Chương 15: Chương 15:

Buổi trưa, trời nổi gió. Gió hạ thổi qua mặt hồ, thân sen lay động, mang theo từng đợt hương sen lan tỏa trong không khí. Địa điểm ăn chay là ở hiên nhỏ gần hồ sen kia.
Đồ ăn chay năm tệ một người, đưa tiền, sư thầy sẽ đưa cho bạn khay đồ ăn chay bằng gỗ đã xếp mấy đĩa đồ chay.


Lâm Tư Hàm nhận khay trong tay sư thầy quản lý đồ ăn, nói cảm ơn, sau đó cùng với Hứa Sênh Sênh bưng khay đồ ăn đến hiên nhỏ, tùy ý chọn một chỗ gần cửa sổ, ngồi xuống.


Hứa Sênh Sênh đặt khay xuống, đẩy cửa sổ gỗ khắc hoa của hiên nhỏ ra, ló đầu nhìn bầu trời hơi đen, có chút lo lắng: “Liệu có mưa không? Cảm giác trời sẽ mưa.”


Chu Nhiên và Thẩm Diệc Bạch cũng bưng khay ngồi xuống. Chu Nhiên lấy đôi đũa, mở nắp hộp mì làm thủ công trong khay, không để bụng nói: “Khi đi các cậu không mang ô sao?”
Hứa Sênh Sênh gắp một miếng miến xào, nói: “Không mang, khi đi có xem thời tiết, nói hôm nay không mưa.”


Thức ăn chay của chùa rất đơn giản, tôn trọng thuần chay, đa số là thức ăn liên quan đến đậu hoặc nấm, mộc nhỉ. Canh đậu đỏ long nhãn, mỳ sợi, miến xào, một bát cơm gạo kê óng ánh lấp lánh, cùng với một phần bánh gạo nếp khoai lang mè đen có in chữ “Duyên” bên trên.


Lâm Tư Hàm rất thích canh, đang chuẩn bị lấy thìa uống canh đậu đỏ long nhãn thì phát hiện mình ngốc nghếch quên không lấy muỗng rồi.
“Muỗng.” Thẩm Diệc Bạch lấy chiếc muỗng đã lau sạch sẽ trong khay gỗ của mình đưa cho Lâm Tư Hàm.


available on google playdownload on app store


Cái muỗng sứ màu trắng đơn giản, tay cầm chuôi muỗng, móng tay trong suốt, chỉ có đuôi móng hơi ửng hồng.
Ngón tay trỏ và ngón tay cái của Lâm Tư Hàm cầm chuôi muỗng ở dưới ngón cái và ngón trỏ củaThẩm Diệc Bạch, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, “Cảm ơn.”


“Cậu không uống canh sao? Bị cảm uống canh đậu đỏ long nhãn.......”
Lời còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Diệc Bạch ngắt lời, “Không ăn canh ngọt.”
Chu Nhiên trợn mắt, nuốt miếng cơm trong miệng, phun tào: “Không sao đâu, đừng quan tâm cậu ta, cậu ta không ăn ngọt. Hơn nữa lúc cậu ta cảm, chưa bao giờ uống thuốc.”


Thẩm Diệc Bạch có một thói quen không tốt. Khi bị cảm, không bao giờ uống thuốc, truyền nước thì càng là chuyện không có khả năng. Thẩm Diệc Bạch khi bị cảm thích ngủ, vẫn cứ kéo dài như thế, cho đến khi nào hết thì thôi. Nếu như thật sự nghiêm trọng, cậu cũng chỉ uống nước gừng không thêm đường đỏ.


Lâm Tư Hàm nghe xong có chút kinh ngạc, có ai bị cảm cúm mà cứ kéo dài không uống thuốc chứ, ngậm thìa sứ trắng múc đầy canh ngọt, tầm mắt nhìn qua Thẩm Diệc Bạch đang hơi không kiên nhẫn, lựa chọn vùi đầu vào uống canh.


Ăn xong, Hứa Sênh Sênh lười vận động, bưng chén trà đặc sản chùa Đại Hòa miễn phí, ngồi ở cửa sổ ngây người nhìn ra hồ xanh biếc.


Không bao lâu sau, mưa nhỏ. Mưa tuy nhỏ, nhưng rơi xuống rất nhanh, vừa dày vừa nhanh. Mưa bụi mông lung, giọt mưa rơi vào lá sen phát ra những âm thanh lộp bộp rất thú vị, nước mưa đọng lại trên lá, chưa tụ được bao nhiêu, gió thổi nhẹ qua, lá sen như cô gái nghiêng đầu e thẹn, hạt mưa theo sức gió rơi xuống, cá chép vui vẻ bơi lộn nghịch nước dưới gốc sen.


Lâm Tư Hàm bẻ bánh màn thầu trắng trong tay, lấy một miếng bánh trong tay nghiền nhỏ, rải xuống hồ sen cho cá ăn, làm cho chỗ hồ nước gần cửa sổ đỏ rực, toàn là cá chép đỏ tranh nhau ăn.
 


Chu Nhiên thưởng thức chén trà sứ trắng miễn phí của chùa Đại Hòa, Thẩm Diệc Bạch ghé trên bàn ngủ, không ai nói chuyện với cậu ta, vì thế cậu ta nhìn chén sứ trắng đến nỗi nổi hoa luôn rồi.
“Tiểu Bạch?”
Thẩm Diệc Bạch nằm bò trên bàn không động đậy, không thèm để ý đến cậu ta.


Chuông điện thoại vang, là của Thẩm Diệc Bạch.
Thẩm Diệc Bạch nhìn báo hiệu điện thoại, đứng dậy đi ra ngoài hiên nhỏ, nhận điện thoại.
Chu Nhiên nhìn ánh mắt tỉnh táo không có chút buồn ngủ của Thẩm Diệc Bạch, “.......CMN.”
Tên chó này lại giả bộ ngủ không để ý cậu ta.


Cách rất xa, chỉ có thể nghe tiếng “Được" mơ hồ.
Khi Thẩm Diệc Bạch tiến vào, Chu Nhiên rõ ràng phát hiện cảm xúc của Thẩm Diệc Bạch không tốt, vẻ mặt so với lúc nãy đã lạnh xuống không chỉ là một độ.


Chu Nhiên đoán ra là cái gì, vẻ mặt thay đổi, giơ tay xoa xoa tóc mái bên tai, “Muốn tôi đi cùng cậu không?”
Thẩm Diệc Bạch từ chối, “Không cần.” Nhìn điện thoại nhận hết tin nhắn này đến tin nhắn khác, hỏi: “Các cậu có muốn trở về không? Mưa có khả năng sẽ càng lớn hơn đó.”


Lâm Tư Hàm gia tăng tốc độ bẻ bánh màn thầu trong tay, vài cái đã bẻ xong, đầu óc hoàn toàn ở dưới hồ. Hứa Sênh Sênh buông ly xuống, đeo ba lô đặt ở ghế lên, nói: “Chúng ta vẫn nên cùng đi thôi.”
Chu Nhiên không có phản đối gì.


Ra cửa chùa, Chu Nhiên và Hứa Sênh Sênh cùng đi một chiếc dù, dư ra Lâm Tư Hàm được Thẩm Diệc Bạch vớt theo.


Lâm Tư Hàm xấu hổ, Hứa Sênh Sênh đẩy cô, nói đùa: “Nếu như hai chúng ta lấy một cái, có thể ôm nhau mà đi xuống dưới. Đi cùng Chu Nhiên và Thẩm Diệc Bạch, chúng ta có thể chiếm được không gian lớn.”


“Cậu lấy đâu ra tự tin như vậy?” Chu Nhiên liếc mắt nhìn Hứa Sênh Sênh tránh trong ô, làm cho một nửa người của cậu bị ép ra ngoài ô.
“Tôi cũng không biết tự tin đó ở đâu ra nữa.”


“Dựa gần lại đây một chút, cho dù tôi bị dính mưa, thì cũng để tôi dính ít ít thôi được không? Lãnh đạo?”
“Ai ya, nam nữ thụ thụ bất thân.”
“........”
Mẹ nó, nam nữ thụ thụ bất thân, câu này là dùng như vậy sao?


Lâm Tư Hàm rõ ràng đang căng thẳng, đi chung ô với Thẩm Diệc Bạch, không khí dưới ô yên tĩnh, hơi thở trên người cậu càng thêm mãnh liệt.


“Cậu đang bị cảm.” Lâm Tư Hàm cúi đầu,  âm thanh cũng nho nhỏ, cố gắng che đi khuôn mặt đang nóng lên của mình, “Tôi bị ướt một chút cũng không sao, cho nên.....”
Thẩm Diệc Bạch quay đầu đi, thấp giọng ho một cái, giải thích: “Cảm này sẽ không lây bệnh.”


Trong lòng Lâm Tư Hàm áy náy, hình như lời nói của mình bị Thẩm Diệc Bạch hiểu lầm, hiểu lầm mình không muốn bị lây bệnh, kỳ thật ý của cô là hai người cùng chung ô, tất nhiên sẽ có người bị ướt nhiều hơn, cậu đang bị cảm cúm vẫn là không nên bị dính mưa, người ướt nhiều hơn là cô là được.


“Được rồi.” Lâm Tư Hàm rõ ràng không có gì sai nhưng vẫn áy náy như cũ, nhích tới nhích lui, sát lại một chút, lại cẩn thận sợ chạm vào người cậu, “Như vậy là được rồi chứ?”
“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch lên tiếng.


Ra khỏi rừng, có một chiếc xe thể thao màu đen khiêm tốn dừng ở giao lộ, nhìn thấy người tới, lập tức hạ cửa sổ xe.
Người ngồi ở ghế lái vội bung ô tay cầm màu đen chạy ra, mở cửa xe cho bọn họ, “Thẩm thiếu gia, Chu thiếu gia, hai vị tiểu thư, xin chào.”


Trong xe mở điều hòa, Lâm Tư Hàm vừa ngồi xuống đã bị không khí lạnh trước mặt ùa tới kích thích hắt xì một cái nho nhỏ.
Ngón tay thon dài của Thẩm Diệc Bạch ấn ấn thái dương, tay còn lại chỉnh nhiệt độ điều hòa trong xe cao lên một chút, nhắm mắt lại dò hỏi: “Người đâu?”


Âm thanh không lớn, mang theo cảm giác gấp gáp bức người không phù hợp với độ tuổi của cậu.
“Đại thiếu gia ở trong khách sạn Grimson.” Người bị hỏi cung kính trả lời.


Thẩm Diệc Bạch cúi người lấy tờ giấy đưa cho Lâm Tư Hàm ngồi ở phía sau, khóe môi nhếch lên nụ cười trào phúng, nói: “Lá gan đủ lớn.”
Một đường chạy thẳng đến khách sạn Grimson, Lâm Tư Hàm và Hứa Sênh Sênh được Chu Nhiên dẫn đi, đi theo Thẩm Diệc Bạch vào thang máy chuyên dụng.


Người lái xe vừa rồi ấn số tầng, thấp giọng nói tình hình: “Tầng kia đã dọn sạch sẽ rồi.”
Thẩm Diệc Bạch không quan tâm đã dọn sạch sẽ hay chưa, “Thẩm Hi Phàm đâu?”
“Vẫn ở đó.”


Ý vị trào phúng trên khóe môi Thẩm Diệc Bạch càng sâu, “Ông nội đã biết cháu trai ngoan ngoãn của mình xảy ra chuyện chưa?”
“Bây giờ còn chưa biết.”
“Đinh...“ một tiếng, cửa thang máy mở.


Cả một tầng không có một nhân viên công tác nào của khách sạn Grimson, đại sảnh sáng rực chỉ có mấy người mặc đồ bảo tiêu màu đen đang đứng.
Người ngồi ở giữa sofa nhàn nhã ăn dưa hấu nhìn thấy Thẩm Diệc Bạch tới, mở miệng, “Sao mày lại đến đây?”


“Hỏi mẹ của anh. Tôi không tới, chờ ngày mai xem anh chiếm trọn tiêu đề mặt báo của làng giải trí sao?”
“Xử lý cái gì? Cô ta làm ra được sóng gió gì chứ.” Thẩm Hi Phàm vừa nói vừa xiên một miếng dưa hấu đưa lên miệng.


Hứa Sênh Sênh lặng lẽ kéo góc váy Lâm Tư Hàm, ngón tay chỉ về cô gái bị bọn họ bỏ qua một bên, nói nhỏ vào tai Lâm Tư Hàm: “Cậu nhìn kìa.”
Lâm Tư Hàm theo hướng tay của Hứa Sênh Sênh, nhìn qua.


Đối diện với sofa của Thẩm Hi Phàm, có một người con gái xinh đẹp đang quấn khăn tắm, khăn tắm lỏng lẻo, dưới mái tóc xoăn màu nâu mơ hồ có thể thấy bờ vai trắng, ngón tay sơn màu đỏ đang kẹp điếu thuốc lá nhỏ dài dành cho nữ sĩ.
“Này không phải là tiểu hoa đán mới nổi gần đây sao?”


Lâm Tư Hàm suy nghĩ, không có ấn tượng, trên mặt vẫn là vẻ mặt mờ mịt.
Hứa Sênh Sênh tiếp tục nhắc nhở: “Nữ chính của bộ “Gần hoàng hôn”! Tên là gì nhỉ, Ngải..... Ngải Nguyệt.”


“Không biết, chưa nhìn thấy bao giờ. Khụ khụ.....” Lâm Tư Hàm nói, hít một hơi, bị mùi thuốc lá làm sặc, không nhịn được mà ho mấy cái.
Trong lúc Thẩm Diệc Bạch giằng co với anh trai mình, quay đầu, nói với người phụ nữ không có liên quan kia: “Dập thuốc.”
Khẩu khí ra lệnh.


Ngải Nguyệt dụi thuốc, đứng lên, chiều cao không sai biệt lắm với Thẩm Diệc Bạch, nói với Thẩm Hi Phàm ở bên cạnh, cô ta gằn từng chữ: “Tôi mang thai, là đứa trẻ là của Thẩm gia các người.”


Hứa Sênh Sênh và Lâm Tư Hàm là hai người đứng xem, hoàn toàn chấn kinh, hóa ra ở đây đang diễn phim truyền hình hả? Chu Nhiên thì là bộ dáng đã thấy nhiều nên không hiếm lạ gì.
Thẩm Hi Phàm nghe tựa như đang nghe chuyện cười, anh ta và Ngải Nguyệt vốn dĩ là gặp dịp thì chơi.


“Muốn bao nhiêu? Điều kiện cô nói đi.” Thẩm Hi Phàm nói rất nhẹ nhàng.
Ngải Nguyệt dùng khẩu khí nắm chắc thắng lợi nói: “Tôi lấy số điện thoại của Thẩm phu nhân từ trong điện thoại của anh, đã gửi tin nhắn cho bà. Tiền, tôi không cần.”
Cô ta muốn vẻ vang gả vào Thẩm gia.


“Cô nói là tin này sao?” Thẩm Diệc Bạch ném điện thoại của mình cho cô ta, điện thoại đang để ở giao diện tin nhắn.
“Sao cậu lại có tin này? Cậu là ai?” Ngải Nguyệt khoanh tay trước ngực đánh giá người trước mắt.


Mang khẩu trang y tế, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp đen lánh, như mực như vẽ, giống như đá hắc diệu dưới đáy hồ băng giá. Áo trắng ngắn tay, quần đùi màu đen, bộ dáng học sinh. Ánh đèn ấm áp chiếu lên người cậu, chỗ xương quai xanh nhiễm ánh sáng, ánh lên từng đợt.


Bỏ qua một thân khí thế bức người kia thì còn rất trẻ tuổi.
“Thẩm phu nhân trong miệng cô, hình như là không để ý cô lắm, chứ đừng nói muốn cô gả vào Thẩm gia.” Thẩm Diệc Bạch nói từng chữ chậm rĩa, phán án tử hình cho cô ta.


Thẩm phu nhân nhận được tin nhắn này, liền chuyển cho Thẩm Diệc Bạch, hy vọng Thẩm Diệc Bạch có thể giúp đỡ mình xử lý. Tin này không thể để cho ông nội Thẩm biết, tốt nhất càng ít người biết càng tốt. Thẩm Hi Phàm trong mắt Thẩm Diệc Bạch không khác gì một tên phế vật, ngay cả Thẩm phu nhân cũng không tin tưởng con ruột của mình là Thẩm Hi Phàm.


Thẩm Hi Phàm cầm lấy điện thoại của Thẩm Diệc Bạch nhìn tin nhắn một cách qua loa, “Nói đi, muốn bao nhiêu?”


Ngải Nguyệt tự nhủ chính mình phải bình tĩnh, ổn định cảm xúc hoảng loạn của bản thân, cô ta ngẩng đầu, cười nhạt, “Mấy người nói, nếu như truyền thông biết chuyện này, sẽ như thế nào? Không cần đến ngày mai, đêm nay các phương tiện truyền thông lớn đều sẽ biết, Thẩm gia các người đến lúc đó sẽ chịu được tin tức lớn như thế này sao?”


“Đến lúc đó, trong nước có nhiều người biết như thế, nếu như đứa nhỏ mới lớn mà không có.....” Ngải Nguyệt nói đến đây ngừng lại.


Cô ta làm như vậy, hoàn toàn là buộc Thẩm Hi Phàm phải cưới mình. Cô ta yêu Thẩm Hi Phàm, yêu con người anh ta, lại càng yêu thân phận Thẩm gia của anh ta. Ở trong giới giải trí lăn lộn đến nay, cô ta không muốn cả đời làm con hát, gặp người phải cười. Danh lợi cô ta muốn, thân phận địa vị cô ta cũng muốn, cho nên Thẩm Hi Phàm là lựa chọn tốt nhất, tuổi còn trẻ, về sau còn có thể tiếp nhận Thẩm gia.


Tuy rằng cách thức của cô ta quá kịch liệt, nhưng đây chính là phương pháp có hiệu quả nhanh nhất. Bí mật trong bụng che giấu không được, Thẩm Hi Phàm từ đầu đến cuối không hề yêu cô ta.
Nhưng mà không sao, tình yêu, vốn dĩ là thứ mờ mịt xa xỉ.


“Thế thì sao?” Thẩm Diệc Bạch kéo khẩu trang y tế xuống, “Cô cho rằng truyền thông dám đưa chuyện này ra ánh sáng?”
 






Truyện liên quan