Chương 25: Đôi mắt động lòng người ấy (2)
Tiếng còi xe trên con đường ngoài tiểu khu vang liên tục không ngừng, gấp gáp như đòi mạng, đoán chừng là chặn lại nữa rồi. Giữa trưa, chặn xe cái gì chứ...
“Ngoan một chút, đừng rộn.” Anh khẽ vỗ cô.
Kiểm Biên Lâm vừa thấy bố mình thì cũng sửng sốt, còn lưỡng lự có nên nói câu gì cho qua trước để bố mình đừng hỏi đến cùng không. Nhưng Sơ Kiến vừa giày vò như vậy, ngược lại anh bị chọc cho...
Sơ Kiến rất rõ bản thân còn không bằng cái người tự lừa dối mình kia, mặt vùi nơi hõm vai anh: “Anh cũng đừng vạch trần em ngay mặt chứ... Làm sao đây?”
“Làm sao đây cái gì?”
“Em cũng không dám nhìn bố anh.” Đây mới là trọng điểm.
“Ngại thì đừng nhìn, dù sao thì bố cũng thích em nhất.”
Sơ Kiến rầu rĩ lắc đầu.
Kiểm Biên Lâm đối mặt với bố mình qua cửa sổ xe mở một nửa, ý là: Không sai, sau này Sơ Kiến sẽ là con dâu của bố.
Bố Kiểm đang suy nghĩ hai cái đứa này ôm tới ôm lui làm trò gì đây, có phải Sơ Kiến bị bắt ôm xấu hổ không? Có nên tránh đi chút không... Rồi thấy tín hiệu này của con trai, thuốc an thần lập tức xuống bụng: Con trai ngoan, có tiền đồ.
Anh lại nháy mắt ra hiệu với bố mình, ý là: Em ấy xấu hổ, tốt xấu gì thì bố cũng cho một lối thoát đi.
Nếp nhăn nơi khóe mắt bố Kiểm cũng tràn đầy sự vui vẻ sau khi kinh ngạc, ngầm hiểu, cười ha hả nhìn Sơ Kiến vùi đầu trên vai Kiểm Biên Lâm không dám ngẩng đầu, vờ bày ra vẻ một gia trưởng: “Hai đứa cũng không hiểu chuyện gì cả. Này, đừng đi vội, lên lầu nói chuyện chút đi.”
Nói xong, ông không che giấu được ý cười tràn đầy khuôn mặt, chắp tay sau lưng đi vào cửa lầu.
Vì vậy Sơ Kiến không thể không xuống xe, rập khuôn đi theo Kiểm Biên Lâm vào cửa cùng chú Kiểm, rồi vào thang máy. Cô đứng vị trí dựa phía sau nửa bước. Sau khi cửa thang máy mở ra, cô níu góc áo phao lông của Kiểm Biên Lâm, nhìn anh bằng vẻ mặt lo buồn đau khổ.
Người sau ngược lại thản nhiên.
Sau khi vào nhà, bố mẹ Sơ Kiến nghe bố Kiểm dăm ba câu chia sẻ tin vui, đều vô cùng kinh ngạc nhìn Sơ Kiến. Ba vị trưởng bối đều không ngờ, điều xảy ra bất ngờ chính là một kết quả tốt nhất, tình cảm qua lại bao năm đổi thành thông gia. Ba người ngồi một hàng trên sofa, cười ha hả, nhìn hai người đứng.
Sơ Kiến dựa lưng vào hồ cá, mím mím môi, thả lỏng, nhìn Kiểm Biên Lâm...
Hiểu quá rõ, mẹ Sơ Kiến phát hiện việc sau này tr.a hỏi con rể lần đầu như thế nào mà mình từng mặc sức tưởng tượng, từ bối cảnh gia đình đến trình độ học vấn, thậm chí bà cũng tìm hiểu kĩ cả mấy cái kinh nghiệm chuẩn bị trước để xác minh có phải bằng tốt nghiệp đại học đi theo con đường làm giả hay không... Tất cả vô dụng.
Cuối cùng, bà chỉ vui vẻ “Ừm” một tiếng, đơn giản hóa việc phức tạp nói một câu: “Hai đứa định thế nào? Chuẩn bị khi nào làm đám cưới?”
“Mẹ,“ Sơ Kiến cảm thấy nếu không phải thủy tinh đủ cứng thì mình cũng có thể đè vỡ hồ cá, “Mẹ...” Kết quả kêu hai tiếng mẹ, rồi không nặn ra được lời dư thừa nào nữa.
Trong phòng, vô cùng yên lặng.
Im ắng.
“Kiểm Biên Lâm.” Sắc mặt bố Kiểm khó coi.
Tiếp đó là một tràng toàn tiếng Quảng Đông không nhịn được tuôn ra, đại ý là:
Làm ngôi sao lâu rồi, tâm địa gian xảo cũng nhiều rồi, bố mẹ Sơ Kiến ở cả đây, vậy mà còn không cho một lời xác định à. Bố nói với mày Kiểm Biên Lâm, nếu mày có nửa phần suy nghĩ tùy tiện thì sau này đừng về cái nhà này nữa, bố mày cũng không cần nhận...
Sơ Kiến nghe cúi gục đầu, móng tay liên tục cào tấm kính hồ cá sau lưng. Kiểm Biên Lâm nghe từ đầu đến cuối, tới cuối cùng, nhân lúc bố mình bưng ly trà thông cổ họng, anh trả lời bốn chữ: “Con nghe em ấy.”
Đứa con ngoan.
Ba trưởng bối đồng thời nở nụ cười.
Nếu con cái đã nói vậy rồi, nên buông tay thì buông tay thôi, ngày nay chú trọng tự do yêu đương, thế là, tan họp.
Đương nhiên, còn có việc theo thường lệ:
Bố Kiểm kéo tay Sơ Kiến hùng hồn biểu đạt mình vô cùng vui vẻ, bảo Sơ Kiến yên tâm sau này gả vào sẽ không khác trước đây, tuyệt đối yêu thương Sơ Kiến nhất; mẹ Sơ Kiến đồng thời kêu Kiểm Biên Lâm vào bếp, không ngừng nói Sơ Kiến từ nhỏ đã tinh ranh, thích làm nũng, đương nhiên mấy cái này cũng không cần mình dặn dò, từ nhỏ Kiểm Biên Lâm cũng đã tha thứ không ít rồi.
Trong bầu không khí vui vẻ, sắp thấy được tương lai tốt đẹp “bồng cháu trai” cùng với việc người hai nhà rốt cuộc “thân càng thêm thân” về sau hoàn toàn có thể ở cùng một gian nhà bế cháu nồng đậm này ——
Sơ Kiến xấu hổ đến mức tê cả da đầu, không nói được nửa chữ...
Quay lại xe. Kiểm Biên Lâm nhớ lại quá trình công khai thuận lợi mới vừa rồi, cánh tay trái chống bên cửa sổ, dùng mu bàn tay che nửa mặt dưới, đang cười.
“Có phải anh đang cười không...”
Kiểm Biên Lâm gật gật đầu, lại không nhịn cười được, lần này còn cười thành tiếng ——
Anh móc sổ tiết kiệm trong túi quần ra: “Tiền tiêu vặt bố anh cho em.” Ông lão cũng rõ là hào phóng, cho thẳng một trăm ngàn, đoán chừng cả đời cũng chỉ để dành hai trăm mấy chục ngàn, biết con dâu là Sơ Kiến thì không tiếc lấy ra nửa gia tài.
Cô: “... Không cần đâu.”
Kiểm Biên Lâm: “Ờ, vậy anh trả lại cho bố.”
Sơ Kiến liếc anh một cái, rút tấm thẻ từ kẽ ngón tay Kiểm Biên Lâm, cất kĩ. Coi như giữ thay chú Kiểm trước, tránh cho chú Kiểm đau lòng dốc bầu tâm sự với bố mẹ mình rồi bị dạy dỗ nữa.
Sáu giờ vào Hoành Điếm, ở đại sảnh khách sạn làm thủ tục xong gần bảy giờ, vẫn quy tắc cũ, phòng của Tạ Bân nhường cho Sơ Kiến. Tổng kết mà nói, trong vấn đề vợ của Kiểm Biên Lâm, anh ta hoàn toàn không có bất kì nguyên tắc và tính cách gì, ai bảo người ta là vợ Kiểm Biên Lâm chứ...
Tuy Sơ Kiến đầu tư vào studio ảnh thị của Đồng Phi, thỉnh thoảng cũng gặp mấy người trong giới với cô ấy, nhưng đối với cô mà nói, chuyện đóng phim này vẫn xa lạ. Cô ngồi trong xe van, nhìn thợ trang điểm cẩn thận tỉ mỉ trang điểm cho Kiểm Biên Lâm, khá tò mò, nhìn đăm đăm rất lâu.
Sau cùng, Kiểm Biên Lâm cũng nhận ra cô nhìn mình chằm chằm, đầu không cử động được, liếc về phía chỗ cô.
Cô cắn cắn môi, nở nụ cười.
Kiểm Biên Lâm thấy cô cười đẹp đến thế, không nhịn được nhếch khóe miệng.
Sơ Kiến thấy vẻ mặt đó của anh, mặt ửng đỏ, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
...
Đây chính là trạng thái bình thường trong quá trình trang điểm, thế nên thợ trang điểm hoàn thành nhiệm vụ bước xuống xe, ngồi xổm bên cạnh hút thuốc với Tạ Bân, còn lẩm bẩm: “Thấy Kiểm Biên Lâm với vợ anh ấy, em cũng muốn tìm một người bạn gái ở khắp nơi quá.” Tạ Bân dập tắt thuốc, cười hì hì: “Có phải rất chán không, anh một cái em một cái, vô cùng thuần khiết.”
Thợ trang điểm lắc đầu: “Đúng vậy, sức mạnh thanh khiết ấy khiến em luôn cảm thấy trở lại thời kì trưởng thành đeo cặp chéo chép bài tập, đã ở thế kỉ trước.”
Tạ Bân cười: “Cậu cũng đừng ghen tị thật, người ta đó còn là mối tình đầu đó.”
Bên dưới xe, hai người đàn ông độc thân nhìn nhau một cái, cảm khái việc qua nhiều núi nhiều sông, qua nhiều sông nhiều núi ấy, tiếp tục cắm đầu hút thuốc.
Trên xe, Sơ Kiến sáp lại thì thầm với anh: “Ban nãy Tạ Bân nói cũng chỉ quay ở Hoành Điếm hai ngày, ở đây đã dựng nội cảnh một ngôi chùa sao? Cùng nội cảnh một khách sạn nhỏ, sau đó sẽ đi đến nơi vô cùng nghèo à?”
Anh giải thích: “Câu chuyện này từ cao nguyên đến Nepal, rồi đến Ấn Độ. Đại cảnh sẽ chọn mấy nơi thật, mấy cái khác đều phải tìm chỗ dựng cảnh, nếu không ngân sách không chi nổi.”
“Vậy hai ngày nữa em về Thượng Hải, trữ thêm ít đồ chuyển phát nhanh tới trước, đỡ cho anh không có thức ăn, không đủ dinh dưỡng. Còn có đồ dùng nữa.” Cô đang tính toán.
Kiểm Biên Lâm lắc đầu: “Em không cần đi đâu, vất vả lắm.”
“Anh là bệnh nhân cũng không vất vả, em vất vả gì chứ.” Sơ Kiến lại nghĩ tới gì đó, sờ sờ tóc anh, “Tạ Bân còn nói anh đóng một hòa thượng xuất gia hoàn tục, giữa chừng còn phải cạo trọc à?” Cô đang tưởng tượng dáng vẻ cạo đầu trọc của anh, không tưởng tượng ra...
Nhưng chỉ nhìn phần trang điểm bây giờ, còn có quần áo ném một bên là có thể nhìn ra, lần này anh đóng thực sự là một nhân vật có tính lẫn lộn.
Anh ừ một tiếng, suy nghĩ một chút, khẽ nhíu mày: “Quên nói cho em biết, lát nữa có cảnh hôn.”
Trong lòng Sơ Kiến lộp bộp một tiếng: “Rất bình thường mà, bây giờ phim truyền hình nào mà không có cảnh hôn.”
Kiểm Biên Lâm sờ sờ gáy cô, không dám nói, thực ra không chỉ là cảnh hôn.
Chờ vào trường quay dựng lên, là một phòng giặt đồ khá kì lạ.
Dưới ánh đèn nửa bên kia, trong ống kính là một góc phòng giặt đồ, trên máy giặt còn trải tấm thảm sặc sỡ. Nhân viên, còn có những người không có nhiệm vụ đều ở phía sau giá đèn, hoặc đứng hoặc ngồi xổm, khẽ tán gẫu.
Sơ Kiến ngồi trên băng ghế trong góc, nhìn đạo diễn thực hiện giải thích cảnh quay cho Kiểm Biên Lâm và nữ chính, hiện trường để Kiểm Biên Lâm ôm nữ diễn viên người ta ngồi trên máy giặt, đại khái là lát nữa phải đặc biệt bồng lên một cách đàn ông, nhiệt tình ôm vuốt ve, hôn thắm thiết ——
Theo yêu cầu của đạo diễn, anh mở cổ áo sơ mi ra một chút, kéo vạt áo sơ mi trong lưng quần ra một nửa, rồi xắn tay áo lên đến khuỷu tay.
Tuy Sơ Kiến không nghe được lời của đạo diễn thực hiện, nhưng ước chừng cũng nhìn ra từ động tác của Kiểm Biên Lâm, đây là một cảnh nóng. Từ lúc phát hiện điểm này, cô liền ngẫm nghĩ có phải mình nên tránh đi chút không.
Cuối cùng, Kiểm Biên Lâm rất nghiêm túc đưa ra ba điểm:
Thứ nhất, phim này nhất định sẽ bán được vào khung giờ vàng. Khung giờ vàng xét phim rất chặt, cho nên sờ từ đùi vào trong có thể lược bỏ, quay rồi cũng không chiếu được;
Thứ hai, nếu phải có cảnh chạm ngực, mượn vị trí là được, nhân tiện để tôn trọng nữ diễn viên, nhất định phải thêm mấy lớp xốp trước ngực.
Thứ ba, cảnh hôn... vẫn mượn vị trí đi, cái đẹp hàm súc.
Nữ diễn viên vô cùng cảm kích, bảo trợ lý đi tìm xốp lót ngực, còn nhẹ giọng khen: “Vẫn là thầy Kiểm chuyên nghiệp. Mấy ngày trước cảnh hôn đó đã khiến tôi quay cả ngày, còn kiên quyết nói muốn quay lại do không có cảm giác.”
Nhân khoảng thời gian rảnh chuẩn bị trước khi quay, Kiểm Biên Lâm quay lại bên cạnh cô.
Anh mang giày bốt quân đội màu đen đế cứng, quần kaki chất vải thô, áo sơ mi trắng gạo, từ chỗ cổ áo mở hai nút lộ ra cái cổ cùng xương quai xanh trắng ngần.
Áo phao lông choàng trên vai.
Tuy biết trong bộ phim này anh đóng vai một người đàn ông nửa đời trước xấu xa, nửa đời sau mới cải tà nhưng chưa quy chánh, tổ trưởng tổ cảnh sát ngầm máu tươi đầy tay lấy ác chế ngự ác. Nhưng ở trường quay, xem cảnh diễn thử ban nãy, rồi bị anh cúi đầu nhìn, thế nào cũng có loại cảm giác người lạc vào cảnh lạ.
Cái loại cảm giác chèn ép lang thang giữa hai bờ sinh tử ấy, hoàn toàn không phải là Kiểm Biên Lâm lúc bình thường.
Có lẽ đây chính là tố chất của một diễn viên, vào trường quay là nhập vai.
Hiểu Vũ rót trà nóng cho Kiểm Biên Lâm. Anh cầm ly giấy nhìn cô: “Lát nữa, em ra ngoài một chút.”
Sơ Kiến ngẩn ra, đã hiểu: “À, được. Trong này lạnh quá, em đi ra ngoài một chút.”
Kiểm Biên Lâm thấp giọng, bất ngờ tiếp một câu: “Nội dung phim yêu cầu.”
“Ừ ừ, biết rồi,“ Sơ Kiến vô cùng lúng túng, nhỏ giọng nói, “Em có thể hiểu được.”
Không phải là cảnh nóng sao...