Chương 55: Đừng để tôi chờ quá muộn
Bọn họ nằm một lúc thì Trình Bằng đi một mình tới.
Nhạc Văn Văn hỏi: “Trần An đâu? Sao có mỗi ông qua đây?”
“Em ấy không muốn bơi, tùy thôi”. Trình Bằng thờ ơ nói, quay sang phía Kỷ Nhiên. “Ông nằm ườn ra đó làm gì? Nào, xuống thi hai vòng”
Kỷ Nhiên đáp: “Đợi lát nữa, ông xuống trước đi”
Trình Bằng nói “được” rồi xoay người nhảy vào nước.
“Không phải dạo gần đây Bằng Bằng rất bận hay sao? Nhìn dáng dấp kia, sao tôi cứ cảm thấy ổng lén lút đến phòng gym nhỉ”. Nhạc Văn Văn nói: “Đường nét còn đẹp hơn bạn trai cũ của tui”
Kỷ Nhiên hỏi: “Vậy cậu thấy Tần Mãn thế nào?”
Nhạc Văn Văn không dám khen, đành phải đáp: “Ờ… Giống nhau, giống nhau mà, chẳng phải ngày nào Tần Mãn cũng đóng quân trong phòng gym à?”
“Không”. Kỷ Nhiên mỉa mai, nói: “Người già mê chạy bộ sáng”
“Ôi!”, Nhạc Văn Văn nhìn về phía bể bơi, thích thú ngồi thẳng dậy. “Bồ xem hai người họ kìa, có phải muốn thi đấu không nhỉ?”
Kỷ Nhiên nghe vậy cũng đánh mắt sang, Trình Bằng và Tần Mãn đứng sóng vai ở góc bể bơi, không biết đang bàn bạc gì, Trình Bằng vừa nói vừa đeo kính bơi, thật sự bày ra dáng vẻ muốn thi đấu.
Từ hồi tiểu học, Trình Bằng đã tham gia vào câu lạc bộ bơi lội, thậm chí suýt được chọn vào đội tuyển quốc gia, nếu không phải trong nhà có tài sản cần thừa kế, chưa biết chừng bây giờ hắn đã trở thành vận động viên.
“Lâu lắm không xem Bằng Bằng bơi lội!”. Nhạc Văn Văn kích động reo lên. “Bồ nói ai sẽ thắng?”
“Trình Bằng”
Miệng Kỷ Nhiên nói tên bạn nhưng tầm mắt lại bất giác rơi lên người Tần Mãn.
Bọn họ đang ở khu nước sâu hai mét, Tần Mãn chống khuỷu tay lên bờ, cơ bắp trên cánh tay vô cùng rõ nét.
Từ lúc Tần Mãn xuống nước, rất nhiều thiếu nữ liếc trộm anh. Điều này vô cùng bình thường, đi trên đường còn có thể quyến rũ tầm mắt người khác, bây giờ gần như lột sạch lượn lờ trước mặt, ai cũng hau háu ngắm nhìn.
Nhưng chẳng có người nào tiến lên bắt chuyện.
Ban đầu, có một cô gái trông vô cùng phóng khoáng tiếp cận, đi được nửa đường, nhìn thấy lưng trần của Tần Mãn bèn quay ngược về, thì thầm với chị em vài câu.
Kỷ Nhiên loáng thoáng đọc được ý của cô ta, cái miệng mấp máy như đang nói: Tiếc quá.
Nhạc Văn Văn hớn hở: “Thẳng thắn thế? Tui còn tưởng bồ sẽ lưỡng lự một lúc chứ”
Kỷ Nhiên: “Chẳng có gì để lưỡng lự hết, hôm nay cậu không bơi à?”
“Có chứ, đợi chút đã, đợi đến lúc đông người hơn…”. Nhạc Văn Văn cười biến thái. “Tui sẽ thoát y ngay trước mặt bọn họ, dọa họ ch.ết tươi”
“…”
“Á đù, sao đã bắt đầu rồi?!”. Nhạc Văn Văn đứng bật dậy.
Hai người đều bơi tự do, tư thế linh hoạt dứt khoát, tốc độ tương đương, ban đầu còn ngang nhau, đến gần cuối, Trình Bằng tăng tốc, thắng trong tích tắc.
Điểm cuối họ đặt ra chính là bờ trước mặt Kỷ Nhiên.
Nhạc Văn Văn bật ngón cái. “Bằng Bằng giỏi quá! Vẫn nhanh như ngày nào”
“Đâu có”. Trình Bằng cười, quay đầu nói với Tần Mãn: “Không ngờ anh lại bơi giỏi như vậy”
Tần Mãn tháo kính bơi xuống, mỉm cười đáp: “Cậu đang khen tôi hay khen chính mình?”
“Tôi khác chứ, trước kia tôi từng tham gia huấn luyện bơi lội, trận đấu này tôi đã chèn ép anh rồi”
Tần Mãn bật cười, vuốt tóc ướt ra sau như đang chải đầu.
Không còn tóc mái, ưu thế về ngũ quan của anh càng vượt trội, cộng thêm việc vừa vận động, toàn thân tỏa ra hormone nồng đậm.
Trời tối dần, đèn xung quanh bể bơi sáng lên.
Kỷ Nhiên cởi áo choàng tắm, đi đến trước mặt Tần Mãn, dùng chân gảy cánh tay anh. “Tránh ra, tôi muốn xuống nước”
Rõ ràng bên cạnh còn trống nhưng cậu nhất định muốn đi xuống từ chỗ của anh.
Nhạc Văn Văn trợn mắt nhìn trời, vị chua của tình yêu làm người ta ch.ết sặc!
Cậu không dám nói, không kìm được bèn lấy di động ra, gửi tin nhắn vào trong nhóm nào đó.
Người đáng yêu nhất thành Mãn: Bà đây cuối cùng cũng trốn khỏi công trường, những ngày không có tui, Bản Sắc có hàng bự hiếm có khó tìm nào dạt đến không?
Eo nhỏ rên hay: Không có đâu
Nguyện có trái tim của 1: Á á á tức ch.ết tui mất!!!
Nguyện có trái tim của 1: Lại thêm một 1 làm 0, đi mất tiêu rồi! Tôi muốn hủy diệt thế giới này!!! Làm gì thế hả! Tiêu hóa hết bên trong nghĩa là gì?! Bắt nạt người khác phải không!!?
Em gái đang yêu đương cuồng nhiệt: Các chị em ơi, tui tìm được bạn trai rồi, trước kia tụi mình đã hẹn nếu thoát kiếp FA sẽ rời nhóm, tui đi trước nhé, có chuyện thì chat riêng với tui, vậy ha!
[Em gái đang yêu đương cuồng nhiệt đã rời khỏi cuộc trò chuyện]
Nhạc Văn Văn hừ lạnh.
Sao ngay cả chat Wechat cũng bị show ân ái nhỉ?
Eo nhỏ rên hay: Chán vãi, thế mà em gái lại yêu đương.
Nguyện có trái tim của 1: Không sao, nó sẽ quay lại thôi, bồ xem, trước kia chẳng phải Nhạc Văn Văn cũng quay về còn gì? Chị em tốt suốt đời suốt kiếp không xa nhau.
Người đáng yêu nhất thành Mãn: Đcm, không nói được gì hay ho thì im mồm đi [cảnh cáo giết gà jpg]
Nhạc Văn Văn tắt nhóm trò chuyện, trên di động hiện lên một tin nhắn.
[Số lạ: Văn Văn, anh định ly hôn]
“Vậy là tốt, bà đây sẽ tặng vợ anh một cái túi, kèm theo 999 tiếng pháo nổ, chúc mừng cô ấy thoát khỏi bể khổ”
Mặt Nhạc Văn Văn lạnh tanh, tự lẩm bẩm một mình, không hề nhắn lại, quen tay kéo số điện thoại này vào danh sách đen.
Nhóm trò chuyện này có từ lúc cậu học năm nhất đại học, đều là người quen, mọi người hẹn với nhau, ai tìm được bạn trai sẽ rời nhóm.
Nhạc Văn Văn từng rời nhóm một lần, sau đó chàng trai ở bên cậu suốt hai năm nói muốn về nhà kết hôn, vậy nên cậu thêm lại nhóm.
Trong gaybiz, đồng tính giấu diếm thân phận về nhà kết hôn không phải tình huống kỳ quái, nhưng Nhạc Văn Văn rất coi thường loại người này, vừa nghĩ đến việc mình yêu đương với đồ đần này hai năm, cậu liền cảm thấy buồn nôn về mặt sinh lý.
Cậu đặt di động sang bên cạnh, bắt đầu cởi quần áo trong ánh mắt kinh hãi của những người xung quanh, chỉ để lại chiếc quần bơi cũn cỡn rồi thả mình nhảy vào trong nước.
Những môn thể thao Kỷ Nhiên yêu thích không nhiều, bơi lội là một trong số đó, không vã mồ hôi, lúc hoạt động cũng không quá mệt.
Cậu bơi vài vòng rồi quay về, trông thấy Tần Mãn dựa trên bờ, mỉm cười nhìn cậu.
“Em bơi đẹp lắm”
“… Bớt nịnh hót đi”. Kỷ Nhiên chỉnh kính bơi. “Sao anh không bơi nữa? Đứng đấy ngắm cảnh à?”
“Vừa nãy xuống nước không biết sẽ thi đấu, không kịp khởi động”. Tần Mãn nói: “Tôi bị chuột rút, lát nữa bơi tiếp”
Kỷ Nhiên cứng họng. “Chuột rút còn xuống nước làm gì, muốn ch.ết đuối à?”
“Có em ở đây, không ch.ết đuối được”
Kỷ Nhiên chẳng muốn đôi co với anh, cậu nói: “Anh ngồi lên đi”
Tần Mãn chống người dậy, ngồi lên thành bờ, anh chưa kịp mở miệng thì Kỷ Nhiên cũng lên cùng.
Cậu hỏi: “Chân nào bị chuột rút?”
Tần Mãn nhướn mày. “Chân trái”
“Bắp chân à?”
“Ừ”
Kỷ Nhiên co chân, vỗ lên đùi mình. “Đặt lên đây”
Tần Mãn ngoan ngoãn đặt chân lên đùi cậu.
Kỷ Nhiên cúi người, nắn bóp bắp chân giúp anh.
Tần Mãn chống một tay lên chỗ dựa, đỡ cằm nhìn cậu, mỉm cười nói: “Em nắn hơi mạnh”
Kỷ Nhiên không ngẩng đầu. “Đau ch.ết anh là tốt nhất”
Miệng nói vậy nhưng lực tay lại nhẹ đi rất nhiều.
Từng chút, từng chút như đang vuốt ve trái tim Tần Mãn.
Lúc họ xuống nước, Trình Bằng đã nghỉ ngơi trên bờ.
Trình Bằng: “Khi nào hai người đi? Muộn thêm chút nữa, e rằng phòng xông hơi sẽ chật ních”
Kỷ Nhiên không thích chen chúc nhiều người trong phòng xông hơi, một đống đàn ông trần nửa thân trên ngồi cùng nhau, thị giác của cậu không kham nổi.
Cậu nói: “Bơi thêm hai vòng rồi về”
Rời khỏi bể bơi, mọi người cùng đi tắm, trên đường đến phòng xông hơi, Nhạc Văn Văn vừa dùng khăn tắm lau người, vừa cười tí tớn. “Ha ha ha ban nãy mấy bồ có nhìn thấy nét mặt của đám người kia không? Cứ xác nhận mãi xem tui có ngực không”
Kỷ Nhiên bơi mệt, lúc đi ngang qua máy bán hàng tự động, cậu tiện tay mua lon nước.
Vừa giải cơn khát thì người bên cạnh lên tiếng: “Cho tôi uống với”
Kỷ Nhiên đưa nước qua. “Sao ban nãy anh không tự mua?”
“Tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy”. Tần Mãn há miệng, uống cạn nửa lon nước thừa.
Kỷ Nhiên: “…”
Đến phòng xông hơi, mới ngồi chưa đầy vài phút, Nhạc Văn Văn đã bắt đầu kêu nóng.
“Nếu không phải vì muốn da dẻ đẹp hơn, còn lâu tui mới thèm đến chỗ này”. Cậu ta chợt nhớ ra điều gì, bèn nói: “Phải rồi, Tiểu Nhiên Nhiên à, bồ đoán xem tui vừa nhìn thấy ai trên tin mới”
Kỷ Nhiên đáp: “Không đoán”
Nhạc Văn Văn: “Tui nhìn thấy Hà Tùy Nhiên đó! Nghe đâu hắn ta vừa nhận một chương trình tạp kỹ, chỉ quay vài ngày mà tiền cát xê lên đến tám con số! Sao thế nhỉ, tiền ở thời đại này là giấy lộn à?”
Kỷ Nhiên nghĩ hồi lâu nhưng không nhớ ra nổi người có liên quan đến cái tên này.
“Hắn ta là tay đua xe hồi trước chung đội huấn luyện với bồ đó!”. Nhạc Văn Văn nhắc.
Kỷ Nhiên miễn cưỡng nhớ ra. “À, ra là hắn ta”
Tần Mãn lặng lẽ tham gia vào đề tài: “Sao thế? Có chuyện cũ gì à?”
Nhạc Văn Văn: “Có chứ. Tiểu Nhiên Nhiên, lúc đó mọi người đều coi hai người là kẻ địch. Ầy, thế mà cậu lại chẳng có chút ấn tượng nào với người ta à?!”
Kỷ Nhiên mỉa mai: “Hắn ta cũng xứng chắc”
Lời này nghe như đang coi thường kẻ khác, nhưng Hà Tùy Nhiên thật sự không xứng.
Nhạc Văn Văn giải thích với Tần Mãn: “Trước kia Hà Tùy Nhiên chơi đua xe với Kỷ Nhiên, lúc đó không chạy trên đường đua chính quy… Chỉ chơi cho vui, cũng có người tự ý mở đường đua. Trong số đó, tỉ lệ đặt cược thấp nhất chính là hai người bọn họ, bởi vì ngoài hắn ta, không có ai sánh được tốc độ với Tiểu Nhiên Nhiên”
Cậu nói tới đây thì bật cười. “Nhưng Hà Tùy Nhiên chưa từng thắng Tiểu Nhiên Nhiên, nói bọn họ là đối thủ… Cũng chỉ vì những người mở cuộc đua muốn tạo một chút cảm giác hồi hộp mà thôi. Nếu không, người khác không ghìm nổi Tiểu Nhiên Nhiên, chẳng hóa ra họ lỗ đến mất luôn quần xà lỏn hay sao”
“Tỉ lệ cược của Tiểu Nhiên Nhiên trong mỗi lần là 0.5, còn Hà Tùy Nhiên…”. Nhạc Văn Văn cười phì. “Thấp nhất cũng có 4 nhỉ?”
Trình Bằng cũng cười. “Nếu không phải lúc đó Kỷ Nhiên ngăn thì tôi cũng phát tài từ lâu rồi”
“Sau đó bị cảnh sát gô cổ giống như mấy đứa khác hả?”. Kỷ Nhiên lạnh lùng lên tiếng.
Tần Mãn mỉm cười, hỏi Nhạc Văn Văn: “Tiếp theo thì sao?”
“Hà Tùy Nhiên được một câu lạc bộ danh tiếng ở nước ngoài lôi kéo, hắn ta trở thành tay đua Trung Quốc duy nhất trong câu lạc bộ, coi như tuyển thủ có danh hiệu trẻ tuổi nhất trong nước hiện này. Cộng thêm ngoại hình tạm được nên thu hút khá nhiều fan hâm mộ, nhận quảng cáo đến mềm tay rồi”
Nhạc Văn Văn ra vẻ đáng tiếc. “Thật ra… Đầu tiên câu lạc bộ kia chọn Kỷ nhiên cơ, điều kiện đưa ra rất tốt! Hà Tùy Nhiên kém xa cậu ấy! Nhưng Tiểu Nhiên Nhiên không đi, nếu cậu ấy đi thì làm gì đến lượt Hà Tùy Nhiên? Điều quan trọng nhất là Tiểu Nhiên Nhiên đua nhanh hơn hắn ta, đẹp trai hơn hắn ta, dễ dàng hot trong nước… Không, cả trong và ngoài nước luôn!”
Kỷ Nhiên xông hơi đến mức không còn sức nói chuyện, miễn cưỡng lên tiếng: “Cậu có chém gió về tôi thế nào, tôi cũng không khen thưởng cậu đâu”
“Tui chém chỗ nào?!”. Nhạc Văn Văn nhìn về phía Trình Bằng. “Lời tui nói đều là sự thật, phải không Bằng Bằng?”
Trình Bằng gật gù.
Kỷ Nhiên đành nhắm mắt nghỉ ngơi, không đáp lại.
Tần Mãn nhìn cậu, nuốt nghi vấn sắp hỏi ra miệng xuống.
Nửa tiếng sau, Nhạc Văn Văn thật sự không chịu nổi, gào thét muốn ra ngoài.
Kỷ Nhiên đứng dậy, toàn thân vô cùng ẩm ướt, dấp dính.
Trên đường về phòng, Nhạc Văn Văn líu lo thông báo về kế hoạch ngày mai: “Khách sạn này có sân golf, mai tụi mình đi chơi nhé?”
“Nhạt nhẽo, không đi”. Kỷ Nhiên nói thẳng: “Ngày mai không được làm phiền tôi, có chuyện gì thì đi tìm Trình Bằng”
Nhạc Văn Văn: “Vậy bồ không ăn bữa sáng luôn à? Nghe nói buffet ở đây ngon lắm…”
“Kỷ Nhiên?”. Một tiếng nói bỗng vang lên từ phía sau.
Nhạc Văn Văn ngoảnh đầu lại nhìn, lập tức ngẩn người.
** mẹ, quả nhiên không thể bàn tán sau lưng người khác.
Người đàn ông đầu húi cua mặc đồ âu này chính là Hà Tùy Nhiên mà bọn họ vừa nhắc đến.
Kỷ Nhiên quay lại. “Ai đấy?”
Nhạc Văn Văn: “…”
Không nhớ tên thì thôi! Dù sao người ta cũng thi đấu với bồ nhiều lần như vậy, ngay cả mặt mũi của đối phương bồ cũng quên là sao?!
“Hà Tùy Nhiên”. Hà Tùy Nhiên không hề giận dữ, hắn có gương mặt rắn rỏi, thuộc kiểu đẹp trai lưu manh được các cô gái yêu thích nhất hiện nay, chỉ cần mỉm cười là phóng đãng vô biên, còn kèm theo khí chất của công tử bột.
Lúc này, khóe môi của hắn đang nhếch lên, tầm mắt ghim chặt lên người Kỷ Nhiên. “Kỷ Nhiên, là cậu thật rồi, đã lâu không gặp”
Tần Mãn nhíu mày, quan sát khuôn mặt bình tĩnh, hờ hững của Kỷ Nhiên.
“Ồ, là cậu”. Kỷ Nhiên hỏi: “Có chuyện à?”
Hà Tùy Nhiên bật cười thành tiếng, thầm nghĩ tính cách của chàng trai này vẫn hệt như xưa.
“Có chứ, đã lâu không thấy, khó khăn lắm bây giờ mới gặp, không cùng ăn khuya ôn chuyện à?”
Nhạc Văn Văn hỏi: “Sao đằng ấy lại ở đây?”
“Tôi vừa quay xong chương trình tạp kỹ, bây giờ mới về đến khách sạn”. Hà Tùy Nhiên tiếp tục mời mọc. “Kỷ Nhiên, tìm một nơi nói chuyện nhé?”
“Không đi, người tôi có mồ hôi, bốc mùi lắm”. Kỷ Nhiên lấy cớ từ chối.
Cậu không thích ôn chuyện, huống hồ năm đó cậu và Hà Tùy Nhiên không thân thiết, nếu cậu nhận ra Hà Tùy Nhiên trên đường, e rằng còn chẳng buồn chào hỏi.
Hà Tùy Nhiên cười. “Bốc mùi hơn tôi còn ngửi rồi mà”
Vừa dứt lời, hắn lập tức cảm nhận được ánh mắt cảnh cáo, hắn dò theo nhìn lại thì trông thấy nét cười lạnh nhạt trên gương mặt của người đàn ông kia, dường như điều ban nãy chỉ là ảo giác.
Thật ra hắn đã gặp Tần Mãn từ trước.
Tần Mãn là nhân vật đình đám thời trung học, ngay cả một kẻ ngoài trường như hắn cũng từng nghe qua, chỉ được ngắm nhìn từ xa. Tần Mãn có năng lực làm người ta liếc mắt một lần là không thể quên nổi.
Nhưng trong trí nhớ của hắn… Hình như Kỷ Nhiên rất ghét học sinh ưu tú, còn thường xuyên bàn bạc với Trình Bằng để chơi khăm anh ta.
Sao bây giờ bọn họ lại ở gần nhau như vậy?
Hắn tạm gác nghi ngờ sang một bên, nói hết câu: “Lúc tập thể dục ngày trước, chẳng phải chúng ta hay chạy bộ cùng nhau sao?”
“Quên rồi”. Sự kiên nhẫn của Kỷ Nhiên đã cạn sạch, cậu từ chối thẳng thừng.
“Trò chuyện một lúc sẽ nhớ”. Hà Tùy Nhiên tung ra con át chủ bài. “Mấy năm nay tôi được nghe rất nhiều về sự tích của các bậc tiền bối, đang muốn kể cho cậu đây. Tôi nhớ… Cậu thích Chester Kennnelly nhất phải không?”
“Đương nhiên, vẫn còn rất nhiều chuyện khác. Tôi ra nước ngoài không phải để ăn không ngồi rồi, cậu muốn biết gì thì cứ hỏi tôi”
Ánh mắt của Kỷ Nhiên thay đổi.
Hồi lâu sau, cậu lên tiếng: “Tôi phải về đi tắm”
“Hẹn nhau ở đâu? Tắm xong tôi đến tìm cậu”
“Trong nhà ăn của khách sạn nhé, đặt phòng riêng, bây giờ tôi đến đó trước, cậu xong việc thì qua”. Hà Tùy Nhiên đeo khẩu trang lên, nói bóng gió: “Tốt nhất là đi một mình, có người khác tôi không nói được, tôi đợi cậu”
Hà Tùy Nhiên vừa đi, Nhạc Văn Văn đã xù lông. “Câu cuối cùng của hắn có ý gì thế? Ai thèm nói chuyện với hắn chứ?”
“Có điều hắn cũng thật sự đẹp trai hơn nhiều, ban đầu tui cứ tưởng mấy bức ảnh kia đều là công lao của thợ chỉnh sửa. Nhưng hồi trước hắn có nhiệt tình như vậy không nhỉ? Tui gặp mấy lần, tui nhớ hắn hướng nội lắm cơ mà?”
Trình Bằng: “Ông không nhớ lầm đâu”
Kỷ Nhiên cũng hồi tưởng lại, ngày xưa Hà Tùy Nhiên cạo đầu trọc, gia cảnh không tốt, miệng kín như bưng, chỉ mê đua xe.
Dù hai người cùng ở trong đội huấn luyện nghiệp dư nhưng số lần nói chuyện với nhau cũng không nhiều, cộng thêm việc Kỷ Nhiên chưa từng coi hắn là đối thủ nên cũng chẳng nhớ gì đến người này.
Kỷ Nhiên về phòng, đi vào buồng tắm.
Tắm xong, vừa cửa mở, Tần Mãn đã dựa lên tường, đáng thương chớp mắt với cậu. “Tôi đi cùng em nhé…”
Kỷ Nhiên khước từ. “Tôi đi một mình”
Tần Mãn cau mày. “Tôi chỉ nghe thôi, không quấy rầy đâu”
“Không được”. Kỷ Nhiên mặc quần áo. “Tôi đi đây, anh mệt thì cứ ngủ trước, không cần chờ tôi”
Tần Mãn ngồi lên giường, nhìn cậu chằm chằm. “Tôi muốn chờ”
“Vậy nên em phải về sớm, đừng để tôi chờ quá muộn”
Kỷ Nhiên: “… Tùy anh”
Kỷ Nhiên không cho Tần Mãn đi, đương nhiên không phải vì câu nói kia của Hà Tùy Nhiên.
Trước kia cậu từng bị lừa ba vố vì chữ kí của Chester Kennelly, lần nào cũng bị Hà Tùy Nhiên bắt gặp, bây giờ cậu cũng muốn quay về bổ đầu mình xem rốt cuộc bên trong chứa thứ gì.
Cậu không muốn Tần Mãn biết chuyện xa xưa làm nổi bật chỉ số thông minh này. Hơn nữa, bọn họ nói về đua xe, Tần Mãn không hiểu, đi theo chỉ thấy chán.
Đến trước cửa phòng, cậu quay lại hỏi: “Anh có đói không? Có cần tôi mang đồ ăn khuya về không?”
“Không cần”. Tần Mãn nói: “Em nhớ quay về là được”
“…”
Cậu chỉ đến nói chuyện, nghe giọng điệu này sao mà giống đi yêu đương vụng trộm thế nhỉ?!
Không đúng, không đúng.
Kỷ Nhiên nhanh chóng sửa lại, cậu và Tần Mãn chỉ có quan hệ hợp đồng, cho dù cậu thật sự tìm mối khác thì không thể coi là yêu đương vụng trộm được!
Cửa vừa khép lại, ý cười đáng thương trên khóe môi Tần Mãn biến mất sạch sẽ.
Anh xuống giường, cầm lấy tay vịn rồi ngồi xuống ghế, sau khi mở máy tính thì lập tức tìm kiếm “Hà Tùy Nhiên”.
Một đống website hiện lên.
[Hoàng tử đua xe về nước! Spoil ảnh HQ trên sân bay của Hà Tùy Nhiên!]
[Hà Tùy Nhiên tham gia chương trình tạp kỹ hấp dẫn “Thử thách điên cuồng”, ảnh người qua đường chụp lén cũng đẹp trai bùng nổ, làm vô số cư dân mạng thét gào!]
[Hà Tùy Nhiên lên bìa tạp chí GQ! Chàng trai nam tính lộ nửa người tràn ngập hormone!]
Tần Mãn bật cười thành tiếng.
Hoàng tử? Đẹp trai bùng nổ? Tràn ngập hormone?
Đúng là đám truyền thông có thể viết ra mọi thứ vì tiền.
Anh tiện tay bấm vào một tin tức nước ngoài cách đây hai năm, nhanh chóng nhìn lướt xuống dưới, lập tức bị một vấn đề nào đó hấp dẫn tầm mắt.
[Biên tập: Xin hỏi trên con đường đua xe chuyên nghiệp, cậu có đặc biệt muốn cảm ơn người hoặc việc nào không?]
[Hà Tùy Nhiên: À, vấn đề này… Đương nhiên là có (cười)]
[Biên tập: Có tiện tiết lộ không? Đó là huấn luyện viên, đồng đội hay câu lạc bộ?]
[Hà Tùy Nhiên: Tất nhiên tôi vô cùng cảm ơn huấn luyện viên và đồng đội của mình, có điều người tôi biết ơn nhất chính là chàng trai tôi từng gặp thời trung học…]
Vừa đọc đến đây thì di động reo lên.
Tần Mãn nhận cuộc gọi, lạnh lùng nói: “Ai”
“Là tôi, Cố Triết đây”. Cố Triết nói rất gấp, sợ Tần Mãn cúp máy. “Tần Mãn, tôi, tôi biết việc này là do anh làm. À không, tôi không có ý trách anh đâu, anh nhất định đừng hiểu lầm nhé… Tôi nói thẳng, dùng điều kiện nào anh mới bằng lòng thả tôi? Tôi chắc chắn sẽ bảo bố tôi đồng ý anh, anh bắt tôi xin lỗi, chịu tội… Hay là quỳ xuống với Kỷ Nhiên cũng được! Chỉ cần anh bằng lòng thả tôi…”
Cố Triết rưng rưng chực khóc.
Trong này là nơi cho người ở ư? Ăn không ngon ngủ không yên thì thôi, ngày nào cũng phải lao động! Còn có người bắt nạt gã! Hơn nửa phần việc trong cái phòng này đều do gã làm!
Cứ tiếp tục như vậy, đừng nói đi ra ngoài, cai ngục còn không cho gã hút thuốc! Gã sắp bị nghẹn ch.ết rồi!
Tần Mãn muốn giày vò gã, xuống tay vô cùng dứt khoát, bố gã điều tr.a rất lâu cuối cùng cũng phát hiện ra, vậy nên gã mới gọi cuộc điện thoại này.
Tần Mãn cười, nói: “Quỳ xuống?”
“Đúng đúng đúng! Tôi có thể quỳ, có thể quỳ!”. Cố Triết luôn mồm lặp lại.
Gã không hề hay biết mình đang đâm đầu vào nòng súng.
Đêm hôm khuya khoắt còn sử dụng điện thoại, xem ra cai ngục trong đó chưa quản lý chặt.
“Đầu gối của mày dát vàng à? Nhận một quỳ của mày có thể phát tài hay sống lâu trăm tuổi?”
Tần Mãn lạnh lùng nói: “Yên tâm ở trong đó, đừng mơ tưởng đến việc trở mình. Ở chỗ tao vẫn còn rất nhiều bằng chứng chưa nộp lên, đủ cho mày nằm trong đó mấy năm. Cầu xin tao, chẳng bằng đi nịnh nọt bạn cùng phòng của mày”
Cố Triệt sợ vỡ mật, thốt lên chẳng hề suy nghĩ: “Tao, tao con mẹ nó chỉ bỏ thuốc thôi mà! Tao có thành công đâu, sao mày cứ nhất định phải chơi tao?! Mày có thù với bố tao thì mày tìm ổng! Bắt nạt tao sao được coi là anh hùng hảo hán”
“Không dám nhận anh hùng hảo hán”. Tần Mãn nói: “Yên tâm, tao là người ân oán rõ ràng, không thiên vị ai. Chẳng bao lâu nữa, hai bố con mày sẽ được đoàn tụ trong tù”
Dứt lời, Tần Mãn cúp điện thoại.
Mặt anh lạnh tanh, tiếp tục lướt web.