Chương 39:
Mấy hôm Tần Dư Kiều đi Maldives, thành phố S gặp một trãn bão tuyết, toàn bộ các con đường đều bị tắc nghẽn, những bông tuyết như lông ngỗng rơi xuống mặt đất, cả thành phố trắng xoá như được bao phủ bằng lông ngỗng vậy.
Sau đó, mấy ngày sau tuyết tan trời trong xanh, mặt trời toả ánh nắng rực rỡ, nhưng đứng ngoài ban công vẫn còn hơi lạnh. Ánh nắng vàng óng chiếu lên những mảng tuyết trắng tinh khúc xạ lên người anh như hóa thành tảng băng lạnh lẽo.
Mấy ngày nay Lục Nguyên Đông bị cảm, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn khỏe mạnh, ngay cả hắt hơi cũng hiếm hoi. Bây giờ anh đã sốt hai ba ngày trời, đầu nhức cổ họng đau. Nhớ tới lần cảm cúm trước kia, lúc đó anh đang ở biệt thự thành phố G, mê man bị Tần Dư Kiều hôn.
Cảm là bệnh nhỏ, uống nước lọc cũng có thể từ từ mà hết. Nhưng sau khi cảm thì sức đề kháng rất kém, ăn cơm cũng không ngon, ngủ cũng không thoải mái, cũng không có cảm giác gì cả.
Lục Nguyên Đông cảm thấy mỗi lần mình bị cảm thì đều xảy ra chuyện không hay. Lần trước bị đám Giang Hoa đánh hội đồng. Lần này thì sao? Tần Dư Kiều nói: "Lúc ở Maldives, tôi và Lục Cảnh Diệu đã xác định mối quan hệ rồi."
Ngẫm nghĩ lại, cô ta thật sự rất giả dối, hoặc không mạnh mẽ bằng Vương Bảo Nhi. Vậy mà, dù anh thầm bôi nhọ cô như thế nào đi nữa, cô vẫn như vầng trăng sáng trên cao, cao thượng, trong sáng, và không thể chạm tới.
Còn với Vương Bảo Nhi, những ngày anh bị cảm cô luôn ở bên chăm sóc. Đối với ông mà nói, một người phụ nữ ban ngày dịu dàng như nước, ban đêm lại nhiệt tình như lửa, quả thật đã có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của đàn ông với phụ nữ rồi. Dù là thể xác hay tinh thần, cô đều có thể khiến người khác hưng phấn và vui vẻ.
Nhưng tại sao anh vẫn chưa hài lòng thế này?
Đôi khi con người sẽ có lòng tham, nhất là đàn ông, tham lam thứ không bao giờ thuộc về mình.
Hoặc là sự thật vốn không phải là vậy, nhưng lúc đầu mọi chuyện thế nào? Sau khi anh và Dư Kiều chia tay, Lục Cảnh Diệu lập tức chụp cái mũ tình yêu đích thực cho anh, cái mũ tình yêu đích thực đó đè nặng lên đầu anh, khiến đầu anh đau như muốn nổ tung. Thế nhưng anh không dám lấy xuống, bởi vì anh sợ Tần Dư Kiều thất vọng về anh, sau đó xem thường anh.
Cho nên anh tiếp tục qua lại với Vương Bảo Nhi trên danh nghĩa tình yêu, cứ như đi trên lò xo mãi mới tìm thấy điểm dừng chân, cũng như sai lầm mình phạm phải đã có cách giải quyết.
Nhưng hình như điểm dừng chân này không ở trên mặt đất, nó không tốt đẹp như những gì mình đã tưởng tượng. Trái tim vốn nhạy cảm hơn cái đầu, lúc Miêu Miêu nói vẹn cả đôi đường là một kết thúc hạnh phúc, sao anh lại không thấy mình hạnh phúc gì cả?
Về mặt tình cảm, anh có thể cho phép mình xem thường mình nhưng không cho phép Tần Dư Kiều xem thường mình. Vì vậy anh rất vui vẻ khi bị cảm xúc này giày vò đến mức như rơi vào vũng bùn, anh chỉ có thể tiếp tục mang chiếc mũ tình yêu đích thực ấy thôi. Ít nhất làm cho người ta êm tai hơn chút.
Tự lừa mình dối người cũng được, gạt người gạt đời cũng tốt, hay tự nhận mình là người đàn ôn chân chính, ít nhất còn khá khẩm hơn chuyện bị người khác thương hại. Lục Nguyên Đông thà rằng phụ người chứ không muốn người phụ mình.
***
Tối về, Lục Cảnh Diệu lái xe đến dưới chung cư Lân Nhã. Lúc xuống xe, Tần Dư Kiều nói với Hi Duệ: "Duệ Duệ, tối nay có muốn ngủ ở nhà chị Dư Kiều không?" Tần Dư Kiều hơi nóng lòng. Nếu như trước kia cô vẫn bài xích chuyện Hi Duệ là con của cô, bây giờ cô chỉ muốn mau chóng nói cho Hi Duệ biết nó là con của cô thôi.
Lục Hi Duệ cười với Tần Dư Kiều, sau đó không nói hai lời liền theo Tần Dư Kiều xuống xe, lúc đóng cửa xe nó vẫn không quên quay đầu nói với Lục Cảnh Diệu: "Con chào ba".
"Tạm biệt." Lục Cảnh Diệu không lập tức xuống xe, còn hạ cửa kính xuống vẫy tay với Lục Hi Duệ. Anh nháy mắt với Lục Dư Kiều, ý nói với cô: Lát nữa anh sẽ lên.
Lục Cảnh Diệu tự động đến bãi đỗ xe, lại có người gọi tới, là thư ký của anh.
"Tổng giám đốc Lục, Bạch Thiên Du đã đi khảo sát về rồi."
"Được, tôi biết rồi." Lục Cảnh Diệu cúp máy, lẳng lặng ngồi trong xe hút một điếu thuốc, nhẹ nhàng nhả hai vòng khói. Bởi vì không có cảm giác gì nên dụi tắt luôn.
Mẹ vợ sắp tới, sao anh lại sợ hãi thế này?
Lục Cảnh Diệu nghĩ tới Tần Dư Kiều, trái lại cô rất hạnh phúc, không phải phiền lòng vấn đề mẹ chồng nàng dâu. Sau này anh là chồng cô cũng không phải trở thành bánh quy kẹp nhân bị ép giữa mẹ chồng và nàng dâu nữa. Nhưng Lục Cảnh Diệu lại rất nhớ mẹ mình, người phụ nữ thông minh lại khôn khéo đó, ban đầu Dương Nhân Nhân và Trương Kỳ cũng chịu không ít rắc rối.
Bà Lục qua đời đã mấy năm rồi, đây là lần đầu Lục Cảnh Diệu nhớ mẹ đến mức này. Nếu mẹ anh vẫn còn sống, Tần Dư Kiều có thể dễ dàng vào cửa rồi, không cần phí tâm phí sức thế kia.
Hơn nữa Bạch Thiên Du không giống Tần Dư Kiều, muốn lừa bà quả thật rất khó khăn. Nếu mẹ còn sống, chắc chắn có thể ra mặt giúp anh.
Để mẹ chồng đối phó với mẹ vợ, anh cũng có thể chuyên tâm quản lý Tần Dư Kiều, sau đó chuẩn bị sinh thêm đứa nữa. Hi Duệ là một quân bài rất tốt, nhưng bây giờ nó lại ăn cây táo rào cây sung. Vì vậy anh rất sợ mình bồng con đi tìm mẹ, cuối cùng mẹ lại bắt con đi.
Mặc dù nghĩ vậy, Lục Cảnh Diệu chưa bao giờ là người thấy khó mà lui, sau khi dập thuốc lập tức lên tầng.
***
Lúc Lục Cảnh Diệu lấy chiếc chìa khóa nhà từ trong túi, mở cửa tiến vào, Tần Dư Kiều đòi tắm cho Lục Hi Duệ, Hi Duệ kiên quyết từ chối: “Em có thể tự tắm."
Tần Dư Kiều: "Bây giờ em vẫn chưa tự tắm rửa sạch sẽ được."
Lục Hi Duệ kháng nghị: "Em tự tắm nhiều năm rồi."
Tần Dư Kiều đe dọa: "Cho nên em mới đen như thế, bởi vì bao nhiêu năm không tắm rửa sạch sẽ."
Sau đó Lục Hi Duệ không thể phản bác, bị Tần Dư Kiều tóm vào bồn tắm. Lục Hi Duệ như vịt con xuống nước, tóc ướt dính bết vào trán, hơi nóng lượn lờ trong phòng tắm, đôi mắt đen chớp chớp càng thêm ươn ướt.
Tần Dư Kiều đứng lên, lấy một chai sữa tắm dành cho trẻ em mới mua từ trên kệ, nói với Hi Duệ đang ở trong bồn tăm: "Duệ Duệ đứng lên, chúng ta bắt đầu bôi sữa tắm nào."
Lục Cảnh Diệu lập tức đẩy cửa, nói với Tần Dư Kiều: "Kiều Kiều, để anh tắm cho." Dù gì nam nữ cũng khác biệt.
Tần Dư Kiều không để ý đến Lục Cảnh Diệu, thò tay vào trong bồn tắm kéo Hi Duệ lên, cau mày lại: "Đứng thẳng, đây là mệnh lệnh của chị Dư Kiều."
Bởi vì cô ra lệnh, Hi Duệ lập tức đứng thẳng, chỉ có đôi bàn tay vẫn che vật nhỏ của mình, không biết bởi hơi nóng hay bởi xấu hổ mà gương mặt đỏ ửng, hệt như quả cà chua chín.
"Ba.... Sao ba lại tới đây....?" Lục Hi Duệ hơi run, sau đó đề nghị Tần Dư Kiều, "Hay là để ba tắm cho em...."
Tần Dư Kiều cảm thấy đúng là dở khóc dở cười, lấy chút sữa tắm xoa cho nó rồi cười nói: "Thì ra Duệ Duệ xấu hổ." Nói xong, cô cầm bông tắm chà người Lục Hi Duệ, bắt đầu từ cánh tay nhỏ, lúc không cẩn thận chà phải nách cậu nhóc. Hi Duệ sợ nhột không nhịn được cười khanh khách, đỏ mặt nói: "Chị Dư Kiều .... Đừng cọ chỗ đó...."
Thật ra Tần Dư Kiều chưa từng tắm cho trẻ con, thấy Hi Duệ bị dính xà phòng đang cố chạy trốn, nghĩ tới bây giờ cô mới tắm cho Hi Duệ lần đầu thì tâm trạng càng thêm phức tạp.
Lục Cảnh Diệu đứng bên cạnh, tâm trạng cũng rất phức tạp, ánh mắt lúc lấp lánh lúc âm trầm, quyết định ngồi xổm xuống giúp cô một tay, hi vọng tốc chiến tốc thắng.
Mà Hi Duệ thì sao? Dù gì cũng chỉ là cậu nhóc bảy tuổi, tính tình cũng đơn giản, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Lúc đầu nó còn hơi xấu hổ kháng cự, một lát sau đã ngoan ngoãn đứng trong bồn để Tần Dư Kiều kỳ cọ cho nó, còn không quên nịnh nọt: "Chị Dư Kiều, sữa tắm của chị thơm hơn của nhà em nhiều."
"Dĩ nhiên." Tần Dư Kiều cười hì hì, nói với Hi Duệ, "Có phải có mùi sữa tươi không?"
Hi Duệ quệt bọt xà phòng ngửi thử, kết quả là mũi và cằm đều dính bọt trắng xoá, cứ như nó cho vào miệng ăn vậy. Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nở nụ cười rạng rỡ: "Mùi sữa tươi phải không ạ?"
"Đúng vậy." Tần Dư Kiều xả nước, ngắm nhìn Lục Cảnh Diệu, nói: "Sữa tươi không chỉ làm cho Duệ Duệ thơm hơn, nó còn có tác dụng làm trắng, đẹp da nữa. Dùng cái này Duệ Duệ có thể trắng hơn đấy."
Da của Hi Duệ đen chủ yếu là do phơi nắng khi đá bóng, từ cổ trở xuống rõ ràng rất trắng. Cho nên lúc Lục Cảnh Diệu xả nước cho Hi Duệ xong, Tần Dư Kiều lập tức cầm một lọ kem dưỡng da đến, đổ một chút vào lòng bàn tay rồi bôi cho Hi Duệ.
Được Tần Dư Kiều giáo dục một thời gian ngắn, bây giờ Lục Hi Duệ không còn bài xích các loại kem dưỡng da nữa. Lúc Tần Dư Kiều bôi lên tay nó, nó còn đưa tay lên mũi ngửi: "Là mùi cam em thích nhất này...."
Lục Cảnh Diệu lạnh mặt: "Tần Dư Kiều, có cần phiền phức như vậy không? Cứ lau khô là được rồi."
Tần Dư Kiều trừng mắt nhìn Lục Cảnh Diệu : "Là anh làm cho Hi Duệ đen như thế này."
Lục Cảnh Diệu khẽ cắn răng, giận đến mức không biết phải nói gì.
Mặc dù Lục Hi Duệ rất thích chị Dư Kiều, nhưng cũng không thể để cô mắng oan ba nó được, khẽ nói: "Không phải tại ba đâu, em đen là bởi vì...."
"Ai nói với em mẹ em đen?" Tần Dư Kiều biết Lục Hi Duệ muốn nói gì, ngắt lời nó, hỏi ngược lại.
Lục Hi Duệ im lặng.
Tần Dư Kiều lấy khăn bông quấn quanh người Hi Duệ rồi ôm nó đến trước gương. Trong gương lập tức xuất hiện hai khuôn mặt có nhiều điểm tương đồng.
"Duệ Duệ em xem, chỉ có mặt em là hơi đen thôi, người em rất trắng mà." Tần Dư Kiều dừng một chút rồi nói tiếp, "Cho nên mẹ em trắng .... Không phải đen...."
Mấy cậu nhóc làm gì chú ý đến thân thể mình có trắng hay không, Hi Duệ được Tần Dư Kiều nhắc nhở mới chú ý: "Đúng thật...."
Tần Dư Kiều khẽ ho hai tiếng: "Cho nên ai nói mặt em đen là do di truyền? Nếu nói vậy thì mẹ em là bò sữa à? Di truyền em thành trên đen dưới trắng."
Lục Hi Duệ cúi đầu, có vẻ như đang suy nghĩ.
Lục Cảnh Diệu còn ngồi xổm dưới đất, nghe Tần Dư Kiều nói đến bò sữa thì cười phá lên, càng cười càng lớn tiếng, sau đó quay đầu nói với con trai mình: "Hi Duệ, ba có thể chứng minh, mẹ con không phải bò sữa."
"Vâng." Hi Duệ không còn nhân cơ hội hỏi mẹ là ai như trước nữa, mà che giấu cảm xúc của mình, vươn tay ôm lấy bả vai Dư Kiều, không quên nói với cô: "Cảm ơn chị Dư Kiều đã tắm cho em."
Tâm trạng phức tạp của Tần Dư Kiều giờ đã trở nên khó chịu sắp ch.ết. Cô mặc đồ ngủ mới cho nó, sau đó vừa sấy tóc vừa cắt móng tay cho nó. Trên chiếc sofa ở phòng khách, Tần Dư Kiều cẩn thận cắt móng chân đã dài ra cho Hi Duệ .
Chân của Hi Duệ rất giống Lục Cảnh Diệu, chỉ có kích cỡ một lớn một nhỏ mà thôi. Ngón thứ hai cũng dài hơn ngón cái, móng chân cũng bằng phẳng mà trơn bóng.
Lục Cảnh Diệu thấy Tần Dư Kiều cắt móng chân cho Hi Duệ, nói: "Hi Duệ, con tự cắt đi."
Xem ra Lục Hi Duệ rất nghe lời Lục Cảnh Diệu, lập tức theo lời anh nói, làm dáng nói với Dư Kiều: "Chị Dư Kiều.... Hay để tự em cắt đi...."
Tần Dư Kiều xoa đầu Hi Duệ: "Duệ Duệ còn nhỏ, để chị cắt cho."
Sau đó Lục Hi Duệ liền an lòng, quay sang nói với Lục Cảnh Diệu: "Ba, con còn nhỏ...."
Lục Cảnh Diệu ngồi bên cạnh Tần Dư Kiều nói: "Con đã lên tiểu học rồi, làm thế này thật mất thể diện."
Lục Hi Duệ: "Con mới có lớp một thôi mà, lớp chúng con có một bạn đến ăn còn phải có người đút, bạn ấy mới mất thể diện."
"Duệ Duệ làm gì cũng không mất thể diện." Tần Dư Kiều vừa cắt vừa nói, sau đó ngẩng đầu lên, chỉ huy Lục Cảnh Diệu làm việc, "Anh đi chuẩn bị nước tắm cho em."
Lục Cảnh Diệu lặng lẽ đứng dậy khỏi sofa, lúc đến bồn tắm anh nghĩ: Sao lúc đầu mình không đặt bồn tắm cho hai người nhỉ?
***
Sau khi Lục Cảnh Diệu rời đi, Lục Hi Duệ lại bắt đầu dán vào Tần Dư Kiều. Nó ngọt ngào nói: "Bao giờ em lớn em sẽ cắt móng tay cho chị Dư Kiều."
Tần Dư Kiều hôn lên trán Lục Hi Duệ: "Duệ Duệ thật hiếu thảo."
Thành tích ngữ văn của Hi Duệ khá cao, cảm thấy Tần Dư Kiều dùng từ hiếu thảo này không đúng lắm, nhưng vì không nghĩ ra từ khác nên hàng mày liền nhíu lại.
Tần Dư Kiều chợt cảm thấy bây giờ là cơ hội rất tốt, ôm Hi Duệ ngồi lên đùi mình, nhìn sắc mặt Hi Duệ rồi nói: "Duệ Duệ, em có thích chị Dư Kiều làm mẹ em không?"
Lục Hi Duệ thở ra một hơi, gật đầu. May là chị Dư Kiều không bảo nó gọi chị ấy là mẹ.
Sau đó Tần Dư Kiều lại mắc kẹt, suy nghĩ một chút rồi hỏi Hi Duệ: "Duệ Duệ, em còn nhớ câu chuyện cổ tích chị Dư Kiều kể cho em trên máy bay không?"
Trên máy bay trở về thành phố S, Tần Dư Kiều kể cho Lục Hi Duệ nghe câu chuyện mèo trắng mẹ bị mất trí nhớ. Câu chuyện đó có nhiều tình tiết rất vô lí, kể cho Lục Cảnh Diệu nghe, anh lập tức chê bai: "Truyện ‘Nghìn lẻ một đêm’ vô nghĩa nhàm chán còn có lý hơn truyện của em. Em cho rằng Hi Duệ là đứa trẻ lên ba à? Mặc dù Hi Duệ là do em sinh, nhưng nó lại di truyền trí thông minh của anh. May mà em không phải là biên kịch hay tác giả tiểu thuyết, nếu không nhất định sẽ bị ném đá tới ch.ết...."
Nhưng Tần Dư Kiều cảm thấy bắt đầu từ câu chuyện này cũng là cách hay, cho nên suy đi nghĩ lại, lúc trên máy bay cô đã kể cho Lục Hi Duệ nghe câu chuyện “Tiểu Hắc Miêu tìm mẹ” mà cô bịa ra. Thật ra tình tiết câu chuyện rất đơn giản, có một con mèo không có mẹ tên là Tiểu Hắc Miêu đi tìm mẹ. Lúc mới đi tìm bởi vì Tiểu Hắc Miêu cho rằng mẹ mình cũng là mèo đeo như mình nên cứ tìm nhầm mãi. Sau đó mẹ của Tiểu Hắc Miêu là mèo trắng khôi phục trí nhớ, đương nhiên kết thúc hạnh phúc hai người tìm được nhau. Tiểu Hắc Miêu tìm được mẹ mèo trắng, sống hạnh phúc với mèo mẹ cho đến mai sau.
Lúc Tần Dư Kiều vừa mới kể xong, Lục Cảnh Diệu ngồi bên cười lạnh một tiếng: "Con mèo trắng kia giỏi quá, không có mèo ba cũng có thể sinh ra Tiểu Hắc Miêu. Có phải con mèo trắng này có tên là Maria không? Nó cũng có thể sinh sản vô tính à?"
***
"Có nhớ ạ." Thật ra Lục Hi Duệ không thích câu chuyện này cho lắm, nhưng vẫn động viên cô, gật đầu một cái: "Chính là câu chuyện Tiểu Hắc Miêu tìm mẹ ạ."
"Đúng vậy." Tần Dư Kiều xoa đầu Hi Duệ, "Duệ Duệ có thấy em và Tiểu Hắc Miêu kia giống nhau không?" Tần Dư Kiều hồi hộp hỏi Hi Duệ. Đang lúc ấy thì Lục Cảnh Diệu cũng đi ra từ phòng tắm, yên lặng đứng sau lưng Hi Duệ, dường như đang chờ đợi câu trả lời của Hi Duệ thay cho cô. Đôi mắt đen nhánh của anh lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn chói sáng.
"Làm sao em có thể giống con mèo đó được...." Hi Duệ cúi đầu.
Tần Dư Kiều xoa đầu Lục Hi Duệ: "Chị Dư Kiều chỉ suy luận thôi."
"Cũng hơi giống, đều là những đứa trẻ đáng thương." Đầu Lục Hi Duệ bị Tần Dư Kiều nâng lên, cho nên không thể cúi xuống được. Nó chỉ có thể rũ mắt, "Con mèo...... mẹ trắng kia.... Sao nó lại mất trí nhớ thế?"
Tần Dư Kiều rất ích kỷ, cô cũng không biết vì sao mình lại mất trí nhớ, nhưng cô muốn xây dựng hình ảnh tốt đẹp trong lòng Hi Duệ, cho nên suy nghĩ một chút rồi nói: "Tiểu Hắc Miêu đói bụng, mẹ mèo trắng phải đi câu cá cho Tiểu Hắc Miêu ăn, sau đó không cẩn thận.... rơi xuống hồ...."
"Thì ra là đầu ngấm nước." Hi Duệ cười nói, "Thật thú vị."
Hi Duệ cười rất vui vẻ, ánh mắt lóe chút nước, nhưng Tần Dư Kiều như thể ăn phải hoàng liên, bụng dạ khó chịu như dời sông lấp biển. Không phải là lần đầu tiên, chỉ cần khơi gợi chuyện về mẹ với Hi Duệ, Hi Duệ vốn sáng sủa hoạt bát sẽ lập tức trở nên buồn rười rượi, còn vô cùng nhạy cảm.
Cho nên cô thật sự không thể kéo dài thêm nữa. Tần Dư Kiều ngước mắt nhìn Lục Cảnh Diệu, gương mặt anh vẫn âm trầm, không tỏ rõ thái độ nhưng anh cũng không ngăn cản cô.
Tần Dư Kiều sờ tay Lục Hi Duệ, vẫn không nói gì, tay chân cô bắt đầu run rẩy, nước mắt cũng lưng tròng, cổ họng như bị mắc xương cá. Một lúc lâu sau, Tần Dư Kiều mới run rẩy mở miệng, bởi vì cảm xúc trong lòng đang bùng nổ, nên giọng điệu giống như sắp khóc: "Duệ Duệ.... Nếu như chị Dư Kiều chính là.... mèo mẹ trắng.... đầu bị ngấm nước kia thì sao?"