Chương 6: Chương 6:
“Phần khí CO sinh ra dùng lượng nước vôi trong vừa đủ để hấp thu, sinh ra 25.26 gam kết tủa, căn cứ vào đó có thể suy ra lượng ban đầu?” Chu Nhiên nhớ tới đề bài.
“Ừ.” Thẩm Diệc Bạch nghe Chu Nhiên nhắc lại điều kiện đã biết trên đề bài, nhanh chóng tính nhẩm số liệu.
“Toàn bộ khí sinh ra đều nảy sinh từ quá trình oxi hóa Fe, cho nên lượng Fe để sinh ra lượng CO như vậy chắc là 0.2625 mol.”
Mượn lượng chất mà Chu Nhiên tính được, Thẩm Diệc Bạch tiếp tục phân tích “Cũng chính là số mol Fe sinh ra khí CO , trong đó mỗi mol khí tương ứng với......”
“Là Fe , tôi không hề sai.” Chu Nhiên biết rõ câu trả lời cho đề bài mơ hồ này rồi, cũng không tiếp tục viết nữa, gọi: “Tiểu Bạch?”
“Ừ?” Thẩm Diệc Bạch lật lại tài liệu mà nữ sinh kia để lại, bắt đầu xem từ đoạn bình giảng thơ.
“Tâm trạng đã khá hơn chưa?”
Lúc Chu Nhiên hỏi lời này cảm thấy mình có hơi gay. Cậu ta biết rằng tâm tình của Thẩm Diệc Bạch ít khi dao động, chỉ là gặp chuyện của ông Thẩm sẽ có chút căng thẳng.
Thẩm Diệc Bạch hỏi ngược lại, “Khai hắc?”
(Khai hắc: là một thuật ngữ dùng trong game DOTA hoặc LOL, vinh giả. Ý chỉ mở mic).
“Chờ tôi! Tôi về ngay đây, tôi đi đường giữa!” Tinh thần Chu Nhiên lập tức trở nên tỉnh táo, sắp xếp lại hết những quyển sách tán loạn, xoay người chạy về phía kí túc xá.
****
Thứ hai.
Trời trong, nhiệt độ ban ngày càng lúc càng cao.
Tiết hai buổi sáng còn chưa tan, Lâm Tư Hàm đã bị mặt trời chiếu đến mức không chịu được. Cô ngồi cùng bàn với Hứa Sênh Sênh, ngồi ở dãy bên phải gần cửa và cửa sổ, đối diện với mặt trời.
Trong phòng học không bật điều hòa, cũng không mở quạt. Giáo viên môn Văn vẫn đang deep cao độ không thèm để ý tới nhiệt độ trong phòng đã có thể hấp chín bánh bao, vẫn đứng trên bục không ngừng bình giảng “Xích Bích phú”, nói đến đoạn xúc động, đọc liên hồi.
“Phương Kỳ phá Kinh Châu, hạ Giang Lăng, thuận lưu nhi đông dã, trục lô thiên lý, tinh kỳ tế không, si tửu lâm giang, hoành sóc phú thi, cố nhất thế chi hùng dã, nhi kim an tại tai?” Đọc tới đoạn này, giáo viên Văn hơi ngừng lại, như là đang thoát ra khỏi ý nghĩa sâu xa của con chữ, “Đoạn này vô cùng hay, cũng là đoạn có khả năng cao rơi vào kiểm tr.a cuối kì, đồng thời cũng là đoạn các trò hay mắc lỗi chính tả. Tôi dạy, các em ngồi lắng nghe, nhìn cho kỹ, lát nữa tôi sẽ mời một bạn lên nói ý chính.”
“Huống ngô cùng tử cá tiều với giang chử phía trên, lữ cá tôm mà hữu con nai, giá một diệp chi thuyền con, cử bào tôn lấy tương thuộc. Gửi phù du cùng thiên địa, miểu biển cả chi nhất túc……”
Nửa dưới của vách tường trong phòng học lát gạch sứ, lạnh như băng.
Lâm Tư Hàm không kìm được mà rụt lại vào bóng râm trong góc tường, cô thấy mình chẳng khác gì bánh bao không nhân trong lồng hấp vậy.
“Sau đây mời bạn Lâm Tư Hàm ngồi dịch cho các bạn nghe đoạn này, cũng tiện thể để tôi tìm hiểu bạn mới một chút, chỉ cần miêu tả ý nghĩa đại khái một chút là được.”
Nghe thấy giáo viên gọi tên mình, Lâm Tư Hàm cầm sách đứng dậy, lấy lại bình tĩnh, nhìn rồi phiên dịch từng câu từng chữ. “Tào Công Mạnh Đức, ban đầu y công hãm Kinh Châu, dọc theo Trường Giang chảy xuôi xuống Đông Hạ, chiến thuyền dưới quyền chạy dài ngàn dặm, cờ xí đen kín trời, đứng cạnh bờ sông uống rượu, vắt ngang mâu giáo ngâm thơ vịnh phú, thật đúng là một đời kiêu hùng, mà giờ đây đang ở nơi nao......”
Giọng nữ như nước suối mát lành chảy qua khe núi ấm áp, từng chút chảy xuôi xuống, róc rách chui vào lòng đất.
“Dịch rất tốt, ý cũng rất đúng.” Giáo viên môn văn ra dấu cho Lâm Tư Hàm ngồi xuống.
Lâm Tư Hàm mới ngồi xuống không bao lâu, chuông tan học vang lên.
“Chúng ta kéo dài thêm chút, chỉ mấy phút, không lâu, làm nốt đoạn này, chỉ thêm chút thôi, lát nữa các trò xếp hàng nhanh nhẹn lên chút là được.”
Vào ngày đi học hôm thứ 2, trường tổ chức chào cờ theo thường lệ, các thầy dạy bình thường cũng không kéo dài tiết học. Chẳng qua giáo viên Văn của các cô khác người, chính là giáo viên của lớp Văn 1.
Lâm Tư Hàm khó chịu, lúc ngẩn người nhìn về phía cửa sổ, liếc mắt liền nhìn thấy Thẩm Diệc Bạch đi ở sau cùng đám người, ngáp dài một bộ chưa tỉnh ngủ.
Không có nguyên nhân gì khác, dáng người của cậu nỏi bật nhất, cho dù là một bộ ngáp dài chưa tỉnh ngủ.
Có một câu tục ngữ, lớp Xã hội là người khí chất tài hoa một bụng thơ văn, câu này cũng có thể áp dụng với lớp Tự nhiên, Lâm Tư Hàm cảm thấy Thẩm Diệc Bạch là khí chất điển hình của học sinh khoa học Tự nhiên.
Vì bị kéo thêm mấy phút nên lớp cô dường như đều chạy bước nhỏ về sân tập chính.
“Xếp hàng xếp hàng, nhanh thêm chút, nếu không chút nữa sẽ trừ điểm.” Ủy viên thể dục tay phải nắm thành quyền giơ cao quá đầu thúc giục, “Đứng thành hàng là được, chút nữa tự điều chỉnh sau.”
Lâm Tư Hàm bị đẩy, không hiểu sao lại tuồn về cuối hàng. Lúc này hàng đã im hẳn lại, chỉ còn một số ít học sinh vẫn chưa ổn định được chỗ nên tiếp tục di động.
Nữ sinh trước mặt kiễng chân lên nhìn chung quanh, nói với Lâm Tư Hàm đứng ở đằng sau: “Hình như cậu thấp hơn tớ, nếu không cậu và Hứa Sênh Sênh lên đứng trước tớ đi?”
Lâm Tư Hàm lắc đầu một cái: “Không cần, chúng tớ đứng đây được rồi, đằng sau đã có người của hội học sinh.”
“Vậy được.”
Lý 1 và Văn 1 cùng đứng đối diện với cột cờ, ngay chính giữa sân tập. Lớp 10 đứng ngoài cùng, bên cạnh theo thứ tự là lớp 11, 12. Lý 1 bên cạnh Lý 2, Lý 3,... bên cạnh Văn 1 là Văn 2, Văn 3.
Vừa đúng lúc chỗ Thẩm Diệc Bạch đứng lại sát hàng của Lâm Tư Hàm. Thẩm Diệc Bạch còn ở ngay sau lưng cô.
Thẩm Diệc Bạch một tay đút vào túi quần đồng phục, nhờ người phía trước chắn ánh mặt trời, nhắm mắt dưỡng thần.
"Này tiểu bá vương."
"Cái gì!" Hứa Sênh Sênh quay đầu lại, trừng mắt với Chu Nhiên, "Gọi ba à?"
"Ba? Ai cơ?"
"Tôi." Hứa Sênh Sênh khiêu khích.
"Đúng là chuyện cười trăm năm có một, không buồn cười chút nào." Chu Nhiên cũng không tức giận.
"Ba chém cậu cũng giống chém dưa hấu thôi, một nhát là xong."
"Ha ha ha ha."
"Mau, Hàm của mình, cậu mau giúp mình chứng minh đi!" Hứa Sênh Sênh gọi Lâm Tư Hàm chống lưng cho mình.
Lâm Tư Hàm cố nén cười, quay đầu lại, "Đúng đúng đúng, là một tàng kiếm* sắc bén, một đao một người bạn nhỏ."
* Tàng kiếm sơn trang: một môn phái trong game Kiếm Tam
Chu Nhiên đánh giá Hứa Sênh Sênh từ đầu tới chân vài lần: "Kiếm Tam à? Nhìn không ra đấy."
Thoạt nhìn Hứa Sênh Sênh có vẻ yếu đuối dịu dàng, khuôn mặt là một bộ nữ sinh ngoan ngoãn hiểu chuyện, hoàn toàn không nhìn ra được là cô nàng còn chơi game online.
"Cảm ơn." Thẩm Diệc Bạch mở mắt, vừa đúng lúc đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười của Lâm Tư Hàm.
Ánh mắt như có nước, tỏa sáng lấp lánh, mi mắt cụp thấp không ngăn nổi ý cười rất nhạt.
Lâm Tư Hàm không dấu vết mà hít thở thật sâu, cúi đầu nhỏ giọng đáp: "Đừng khách sáo."
"Lát nữa sẽ trả đưa vở cho cậu."
"Được."
Thẩm Diệc Bạch cũng không nói nữa.
Cuộc nói chuyện ngượng ngùng lại thất bại rồi..... Lâm Tư Hàm cảm thấy có vẻ như mình đúng là một người thiếu muối.
"Càng gần cuối kì, tâm tình của mọi người đều rất căng thẳng vì chuẩn bị kì thi phân khoa sắp tới, điều này là rất tốt không sai, nhưng chúng ta cũng nên kết hợp học tập và nghỉ ngơi, càng nên thả lỏng bản thân để lấy đó đề cao hiệu suất học tập của chính mình. Lễ hội văn hóa tiếp theo của trường cũng là một cơ hội tốt....." Chủ nhiệm khoa vẫn còn đứng trên đài kéo cờ phổ biến, học sinh phía dưới đã lầm rầm bàn tán.
"Oa, lễ hội văn hóa của trường! Có thể high hết nấc rồi!"
"Người anh em, đi thi đấu điện tử không?"
"Chúng ta có nên mở quầy hàng không? Bán gì đây bán gì đây?"
"Năm nay không biết có những quầy hàng thú vị gì đây!"
Lâm Tư Hàm chưa từng tham gia nên cũng không hiểu lắm, hỏi: "Sênh Sênh, đó là cái gì?"
Hứa Sênh Sênh tì cằm lên vai Lâm Tư Hàm, giọng điệu vô cùng hưng phấn, "Ý trên mặt chữ đấy, ngày hội văn hóa cấp trường. Cái gì cũng có thể mang ra trưng bày, yêu ma quỷ quái các loại cũng có luôn. Muốn làm cái gì thì làm cái đó, rất tự do, các thầy cô không can thiệp!"
"Còn nữa! Quan trọng nhất chính là trong lúc diễn ra lễ hội văn hóa của trường, bài tập lịch học đều có thể bỏ qua. Bài tập? Không tồn tại! Đi học? Cũng không tồn tại!"
"Mấy ngày?"
"Ba ngày."
Nghi thức kéo cờ kết thúc, đội ngũ xếp hàng vốn nghiêm chỉnh lập tức tỏa ra khắp nơi. Tốp năm tốp ba học sinh như tản bộ qua sân vắng quay về.
Thẩm Diệc Bạch chờ mọi người giải tán gần hết mới nhấc chân đi.
Lâm Tư Hàm nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, còn mười phút nữa đến tiết thứ ba.
"Cái kia....." Lâm Tư Hàm có chút băn khoăn, gọi: "Thẩm Diệc Bạch?"
"Ừ?" Thẩm Diệc Bạch dừng chân, đầu nhìn Lâm Tư Hàm.
Sườn mặt của thiếu niên 17, 18 tuổi ngược sáng, nhìn không rõ biểu cảm, góc áo đồng phục trắng bị gió thổi nhẹ vén lên một độ cong nhỏ, gió mang theo nhiệt độ cuốn mùi hương trên góc áo của thiếu niên bay xa.
“Không phải cậu nói muốn lấy lại tài liệu sao?” Thẩm Diệc Bạch cau mày.
“Giờ ư?” Lâm Tư Hàm đặt tay trước ngực, ngón trỏ vô thức vẽ vòng vòng quanh cúc áo trước ngực.
“Không muốn?”
“Muốn chứ!”
Muốn hiểu cậu nhiều hơn một chút.
Chỉ là, có nhiều bạn học như vậy, lấy vở thì phải đi theo cậu đến lớp Lý 1 sao....
“Đi chứ?”
“Ừ.”
Còn thật sự giống như cô nghĩ vậy.
Lâm Tư Hàm siết chặt chiếc cúc áo màu trắng trước ngực, cố gắng thở chậm lại rồi theo sát bước chân của Thẩm Diệc Bạch.
Những cây ngô đồng ở đường lớn trước tòa nhà chính của trường học thẳng tắp, xanh mướt.
Bọn Chu Nhiên, Lộ Viễn Hàng đi trước, Thẩm Diệc Bạch đút tay vào túi quần đồng phục đen đi phía sau bọn họ, cách mấy bước chính là Lâm Tư Hàm.
Đi một hồi, Thẩm Diệc Bạch cách bọn họ mỗi lúc một xa, nhưng cách Lâm Tư Hàm chỉ bằng một nửa lúc trước.
Dừng chân, Thẩm Diệc Bạch đứng tại chỗ chờ Lâm Tư Hàm.
“Nhiên ca, cậu nói xem, khảo vương của chúng ta hết kỳ này có tới lớp chọn không?”
“Lộ Viễn Hàng cậu cũng thông minh (*) đấy, cậu nói xem?”
(*) Viễn Hàng trong tên Lộ Viễn Hàng có nghĩa là thông minh.
Trương Phàm tiếp lời: “Tôi cảm thấy có khả năng cao là sẽ không đi, nếu muốn thì cậu ấy đã đi từ sớm rồi.”
Lộ Viễn Hàng: “Ha ha, tôi muốn nhìn khảo vương lớp Lý 1 của chúng ta đại náo lớp chọn.”
Chu Nhiên vừa nói vừa quay đầu nhìn Thẩm Diệc Bạch: “Không thể nào được, Tiểu Bạch không có hứng thú với thi đua.”
“Hả?” Chu Nhiên kinh ngạc ừ một tiếng, “Chuyện gì kia.”
“Có chuyện gì lạ à?”
“Sau lưng Tiểu Bạch.”
Trương Phàm và Lộ Viễn Hàng cùng quay đầu lại nhìn.
Trương Phàm: “.................”
Lộ Viễn Hàng: “...................”
Lộ Viễn Hàng vỗ một cái như là an ủi vào vai Chu Nhiên, “Nhiên ca, cậu không được.”
Chu Nhiên đứng chờ Thẩm Diệc Bạch và Lâm Tư Hàm bước tới, giơ ngón tay cái nói: “Hay lắm, Tiểu Bạch.”
Thẩm Diệc Bạch không thèm giải thích, ánh mắt lướt qua Chu Nhiên đang giơ ngón tay cái lên.
Chóp mũi Lâm Tư Hàm rịn ra một tầng mồ hôi, “Tôi tới lấy vở.”’