họ.
Câu nói "vậy đi nào" của anh hoàn toàn không thể coi là một lời hứa dù bằng cách nào đi nữa, điều nàng khám phá ra không lâu sau khi họ bước vào căn nhà kính rộng lớn.
- Nơi này thật là đáng yêu - Roslynn nói một cách không thoải mái khi cánh tay anh đang vòng quanh eo nàng và anh bắt đầu dẫn nàng đi dọc theo lối đi trồng cây hai bên uốn quanh căn phòng.
- Tôi không thể đồng ý hơn nữa - Anh đáp lại, trong khi vẫn đang nhìn nàng. Nàng ngoảnh đi, nhìn chăm chú vào những bức tượng dọc lối đi, và vào vô số những bông hoa đang nở rộ, vào dòng suối phun ở trung tâm căn phòng.
Nhưng cái đang chi phối tâm trí nàng lúc này là bàn tay đang đặt trên hông nàng, với hơi nóng thấm xuyên qua làn vải mỏng của chiếc áo dài chiết eo cao mà nàng đang mặc.
- Tô-tôi thực sự nên phê bình ngài một chuyện, ngài Anthony - Giọng nàng nhỏ, run run, và nàng phải điều chỉnh giọng nói của mình sao cho mạnh mẽ hơn nữa trước khi tiếp tục - Ngài thật là cực kỳ bất công khi mà đã không cho tôi một lựa chọn nào khác.
- Tôi biết.
- Liệu ngài có cần thiết phải sử dụng uy quyền của mình theo kiểu đó không?
Anh dừng lại, kéo nàng đứng trước mặt mình, đôi mắt anh chầm chậm di chuyển khắp gương mặt nàng trong khi cân nhắc câu hỏi của nàng. Tiếng chuông cảnh báo vang lên, Roslynn nhận ra anh đã dẫn dắt họ đi quá xa về phía bên kia căn phòng, và những cành cây rậm rạp từ một trong những cái cây trông gần đó ngả xuống phía trên và che dấu họ một cách hiệu quả khỏi cánh cửa ra vào.
Thực tế, trong lúc này họ đang ở một mình với nhau, những âm thanh bữa tiệc bị loãng đi bởi tiếng róc rách của dòng suối.
- Đúng, điều đó là cần thiết - Cuối cùng anh cũng trả lời với giọng khàn khàn - Khi mà tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới kể từ lần đầu tôi nhìn thấy em là điều này.
Để cứu lấy linh hồn nàng, Roslynn không thể tìm ra chút ý chí nào để phản kháng khi cánh tay của anh kéo nàng lại gần hơn nữa. Bàn tay còn lại trượt dọc theo cổ nàng, ngón cái nâng cằm nàng lên, và trong một khoảnh khắc của hơi thở đôi mắt nàng bị khóa chặt bởi đôi mắt của anh.
Nàng cảm thấy đôi môi anh, ấm áp, mời gọi, đặt dịu dàng trên bờ môi nàng, mi mắt nàng nhắm lại, chấp nhận cái hôn như một chuyện không thể tránh khỏi.
Nàng cần phải biết, và giờ nàng đã biết. Trong giây phút, không còn gì quan trọng ngoài hương vị của anh, cảm giác của cơ thể anh áp sát chiều dài cơ thể nàng.
Anthony không muốn làm nàng hoảng sợ với niềm đam mê của mình mà kiểm soát nó một cách chặt chẽ, cho dù anh cảm thấy gần như nổ tung. Anh không thể nhớ được có khi nào anh muốn thứ nào đó nhiều đến thế này, và anh phải cực kỳ kiềm chế để không chôn vùi nàng cùng những gì anh đang cảm nhận, thắp lên niềm khao khát của nàng bằng nhịp điệu chậm rãi cho tới khi nàng cũng cảm thấy muốn có anh mãnh liệt như vậy.
Đó là điều khó khăn nhất anh từng làm, kiềm chế bản thân trong khi cơ thể anh kêu gào chiếm đoạt này ở đây và ngay bây giờ. Thực sự anh đã không tự chủ được đúng như anh dự định.
Gần như mất trí bởi ham muốn, anh không còn ý thức được kể cả những chuyện nhỏ nhất anh đang làm với nàng, rằng những ngón tay anh đang luồn vào tóc nàng, tháo bỏ những gim cài của kiểu tóc, đầu gối anh đang trượt vào giữa hai chân nàng, đủ xa để chân nàng áp vào bắp đùi của anh. Và may mắn cho anh, trí óc nàng cũng đang trống rỗng như anh lúc này. Và anh cũng chẳng hề biết đến điều đó.
Thực sự, việc bắp đùi của anh đang chà xát vào hông nàng đang kích thích nàng dữ dội, kết hợp với những nụ hôn sâu của anh. Cái lưỡi của anh đang dần tham gia vào cuộc chơi, dạy cho nàng những cảm giác mạnh mẽ mà nó có thể gợi nên, , dùng nó để mở rộng miệng nàng, và nếm hương vị ngọt ngào bên trong.
Thậm chí anh còn dụ dỗ lưỡi nàng cùng khám phá, và khi lưỡi nàng ngập ngừng đưa qua môi anh, anh không để nó thoát ra, dịu dàng ʍút̼ lấy nó sâu và sâu hơn nữa trong miệng.
Bất lực dưới sự thành thạo của anh, Roslynn bị cám dỗ hoàn toàn, sẵn sàng và bằng lòng cho anh làm bất cứ thứ gì anh muốn. Khi Anthony cuối cùng cũng ý thức được chuyện này, anh rên rỉ trong sự thất vọng, vì anh đã sắp xếp tất cả những chuyện này một cách ngu xuẩn, không ngờ tới việc anh có thể có được thành công nhanh chóng như vậy.
Rà môi lên tai nàng, anh cầu khẩn
- Hãy về phòng của mình, em yêu. Tôi sẽ theo em tới đó.
Nàng vẫn còn đang mê mẩn, như bị thôi miên, và không thể suy nghĩ điều gì mạch lạc
- Phòng tôi?
Anh có thôi thúc được lay nàng thật mạnh. Đây không phải là lúc dành cho sự bối rối, chúa ơi! Thay vào đó anh nắm chặt vai nàng.
- Nhìn vào tôi, Roslynn - anh khẩn khoản - Chúng ta không thể làm chuyện đó ở đây. Em có hiểu không? Ở đây không có sự riêng tư.
- Chúng ta cần sự riêng tư để làm gì? - nàng cau mày với anh.
Quỷ thần ơi! Có phải Regina đã nói đúng rồi không? Có thật là Roslynn thật sự ngây thơ như vậy ở vào độ tuổi này? Anh thấy mình đứng giữa ranh giới của sự thất vọng và niềm vui sướng cùng lúc.
Nếu điều này là thật, anh đã mạo hiểm với việc đánh mất những gì anh vừa đạt được bằng cách đánh thức các giác quan của nàng quay trở lại. Tuy nhiên một ý nghĩ lóe lên, cái ý nghĩ cho đến nay vẫn nằm im lìm, mong ước rằng đó là sự thật.
Anthony thở dài, vét hết chút kiên nhẫn còn lại để với tới nàng.
- Em và tôi, chúng ta sắp làʍ ȶìиɦ với nhau. Đó là kết quả tất yếu của những gì mà chúng ta đã làm. Và vì chúng ta đều muốn chuyện đó, việc phải làm là kiếm chỗ nào đó mà chúng ta sẽ không bị làm phiền. Em cũng sẽ đồng ý là phòng em là một nơi hợp lý.
Roslynn lắc mạnh đầu trước khi anh nói hết câu
- Ôi, thôi nào, ngài vừa làm gì vậy? Tôi đã nói với ngài rồi, không có vụ hôn hít gì hết.
Giọng nói Scotland du dương của nàng thậm chí còn khuấy động anh hơn nữa, và anh kéo nàng vào ngực anh chặt hơn nữa.
- Em yêu, quá muộn để mà nói dối rồi, sau khi em đã đầu hàng theo mọi cách trừ một. Giờ thì hãy làm một cô gái ngoan và làm như tôi nói, hoặc là tôi sẽ chiếm lấy em ngay tại đây, mà tôi thề là tôi sẽ làm vậy, mặc cho ma quỷ dẫn lối đưa đường cho kẻ nào bắt gặp chúng ta.
Nếu anh định làm cho nàng sợ mà tuân theo lần nữa, thì chẳng có kết quả. Nàng gần như cười phá lên trước những nỗ lực của anh mà không nghĩ tới chuyện anh sẽ đánh giá cao điều khiến anh nói ra những lời như vậy trong tâm trạng hiện thời.
Sự khôn ngoan thông thường bảo nàng rằng anh sẽ không làm bất cứ điều gì khiến cháu gái mình xấu hổ. Đáng lẽ nàng nên nhận ra điều đó sớm hơn, trước khi nàng tới đây cùng anh.
- Ngài không thể dùng lại lời lừa gạt đó với tôi lần nữa đâu.
Vào lúc này, Anthony không chắc liệu nó có phải là một lời lừa gạt hay không. Nhưng việc nàng đang táo bạo gọi nó như vậy trả lại cho anh lý trí, cho dù nó đã không hoàn toàn làm nguội bớt sức nóng của anh.
Anh đã làm chuyện này trở nên lộn xộn, và nếu nàng không giận dữ, trong khi nàng hoàn toàn có quyền làm vậy. Nụ cười với sức tàn phá của anh quay trở lại. Đó là nụ cười làm nàng tan chảy.
- Nếu điều đó không được thực hiện bây giờ, vậy tôi sẽ tới phòng em đêm nay.
Nàng đẩy anh ra, lắc đầu.
- Ngài sẽ không qua được cánh cửa đâu, tôi hứa với ngài chuyện đó.
- Cứ để nó không khóa đi.
- Tôi cũng sẽ không làm chuyện đó.
- Vậy thì cửa sổ của em.
Đôi mắt nâu lục nhạt của nàng lóe sáng.
- Vậy ngài sẽ khiến cho tôi làm căn phòng mình trở nên ngạt thở sao, bằng cách khóa mọi cửa sổ? Tại sao ngài không thể chỉ cho tôi một câu trả lời? Không phải tôi đã làm rõ điều đó với ngài rồi hay sao?
- Đó là một câu trả lời sai, em yêu, và cho tới khi nó trở nên đúng, em không mong chờ tôi bỏ cuộc chứ, phải không? Em biết đấy, tôi còn phải suy nghĩ về tiếng tăm của mình nữa.
Nàng cười phá lên với điều đó, nhẹ nhõm đôi chút. Chúa ơi, anh ta thật là không thể nào sửa đổi, hoàn toàn thiếu mất những luân lý thông thường, và ôi, thật là khêu gợi.
Nàng chưa bao giờ biết người đàn ông nào có sức cám dỗ dục tình mạnh mẽ như thế, mạnh tới nỗi thậm chí trong những giây phút đúng mực hơn của nàng, nàng biết rõ rằng dù anh là người đàn ông không phải dành cho nàng, nàng có thể vẫn bị anh lôi cuốn.
Nhưng liệu anh có nghiêm túc hay không trong việc cả gan đeo đuổi nàng, cách duy nhất để nàng có thể sống sót qua cuộc gặp mặt này là cho rằng anh không nghiêm túc chút nào.
Lấy lại tự chủ, đôi mắt nàng khiển trách anh, Roslynn nói
- Danh tiếng của ngài là chính xác những gì tôi đang nghĩ tới, thưa ngài Anthony.
- Vậy tôi phải xem liệu tôi có thể xua đuổi những suy nghĩ đó đi - lần nữa hay không.
- Không - Nàng thở hổn hển khi anh tóm lấy nàng, và trước khi nàng nhận thức được, nàng bị đặt đứng trên rào chắn, sự thăng bằng của nàng trong giây lát bị mất ổn định, và anh thì đang cười với nàng.
Nàng đã nghĩ là anh định hôn nàng lần nữa. Điều này không làm nàng thích thú chút nào. Khoảng cách dốc ngược đằng sau nàng tối thiểu là 8 hay 9 feet từ đỉnh của rào chắn nơi nàng đang đứng tới mặt đất, đôi chân nàng đung đưa khỏi sàn nhà, và nàng không có gì để bám vào nếu nàng mất thăng bằng - ngoại trừ anh.
Quắc mắt giận dữ, nàng bắt đầu nhảy xuống, nhưng Anthony đã bước tới gần hơn, và với nỗi lo sợ của Roslynn, anh kéo váy của nàng lên tới đùi. Giờ thì anh di chuyển gần hơn, buộc hai chân nàng rẽ ra cho ăn khớp với hông của anh, và anh dựa ngựa mình vào nàng, đẩy nàng ra đằng sau, sau nữa...
- Bám vào tôi, nếu không em sẽ ngã đấy - Giọng anh xuyên qua nỗi hoảng loạn của nàng. Nàng đã làm vậy, bởi vì lúc này nàng không thể làm gì khác hơn.
Chỉ vì anh không hề đứng thẳng lại để nàng có thể lấy lại thăng bằng. Anh giữ nàng đu đưa nửa người trên rào chắn, chỉ có cơ thể của anh là nơi neo giữ.
- Em có thể làm tốt hơn thế mà, cưng. Hãy vòng tay qua cổ tôi đi.
Với một tay ép bụng và ngực nàng về phía anh.
- Giờ thì hãy giữ chặt nhé, bởi tôi sẽ buông tay ra.
- Không, đừng-
- Yên nào, em yêu - Hơi thở của anh phả vào tai của nàng, gửi tới nàng những mùi hương đầy quyến rũ.
- Nếu em không chịu thua, thì ít ra hãy để tôi làm điều này. Tôi cần phải chạm vào em.
Nàng nín thở khi cảm thấy bàn tay của anh trên mỗi đầu gối, từ từ di động lên phía trên bên ngoài đùi nàng, kéo theo chiếc váy của nàng đi lên theo hai bàn tay đó.
- Ngừng lại, ngài là đồ quỷ... để cho tôi xuống! - và giọng nói nàng chuyển thành tiếng thì thầm khàn đục sau đó - Anthony.
Anh rùng mình trước cái cách nàng gọi tên anh. Nhưng trước khi nàng có thể nói thêm điều gì, bàn tay anh chạm tới hông nàng, và với một cái đẩy đột ngột, tay anh chạm vào chỗ đó của nàng, cùng nhau nén lại một cách sít sao.
Roslynn rên rỉ một cách dịu dàng, đầu nàng ngửa ra sau, chân tay nàng mềm nhũn. Như thể là anh đã đi vào nàng, cái cảm giác được điều đó gợi nên. Và giờ thì đôi môi anh đốt cháy một vệt dài ẩm ướt trên cái cổ mà nàng đã phơi trần ra cho anh, Roslynn đã quên mất hoàn toàn cái vị trí chênh vênh của nàng hiện thời.
- Anh không cho rằng chú sẽ cám ơn anh vì đã không mời mà đến, Tony, nhưng quý cô Grenfell đang tìm kiếm cô bạn người Scot của cô ấy, và cô ấy có thể tới tìm ở đây bất kỳ lúc nào.
Với một lời chửi rủa, Anthony liếc nhìn James đứng cách đó vài feet, để thấy rằng anh đang lịch thiệp nhìn xuống phía dưới dòng suối phun, thay vì nhìn vào họ.
Anthony nâng Roslynn khỏi rào chắn, đôi bàn tay anh vẫn ôm chặt hông nàng, và chỉ trong một khoảnh khắc giữ nàng như thế thêm nữa, thưởng thức cảm giác về nàng trong tư thế này, với đôi chân nàng gần như vòng quanh eo của anh.
Một lần nữa nàng lại vật lộn với niềm đam mê, đôi môi hé mở, mắt nhắm nghiền, và khuôn mặt đỏ bừng. Anh nghi ngờ liệu nàng đã nghe thấy tiếng James chưa.
- Ôi, chúa cứu thế - Anh nói khi anh để nàng trượt nhẹ nhàng trên đôi chân, sự thất vọng giờ còn mãnh liệt hơn - Chúng ta sẽ phải tiếp tục vào một lần khác thôi, cưng à.
Nàng bước lui, chân lảo đảo, và một vài khoảnh khắc kéo dài khi anh nhìn thấy mặt nàng dần dần tập trung lại, cuối cùng mở to, và sau đó nheo lại đúng lúc.
Bị mê hoặc, Anthony thậm chí không thấy bàn tay nàng đưa lên, và lòng bàn tay để lại dấu vết rõ ràng trên má anh.
- Sẽ không có lần nào nữa đâu, đồ quỷ, cho cái mà ngài muốn - Nàng nói khẽ, nhưng đủ uy lực để anh không thể nghi ngờ gì việc nàng đang tức giận khủng khiếp - Tôi không hiểu luật chơi của ngài, và ngài cũng không được tin tưởng là sẽ chơi một cách công bằng, cho nên xin hãy tránh xa tôi ra.
Nàng hối hả quay lại theo hướng mà họ đã đến, tiếp tục đi vòng quanh căn phòng. Anthony không cố gắng đuổi theo nàng. Anh ngồi lại trên hàng rào chắn, sờ vào má, và nhìn theo nàng cho tới khi nàng khuất khỏi tầm mắt.
- Em đang tự hỏi cơn giận của người Scot xuất hiện khi nào - Anthony cười toét khi James tới đứng cạnh anh.
- Anh sẽ nói là chú đã được phạt một cách nhẹ nhàng.
- Cô ấy thậm chí còn không biết là anh đã ở đây - Nụ cười của Anthony mở rộng hơn.
- Đang khoe khoang đó hả, em trai?
- Chỉ là cảm thấy quá hài lòng, anh trai à.
- Được rồi, giờ thì chú làm cô ấy rất là giận dữ, anh nghĩ rằng chú sẽ không phiền gì nếu anh thử vận may của mình chứ?
Sự hài hước của Anthony biến mất ngay tức khắc
- Tránh xa cô ấy ra, James.
Một bên lông mày màu vàng nhướn lên
- Đầy tính sở hữu, không phải chúng ta đều thế sao? Nhưng anh tin rằng đó là những lời của cô ấy- dành cho chú. Và sau tất cả, em trai yêu quý, chú vẫn chưa giành được cô ấy kia mà.