Chương 78: Nếu chuyện này xảy ra với ông và Tần Mãn, ông không vấp ngã ư
TV trong nhà hàng ăn uống đều chỉ có tác dụng trang trí, hôm nay lại hấp dẫn lạ lùng, có không ít khách khứa ngẩng đầu lên xem.
Phần bít tết trước mặt Kỷ Duy vẫn còn nguyên, tầm mắt của hắn dán chặt vào TV.
“Họ đang ở bên nhau”. Một lúc lâu sau, hắn mới thốt lên.
Hứa Lân không phản ứng, chỉ đặt phần bít tết đã cắt xong xuống trước mặt hắn, mang phần của mình đi.
“Tôi tận mắt nhìn thấy…”
“Tôi biết”. Hứa Lân bình tĩnh đáp.
“Tôi điều tr.a rồi”. Kỷ Duy uống một ngụm nước. “Hai người đó không hề yêu đương mà là quan hệ bao nuôi”
“Cũng chưa chắc’. Hứa Lân cầm khăn lên lau tay. “Ăn đi, ăn xong thì quay về”
Kỷ Duy sững lại. “Về đâu?”
“Còn về đâu nữa?”. Hứa Lân mỉm cười. “Đương nhiên là về nhà cậu”
“Tôi nói rồi, chưa điều tr.a rõ ràng chuyện kia, tôi sẽ không quay về”. Kỷ Duy nuốt một miếng thịt bò.
“Nhưng đó là chuyện của nhà các cậu”. Giọng điệu của Hứa Lân vẫn bình tĩnh như thường. “Chẳng hề liên quan đến vị hôn thê của cậu, đó là một cô gái rất tốt, không nên bị liên lụy vì ân oán trong gia đình các cậu. Cậu đào hôn thì cô ấy phải làm sao?”
Kỷ Duy đáp: “Tôi cũng không thích cô ấy, trước kia tôi nghe lời bố nên mới đồng ý”
Hiện giờ, sau khi phát hiện người mình luôn kính trọng và ngưỡng mộ rất có khả năng không hề giống hình tượng trong suy nghĩ của mình, sao có thể khiến hắn làm theo lời đối phương nói?
“Kỷ Duy”. Hứa Lân buông dao nĩa xuống, ngẩng đầu nhìn hắn. “Cậu là một con người chứ không phải rối gỗ”
“Những việc cậu làm trước kia, không ai ép cậu, đều do chính bản thân cậu thực hiện”
Kỷ Duy đáp: “Tôi biết, tôi sẽ bồi thường cho cô ấy”
Hứa Lân không còn lời nào để nói, y cầm khăn ăn lên lau miệng, gật đầu nói: “Vậy thì cậu cứ ăn từ từ, tôi về trước”
Kỷ Duy lập tức ngẩng lên. “Anh đi đâu?”
“Đương nhiên là về nhà”
Kỷ Duy hỏi: “Vậy còn tôi?”
“Về khách sạn, hoặc về nhà… Đó là tự do của cậu”. Hứa Lân đứng dậy, chào tạm biệt hắn: “Nếu sau này không có chuyện cần thiết, tôi cảm thấy chúng ta không cần liên hệ nữa”
Kỷ Duy nhìn bóng lưng của Hứa Lân, trong lòng nặng trĩu, không rõ là cảm giác gì.
Khoảng thời gian qua, dường như hắn vẫn luôn nhìn tấm lưng của người này.
Tuyệt tình, không ngoảnh đầu lại.
Trước kia, Hứa Lân đối xử với hắn vô cùng dịu dàng, chưa từng bày ra vẻ mặt lạnh lùng với hắn.
Hắn dằn nỗi lưu luyến trong lòng xuống, tiện tay vứt dao nĩa sang một bên làm chúng phát ra tiếng kêu leng keng.
Đám người xung quanh đều nhìn Kỷ Duy nhưng hắn chẳng hề để ý, chỉ cầm di động lên gọi điện.
Rất lâu sau đầu bên kia mới nhận máy.
“Cái gì?”. Có thể thấy đối phương rất mất kiên nhẫn.
“Kỷ Nhiên, chúng ta gặp nhau đi”. Kỷ Duy nói: “Tao có chuyện quan trọng muốn nói với mày”
Kỷ Nhiên chẳng hề suy nghĩ: “Không gặp, không có thời gian để ý đến anh. Đừng gọi điện cho tôi nữa, chúng ta không thân quen”
Kỷ Nhiên nói xong bèn cúp thẳng, vứt di động sang một bên, tiếp tục dán mắt vào ipad trước gối.
Di động lăn lốc trên chăn đệm theo lực tác động của cậu, lúc sắp rơi xuống đất, có một bàn tay vững vàng đỡ lấy, sau đó đặt nó lên tủ đầu giường.
Tần Mãn dựa lại gần cậu. “Em vẫn xem à?”
Kỷ Nhiên ôm gối, đanh mặt nhìn màn hình.
Vừa nãy cậu đã xem một lần, bây giờ xem lần hai, cố ý mở mưa đạn lên.
Trước đó mưa đạn gần như che kín màn hình, cậu hết cách, đành phải xem bản không có mưa đạn trước.
Cậu hồi tưởng lại ban đầu, dù chương trình tạp kĩ quay bọn họ cũng không sao, lúc đó Tần Mãn chưa tỏ tình với cậu, tương tác giữa họ có lẽ cũng khá bình thường, không rõ rốt cuộc điểm hot nằm ở đâu?
Mãi cho tới khi cậu nhận ra nghề nghiệp kì diệu nhất hiện nay trong xã hội – Biên tập viên.
Lúc Hà Tùy Nhiên đến tìm họ chơi vật tay, quay phim quay đặc tả Tần Mãn, khi ấy Tần Mãn đang nhìn cậu, ở giữa còn photoshop bốn chữ lớn: Chẳng thể rời mắt.
Sau đó đến đoạn đối thoại “Anh được không thế”, “Sao tôi lại không được”, biên tập viên còn đính kèm hiệu ứng âm thanh “Wow”.
Tiếp theo là lúc Tần Mãn chơi vật tay.
Biên tập viên vẽ một mũi tên trên mặt Kỷ Nhiên, bên trên viết “Lo lắng, âm thầm cổ vũ”.
Cuối cùng, Tần Mãn thắng cuộc, cảnh Tần Mãn dùng đôi mắt mong chờ vòi quà với cậu cũng bị ống kính của đối phương tóm gọn.
Phần lên hình của họ cộng vào chưa đầy mười phút.
Thế nhưng trong mười phút này, số lượng mưa đạn lại đạt đến đỉnh điểm trong cả chương trình.
[Điểm du lịch nhà nông thần tiên gì thế này? Vị khách nào cũng đẹp trai như vậy ư?]
[Á á á hai anh ấy mặc đồ đôi kìa]
[Hai người ngồi bên phải cũng đẹp trai phết. Tôi không rõ ai là minh tinh, ai là người thường nữa… Tôi đồ rằng đây là người do tổ tiết mục sắp xếp, có lẽ sắp ra mắt rồi!]
[** mẹ… Tôi biết bọn họ… Đề nghị mọi người nhập cổ phần ( ) cẩn thận nhé]
[Anh áo trắng và anh áo đen đẹp đôi thế, hu hu, mắt anh áo trắng tràn ngập dịu dàng, tuyệt đối có điều mập mờ!]
[… Sao mấy người không nói ánh mắt Hà Tùy Nhiên nhìn anh áo trắng cũng rất dịu dàng? Mà Hà Tùy Nhiên lớn lên ở nước ngoài, thích đàn ông cũng chẳng kì lạ. Mấy người chèo áo trắng x áo đen, thà chèo áo trắng x Hà Tùy Nhiên còn hơn!]
[Tôi nhất định phải nói một câu, biên tập viên hiểu ghê! Anh áo đen làm nũng đáng yêu quá]
Đồ đôi cái con mẹ nó.
Chẳng qua bọn họ đều mặc áo phông mà thôi.
Nhìn thấy màn ảnh của mình và Tần Mãn lại phủ đầy bong bóng màu hồng, trong lòng cậu đã đập biên tập viên kẹp lép thành tờ giấy.
Đây có tính là xâm phạm quyền lợi không? Tiết mục nhảm nhí này không thèm báo trước mà đã tự tiện đưa họ lên TV rồi?
Cậu cầm di động, đang định gửi tin nhắn cho Nhạc Văn Văn thì thấy người bên cạnh bỗng vươn tay ra.
Sau đó anh bấm like một bình luận nào đó trên mưa đạn.
[Đứng chèo sai thuyền nhé, đen x trắng vẫn là tốt, Hà Tùy Nhiên chẳng có cảm giác couple với ai hết]
Kỷ Nhiên đập lên tay anh một cái. “Anh có hiểu đó là gì không mà like…”
“Hiểu chứ”. Tần Mãn đáp: “Nói chúng ta đẹp đôi”
“Ai đẹp đôi với anh, đừng có dát vàng lên mặt mình”. Tai Kỷ Nhiên nóng bừng. “Là anh trèo cao!”
Kỷ Nhiên gọi điện cho Nhạc Văn Văn, đối phương không bắt máy, có lẽ lại lượn lờ ở quán bar nào đó rồi.
Cậu đành bỏ qua, định ngày mai liên lạc lại.
Tần Mãn lấy di động của mình ra, tải video từ app xuống, vừa ngước mắt thì trông thấy một câu lướt qua mưa đạn.
[Mấy đứa nhận chồng nghiêm túc hả? Người mặc áo trắng trên màn hình chính là con trai của Triệu Thanh Đồng bị bóc phốt hồi trước đấy]
Kỷ Nhiên khóa màn hình di động, ngẩng đầu lên chuẩn bị tiếp tục mắng chửi biên tập viên thì ipad đột nhiên bị người nào đó dùng tay đẩy một cái, rơi úp xuống giường, không nhìn thấy màn hình nữa.
Tần Mãn hỏi: “Đừng xem, em thay thuốc cho anh nhé?”
Kỷ Nhiên không băn khoăn vì sao ipad lại rơi xuống giường, cậu không có hứng thú với chương trình tạp kĩ. Trong mắt cậu, minh tinh chẳng có gì đặc biệt, cậu không muốn lãng phí thời gian để xem người trưởng thành chơi game.
Bốn giờ sáng, Kỷ Nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Lúc đó cậu vẫn còn mơ màng, quên phải nổi nóng. “A lô?”
“Bây giờ ông rảnh không?”. Số điện thoại lạ, nhưng giọng nói lại là của Trình Bằng.
Trình Bằng luôn làm việc đúng mực, nếu không có chuyện gấp thì sẽ không gọi điện cho cậu vào lúc nửa đêm.
“Có”. Kỷ Nhiên ngồi dậy, dụi mắt rồi hỏi: “Sao thế?”
“Đến đón tôi”. Âm thanh của Trình Bằng đượm vẻ mệt mỏi. “Tiện thể ăn khuya với tôi luôn”
Kỷ Nhiên cảm thấy không ổn, bèn hỏi: “Ông ở đâu?”
“Cục cảnh sát”
Cúp máy, Kỷ Nhiên trở mình xuống giường chẳng hề do dự, bỗng có một cánh tay dài từ đằng sau ôm ghì lấy cậu, giọng nói ngái ngủ của người đàn ông kia vang lên. “Em đi đâu?”
“Đi đón Trình Bằng, cậu ta xảy ra chuyện rồi”. Kỷ Nhiên gạt tay anh, đứng dậy mặc quần.
“Anh đi cùng em”
“Không được”. Kỷ Nhiên ngừng lại một lát. “Chuyện này không hay ho, có lẽ Trình Bằng không muốn quá nhiều người biết, anh ở nhà chờ tôi”
“Tôi mua đồ ăn sáng về cho anh nhé”
Tần Mãn nheo mắt nhìn cậu rồi dặn dò: “Em lái xe cẩn thận”
–
Trình Bằng bị tạm giam 72 tiếng, nguyên nhân là tình nghi giam giữ người trái phép.
Kẻ tố cáo hắn chính là họ hàng của Trần An.
Đêm đó, sau khi bọn họ rời khỏi pub, chưa đến ba giờ, cảnh sát đã ập đến bắt người.
Kỷ Nhiên đen mặt nộp tiền thủ tục, Trình Bằng đi ra từ bên trong, quần áo, đầu tóc rất lôi thôi. Cậu quen Trình Bằng lâu như vậy, đây là lần đầu tiên trông thấy dáng vẻ nhếch nhác này của hắn.
Cậu lập tức nổi giận. “Thằng chó ấy đâu rồi?”
Cảnh sát nghe vậy bèn biến sắc. “Làm gì thế? Định gây sự với người khác trong cục cảnh sát à?”
“Không sao”. Trình Bằng nói: “Chúng ta ra ngoài nói… Ông lái xe không?”
Hai người lên xe, im lặng hồi lâu.
Kỷ Nhiên hoàn toàn tỉnh táo, cậu không giỏi an ủi, rất lâu không tìm được lời để nói.
Trình Bằng hỏi: “Có thuốc lá không?”
“Có… Không có”. Nhớ ra mình đã tặng hết thuốc cho ông Hình, Kỷ Nhiên xoa ấn đường. “Thuốc là điện tử được không?”
Trình Bằng cười. “Thôi”
Kỷ Nhiên đỗ xe bên đường, xuống mua bao thuốc cho Trình Bằng. Lúc này đã gần năm giờ, đừng nói là ăn khuya, hàng ăn sáng cũng sắp mở cửa. Hai người không có chỗ để đi, bèn ngồi trong xe.
Kỷ Nhiên hỏi: “Vì sao lại giam ông 72 tiếng? Rốt cuộc Trần An muốn làm gì?”
Trông thằng cà lăm kia ngoan ngoãn, không ngờ lại to gan như vậy.
“Là công ty tranh giành mảnh đất đó với tôi, trước kia từng trở mặt vì một dự án. Bọn chúng đã chuẩn bị sẵn từ lâu, tôi không kịp trở tay, bỏ lỡ hội đấu giá”. Trình Bằng nhả ra một ngụm khói. “Bỏ đi, ba ngày thôi, tôi ở bên trong cũng không xảy ra chuyện gì”
Kỷ Nhiên nhìn dáng vẻ mất hồn vía của hắn, cậu thầm biết hắn không buồn bã vì việc bị tạm giam, thậm chí cũng chẳng phải vì mảnh đất kia.
Hai người quen biết lâu năm, đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến Trình Bằng để ý tình nhân nhỏ đến thế.
“Từ lâu tôi đã cảm thấy cậu ta không ổn”. Trình Bằng bỗng lên tiếng. “Tuần trước, tôi bắt gặp cậu ta gọi điện thoại với người khác, nói chuyện rất kì lạ. Nhưng tôi chỉ cho rằng dạo gần đây chúng tôi đang cãi vã, nên không để ý nhiều lắm… Xem ra mấy năm này tôi sống quá nhàn hạ, chưa từng nghĩ đến những việc khốn nạn này”
Kỷ Nhiên mím môi, hồi lâu mới đáp: “Nếu không nỡ thì tôi xử lí nó giúp ông”
“Đừng”. Trình Bằng nói: “Chuyện của tôi, không làm bẩn tay ông, tôi sẽ giải quyết”
Đêm đó, Trần An đỏ mặt đi đến trước mặt hắn, thỏ thẻ nói muốn chơi trò kích thích.
Từ trước đến giờ, khi ở trên giường Trần An luôn nằm dưới, đây là lần đầu chủ động như vậy, Trình Bằng không nghĩ nhiều, nhận lấy dây thừng rồi trói cậu ta lại.
Mấy ngày nay Trần An nói mình không khỏe, không đến trường, chỉ ở lì trong nhà.
Sau đó, cảnh sát ập đến, hắn bị đánh rồi còng tay lại.
Trình Bằng chưa từng nhục nhã như vậy, hắn giận đến mức bật cười.
Hắn vẫn còn nhớ trước khi đi, Trần An ngồi trên giường khóc lóc như thể chính cậu ta mới là người bị bắt.
Kỷ Nhiên hừ một tiếng, cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn. “Được rồi, bị lừa sẽ khôn lên, dùng tiền sao có thể mua được tình cảm chân thật?”
Trình Bằng bật cười. “Ông nói thế không thấy rát mặt à? Nếu chuyện này xảy ra với ông và Tần Mãn, ông không vấp ngã ư?”
“Có chứ”. Kỷ Nhiên trả lời chẳng hề do dự.
Hồi lâu sau, cậu rút thuốc lá điện tử ra, chơi đùa nó trong lòng bàn tay mình nhưng không hút. “Nhưng tôi sẽ không thẫn thờ như ông, đau đến ch.ết đi sống lại, đúng là mất mặt”
Trình Bằng liếc sang, nhìn cậu chằm chằm rồi cười thành tiếng. “Vậy thì quả thực tôi không bằng ông”
Kỷ Nhiên cười với hắn, ung dung nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt chẳng hề có một chút cảm xúc.
So với Trình Bằng, cậu đã chuẩn bị xong từ lâu.
Nếu một ngày nào đó Tần Mãn thật sự lừa dối, cậu vẫn có thể phủi quần áo, nhanh nhẹn dứt khoát bò ra khỏi cái hố kia.