Chương 83
Sầm Thoa vẻ mặt kinh hoàng nhìn Thập vương gia, không tự giác dịch vào trong giường.
Thập vương gia vung tay lôi nàng lại, mắt lộ hung quang nói: "Ai cho phép ngươi động vào hài tử của ta?"
Sầm Thoa liên tục lắc đầu, "Vương gia, thiếp thân không có, là Trấn Nam vương phi..."
Thập vương gia tức quá hóa cười, "Hạ nhân nói với ta chính ngươi hẹn Trấn Nam vương phi đi ra đình hóng mát, ngươi xưa nay không thích nàng, vô duyên vô cớ hẹn gặp, ngươi thực coi bổn vương là ngốc tử?"
Thập vương gia tuy rằng không nên thân, nhưng từ nhỏ lớn lên ở trong cung đình sóng to gió lớn, cái dạng âm mưu quỷ kế gì còn chưa gặp. Sầm Thoa tiểu kỹ xảo này muốn giấu diếm hắn đương nhiên là không có khả năng.
Vừa dứt lời, Thập vương gia vung tay cho nàng một cái tát.
Sầm Thoa bị tát ngã vào mép giường, đối mặt với Thập vương gia như vậy, nàng cũng không dám nói dối, chỉ bất lực cầu xin tha thứ: "Vương gia, vương gia, thiếp thân biết sai rồi. Đứa nhỏ này ngự y nói dù sinh ra cũng sẽ yếu ớt, cho nên thiếp thân mới..."
Thập vương gia âm trầm cười, "Vốn sinh ra đã yếu ớt thì thế nào? Ngươi thật cho là bổn vương hiếm lạ cái gì từ trong bụng ngươi ra? Bổn vương bất quá là muốn xin cơ hội khôi phục phong hào. Sầm Thoa, bổn vương nhịn ngươi lâu như vậy, ngươi thực coi bổn vương là quả hồng mềm cho ngươi nắn bóp?"
Sầm Thoa run run, đến giờ phút này nàng mới nhận rõ bộ mặt chân thật của Thập vương gia, nhớ lại lúc trước, nương nàng nhiều lần nhắc nhở nàng phải tỉnh táo, nàng lại cảm thấy nương lo lắng quá nhiều, không muốn bà lải nhải mãi. Nhưng đối mặt với Thập vương gia tuyệt đối bạo lực, nàng cũng không dám biểu hiện ra cái gì, chỉ tiếp tục lắp bắp cầu xin tha thứ: "Vương, vương gia, thiếp thân còn có thể mang thai lại, về sau chúng ta nhất định có thể sinh đứa nhỏ hoạt bát đáng yêu."
Thập vương gia không nói một lời, hừ lạnh một tiếng, đến cùng là ở bãi săn, dưới mí mắt Phong Khánh đế, hắn không nên làm quá mức, dù sao còn nhiều thời gian, đợi về vương phủ, hắn có rất nhiều cơ hội thu thập xuẩn phụ này. Hừ lạnh một tiếng, Thập vương gia nhấc chân đi ra ngoài.
Sầm Thoa như được đại xá, ghé vào mép giường thở hổn hển từng ngụm. Vân Chi mọi người đi vào, thấy nàng như vậy giật nảy mình. Nhưng là nha hoàn xuất thân từ Thập vương phủ, nhìn quen rồi cũng không nói gì, hồi tưởng nguyên phi Thập vương gia ngày trước, chịu khổ cũng không chỉ thế này.
Vân Chi sợ hãi nhìn Sầm Thoa, Sầm Thoa hai gò má sưng to, ôm nàng nức nức nở nở khóc lên.
Thập vương gia ra khỏi doanh trướng, tìm nơi yên lặng suy nghĩ sự tình.
Chuyện hắn ngầm giúp đỡ Hiền phi hãm hại Bình Dương trưởng công chúa đã bại lộ, nhưng hoàng huynh hắn coi trọng nhất thể diện, hơn phân nửa tạm thời sẽ không động vào bọn họ, mà là chờ phong ba đi qua, sẽ xử trí.
hắn vốn định đợi mấy tháng, chờ Sầm Thoa nhiều tháng, dùng biện pháp trợ sản khiến nàng sinh hạ đứa nhỏ trước, đến lúc đó Phong Khánh đế đã có khẩu dụ, cho dù không khôi phục phong hào cho hắn, hơn phân nửa cũng lấy ưu khuyết bù nhau, không truy cứu chuyện trước mắt này.
Nhưng Sầm Thoa ngu dốt, lại tự cho là thông minh dùng lợi thế cuối cùng của hắn, đi hãm hại Trấn Nam vương phi.
So sánh với Phong Khánh đế trạch tâm nhân hậu, Thập vương gia càng sợ hãi Tiêu Tiềm kinh nghiệm sa trường, nhìn quen huyết tinh và mạng người. Xem thế này, hắn có thể nói là triệt để đắc tội Tiêu Tiềm!
*****
Lâm Cẩm Nghi cùng Bình Dương trưởng công chúa nói vài lời, liền trở về doanh trướng mình.
Thiên Ti cuối cùng thở ra một ngụm khí dài, lòng còn sợ hãi nói: "Suýt hù ch.ết nô tì, Thập vương phi dám dùng đứa nhỏ của mình hãm hại ngài, dụng tâm thật ác độc!"
Lâm Cẩm Nghi châm chọc cười, nói: "Nàng hơn phân nửa không biết Thập vương gia đã làm chuyện gì, mới vừa rồi trong đại trướng, đại khái tất cả mọi người biết cho dù không có chuyện ngoài ý muốn đó, đứa nhỏ của nàng cũng không giữ được. Nay xảy ra việc này, hẳn là tốn công thánh thượng và nương nương động tay chân rất nhiều."
Đề cập đến bí mật của hoàng thất, Thiên Ti cũng không dám hỏi.
Hôm nay đã là ngày săn bắn thứ ba, ngày kế mọi người sẽ trở lại kinh thành. Trở lại doanh trướng, Lâm Cẩm Nghi tự tắm rửa, Thiên Ti bắt đầu thu thập đồ đạc.
Lâm Cẩm Nghi thay đổi tẩm y đi ra, nhìn thấy Thiên Ti đã không sai biệt lắm thu thập đồ đạc.
"Sáng ngày mai mới trở về, ngày mai dậy thu cũng kịp, ngươi cũng mệt mỏi một ngày, sớm đi nghỉ ngơi đi."
Thiên Ti vừa gấp quần áo vừa nói: "đi theo ngài ra ngoài chơi ba ngày, cũng không dám kêu mệt. Trước mắt Nhụy Hương tỷ tỷ bị thương, đồ đạc của ngài lại không thể để ngoại nhân chạm vào, vẫn là nô tì tự mình làm đi."
Lâm Cẩm Nghi ngồi vào trước bàn uống trà ấm, lau tóc nói: "Vậy ngươi mệt mỏi rồi nhanh đi nghỉ ngơi."
Thiên Ti "ai" một tiếng, tiếp tục bận rộn việc trong tay.
một lát sau, tóc Lâm Cẩm Nghi cũng sắp khô, chuẩn bị lên giường ngủ.
Thiên Ti do do dự dự, rốt cục bắt đầu hỏi ra, "cô nương, vương gia tối nay vẫn không trở lại sao?"
Lâm Cẩm Nghi rầu rĩ nói: "không biết, thánh thượng hôm nay tâm tình vô cùng tốt, phải ở lâu một lát cũng chưa biết, chúng ta mặc kệ hắn."
Thiên Ti nhịn không được than nhẹ, muốn khuyên nhủ nàng, nhưng Lâm Cẩm Nghi đã nằm xuống, nàng đành phải thổi đèn, thối lui ra gian ngoài.
Lâm Cẩm Nghi lên giường lại chưa buồn ngủ, hôm nay Sầm Thoa nói những lời này còn văng vẳng bên tai. Nàng không khỏi nắm chặt quyền, nàng từng có bao nhiêu kính yêu Kỷ thị, lúc này có bấy nhiêu hận thù!
Trăng tới giữa trời, Tiêu Tiềm uống nửa bụng rượu, rốt cục được Phong Khánh đế thả đi.
hắn cước bộ có chút bất ổn trở về, Vương Đồng muốn đỡ hắn, Tiêu Tiềm nâng mí mắt, thấy sắc mặt hắn cũng không được tốt, nghĩ năm mươi quân côn cũng đủ hắn mệt, liền vẫy tay đẩy hắn ra.
Sau đó, về tới doanh trướng, Vương Đồng đi lấy nước cho hắn rửa mặt, Thiên Ti dâng trà nóng.
Lau mặt, uống trà, hơn nữa lúc trở về hứng gió, Tiêu Tiềm cảm thấy bớt say không ít, liền hỏi: "Vương phi đâu? Ngủ sao?"
Thiên Ti nói: "Vương phi hôm nay bị kinh hách, trở về ngủ sớm." Nàng nói như vậy, đương nhiên là muốn Tiêu Tiềm đi nhìn Lâm Cẩm Nghi.
không phụ nàng hi vọng, Tiêu Tiềm nghe xong liền đứng lên đi về nội thất, Thiên Ti cũng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, cô nương nhà nàng tâm địa mềm, chỉ cần vương gia chịu thua, hai người có thể bình thường.
Tiêu Tiềm nhẹ cước bộ đi vào, Lâm Cẩm Nghi tuy rằng quay lưng về bên ngoài, nhưng không ngủ, có tiếng bước chân nàng vừa nghe đã biết là Tiêu Tiềm trở lại.
Tiêu Tiềm ngồi xuống trước giường, trong bóng đêm nhìn nàng một lát.
Lâm Cẩm Nghi vẫn không nhúc nhích, nhưng tiếng hít thở vừa nghe đã biết là không ngủ.
Hai người không ai mở miệng trước, Tiêu Tiềm ngồi một lúc lâu, rốt cục vẫn thở dài một tiếng, lại đứng lên đi ra ngoài.
Lâm Cẩm Nghi cũng nhẹ nhàng thở ra, động đậy tay chân cứng ngắc, thay đổi tư thế thoải mái.
******
Hôm sau buổi sáng, Phong Khánh đế luận công ban thưởng, đệ tử trẻ tuổi vào mắt hắn đều được chức vị tốt, Tiêu Tiềm không thể phong thêm, chỉ thưởng vàng bạc tiền tài.
Phong thưởng xong, Phong Khánh đế lại cổ vũ hoàng thất đệ tử một phen, hi vọng bọn họ ngày sau vì quốc gia xã tắc làm ra công huân.
Từ đây, săn bắn hoàng gia mênh mông cuồn cuộn hạ xuống màn che, đoàn người tự đi thu thập hành trang, trở lại kinh thành.
Lâm Cẩm Nghi ở trên khán đài, Bình Dương trưởng công chúa kéo nàng nói một hồi lâu, cùng nàng hẹn lúc vô sự nhất định đi phủ công chúa.
Lâm Cẩm Nghi đương nhiên đáp ứng, ánh mắt không tự giác quét chung quanh một lần, không nhìn thấy Sầm Thoa, cũng không biết có phải ngoài ý muốn.
Sau đó, đoàn người thu thập thỏa đáng, đều lên ngựa hoặc ngồi xe đi về kinh thành.
Lâm Cẩm Nghi một đêm không ngủ ngon, hôm nay dậy sớm không có tinh thần, lên xe ngựa dựa vào gối đầu nhắm mắt một lát.
không bao lâu, xe ngựa đến Trấn Nam vương phủ.
Lâm Cẩm Nghi được Thiên Ti đỡ xuống xe ngựa, lúcxuống xe còn nhìn nhìn bên cạnh, không gặp Tiêu Tiềm và bọn người Vương Đồng.
Thiên Ti nhân tiện nói: "Vương gia cho người đến thông báo, nói trong nha môn còn công vụ mấy ngày, hắn đi về xử lý trước."
Tiêu Tiềm chưởng quản trung quân đô đốc phủ, lúc trước có ba ngày nghỉ kết hôn, sau đó lại ngủ ba ngày, lúc dậy cùng Phong Khánh đế đi bãi săn săn bắn, tính lại đã vắng mặt chín ngày, quả thật là có một đống việc chờ hắn xử lý.
Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Trở về tầng Hương Uyển, Lâm Cẩm Nghi thay đổi xiêm y trong nhà, Thiên Ti cùng bọn nha hoàn đi sửa sang lại đồ đạc.
không bao lâu, Nhụy Hương cũng tới nhận việc, Lâm Cẩm Nghi bảo nàng không vội làm gì, hỏi thân thể nàng khôi phục tốt chưa.
Nhụy Hương nói: "Nằm hai ngày, đã tốt rất nhiều. Vương phi không cần lo lắng, ngược lại khiến nô tì ngượng ngùng."
Lâm Cẩm Nghi thấy nàng kiên trì, chỉ bảo nàng chọn việc thoải mái để làm.
Đến trưa, Lâm Cẩm Nghi ngủ trưa vừa tỉnh, còn có người đến thông truyền nói là Tô thị và Lâm Ngọc Trạch đến, vội để người mời bọn họ tiến vào.
Tô thị vào cửa, liền cười nói với Lâm Cẩm Nghi: "Ta hai ngày trước cùng cha con tới, đến cửa mới nghe nói con và vương gia đi bãi săn kinh giao."
Lâm Cẩm Nghi áy náy nói: "Vương gia vừa tỉnh dậy nói hắn lúc trước muốn tùy giá săn bắn với thánh thượng, lúc đó thời gian vội vàng đã quên cho người về nhà thông báo một tiếng. Làm phiền cha mẹ mất công một chuyến."
Tô thị lắc đầu nói: "Đều là người trong nhà, cũng không ngại gì."
một nhà ba người ngồi một chỗ, Thiên Ti dâng điểm tâm và nước trà.
Lâm Cẩm Nghi nhìn Tô thị và Lâm Ngọc Trạch tuy rằng trên mặt đều mang theo cười, nhưng ý cười lại chưa chạm đáy mắt, hơn nữa Lâm Ngọc Trạch, tầm mắt một mảnh mờ mịt, như không thế nào ngủ ngon, liền hỏi Tô thị: "Gần đây trong nhà đều khỏe?"
Tô thị cũng không muốn giấu giếm nàng, thở dài một tiếng nói: "Năm nay tổ mẫu con luôn luôn không khỏet, con cũng biết. Hai ngày trước bà nhiễm phong hàn, bị ho, đã nhiều ngày ta và cha con luôn luôn hầu hạ ở Thuận Hoà đường."
Trung Dũng hầu phu nhân thân mình kém cũng không phải một ngày hai ngày, tuy rằng hai năm này nghỉ ngơi, nhưng đến cùng tuổi lớn, trụ cột cũng kém, vào đông và đầu mùa xuân luôn bệnh nhỏ không ngừng.
Lâm Cẩm Nghi cũng nhíu mi nói: "Trong phủ đại phu khám thế nào? Cần con bảo ngự y vương phủ đi qua?"
Tô thị vỗ vỗ bàn tay nàng, trấn an nói: "Đại phu nói phong hàn không phải bệnh nặng, nhưng tổ mẫu con thân mình vốn luôn không được tốt, cũng không thể hạ trọng dược, chỉ có thể chậm rãi nghỉ ngơi. Con cũng không cần lo lắng, đến cùng là vừa gả vào vương phủ, đừng kinh động vương gia."
"Hôm qua thánh thượng vừa thưởng một ít dược liệu cho con, không bằng cha mẹ mang về cho tổ mẫu."
Tô thị lại nói: " vật ngự ban, lén chuyển tặng không tốt, vẫn là chờ vương gia trở về, con và hắn thương lượng rồi nói."
nói là như vậy, nhưng Lâm Cẩm Nghi vẫn rất không yên tâm, nói vài lời cùng bọn họ, Tiêu Tiềm vẫn chưa trở về, Tô thị và Lâm Ngọc Trạch lưu lại lễ vật liền cáo từ.
sau khi bọn họ trở về, Lâm Cẩm Nghi luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện dược liệu với Tiêu Tiềm, nhưng Tiêu Tiềm luôn ở nha môn không về, đến ngày thứ hai, Lâm Cẩm Nghi mất kiên nhẫn chờ hắn, cho người đưa dược liệu vào xe, chuẩn bị tự đưa đi Trung Dũng hầu phủ.
Nhưng vừa tới xe ngựa, Lâm Cẩm Nghi còn chưa đi lên, liền thấy xe ngựa bay nhanh chạy đến Trấn Nam vương phủ. Xe ngựa Trung Dũng hầu phủ rất nhanh ngừng lại, còn chưa ngừng hẳn, Vạn Lũ nghiêng ngả lảo đảo từ xe ngựa xuống, thấy Lâm Cẩm Nghi liền nói: "Vương phi mau trở về nhìn mộtcái, lão phu nhân không ổn!"