Chương 45

Tầnậ Dưậ Kiềuậ bịậ câuậ "Nhẹậ nhưậ vậy"ậ củaậ Lụcậ Cảnhậ Diệuậ chọcậ cười,ậ sauậ đóậ bómậ chặtậ lấyậ Lụcậ Cảnhậ Diệu:ậ "Mặcậ kệ,ậ anhậ ángậ chừngậ cầnậ nặngậ củaậ em,ậ sauậ đóậ báoậ cáoậ mộtậ conậ sốậ đi."


Lụcị Cảnhị Diệuị cũngị cười,ị mặcị dùị cóị mộtị côị gáiị đangị vắtị vẻoị trênị ngườiị mìnhị nhưngị anhị vẫnị đứngị thẳngị tắp.ị Vốnị đangị bựcị bội,ị nhưngị thấyị gươngị mặtị hớnị hởị củaị Tầnị Dưị Kiều,ị lửaị giậnị cũngị nguôiị điị phânị nửa.ị Đôiị tayị đặtị lênị môngị củaị Tầnị Dưị Kiều,ị cânị nhắcị rồiị nói:ị "Chắcị khoảngị 75ị kg."


Tầníum Dưíum Kiềuíum háíum miệng,íum nhìníum Lụcíum Cảnhíum Diệuíum vớiíum vẻíum khóíum tin:íum "Khôngíum thểíum nào,íum đóíum làíum câníum nặngíum hồiíum emíum mớiíum vềíum nướcíum mà."


"Vậyụ sao?"ụ Lụcụ Cảnhụ Diệuụ nhíuụ mày,"Vậyụ màụ anhụ tưởngụ khiụ đóụ emụ 100ụ kgụ lậnụ đấy."


Biếtõ rõõ Lụcõ Cảnhõ Diệuõ cốõ ýõ trêuõ cô,õ Tầnõ Dưõ Kiềuõ nhìnõ Lụcõ Cảnhõ Diệuõ vớiõ vẻõ lưuõ manh,õ hỏi:õ "Khiõ đóõ anhõ cảmõ thấyõ emõ thếõ nào?"õ Côõ muốnõ thửõ xemõ Lụcõ Cảnhõ Diệuõ cóõ ghétõ côõ mậpõ không.


"Lúcõ nàoõ cơ?"
"Lúcõ anhõ nóiõ emõ nặngõ 100õ kgõ đó."õ Tầnõ Dưõ Kiềuõ hơiõ giận.


available on google playdownload on app store


"A,õ hồiõ emõ phátõ phìõ đóõ hả?"õ Lụcõ Cảnhõ Diệuõ ômõ Tầnõ Dưõ Kiềuõ raõ phòngõ khách,õ sauõ đóõ ngồiõ xuốngõ ghếõ sofa,õ haiõ ngườiõ mặtõ đốiõ mặtõ nhìnõ nhau,õ anhõ thảnõ nhiênõ trảõ lờiõ Tầnõ Dưõ Kiều:õ "Mặcõ dùõ trònõ vo,õ nhưngõ cũngõ dễõ thương."


Tầnõ Dưõ Kiềuõ cauõ mày:õ "Nóiõ dối."
Lụcẻ Cảnhẻ Diệuẻ cóẻ vẻẻ nghiêmẻ túc:ẻ "Thậtẻ mà,ẻ anhẻ khôngẻ thấyẻ emẻ mập,ẻ nếuẻ khôngẻ làmẻ saoẻ anhẻ vừaẻ nhìnẻ đãẻ nhậnẻ raẻ emẻ đượcẻ chứ."


Tầnẻ Dưẻ Kiềuẻ vuiẻ vẻ,ẻ thưởngẻ choẻ Lụcẻ Cảnhẻ Diệuẻ mộtẻ nụẻ hônẻ :ẻ "Dùẻ anhẻ gạtẻ em,ẻ emẻ vẫnẻ rấtẻ vui."


Trờiẻ đấtẻ chứngẻ giám,ẻ Lụcẻ Cảnhẻ Diệuẻ thậtẻ sựẻ khôngẻ lừaẻ Tầnẻ Dưẻ Kiều.ẻ Anhẻ thậtẻ sựẻ cảmẻ thấyẻ Tầnẻ Dưẻ Kiềuẻ mậpẻ mộtẻ chútẻ cũngẻ khôngẻ cóẻ ảnhẻ hưởngẻ gì.ẻ Khôngẻ biếtẻ câuẻ "Trongẻ mắtẻ ngườiẻ tìnhẻ hóaẻ Tâyẻ Thi"ẻ cóẻ thậtẻ hayẻ không,ẻ vẫnẻ choẻ rằngẻ nhữngẻ thứẻ củaẻ mìnhẻ baoẻ giờẻ cũngẻ tốtẻ nhất,ẻ baoẻ gồmẻ cảẻ ngườiẻ phụẻ nữẻ củaẻ anh.ẻ Dùẻ Tầnẻ Dưẻ Kiềuẻ mậpẻ hayẻ gầy,ẻ anhẻ vẫnẻ cảmẻ thấyẻ côẻ làẻ tốtẻ nhất.


Về phần những cô gái khác, có lúc cảm thấy nhìn lâu nên đâm ra ngấy. Thân hình cao gầy cứ như gậy trúc, mặt nhọn như cái bót đi giày, dù có mập như Tần Dư Kiều trước kia cũng không thuận mắt như cô ấy, béo mà không ngấy, nhìn mấy lần cũng khiến tâm trạng anh vui vẻ. Bây giờ Tần Dư Kiều gầy đi, càng phù hợp với thẩm mỹ của số đông. Thật ra anh cũng không ghét thân hình bây giờ của cô, mập cũng tốt, mà gầy cũng được. Ví dụ như cặp đùi tuyệt đẹp này quấn quanh eo anh, tựa như có thể câu hồn anh vậy.


Về phần tại sao anh lại tức giận, chỉ là lo lắng cô gầy đi nhanh quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Vềở phầnở tạiở saoở anhở lạiở tứcở giận,ở chỉở làở loở lắngở côở gầyở điở nhanhở quáở sẽở ảnhở hưởngở đếnở sứcở khỏe.


Tâmở trạngở củaở Tầnở Dưở Kiềuở cũngở tốtở cựcở kỳở nênở muốnở tỏở vẻ.ở Dùở saoở khoeở mẽở cũngở khôngở bịở đánhở thuế,ở tựaở vàoở vaiở Lụcở Cảnhở Diệuở nói:ở "Vậyở anhở muốnở emở nặngở baoở nhiêuở cân,ở emở sẽở tranhở thủở đạtở tớiở lượngở cânở nặngở anhở yêuở cầuở cóở đượcở không?"


Giọngở nóiở củaở Tầnở Dưở Kiềuở vôở cùngở êmở ái,ở vừaở mềmở vừaở trơn,ở Lụcở Cảnhở Diệuở ngheở vậyở trongở lòngở cảmở thấyở ngứaở ngáyở khóở chịu,ở nghiở ngờở nhìnở vàoở mắtở Tầnở Dưở Kiều,ở khôngở nóiở gì.


Tầnở Dưở Kiều:ở "Nhấtở địnhở phảiở nói."
Lụcở Cảnhở Diệuở thanở thở:ở "Vậyở thìở 50ở kg,ở khôngở đượcở mặcở cả,ở khôngở thểở ítở hơnở nữa."
Tầnở Dưở Kiềuở :ở "50ở kgở sao?"
Lục Cảnh Diệu do dự một chút rồi gật đầu.


"Bây giờ em đi cân thử xem, để coi còn cách xa cân nặng lý tưởng của anh nữa không." Nói rồi Tần Dư Kiều xuống khỏi đùi Lục Cảnh Diệu, anh thấy thế vội kéo cô lại: "Rảnh rỗi không có việc gì làm sao? Hay là trong khoảng thời gian này làm một số chuyện khác đi."


Tần Dư Kiều mặc kệ Lục Cảnh Diệu, nâng váy đứng lên cân điện tử. Cứ tưởng rằng nhỏ hơn con số Lục Cảnh Diệu đưa ra, đáng tiếc cây kim vẫn dừng ở chỗ 59 kg.
Tần Dư Kiều đứng đó nhìn Lục Cảnh Diệu : "Không gầy, vẫn 59 kg."


Lục Cảnh Diệu không chịu nổi dáng vẻ đáng thương của Tần Dư Kiều, chỉ bộ đồ trên người cô: "Bộ váy trên người em có khi nặng thêm mấy cân nữa đấy, cho nên em cũng phải giảm được mấy cân rồi."
"Làm sao có thể?" Tần Dư Kiều nói.


Lục Cảnh Diệu bắt chéo hai chân: "Không tin à, cởi đồ ra rồi cân thì biết."


"Lưu manh." Tần Dư Kiều cười mắng, nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy mấy lời Lục Cảnh Diệu nói cũng có lý. Cô mặc bộ váy rất dài, vải dày rủ xuống vốn đã nặng, váy còn đính thêm những viên kim cương nhỏ điểm xuyết, tuy mang lại cảm giác trang nhã lại cao quý, nhưng lại có khuyết điểm là khiến váy đã nặng càng thêm nặng.


Cho nên ngày diễn ra cuộc họp thường niên đó, cộng với những món trang sức trên người, Tần Dư Kiều cảm thấy sức chịu đựng của mình quả thật rất khủng khiếp.
***


Cuộc họp hằng năm của Lục thị bắt đầu từ lúc sáu giờ, địa điểm là phòng hội nghị của khách sạn Xuân Yến có sức chứa lên đến một nghìn người. Khách sạn có thang máy tự động thẳng lên tầng cao nhất. Ở tầng mười sáu, toàn bộ đều được bao bọc bằng kính thuỷ tinh. Sau cuộc họp họp báo cáo và bữa tối, mọi người có thể vui vẻ khiêu vũ với nhau.


Tần Dư Kiều theo chân Lục Cảnh Diệu đến Xuân Yến bằng xe kiểu dài, trên xe chỉ có cô và Lục Cảnh Diệu. Hi Duệ vốn muốn theo đi nhưng lại bị Lục Cảnh Diệu sắp xếp cho Lục Gia Anh đến đón, bởi vì ba người cùng đi với nhau thì quá thu hút sự chú ý của bọn nhà báo.


Tần Dư Kiều biết chắc chắn nhà báo sẽ bén mảng đến cuộc họp tổng kết hằng năm của Lục thị, nhưng không ngờ lại nhiều nhà báo như vậy. Lúc xe còn chưa dừng, cô đã thấy tại đám nhà báo chen chúc trước cổng khách sạn. Ngoài cửa, Trương Kỳ đang kéo Lục Cảnh Thành, còn Lục Cảnh Thành lại vui vẻ đáp lời đám nhà báo.


Thật ra năm nay Lục Cảnh Thành tương đối xấu hổ, bởi vì bị Lục Hoà Thước cách chức nửa năm. Còn người nổi tiếng nhất năm nay lại là Lục Cảnh Diệu, hai hạng mục quan trọng nhất của Lục thị đều nằm trong tay anh.


Bây giờ Tần Dư Kiều còn chưa xuống xe đã bắt đầu căng thẳng rồi. Cô mất bình tĩnh, nhìn Lục Cảnh Diệu rồi nói: "Em không muốn xuống xe...."


Lục Cảnh Diệu xoay người đưa tay vuốt ve tai Tần Dư Kiều. Trên dái tai cô kẹp đôi hoa tai làm bằng ngọc trai. Tần Dư Kiều có bấm lỗ tai, nhưng lâu quá không đeo hoa tai nên giờ không còn nữa. Trước giờ cô cũng không để ý, kết quả lúc chuẩn bị đi, Lục Cảnh Diệu thấy cô loay hoay mãi không đeo được hoa tai, vội vàng bảo thư ký tìm đôi hoa tai có thể kẹp để dùm tạm.


"Đừng trẻ con như vậy, đã đến nơi rồi." Bởi vì hai người dựa vào nhau hơi gần, lúc Lục Cảnh Diệu nói, hơi nóng phả vào mặt Tần Dư Kiều, "Nếu em thật sự không muốn xuống xe, vậy bây giờ anh sẽ bảo tài xế quay đầu lại."


Tần Dư Kiều cũng chỉ thuận miệng nói ra thôi, biết Lục Cảnh Diệu lại trêu chọc, cô vỗ vai của anh: "Đừng dựa gần như vậy, cẩn thận làm hỏng lớp trang điểm của em."


Lục Cảnh Diệu cười, chiếc xe vừa dừng trước khách sạn thì đám nhà báo đã ùa tới, nhưng anh đã sắp xếp một tốp vệ sĩ chặn họ lại ở khoảng cách một mét. Lục Cảnh Diệu xuống xe trước, đầu tiên anh nở nụ cười với các nhà báo, sau đó đưa tay đỡ Tần Dư Kiều ra. Đợi Tần Dư Kiều xuống xe, anh liền dẫn cô vào bên trong.


Trong suốt đường đi, đèn flash nhấp nháy không ngừng, đám nhà báo đua nhau hỏi, câu hỏi nhiều nhất chính là vấn đề người nói nghiệp của nhà họ Lục, vấn đề riêng tư lại ít được nhắc tới. Bởi vì những tòa báo nhận được thư mời hầu hết đều thuộc mảng kinh tế.


Lục Hoà Thước tuổi đã cao, cho nên vấn đề ai sẽ là người cầm lái con tàu Lục thị rất được quan tâm. Từ khi Lục Hoà Thước sáu mươi hai tuổi đã bắt đầu được chú ý, bây giờ Lục Hoà Thước đã tám mươi hai tuổi rồi. Tuổi Lục Hoà Thước càng cao, vấn đề này càng được giới truyền thông xào nấu đến giai đoạn gay cấn. Họ cứ đoán già đoán non vấn đề người đứng đầu nhà họ Lục, vấn đề Chủ tịch tập đoàn Lục thị sau này.


Lúc Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu vào hội trường, Lục Cảnh Diệu dừng lại trả lời phóng viên hai câu hỏi.
Câu hỏi thứ nhất: "Chuyện người nhà họ Lục tranh đoạt tài sản một thời gian trước có phải là thật không?"


"Nhà họ Lục chúng tôi rất hòa thuận, cho nên mọi người đừng nên nghe theo những tin đồn như chúng tôi tranh đoạt tài sản.... Hơn nữa dù cuối cùng Lục thị do ai đảm nhiệm, thì mục tiêu chủ yếu của Lục thị chính là đề cao phúc lợi của nhân viên, mang đến hiệu quả và lợi ích lớn nhất cho xã hội, cố gắng hết sức đưa cổ phiếu của Lục thị lên cao."


Câu hỏi thứ hai: "Bên cạnh ngài Lục có phải là cô Tần Dư Kiều không ạ? Bây giờ hai người có quan hệ thế nào?"


"Quan hệ của tôi và Dư Kiều là...... Mọi người sắp được uống rượu mừng của tôi rồi...." Lục Cảnh Diệu nói xong, cười nhìn Tần Dư Kiều. Đúng lúc này, sau lưng có nhà báo hô lên : "Lục Cảnh Thịnh và con trai đã tới."


Tần Dư Kiều đã từng xem những bài báo phân tích về nhà họ Lục. Về con trưởng Lục Cảnh Thịnh, có câu thế này: "Nếu cuối cùng Lục thị chọn con trưởng làm người thừa kế, chắc chắn bởi vì Lục Nguyên Đông là cháu nội được Lục Hòa Thước coi trọng nhất."


Vì vậy giới truyền thông vẫn luôn chăm chăm tới hôn sự của Lục Nguyên Đông, nhưng không viết nhiều về cô, toàn bộ sự chú ý đều đổ lên Lục Nguyên Đông và Vương Bảo Nhi. Khoảng thời gian trước kia, nguyên nhân Lục Nguyên Đông và Vương Bảo Nhi chia tay cũng được giới truyền thông thêu dệt thành chuyện tranh chấp trong nhà giàu, rồi dự đoán rằng sau đó Lục Nguyên Đông sẽ tìm một cô gái có bối cảnh phù hợp hơn để kết hôn.


Tần Dư Kiều đọc báo mới biết được chuyện Lục Nguyên Đông và Vương Bảo Nhi chia tay, xem xong liền hỏi Lục Cảnh Diệu: "Họ chia tay thật à?"


Lục Cảnh Diệu phản ứng vô cùng kiểu cách, tỏ vẻ nghiêm túc ném điện thoại cho cô: "Làm sao anh biết được hai đứa chúng nó có chia tay không, nếu em muốn biết thì tự gọi điện thoại hỏi người trong cuộc đi."
"Thật nhàm chán!"
"Mẹ nó rốt cuộc người nhàm chán là ai?"
....


Nhưng thành thật mà nói, bởi vì cô từng quen với Lục Nguyên Đông nên cũng quan tâm đến anh ta. Vì vậy có lúc thật sự nhàm chán muốn biết mối quan hệ giữa Lục Nguyên Đông và Vương Bảo Nhi thế nào rồi. Cô muốn biết cũng bởi nếu như Lục Nguyên Đông thật sự kết hôn với Vương Bảo Nhi, cô và Lục Cảnh Diệu cũng kết hôn, vậy cô và Vương Bảo Nhi coi như là người một nhà.


***


Cuộc họp tổng kết hằng năm của Lục thị ngoài những nhân vật lãnh đạo cấp cao, còn có các cổ đông của Lục thị. Trong đại sảnh trang trí lộng lẫy xa hoa, đâu đâu cũng thấy những bộ cánh quý phái. Đây là sự kiện trọng đại hằng năm của nhà họ Lục, cho nên người nhà họ Lục đều có mặt đông đủ. Năm chiếc đèn chùm tinh xảo trên trần tòa tỏa ánh sáng rực rõ, soi tỏ những cặp nam nữ xinh đẹp bảnh bao, cười nói không ngớt.


Tần Dư Kiều phát hiện, rất nhiều cặp nam nữ ở đây có độ tuổi chênh lệch rất lớn, đàn ông bốn mươi năm mươi thường đi cùng những cô gái trẻ trung.


Lục Cảnh Diệu dẫn cô đi xung quanh gặp mặt mọi người. Đầu tiên chào những người lớn bậc chú bậc bác, Lục Cảnh Diệu có vai vế lớn nên anh cũng ngang hàng với những ông cụ đó. Còn có một ông cụ ngồi xe lăn, cười híp mắt, nhưng lúc nói chuyện lại cần Lục Cảnh Diệu cúi tai xuống nghe.


"Bác hai nói vợ anh rất đẹp." Lúc Lục Cảnh Diệu đứng thẳng dậy nói với Tần Dư Kiều.
Tần Dư Kiều cúi người bắt tay với ông cụ ngồi xe lăn, sau đó nói: "Con chào bác ạ, con là Tần Dư Kiều."
Ngay vào lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc: "Chú Lục, Kiều Kiều."


Hôm nay Lục Nguyên Đông đến đây một mình, Vương Bảo Nhi không cùng đi, cho nên có lẽ Lục Nguyên Đông và Vương Bảo Nhi thật sự chia tay rồi. Tần Dư Kiều xoay người, cười với Lục Nguyên Đông: "Nguyên Đông."


Lục Nguyên Đông mặc bộ đồ Tây sẫm màu, đeo cà vạt kẻ sọc màu đỏ mận, tràn đầy sức sống mà lại rắn rỏi. Anh nở nụ cười thân thiết, cứ như gặp lại bạn già: "Kiều Kiều, hôm nay em thật xinh đẹp."


Lục Nguyên Đông vừa dứt lời, Lục Cảnh Diệu như muốn thể hiện quyền sở hữu của mình, ôm lấy hông Tần Dư Kiều, trả lời thay cô: "Cảm ơn."
Tần Dư Kiều không kiềm nổi mà cong khoé miệng, ngước mắt nói với Lục Cảnh Diệu: "Anh cảm ơn gì chứ? Nguyên Đông đâu có khen anh."


Lụcắ Nguyênắ Đôngắ cườiắ haắ ha,ắ dướiắ ánhắ đèn,ắ mặtắ màyắ sắcắ nétắ chínhắ trực,ắ làmắ choắ Tầnắ Dưắ Kiềuắ cóắ cảmắ giácắ Lụcắ Nguyênắ Đôngắ ngàyắ xưaắ đãắ trởắ lạiắ rồi.ắ Tánắ gẫuắ đượcắ mộtắ lát,ắ Lụcắ Nguyênắ Đôngắ nóiắ vớiắ Lụcắ Cảnhắ Diệuắ vàắ Tầnắ Dưắ Kiều:ắ "Cháuắ quaắ bênắ kiaắ mộtắ chút."


Lụcắ Cảnhắ Diệuắ gậtắ đầuắ vớiắ Lụcắ Nguyênắ Đôngắ rồiắ vỗắ vaiắ anh:ắ "Điắ đi."


Bởiắ vìắ Tầnắ Dưắ Kiềuắ chưaắ nhìnắ thấyắ Lụcắ Hoàắ Thướcắ nênắ mởắ miệngắ hỏiắ Lụcắ Cảnhắ Diệu:ắ "Baắ anhắ đâu?"ắ Lụcắ Cảnhắ Diệuắ hấtắ cằm,ắ nhìnắ vềắ đámắ đôngắ túmắ tụmắ cáchắ đóắ khôngắ xa:ắ "Ởắ đó."


Lục Hoà Thước chống gậy đi tới, bên cạnh là Lục Gia Anh và Lục Hi Duệ. Hi Duệ đứng cạnh Lục Hoà Thước bây giờ đã mặc lễ phục, thấy ba mẹ mình thì ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói với Lục Hoà Thước: "Ông nội, con đến chỗ ba đây."


Lục Hoà Thước hơi giận khi cháu nội yêu quý lại không muốn ở bên mình, chua chát mở miệng: "Không thấy bên cạnh ba con có một người phụ nữ à? Con đến làm gì, muốn làm kỳ đà cản mũi sao?"
Lục Hi Duệ không hiểu cái gì là kỳ đà cản mũi: "Kỳ đà cản mũi là gì thế ạ?"


Lục Hoà Thước vỗ đầu Lục Hi Duệ, tâm trạng trở nên phức tạp. Không ngờ Lục Cảnh Diệu thật sự có thể theo đuổi đối tượng hẹn hò của Nguyên Đông. Với tính tình của Cảnh Diệu thì chắc chắn lần này nó muốn kết hôn thật rồi. Nhưng còn Hi Duệ thì sao?


Lục Hoà Thước lại nhớ những lời vợ ông nói trước khi mất, rằng ông không được xem nhẹ hôn nhân của Lục Cảnh Diệu. Mấy ngày cuối đời bà vẫn dặn đi dặn lại: "Về sau ông nhất định phải quan tâm đến chuyện cưới hỏi của Cảnh Diệu. Gia thế có thể kém, nhưng cô gái ấy nhất định phải là người tốt, nhất định thương yêu Hi Duệ, không thể để Hi Duệ chịu uất ức được."


Cho nên trước khi đến đây, Lục Hoà Thước đã hỏi cháu nội mình: "Tần Dư Kiều đối xử với con thế nào?"
Lục Hi Duệ trả lời không chút suy nghĩ: "Dĩ nhiên là rất tốt, quan hệ của con và chị Dư Kiều còn tốt hơn so với ba nữa."


Lục Hoà Thước cười hai tiếng. Nếu Hi Duệ trả lời "Tốt" hoặc là "Bình thường" thì ông không thấy lạ, nhưng lại thấy Hi Duệ vui vẻ nhiệt tình cứ như Tần Dư Kiều là mẹ ruột của nó vậy. Sau đó Lục Hoà Thước cảm thấy Tần Dư Kiều này rất mưu mô, ngay cả một đứa trẻ mà còn lừa gạt. Đâu có người phụ nữ nào không ngại con riêng của chồng chứ, mà còn lấy kết hôn là điều kiện gặp gỡ.


Khi Lục Cảnh Diệu dẫn Tần Dư Kiều đến gặp ông thì cảm giác của Lục Hoà Thước lại thay đổi hẳn. Ông không thấy lão Lục và Tần Dư Kiều có tướng vợ chồng mà lại thấy Tần Dư Kiều và Lục Hi Duệ có tướng mẹ con.
Chuyện này thật thú vị.


"Ba." Lục Cảnh Diệu dẫn Tần Dư Kiều tới, đứng đối diện Lục Hoà Thước, giới thiệu sơ qua, "Ba, đây là Kiều Kiều, trước kia con có nói với ba rồi."
Tần Dư Kiều hơi cúi người chào Lục Hoà Thước, sau đó đưa tay mình ra, "Cháu chào bác Lục."


"Ừm, chào cô Tần." Gương mặt Lục Hoà Thước chứa nét cười, "Nghe nói cô và mẹ cô từng sống ở Anh?"
Tần Dư Kiều cười: "Vâng ạ."
Lục Hoà Thước nhìn Hi Duệ, lại nhìn Tần Dư Kiều: "Đúng là có duyên, trước kia thằng sáu cũng từng học ở Anh đấy."


Ngoại truyện: Căn nguyên của đứa trẻ trong ống nghiệm
Vì Lục Hi Duệ và Nhan Thư Đông đều không có mẹ nên đã trở thành bạn tốt, nhưng hai đứa vẫn còn nhiều điểm khác biệt.
Hai đứa thường hay tâm sự, nhưng thứ gọi là tâm sự của trẻ con chỉ đơn giản là chia sẻ bí mật mà thôi.


Nhan Thư Đông: "Mẹ cậu với ba cậu ly hôn à?"
Lục Hi Duệ lắc đầu: "Tớ không biết được, có thể là ly hôn đi, tớ chưa từng thấy mặt mẹ mình."
Nhan Thư Đông: "Không nghe người lớn nhắc gì đến à?"
Lục Hi Duệ không muốn trả lời, hỏi ngược lại: "Cậu thì sao?"


"Mẹ tớ ch.ết rồi, hình như bị ba tớ giết ch.ết." Lúc nói khuôn mặt Nhan Thư Đông tương đối bình tĩnh, "Rất đáng sợ phải không?"
Đúng là Lục Hi Duệ hơi sợ, nhưng vẫn lắc đầu: "Không đáng sợ."
Nhan Thư Đông hỏi tiếp: "Cậu chưa từng nghe chuyện gì về mẹ cậu sao?"


Lục Hi Duệ lắc đầu: "Chưa, ba tớ rất kín miệng, không tiết lộ gì cả."
"Cậu không phải là đứa trẻ không có mẹ theo kiểu ấy chứ?"
"Là sao?"
"Đứa trẻ trong ống nghiệm."
"Ai nói? Cậu mới là đứa trẻ trong ống nghiệm đấy."


"Còn lâu đi. Không phải tớ đã nói với cậu rồi sao, mẹ tớ bị ba giết ch.ết." Nhan Thư Đông khẽ cắn răng, "Nhưng về sau tớ cũng muốn giết ba mình."


Lục Hi Duệ nghe Nhan Thư Đông nói vậy, mặc dù ngoài mặt giả bộ bình tĩnh, trong lòng vẫn hơi hỗn loạn. Buổi tối lúc Lục Cảnh Diệu kiểm tr.a bài tập, nó nói chuyện này cho Lục Cảnh Diệu biết.
"Nhan Thư Đông nói bạn ấy muốn giết ba mình."
Lục Cảnh Diệu ngẩng đầu, vô cùng khinh thường hỏi: "Nguyên nhân là gì?"


Lục Hi Duệ suy nghĩ một chút: "Nhất định là ba bạn ấy đối xử không tốt với bạn ấy."
Lục Cảnh Diệu hơi nhức đầu: "....Con thấy ba đối xử với con không tốt à?"






Truyện liên quan