Chương 33
Trên đường trở về, Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu cãi nhau ỏm tỏi. Cô trách Lục Cảnh Diệu không nên vô trách nhiệm mà để Hi Duệ cho Lục Nguyên Đông đưa về như thế.
Sau đó Lục Cảnh Diệu lập tức châm biếm: “Anh vẫn còn có trách nhiệm hơn em đấy. So với việc em không quan tâm đến Hi Duệ bảy năm, anh chỉ lơ là mấy tiếng thì có là gì?”
Tần Dư Kiều tức giận đến phát run: “Đó là do em mất trí nhớ, em… không nhớ nổi.”
“Đúng, em không nhớ nổi, em mất trí nhớ, về tình có thể tha thứ…” Lục Cảnh Diệu lành lạnh nói: “Nhớ rõ mối tình đầu, nhớ rõ nụ hôn đầu, vậy mà lại quên con trai và chồng mình, xem ra đầu óc cũng em rất biết lựa chọn, cũng biết quên gì để có thể trốn tránh trách nhiệm làm mẹ.”
Trốn tránh trách nhiệm, cái tội này lớn quá. Tần Dư Kiều quay đầu nhìn ra ngoài cửa, cố gắng dằn lửa giận trong lòng.
Trong xe lại im lặng, một lúc sau Lục Cảnh Diệu nhẹ nhàng lên tiếng: “Em không phản đối à?”
“Chồng? Tôi kết hôn với anh lúc nào nhỉ, anh đang chỉ trích tôi vứt chồng bỏ con à?” Tần Dư Kiều quay đầu cười lạnh nói.
“Đã sinh con cho anh rồi, vậy mà không coi anh là chồng sao?” Giọng điệu của Lục Cảnh Diệu rất thản nhiên, nhếch miệng cười, “Sao anh nỡ chỉ trích em chứ? Nếu như em lại mất trí nhớ, anh và Hi Duệ phải làm sao bây giờ… Thật ra anh còn dễ nói, lấy ai làm vợ mà chẳng được, nhưng Hi Duệ thì khác, mẹ ruột chỉ có một. Sau này nếu anh kết hôn, nó không thể tham gia tiệc cưới được. Về sau chắc chắn Hi Duệ sẽ trở thành đứa trẻ bị mẹ kế cắt xén của ăn của mặc.”
Tần Dư Kiều thật sự hết nói nổi, đưa tay xoa trán, sau đó lại bật cười, bởi vì giọng điệu của Lục Cảnh Diệu rất nực cười. Cô nhìn Lục Cảnh Diệu rồi nói: “Lục Cảnh Diệu, có đôi lúc em thấy anh là người chiếm được món hời mà còn khoe mẽ.”
“Chiếm được món hời mà còn khoe mẽ? Rõ ràng người chiếm được món hời là em đấy.” Lục Cảnh Diệu nghe Tần Dư Kiều nói vậy cũng không giận mà còn cười, vui vẻ nhếch khóe miệng, nghiêng người sang: “Coi như anh chiếm được món hời, nhưng em nói xem món hời đó là gì. Một tiếng trước là ai van xin anh nhanh lên chút hả?”
Cũng chỉ có Lục Cảnh Diệu mới có thể nói những lời khiến cô vừa tức vừa buồn cười, Tần Dư Kiều không thèm để ý đến anh nữa. Cho đến khi xe dừng dưới chung cư Nhã Lâm, cô muốn xuống xe, Lục Cảnh Diệu đột nhiên nhấn nút khóa toàn bộ cửa xe và cửa kính lại.
Tần Dư Kiều há mồm, hiểu rõ ý đồ của Lục Cảnh Diệu, không nhịn được khẽ quát lên, “Lục Cảnh Diệu, anh có chịu yên không hả?”
Lục Cảnh Diệu hoàn toàn không để ý tới Tần Dư Kiều, chỉnh ghế ngồi lái phụ của Tần Dư Kiều ra sau, Tần Dư Kiều muốn dậy, Lục Cảnh Diệu đã đè lên cô…
Trên xe có một chiếc gối ôm, bình thường Hi Duệ hay ôm đi ngủ, lúc tiến vào, Lục Cảnh Diệu dùng nó đệm dưới Tần Dư Kiều luôn.
Tần Dư Kiều cảm thấy Lục Cảnh Diệu có thói quen ȶìиɦ ɖu͙ƈ thật đáng sợ, lúc muốn nhất định phải làm. Thế mà Lục Cảnh Diệu còn cố cãi: “Kiều Kiều, em không biết những tật xấu của anh đều do em gây ra hay sao?”
“Em không biết đâu, trước kia em có yêu cầu nghiêm khắc lắm, nhất định phải cương cứng bất cứ lúc nào, cho em sử dụng mọi lúc mọi nơi…”
“Im miệng.” Tần Dư Kiều không nghe nổi nữa, nhưng càng là những lời phụ nữ không lọt tai lại càng như xuân dược, đều khiến cơ thể khô cằn của nam nữ bùng cháy như củi khô.
Mà mùa đông là mùa thích hợp để làʍ ȶìиɦ, tựa như tóc mùa đông dễ tĩnh điện, cơ thể mùa đông cũng rất dễ phát điện.
Một giờ trước, Lục Cảnh Diệu xem như kết thúc trong vội vã, hơn nữa bởi vì địa điểm có hạn nên cô và Lục Cảnh Diệu không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì trong không gian chật hẹp đó. Hai người chỉ có thể thở gấp, toát mồ hôi vì hưng phấn, tim đập nhanh hơn và không kiềm nổi sự run rẩy của cơ thể.
Bây giờ mặc dù đang ở trong xe nhưng dù sao cũng là không gian cá nhân, cho nên khi Lục Cảnh Diệu ghé vào người cô nói: “Kiều Kiều, kêu lên đi, xe này cách âm rất tốt đấy.” Tần Dư Kiều thật sự không thể tiếp tục đè nén và che giấu xúc cảm của mình được nữa.
Trái ngược với lúc làʍ ȶìиɦ kìm nén lại kích thích một tiếng trước, lần làʍ ȶìиɦ này có thể buông thả tất cả khát vọng trong thân thể, cho dù là cô hay là Lục Cảnh Diệu, đều thuận theo dục vọng nguyên thủy nhất mà ôm chặt lấy đối phương.
“Kiều Kiều, em cứ lên tinh thần đi, anh mong cuối năm nay có thể công khai mối quan hệ của chúng ta.”
Chỉ còn một tháng nữa là tới cuối năm, Tần Dư Kiều lắc đầu: “Không được, nhanh quá.”
“Nhanh quá?" Lục Cảnh Diệu thả chậm tốc độ, chỉ chà xát bên ngoài, không chịu tiến vào.
Sau đó Tần Dư Kiều khó chịu đến sắp khóc: “Sao anh lại xấu xa đến vậy…”
Lục Cảnh Diệu thật sự không nỡ nhìn Tần Dư Kiều khóc, bắt đầu di chuyển eo mình, cuối cùng hai người lên đỉnh gần như cùng một lúc. Sau khi làm vệ sinh sạch sẽ, Lục Cảnh Diệu còn định đưa Tần Dư Kiều lên tầng, Tần Dư Kiều từ chối: “Chắc Hi Duệ về đến nhà rồi.”
Lục Cảnh Diệu gật đầu, lúc Tần Dư Kiều xuống xe, cô còn bị kéo lại ôm hôn. Thật ra thái độ nhận sai của Hi Duệ được di truyền từ Lục Cảnh Diệu.
“Kiều Kiều, em giận anh à?”
Tần Dư Kiều lắc đầu: “Không.” Lúc đang định mở cửa xuống xe, lại bị Lục Cảnh Diệu giữ chặt, sau đó anh tiếp tục kiểm điểm: “Kiều Kiều, anh cũng hiểu anh hơi nóng vội, nhưng anh đã ba mươi tư tuổi rồi. Em còn trẻ, chỉ có hai mươi sáu, chẳng qua chỉ mất trí nhớ phủi mông chạy lấy người mà thôi…”
“Lục Cảnh Diệu, anh có thể đừng làm bộ như thế nữa không?” Tần Dư Kiều đẩy Lục Cảnh Diệu: “Em không nói muốn đi, em chỉ…”
“Chỉ muốn quỵt nợ có phải không…”
“Lục Cảnh Diệu, nếu anh không buông tay, em sẽ giận thật đấy.” Tần Dư Kiều hơi cao giọng.
Sau đó Lục Cảnh Diệu liền buông tay ra, yên lặng nhìn cô rồi vén tóc ra sau tai cho cô: “Không ôm em nữa, em lên đi, chúc ngủ ngon.”
Tần Dư Kiều thật sự dở khóc dở cười: “Chúc ngủ ngon.”
***
Đàn ông rất nhạy cảm với một số việc, có lẽ có liên quan đến việc nhận các loại các kiểu giáo dục từ khi còn là thằng nhóc cho đến lúc trưởng thành làm đàn ông, cho nên trong một số việc, càng dễ dàng tưởng tượng và mơ mộng hơn.
Từ lúc xe dừng lại trong bụi cây dưới nhà cho đến khi Tần Dư Kiều xuống xe, Lục Nguyên Đông nhìn thời gian hiển thị trên di động, tổng cộng bốn mươi lăm phút.
Trong bốn lăm phút này, anh nghĩ đến rất nhiều khả năng.
Nhưng theo từng giây từng phút trôi qua, toàn bộ khả năng kia cứ giảm dần, cuối cùng chỉ còn một khả năng mà đáy lòng anh không muốn thừa nhận nhất.
Về phần cảm nhận của anh, vốn là giận sôi gan, sau đó thì sao, ngọn lửa trong lòng nguôi dần, ngay cả trái tim đang đập trong lồng ngực cũng lạnh dần đi.
Giang Hoa nói anh may mắn.
Nhưng may mắn chỗ nào chứ, ông trời trêu đùa anh biết bao nhiêu lần.
***
Lúc Tần Dư Kiều tắm rửa, chuông cửa lại vang lên không ngừng. Cô vốn tưởng là Lục Cảnh Diệu nên cố tình cọ rửa thật chậm mới đi ra mở cửa, kết quả bên ngoài lại là Lục Nguyên Đông.
Tần Dư Kiều hơi khó xử, đứng ở cửa không muốn mời Lục Nguyên Đông đi vào, cười gượng: “Nguyên Đông, có chuyện gì sao?” Tần Dư Kiều cảm thấy khi nói chuyện với Lục Nguyên Đông, giọng điệu của mình càng lúc càng có khuôn cách trưởng bối. Ngẫm lại trước kia cô còn coi anh như đối tượng xem mắt mà cô có thiện cảm.
Lục Nguyên Đông đứng bên ngoài liếc nhìn gian phòng của cô, hờ hững nói: “Không phải em ốm sao? Anh tới đây xem thế nào.”
Thật ra Lục Nguyên Đông nói những lời này, Tần Dư Kiều đã hiểu rõ. Sao anh biết địa chỉ của cô được chứ?
Nếu như cô đoán không nhầm, Lục Nguyên Đông theo dõi xe của Lục Cảnh Diệu, cộng thêm giọng điệu của anh, tuy lạnh nhạt nhưng cô vẫn nhận ra vẻ trào phúng.
“Vậy ư? Phiền anh quá, nhưng em đã khỏe hơn nhiều, cảm ơn đã quan tâm.” Tần Dư Kiều ngẩng đầu nhìn Lục Nguyên Đông, “Có điều đã muộn rồi, em không thể mời anh vào uống trà. Tạm biệt.”
Lục Nguyên Đông đưa tay chống cánh cửa, “Kiều Kiều, đừng vội đuổi người, anh còn chưa nói xong đâu.”
Lúc Lục Nguyên Đông nói, tuy anh mang nụ cười trên mặt nhưng Tần Dư Kiều lại cảm thấy sự đâm chọc mà anh che giấu trong nụ cười đó thì không khỏi cũng tức giận. Nhưng cô không phá vỡ mối quan hệ, mỉm cười nói: “Anh muốn nói gì, nói đi.”
Lục Nguyên Đông: “Không mời anh vào ngồi một lát sao?”
Tần Dư Kiều nói với vẻ áy náy: “Xin lỗi, nhà hơi bừa bộn.”
Lục Nguyên Đông không miễn cưỡng, tay anh vẫn chống trên cửa, cứ như phòng bị cô sẽ đóng cửa bất cứ lúc nào. Bàn tay chống trên cánh cửa của anh trắng nõn mà sạch sẽ, phía trên còn phảng phất mùi khói.
“Kiều Kiều, xin lỗi, anh không nhận ra em chính là cô gái năm đó.”
“Người nói xin lỗi phải là em mới đúng, làm anh bị Giang Hoa đánh cho một trận.”
“Dư Kiều, anh nghĩ em nên hiểu vì sao anh xin lỗi chứ?” Lục Nguyên Đông nhìn thẳng vào cô, nói.
“Vậy không có việc gì, không phải em cũng không nhận ra anh à?” Tần Dư Kiều cố gắng nói ngắn gọn, “Nguyên Đông, em thật sự muốn nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói.”
“Kiều Kiều…” Lục Nguyên Đông không có ý định rời muốn, thậm chí ánh mắt của anh còn nhìn chăm chú làn da lộ ra ngoài áo ngủ của Tần Dư Kiều. Sau đó ngón tay đặt trên cửa trắng bệch như sắc mặt anh, tạm dừng vài giây, nói tiếp: “Kiều Kiều, thật ra anh muốn hỏi… Chúng ta còn có thể tiếp tục nữa không?”
Tần Dư Kiều vốn sửng sốt, sau đó quả quyết nói: “Không thể.”
Câu trả lời như trong dự liệu, có điều vẫn cảm thấy trái tim bị siết chặt. Lục Nguyên Đông cũng hiểu được bây giờ mình rời đi mới là lựa chọn chính xác nhất, nhưng vẫn không cam lòng. Nhìn thẳng vào ánh mắt kiên quyết của Tần Dư Kiều, anh thậm chí không tìm được dũng khí nói chuyện với cô.
Trước kia, anh còn có thể thoải mái trò chuyện đùa giỡn với cô, không hề lúng túng như giờ.
Bỗng nhiên đầu óc xoay chuyển, có thể vừa rồi Kiều Kiều và chú sáu của anh chỉ nói chuyện đơn thuần trong bốn mươi lăm phút thôi, ngọn lửa tắt ngóm trong lòng như bùng cháy trở lại, Lục Nguyên Đông hỏi câu cuối, “Kiều Kiều, em với chú sáu của anh thế nào rồi?”
Tần Dư Kiều: “Về chuyện này, em cảm thấy em không cần thiết phải báo cáo cho anh.”
Sau đó ngọn lửa mới dâng lên lại tắt ngóm, Lục Nguyên Đông không nhiều lời nữa, nói tạm biệt rồi quay người rời đi.
Đôi khi, cảm nhận của đàn ông dành về một người phụ nữ sẽ thay đổi trong phút chốc.
Lục Nguyên Đông coi cô gái hôn anh năm đó là một đối tượng trong tưởng tượng, anh không nhận ra cô gái đó nhưng cô gái đó lại lớn dần trong suốt tuổi thanh xuân của anh. Thậm chí “cô” còn đưa anh từ một người con trai trở thành đàn ông. Trong tưởng tượng ngây ngô của anh, cô gái ấy hoạt bát, luôn tích cực, cũng xinh đẹp động lòng người. Tựa như xà nữ, cô đại biểu cho khát vọng không trong sạch trong cơ thể anh.
Nhưng Tần Dư Kiều không giống vậy. Cảm giác cô mang đến cho anh là khẳng khái, thiện lương, thông minh, cởi mở lại khéo ăn nói, cho người ta cảm giác thuần khiết, hăng hái, đầy sức sống tựa như ánh mặt trời. Có lúc anh cho rằng nhìn thấy cô như thấy mặt trời, ôn hòa lại ấm áp.
Kết quả lại là một người, thật ngoài sức tưởng tượng, thật nực cười, cũng thật khó chấp nhận.
Cho nên lúc anh ngồi trong xe nhìn Tần Dư Kiều chậm chạp không xuống, anh thậm chí còn cảm thấy ghê tởm, ghê tởm cái gì đây? Anh cảm thấy Tần Dư Kiều không phải là người như vậy, nhưng anh lại nghĩ tới cô gái ở trong lòng, xà nữ ẩn giấu nhiều năm trong đáy lòng anh. Thật ra họ vốn là một người.
Cuối cùng, khi Tần Dư Kiều hợp vào làm một với xà nữ, anh chẳng những không vui mừng mà lại cảm thấy rất khó chấp nhận. Từ như những ngôi sao Hồng Kông được lăng xê tới tấp kia, chắc chắn họ không thể không có scandal ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
Về phần ghê tởm, nguyên nhân lại càng đơn giản. Bởi vì người đàn ông trên chiếc xe kia không phải anh, không phải Tần Dư Kiều thở gấp động lòng người nằm dưới thân thể anh. Vẻ phong tình quyến rũ của cô hoàn toàn không liên quan đến anh.
***
Lục Hi Duệ sắp được nghỉ đông, hơn nữa còn sắp thi nên mỗi ngày có rất nhiều bài tập. Lục Hi Duệ kêu ca với chị Dư Kiều, kết quả bị ba ngồi bên cạnh dạy dỗ, “Người có đầu óc không linh hoạt, chậm chạp không có tư cách kêu ca bài tập nhiều.”
Sau đó Lục Hi Duệ liền im lặng.
Tần Dư Kiều trừng mắt nhìn Lục Cảnh Diệu: “Lục Cảnh Diệu, anh có thể ngậm miệng được không?”
Thật ra Lục Hi Duệ không sợ bài tập nhiều, chỉ muốn than phiền với Tần Dư Kiều để cô xoa đầu nó, sau đó nhẹ nhàng an ủi hai câu. Kết quả mới mở miệng đã bị ba dạy dỗ rồi, nhất thời cảm thấy rất mất mặt, cúi thấp đầu không nói gì.
Tần Dư Kiều ôm Lục Hi Duệ, hỏi: “Bài tập nhiều lắm à?”
Lục Hi Duệ liếc nhìn Lục Cảnh Diệu, lắc đầu: “Cũng không nhiều lắm…”
Tần Dư Kiều nhéo khuôn mặt nhỏ của Hi Duệ, “Bao giờ thi xong được nghỉ, chị Dư Kiều đưa em ra ngoài chơi có được không?”
Ánh mắt Lục Hi Duệ lóe sáng: “Thật chứ?”
Sau đó Lục Cảnh Diệu lên tiếng: “Hi Duệ, đừng ngồi ở trên đùi Dư Kiều như vậy, chị ấy sẽ mệt.”
Lục Hi Duệ cười hì hì, bò xuống khỏi đùi Dư Kiều, nhưng lại làm cô mất hứng: “Lục Cảnh Diệu, anh…”
Đúng lúc này, Lục Cảnh Diệu lại nói: “Duệ Duệ, bây giờ con có thể gọi chị Dư Kiều là… mẹ rồi.”
Tần Dư Kiều đột nhiên cảm thấy trái tim như bị siết chặt, sau đó giọng nói trẻ nhỏ mềm mại truyền tới bên tai: “Ba muốn kết hôn với chị Dư Kiều ạ?”
Lục Cảnh Diệu cúi đầu nhìn Tần Dư Kiều: “Con muốn ba kết hôn với cô ấy không?”
“Đương nhiên con muốn rồi.” Lục Hi Duệ ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn vô cùng vui vẻ, nhưng nó dừng một chút, nói với Lục Cảnh Diệu bằng giọng điệu thương lượng: “Ba ơi, nhưng con vẫn quen gọi chị Dư Kiều hơn…”
Lục Cảnh Diệu: “…”
Lục Hi Duệ vừa nói xong, Tần Dư Kiều lập tức quay đầu đi lặng lẽ lau sạch nước mắt vừa mới chảy xuống, quay lại cười nói với Hi Duệ: “Không sao… Hi Duệ thích gọi thế nào thì cứ gọi như thế.”
Cho đến nay, cô thấy Hi Duệ vẫn luôn hoạt bát lạc quan nên suýt nữa quên mất thật ra Hi Duệ là đứa trẻ mồ côi mẹ, thậm chí cô còn ỷ vào sự ưu tú của Hi Duệ để giảm bớt cảm giác tội lỗi của mình. Nhưng dù cô tự an ủi mình thế nào đi nữa, vừa nãy cô vẫn có thể cảm nhận được sự trưởng thành của trẻ em không có mẹ trong mắt Hi Duệ. Khi nói chuyện nó sẽ dè dặt nhìn mặt mà lựa lời, nó sẽ biểu đạt ý nghĩ của mình bằng giọng điệu uyển chuyển, hơn nữa nó cũng không muốn gọi cô là mẹ.
Có lần Hi Duệ nói cho cô biết: “Sau này cho dù có mẹ mới, em cũng không gọi người đó là mẹ đâu.”
Lúc ấy cô còn chưa biết mình là mẹ ruột của Hi Duệ, cô cười hỏi nó: “Vì sao vậy?”
Hi Duệ trả lời thế này: “Người đó không phải là mẹ thật của em, hơn nữa sau này người đó sẽ là mẹ của em trai hay em gái em, nhưng lại không phải của em.”
Lúc ấy cô nghe xong cảm thấy rất đau lòng, an ủi nó: “Hi Duệ cũng có mẹ của mình, có thể ngày nào đó mẹ em sẽ tới tìm em.”
Cô nói xong, Hi Duệ lại có thể cười tươi, gãi đầu, ra vẻ đau thương: “Chị Dư Kiều, chị đừng nói đùa, nhất định mẹ không thích em nên mới không cần em, nếu đã không cần em, sao có thể quay về tìm em chứ…” Dừng một chút, Hi Duệ lại bỏ thêm một câu: “Có điều mẹ đã không thích em, vì sao em phải thích mẹ. Bây giờ em nghĩ tới mẹ, chẳng qua chỉ muốn nhìn xem mẹ trông như thế nào thôi. Thực ra em rất ghét mẹ, rất ghét, rất ghét…”
Ba lần “rất ghét” của Hi Duệ làm cô không thể chịu đựng, cho nên lúc Lục Cảnh Diệu nói có nên để Hi Duệ biết sự thật không, cô lập tức từ chối. Cô cầu xin Lục Cảnh Diệu đừng nói gì cả.
“Nhìn em hốt hoảng kìa.” Sau một lúc im lặng, Lục Cảnh Diệu chợt cười một tiếng: “Đừng lo, anh không ép em, em muốn lúc nào thì là lúc đó.”
***
Hôm Lục Hi Duệ thi môn cuối cùng, Tần Dư Kiều đi thẳng tới phòng học đón Hi Duệ, vậy mà Hi Duệ đã được ba đón rồi.
Tần Dư Kiều bấm di động gọi Lục Cảnh Diệu, di động được kết nối nhanh chóng, là Hi Duệ nghe máy: “Chị Dư Kiều, em bị ba bắt cóc đến sân bay rồi…” Hi Duệ còn chưa nói xong, di động đã bị Lục Cảnh Diệu cướp đi, một lúc sau truyền đến tiếng cười vui vẻ của anh.
“Kiều Kiều, còn nửa tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh.”
“Em chưa chuẩn bị gì cả.”
“Anh đã lấy hộ chiếu hộ em rồi.”
“…”
“Anh và Hi Duệ đang ở sân bay quốc tế.”
“…”
Lục Cảnh Diệu thúc giục cô: “Còn tần ngần gì nữa, mau chạy đến đây đi.”
Ngoại truyện 5: Nhân sâm
Khi Tiểu Duệ Duệ mới đi nhà trẻ, nó có rất nhiều câu hỏi. Lúc đầu Lục Cảnh Diệu được huấn luyện giáo dục trẻ em hai ngày, nên vẫn còn kiên nhẫn với con trai. Thời gian đó cũng là thời kỳ trưởng thành vui vẻ nhất của Tiểu Duệ Duệ.
Có một ngày, sau khi tan học, Tiểu Duệ Duệ hỏi Lục Cảnh Diệu: “Ba ơi, ba có biết nhân sâm là cái không?”
Bởi vì Lục Cảnh Diệu đang lái xe, không để ý liền nghe thành “nhân sinh”, nhất thời cảm thấy con trai cũng khá khẩm, nhỏ như vậy đã có câu hỏi sâu sắc như thế. Suy nghĩ xong, anh trả lời: “Nhân sinh chính là một kẻ lừa đảo, luôn bị lừa, còn nhất định cam tâm tình nguyện.” Dừng lại, cảm thấy lời này hơi bi quan, lại thay đổi cách nói: “Nhân sinh chính là một dòng sông dài, chảy xiết không ngừng.”
Tiểu Duệ Duệ không hiểu cả hai cách giải thích, chớp chớp mắt, nói câu trả lời của mình: “Nhân sâm là một loại thuốc…”
Lục Cảnh Diệu: “…À.”