Chương 23: Tình yêu (4)
Nhoáng một cái là đã qua Tết Nguyên Đán.
Kiểm Biên Lâm muốn gặp Sơ Kiến nhiều hơn cũng không được, sợ bố anh nhận ra manh mối gì đó. Quan hệ bao năm rốt cuộc phá vỡ lớp băng, anh chỉ sợ đi sai bước. Chịu đựng như vậy thẳng đến qua Tết, trực tiếp vào đoàn phim. Hôm anh rời Thượng Hải, Sơ Kiến đã hẹn xong, lái xe của Kiểm Biên Lâm đưa anh đến công ty.
Hai người hẹn gặp dưới tầng hầm để xe, Kiểm Biên Lâm đến trước, mở sưởi, làm ấm xe trước cho cô.
Một lát sau, anh lại cảm thấy trong xe quá nóng, chỉnh nhiệt độ thấp một chút.
Sơ Kiến từ trong thang máy chạy tới, một tay kẹp túi, một tay kẹp nón, mở cửa lên xe vẫn hơi thở hổn hển: “Trước khi ra ngoài, em còn làm Wifi cho bố anh. Port nhà anh không ổn định lắm nên em nối với cái bên nhà em.”
Anh gật gật đầu, hai tay đảo tay lái, lái xe ra ngoài.
Đoán chừng là nhiệt độ quá dễ chịu, không bao lâu, Sơ Kiến đã díp mắt lại, mười mấy phút sau hoàn toàn ngủ mất. Trong khóe mắt, Kiểm Biên Lâm thấy cô ngoẹo đầu, dựa vào bên kia, có chút... cảm giác thời gian không gian đảo lộn.
Lần đi chơi xuân năm lớp 10 quay trở lại. Sau khi mấy chiếc xe buýt từ hàng đầu đến cuối đã ngồi đầy, lớp chín coi như là lớp cuối cùng bị chia rải rác ra, chen vào trong xe các lớp khác.
Sơ Kiến và mấy nữ sinh được chia vào xe buýt của lớp một.
Đó là vào buổi tối trở về, màn đêm sâu thẳm, Kiểm Biên Lâm là lớp trưởng phối hợp với giáo viên kiểm lại số người. Anh đi tới hàng sau, thấy cô không biết là mệt hay khó chịu, đầu dựa vào cửa kính xe, nhắm mắt. Anh do dự có nên sang vỗ vỗ cô, hỏi cô rốt cuộc mệt hay là khó chịu hay không, chỉ một ý nghĩ nhỏ như vậy, đứng bên cạnh đủ một phút.
Khi ấy anh đã làm gì nhỉ? Hình như là đổi chỗ với một nam sinh trong lớp cách lối đi, cách Sơ Kiến một nữ sinh lớp chín. Đường đi hơn hai tiếng, trong xe không có ánh đèn, trong ánh trăng mờ, anh nhìn cô dựa vào cửa sổ xe, sợi tóc mềm mại ở sau tai, tóc ngắn. Từ nhỏ cô đã để tóc ngắn, dài chút là vén ra sau tai, ngắn chút thì thường trong hôm ngủ đến rối bù phồng lên thì hôm sau đè chỗ đó xuống.
Đêm ấy, cô ngủ say, cái trán lắc lư từng chút một đập vào kính...
Không dễ chịu, anh thấy trán cô chống lên tấm kính cứng như thế thì không dễ chịu.
Lỡ như xe thắng gấp thì sẽ đập vào.
Nhân lúc đèn đỏ, Kiểm Biên Lâm với lấy một cái gối ở ghế sau, đánh thức Sơ Kiến, đưa cho cô. Sơ Kiến hơi mờ mịt, cho đến khi anh nói lót để ngủ mới hiểu. Cô nheo mắt cười, chỉnh ghế xuống, ôm gối tiếp tục ngủ gà ngủ gật.
Đến khi lái tới nơi, vẫn còn sớm.
Anh yên lặng ngồi mười mấy phút, người ngủ gà ngủ gật cuối cùng thức dậy, dụi dụi mắt: “Sao anh không gọi em?”
“Vẫn còn sớm.”
“Ngồi trong xe đâu thoải mái,“ Sơ Kiến tháo dây an toàn, “Đi lên trước nhé?”
Hai ngón tay Kiểm Biên Lâm ước chừng gõ tay lái, có chút, cứ đi lên như vậy à? Có phải nên bày tỏ chút không... Sơ Kiến lầm bầm một câu lưu manh, chỉ chỉ miệng mình, ý là: Em lười nhúc nhích, tự anh tới đi.
Từ lúc xác định quan hệ đến giờ gần hai tháng, có vài thứ đã quen rồi.
Ví dụ như anh luôn thích nắm chặt tất cả thời gian chán ngấy với mình. Sơ Kiến còn từng khó hiểu thảo luận việc này với Đồng Phi, câu trả lời của Đồng Phi là, Kiểm Biên Lâm chắc chắn là một người đàn ông chưa trải việc đời... Nhưng nói không bao lâu, Đồng Phi lại không mấy xác nhận, ám chỉ với Sơ Kiến vụ scandal trước đây của Kiểm Biên Lâm có vẻ thực sự có phần mờ ám, ngay cả Tạ Bân cũng không thẳng thắn phủ nhận.
Sơ Kiến hơi phân tâm.
Anh xoa xoa tóc mái cô, lần này rõ là cắt quá ngắn, thợ cắt tóc không có óc thẩm mỹ lắm.
Nhưng mà... vẫn rất xinh.
Kiểm Biên Lâm áp sát tới, chắn tầm nhìn trước người cô, đôi môi khẽ đè lên môi cô: “Nghĩ gì thế?” Sơ Kiến ơ một tiếng, không có cơ hội nói chuyện, đầu lưỡi anh đã luồn vào. Nhiều ngày không như vậy, vừa đụng phải đầu lưỡi nhỏ trơn trượt của cô là không hề khống chế được.
Anh không thỏa mãn việc nắn bóp vành tai cô. Lúc đè cuống lưỡi cô, tay anh cũng trượt xuống từ một bên cổ cô, quỷ thần xui khiến tìm viền áo ngực...
Quá chân thật, cách chiếc áo len. Anh thu chặt ngón tay, không nhịn được siết vò hai cái.
Hơi thở nóng rực.
Sơ Kiến “ưm” hai tiếng huých đẩy anh ra, rụt về phía sau, đôi mắt đã hơi sốt ruột đỏ lên: “Bên ngoài đó...” Mỗi một chữ đều mang theo giọng mũi nhàn nhạt, thực sự là xấu hổ đến mức vừa muốn nhảy khỏi xe, vừa muốn đẩy anh xuống.
...
Không gian trong xe đóng kín, tầm mắt cô dốc sức dời khỏi tầm mắt anh, tiếng tim đập đinh tai nhức óc.
Rất lâu sau, Kiểm Biên Lâm mới dám đặt cằm lên vai cô, giọng khá khàn: “Có chút phiền phức.”
Trong lòng cô vẫn ngứa ran, né tránh: “... Sao vậy?”
“Muốn kết hôn.”
****
Kiểm Biên Lâm vòng qua hơn nửa nhà để xe, lên xe công ty. Tạ Bân hỏi một câu “Vợ cậu đâu? Về rồi à?”, anh cũng không trả lời. Tạ Bân đoán chắc chắn không quen việc “Vợ chồng mới cưới” xa cách nên không hỏi nữa. Áo che mặt một cái, ngủ trước.
Đến Hoành Điếm gần nửa đêm, may mà Tạ Bân bình thường quen với mấy ông chủ quán cơm ở đây, đi vào, người hơn nửa đoàn phim đều chờ, cũng không có ai nửa đêm làm bữa cơm bắt đầu công việc.
Kiểm Biên Lâm chủ yếu bên điện ảnh, rất ít đến Hoành Điếm.
Anh tới là bắt đầu quay cảnh đêm. Một trường quay bốn, năm đoàn phim, bên này đang đánh nhau, bên kia đang lên triều, xa xa còn đang cung đấu, quả là kinh khủng.
Bên cạnh, có người để một cái ly giấy, rót cà phê: “Lần đầu tiên thấy anh ở Hoành Điếm đấy.”
Kiểm Biên Lâm nghe giọng hơi quen, giương mắt, là cô ấy?
“Nhiều năm rồi nhỉ,“ trong mắt Nguyễn Khê phản chiếu ánh đèn, “Anh có phần không thân thiện đấy, Kiểm Biên Lâm à. Dù sao trước đây cũng coi như là bạn. Sau này, người quản lý của anh mỗi lần đưa yêu cầu cho nhà sản xuất đều là không thể xuất hiện cùng một đoàn phim với tôi, khiến tôi rất mất mặt.”
Kiểm Biên Lâm vốn mặc áo phao lông đặc biệt làm theo yêu cầu của Hoành Điếm, trùm từ đầu đến bắp chân, nghe một tràng như vậy cũng không trả lời, kéo nón áo lên, đội vào.
Lạnh nhạt lơ người ta như vậy, là tính cách bình thường của anh.
Cuối cùng, ngay cả trợ lý của Kiểm Biên Lâm cũng lúng túng thay người ta, tiến lại gần, giảng hòa một chút. Chờ người đi rồi, trợ lý Hiểu Vũ còn khẽ lầm bầm một câu: “Thì ra như vậy, ngay cả việc anh Kiểm của chúng ta không thích uống cà phê cũng không biết? Còn ráng sáp lại.”
Trợ lý cầm lấy cà phê rồi đi, vứt như rác.
Nguyễn Khê nói không sai. Kể từ sau khi thi hát, nói chính xác là từ năm ngoái Kiểm Biên Lâm vô cùng nổi tiếng, ảnh chụp lúc thi trước đây bị tung ra. Bên Kiểm Biên Lâm, một đêm đã ném mấy trăm ngàn tiền lì xì đè scandal này xuống, nhân tiện có nhà sản xuất lại đến tìm, một điều kiện đưa ra là cùng đoàn phim không thể có Nguyễn Khê.
Có điều nói là scandal, chẳng qua chỉ là tấm ảnh tự mình một nhóm.
Lúc thi, một đám người chơi đùa náo nhiệt. Anh còn nhớ hôm đó là sinh nhật Sơ Kiến, anh đoạt giải nhất nên muốn chia sẻ với cô, nhưng cả ngày lại không tìm được người. Anh nhất thời suy nghĩ nhiều, uống ít rượu, trò chuyện đôi câu với Nguyễn Khê trong góc đưa lưng về phía đám người, còn toàn là nội dung liên quan đến Sơ Kiến.
Đêm đó bị người ta canh góc độ, chụp rất nhiều ảnh.
Cũng không chỉ là anh và Nguyễn Khê, đêm đó còn là tiệc chia tay, mọi người đều uống nhiều, trong mấy người đều có ảnh rỉ tai thì thầm... Chỉ có điều bây giờ anh nổi tiếng, đương nhiên tung nhiều ảnh của anh.
Kiểm Biên Lâm vô thức xoay chiếc nhẫn kia.
Tạ Bân ngáp đi sang đây.
Cách đó không xa, một đoàn đang quay lôi kịch, phát “Đại ương ca”, hơn nửa đêm rất chấn động. Tạ Bân nghe đến nhăn mặt: “Nghĩ cái gì thế? Hồn vía lên mây rồi?”
Kiểm Biên Lâm thả lỏng, dựa vào ghế dựa nhìn đèn lồng đong đưa trong gió xa xa: “Nhớ vợ em.”
Muốn nghe giọng cô,
Nghe cô gọi mình “Kiểm Biên Lâm, Kiểm Biên Lâm“.