Chương 3: Gặp lại sau khi sống lại
Nhìn rừng cây xanh rì ở xung quanh, Lâm Thư ngẩn ra.
Đây là tình huống gì vậy? Không phải nàng đang bị bệnh nặng nằm ở trong cung Phượng Hi sao? Sao lại đến một nơi không nhà không người thế này? Hơn nữa thân thể nàng lại còn co rút lại nữa!
Vén ống tay áo lên nhìn, khi thấy vết sẹo hình trăng lưỡi liềm ở trên cổ tay, Lâm Thư liền chắc chắn đây chính là thân thể nàng. Nhìn lướt qua hoàn cảnh xung quanh kết hợp với thân thể trẻ trung của hiện tại, Lâm Thư nghĩ rằng, bây giờ chính là lúc nàng mười ba tuổi, bị thứ tỷ Lâm Thiến và thân mẫu của ả là Tô thị tính kế, ném nàng đến nơi hoang vắng này!
Hung hăng nhéo mình một cái, cảm thấy rất đau đớn, xác định đây không phải là mộng, Lâm Thư không thể giấu nổi niềm vui. Chẳng lẽ đây chính là "trùng sinh" mà nam cặn bã Triệu Á Thanh từng nói sao? Không ngờ ông trời thật là thần kỳ, lại nghe được lời van xin và oán trách trong lòng nàng, thật sự ban cho nàng một sinh mệnh mới, cho nàng một cơ hội làm lại từ đầu!
Lâm Thư hết sức vui vẻ, nhưng mà, nghĩ đến hoàn cảnh trước mặt, niềm vui sướng trong lòng liền tan biến. Trước mắt, quan trọng nhất là phải tìm được đường ra, trở về phủ đã, nếu không sẽ để cho thứ tỷ Lâm Thiến ác độc của mình đạt được mục đích rồi! Nghĩ đến Lâm Thiến, lòng Lâm Thư liền tràn đầy hận ý.
Phủ Định Quốc công chỉ có Lâm Thư là nữ nhi của dòng chính, trên Lâm Thư còn có ba vị huynh trưởng ruột thịt, nàng là nữ nhi duy nhất của dòng chính, còn nhỏ tuổi nhất trong nhà. Trong phủ Định Quốc công có địa vị cao và rất được cưng chiều. Nhưng Lâm Thư lại có một vị thứ tỷ cùng phụ thân khác mẫu thân là Lâm Thiến, lớn hơn nàng ba tuổi.
Trước khi Lâm Thư ra đời, Lâm Thiến chính là tiểu thư duy nhất của phủ Định Quốc công, được các trưởng bối rất yêu thích. Nhưng khi tiểu thư Lâm Thư là con chính thất vừa ra đời, đã đoạt đi hết tất cả sự chú ý và sủng ái của Lâm Thiến. Từ nhỏ Lâm Thiến đã oán hận Lâm Thư, dùng tiểu kế đối phó với Lâm Thư ở khắp nơi.
Bây giờ Lâm Thiến đang đến tuổi cập kê, là thời điểm quan trọng để lo hôn sự. Trước đó vài ngày, Lâm Thiến đã nhìn trúng Thế tử Tạ Dịch Hoa của phủ Mục Hầu. Biết lão phu nhân nhất định sẽ không đồng ý cho đi mai mối, đã bàn bạc cùng thân mẫu là Tô thị, nghĩ cách gạt mọi người trước, đến phủ Mục Hầu làm mai mối.
Nếu như hôn sự đó thành công thì ở trong mắt mọi người, hai mẫu tử các nàng đương nhiên sẽ được lên mặt, mọi người không dám xem nhẹ.-lleeqquuyyddoonn../...= Nhưng không ngờ, phu nhân của phủ Mục Hầu lại nói năng không chút khách khí, nói cho Tô thị biết, cho dù phủ Mục Hầu của bọn họ có cưới thì phải cưới nữ nhi của dòng chính là Lâm Thư, Lâm Thiến là cái thá gì, may ra thì được làm thiếp cho Tạ Dịch Hoa.
Những lời đó của Tạ phu nhân đã khiến cho Tô thị tức giận lập tức bỏ đi, trở về nói cho Lâm Thiến, hai mẫu tử vô cùng tức giận. Vì vậy sinh ra lòng gian ác, nghĩ ra kế ác độc, muốn trừ bỏ Lâm Thư, để cho Lâm Thiến trở thành nữ nhi duy nhất của phủ Định Quốc công. Mặc kệ là con thiếp thất, chỉ cần Lâm Thiến là nữ nhi duy nhất của phủ Định Quốc công, thì các thế gia muốn kết thân với phủ Định Quốc công, sẽ tới cửa tranh giành cưới Lâm Thiến thôi.
Kết quả là, Lâm Thư liền ngu ngốc trúng kế của hai người đó, bị người trói lại đưa đến nơi hoang dã.
Nhớ lại kết cục ở kiếp trước, Lâm Thư có chút hoảng hốt. Năm đó, lần đầu tiên nàng gặp được Hàn Lạc Tuyển chính là ở đây, cũng chính là nam tử có vẻ ngoài như trích tiên nhưng lòng dạ lại tồi tệ, phúc hắc.
Năm đó Hàn Lạc Tuyển mười lăm tuổi, không khéo, đang bị lão Dịch Vương ném đến nơi hoang tàn, vắng vẻ này để rèn luyện. Khi đó Lâm Thư bị một mùi thơm hấp dẫn, mới tìm đến Hàn Lạc Tuyển. Lúc ấy hai người đều niên thiếu, còn là quý công tử, kiều tiểu thư, chẳng biết gì cả, luôn ghét bỏ đối phương vô dụng. Ở nơi hoang dã này sống nương tựa vào nhau khoảng hai tháng, mới được lão Dịch Vương phái người đến đón về, lúc ấy Lâm Thư mới an toàn, được đưa về phủ Định Quốc công.
Đây là quá trình Lâm Thư quen biết Hàn Lạc Tuyển ở kiếp trước, kiếp này, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì chuyện vẫn sẽ tiến triển như vậy. Nghĩ đến không lâu nữa sẽ gặp được Hàn Lạc Tuyển, trong lòng Lâm Thư ngổn ngang trăm mối cảm xúc, vừa vui mừng vừa áy náy, trong lòng tràn đầy khẩn trương.
Nhìn sắc trời một chút, trên bầu trời phủ kín ánh nắng chiều rạng rỡ và hàng mây trắng muôn hình muôn vẻ. Ý thức được trời sắp tối, Lâm Thư thầm kêu một tiếng không ổn. Đời trước, nàng chính là lo lắng bất an ở một mình trong rừng hoang cả một đêm, hôm sau vì quá đói bụng nên mới men theo mùi thơm tìm được Hàn Lạc Tuyển.
Vào buổi chiều đầu tiên sau khi sống lại, nàng cũng không muốn ở một mình trong rừng chịu đựng gió lạnh đâu! Ai biết có thể xuất hiện bất trắc hay mãnh thú gì đó hay không! Phải mau chóng tìm được Hàn Lạc Tuyển, có người giỏi võ như hắn ở cạnh, ít nhất nàng sẽ được an toàn hơn.
Lúc này, Lâm Thư liền hạ quyết tâm: nhất định phải mau chóng tìm được Hàn Lạc Tuyển!
Nhớ kiếp trước nàng đã gặp được Hàn Lạc Tuyển ở bờ sông. Lúc ấy, hắn đang nướng cá ở bờ sông, Lâm Thư bị mùi cá nướng hấp dẫn mới tìm được Hàn Lạc Tuyển. Nghĩ tới đây, có mục tiêu, Lâm Thư liền hành động luôn và ngay, đi tìm những nơi có nước.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đã bị cành cây cào xước khá nhiều, rốt cuộc nàng cũng ra khỏi rừng cây, liền thấy một dòng suối nhỏ. Ngồi bên dòng suối nhỏ uống chút nước, rửa mặt, lấy lại tinh thần, Lâm Thư liền đi xuôi theo dòng suối. Chỗ các dòng suối tụ lại chính là một con sông nhỏ! Chỉ cần đến bờ sông, nhất định sẽ nhìn thấy Hàn Lạc Tuyển!
Lòng đầy tin tưởng bước đi, Lâm Thư đột nhiên bị đạp mạnh một phát từ phía sau, bất ngờ không kịp phòng vệ, khuôn mặt nàng sắp đập thẳng xuống đất. Mắt thấy sắp ngã xuống đất, Lâm Thư nhanh tay lẹ mắt, dùng đôi tay bưng kín mặt. Không đợi Lâm Thư hồi phục lại tinh thần từ trong đau đớn, nàng liền cảm thấy mông mình bị người ta đạp một phát, sức lực còn không nhẹ nữa!
“Á....” đau ch.ết nàng! Bị đau đớn liên tiếp, khiến Lâm Thư nổi trận lôi đình.
Là tên khốn kiếp nào đánh nàng vậy! Tốt nhất đừng có rơi vào tay nàng, nếu không lão nương cho hắn răng rơi đầy đất!
Nghe tiếng là một nha đầu, Hàn Lạc Tuyển hơi sửng sốt. Nhìn người nọ mặc nam trang, hắn còn tưởng là một tiểu tử nên mới ra tay độc ác như thế. Phụ vương hắn đã nói, trên đảo này trừ hắn ra sẽ không có ai khác, mà bây giờ đột nhiên xuất hiện một người, khiến cho Hàn Lạc Tuyển hết sức cảnh giác. Ôm suy nghĩ "Thà giết lầm ba ngàn còn hơn bỏ sót", Hàn Lạc Tuyển cũng ra tay khá độc ác, không ngờ kẻ bị hắn đạp ngã kia lại là một nha đầu!
Có chút ấp úng thu chân về, Hàn Lạc Tuyển lui sang một bên, cũng không định đỡ người nằm trên đất dậy.
Hồi thần lại từ trong đau đớn, cảm giác bàn chân đang giẫm lên mông nàng đã dời đi, Lâm Thư liền lăn sang phải, lật người lại.-lllleeqquyyyydon,,..onn= Nâng đôi tay đau đớn đến tê dại lên khỏi mặt đất, hai mắt Lâm Thư tóe lửa, nghiến răng mắng: “Là tên khốn kiếp nào đã hạ độc thủ với lão nương thế! Mẹ nó, cái chân chứ!”
Nghe vậy, Hàn Lạc Tuyển nhướng mày.
Lão nương? A, khẩu khí lớn thật! Nhìn nha đầu mở miệng đầy lời thô tục, mặt đầy vết cào xước kia, Hàn Lạc Tuyển nhàn nhạt mở miệng: “Là bản công tử đạp ngươi ngã xuống đất đấy, nếu như không phục có thể động thủ nói chuyện với bản công tử.” Ngụ ý là, khó chịu thì ngươi đến đánh ta đi!
Nghe vậy, Lâm Thư mới tìm theo tiếng nhìn lại, thấy nam tử mang vẻ mặt lạnh nhạt đứng sau lưng mình, Lâm Thư liền ngây dại, có cảm giác giống như đã cách mấy đời. Đợi đến khi lấy lại tinh thần, nghĩ tới chuyện Hàn Lạc Tuyển vừa làm cộng thêm giọng điệu đầy kiêu ngạo và dáng vẻ cà lơ phất phơ của hắn, Lâm Thư chỉ cảm thấy hắn rất đáng đánh đòn.
Ý thức được Hàn Lạc Tuyển này không phải là Hàn Lạc Tuyển mà nàng đã nợ nghĩa ở kiếp trước, trong lòng Lâm Thư từ từ tích đầy lửa giận. Nàng mặc kệ đau đớn, vụt đứng lên, vọt tới trước mặt Hàn Lạc Tuyển, giơ tay lên, hạ xuống một cái tát.
“Chát....” Tiếng va đụng vang dội vang lên, ở nơi hoang dã này càng rõ nét.
Đôi mắt phượng của Hàn Lạc Tuyển tràn đầy khiếp sợ, khó tin nhìn chằm chằm Lâm Thư, ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt nàng vậy.
Nha đầu này lại dám đánh hắn! Còn tát vào mặt hắn nữa! Bà nó, sức lực đó là muốn dồn hắn đến chỗ ch.ết hả!
Hàn Lạc Tuyển chỉ cảm thấy nửa bên mặt đều đã tê rần, không biết mặt có bị đánh lệch đi không nữa! Hàn Lạc Tuyển hắn đường đường là một tiểu Vương gia, từ bé gương mặt này đã luôn được người yêu thương, chưa một ai dám đụng vào đâu! Nha đầu này muốn ch.ết hả! Nghĩ đến đây, Hàn Lạc Tuyển trầm mặt xuống nhìn chằm chằm Lâm Thư, một đôi mắt như muốn ăn thịt người dừng ở trên người Lâm Thư.
“Đánh đã chưa?” Hàn Lạc Tuyển cắn răng, lạnh lùng hỏi.
Đánh Hàn Lạc Tuyển xong, Lâm Thư lập tức hối hận.
Xong rồi, bây giờ nàng và Hàn Lạc Tuyển còn chưa quen biết, nàng tát hắn một cái, có phải hắn sẽ làm thịt nàng rồi cho dã thú ăn luôn không? Nhìn sắc mặt Hàn Lạc Tuyển đen như than củi, lại nghe lời Hàn Lạc Tuyển nói, Lâm Thư chỉ cảm thấy có một hồi gió lạnh thổi qua, lạnh lẽo khiến nàng run rẩy một cái.
“Là huynh ra tay trước, ta chỉ nghe lời huynh đánh trả lại thôi! Vậy hai ta huề nhau rồi, huynh....Huynh không thể đánh ta nữa đấy!” Nói xong lời này, Lâm Thư vội nuốt một ngụm nước bọt.
“Ngươi nói không thể là không thể à? Ngươi là cái thá gì chứ!” Hàn Lạc Tuyển lạnh lẽo nói.
Đã quen với một Hàn Lạc Tuyển si tình của kiếp trước, Lâm Thư khó có thể thích ứng với thiếu niên Hàn Lạc Tuyển vừa mở miệng đã coi thường người khác ở trước mắt này.
Biết tính tình của Hàn Lạc Tuyển, Lâm Thư âm thầm toát mồ hôi cho mình, nàng cứng đờ mặt, nói với hắn: “Ta là Lâm Thư, tiểu thư dòng chính duy nhất của phủ Định Quốc công, huynh không thể làm tổn thương ta!”
Nghe Lâm Thư nói ra thân phận, Hàn Lạc Tuyển nhíu đôi mày đen như mực lại. Tiểu thư Lâm gia của phủ Định Quốc công ư?=l3...qu44..do00n,,,=- Cẩn thận đánh giá y phục của Lâm Thư một lượt, nhìn ra chất liệu vải này là người bình thường không may được, Hàn Lạc Tuyển lâm vào trầm tư. Sao lại thế này, chẳng lẽ đây cũng do phụ vương sắp đặt sao?
Nghĩ đến đây, Hàn Lạc Tuyển có chút không chắc chắn, hỏi: “Nếu như ngươi là tiểu thư của phủ Định Quốc công, làm sao sẽ lưu lạc tới đây?”
“Ta bị người khác hãm hại! Bị người trói lại đưa tới chỗ này, sau đó liền đụng phải huynh. Ta đánh huynh là sai, ta sẽ xin lỗi huynh. Nhưng huynh cũng đánh ta mà, hai ta huề nhau nhé, huynh đừng động thủ trả thù ta đấy!” Lâm Thư thật sự e sợ Hàn Lạc Tuyển vô cùng tức giận, sẽ làm thịt nàng.
Nghe xong lời Lâm Thư nói, Hàn Lạc Tuyển híp híp mắt, quan sát Lâm Thư.
“Coi như ngươi là người của phủ Định Quốc công thì sao? Ở nơi hoang dã này, ta muốn giết ch.ết ngươi, đơn giản giống như nghiền ch.ết một con châu chấu vậy.”
Bị lời nói của Hàn Lạc Tuyển hù dọa đến lui lại hai bước, Lâm Thư mở to hai mắt, bật thốt lên: “Hàn Lạc Tuyển, huynh không thể giết ch.ết ta!”
“Hàn Lạc Tuyển? Ngươi biết ta là ai à?” Nghe Lâm Thư hô tên hắn, Hàn Lạc Tuyển liền xông lên trước, túm lấy Lâm Thư, phát ra hơi thở nguy hiểm, ép hỏi.
Lâm Thư thầm nói một tiếng gay to, vừa định mở miệng giải thích, lập tức bị cảnh tượng ở đằng sau Hàn Lạc Tuyển hù dọa.
Thấy Lâm Thư bị dọa đến ngẩy người, Hàn Lạc Tuyển hừ lạnh một tiếng, tiếp tục ép hỏi: “Đừng nghĩ nói sang chuyện khác! Thành thật khai báo, rốt cuộc ngươi là ai! Có phải do phụ vương ta phái tới không!”
Bị Hàn Lạc Tuyển lắc mạnh, Lâm Thư bị đau đến hồi thần, vươn tay, chỉ ra đằng sau Hàn Lạc Tuyển, cuối cùng cũng tìm về được tiếng nói của mình.
“Gấu! Gấu đấy!”