Chương 20: Sao cô còn chưa chết!
Không ngờ rằng, lại là một người quen.
Ôn Ninh sắc mặt điềm tĩnh, không muốn để ý tới, người đến không phải ai xa lạ, chính là Triệu Nhã Lâm và cháu ngoại gái của bà ta Lưu Ly Ly. Hồi trước, Triệu Nhã Lâm thành công trở thành tiểu tam, đã đem đám người Trương gia một bước lên trời, Lưu Ly Ly này vào lúc cô đau khổ nhất vì để biểu hiện tốt với Triệu Nhã Lâm mà chà đạp cô.
Thật trùng hợp, ở đây cũng gặp được bọn họ.
"Ôn Ninh?" Triệu Nhã Lâm nhìn thấy cô, có chút ngạc nhiên.
Không phải Ôn Ninh ở Lục gia đáng lẽ phải chịu đau khổ sao, sao nhìn lại không thiếu chân thiếu tay, da mặt lại hồng hào rạng rỡ, sắc mặt so với ngày hôm đó còn tốt hơn nhiều, hoàn toàn không giống bộ dạng bị tr.a tấn dã man. Sau khi Ôn Ninh trở về Lục gia, Triệu Nhã Lâm ngày ngày đều nguyền rủa cô ở đó mau chóng ch.ết đi, như vậy con gái bà ta mới có thể một đời không lo lắng. Hiện tại, nhìn thấy Ôn Ninh sống tốt như vậy, trong lòng bà ta kìm nén một hơi, vô cùng khó chịu.
"Cô sao lại ở đây?" Lưu Ly Ly vốn nghĩ Ôn Ninh vẫn còn đang trong nhà tù, ngữ khí vô cùng ngạo mạn.
"Cô có thể ở đây, tại sao tôi lại không được?" Ôn Ninh không chút khách khí, tức giận nói lại.
Lưu Ly Ly loại người này cũng có thể tới, cô dựa vào đầu mà không được?
"Cô cho rằng mình vẫn là đại tiểu thư của Ôn gia sao?" Lưu Ly Ly tức giận nói, điều cô ta không chịu được nhất chính là vẻ mặt bình tĩnh, kiêu ngạo của Ôn Ninh, chỉ là một tù nhân, ngữ khí đâu ra để ra vẻ ta đây với cô ta.
"Có phải hay không không liên quan gì, tôi tới đây mua đồ, mua được là được, còn phải bàn đến thân phận sao?" Quay mặt lại, Ôn Ninh nhìn nhân viên bán hàng đang đứng ở một bên xem kịch, "Xin lỗi nhé, chiếc váy này là tôi chọn trước, phiền cô bảo bọn họ trả lại cho tôi."
Ôn Ninh vốn không muốn cạnh tranh với người khác, cũng chỉ là một chiếc váy. Nhưng nhìn tư thế hung hăng của Lưu Ly Ly, cô quyết định không tiếp tục nhịn nữa.
"Mua được sao?" Lưu Ly Ly lạnh lùng giễu cợt, Triệu Nhã Lâm cũng nhịn không được cười một tiếng, lại giả bộ hiền lành rộng lượng, "Nói bậy gì đó, Ninh Ninh, con vừa mới ra tù, lấy đâu ra tiền mua trang phục đắt tiền như này?"
Tấm séc lần trước Ôn Khải Mặc đưa cho đã bị xé rách tại chỗ, nếu Ôn Ninh muốn ở đây ra vẻ, bà ta cũng không ngại khiến cô xấu hổ, nói rõ một chút thân phận hiện tại của cô.
Nhân viên bán hàng còn đang do dự, bởi vì dáng vẻ của Ôn Ninh quá bình tĩnh, cô ta cũng không dám tùy tiện đắc tội, nhưng, vừa nghe thấy Triệu Nhã Lâm nói cô vừa ra tù, lập tức khuôn mặt thay đổi thái độ.
"Xin lỗi tiểu thư, tôi nhìn thấy hai vị này cầm lên trước, hay là, cô đi sang hàng khác xem xem." Người phụ nữ đã từng ở tù, không dễ trêu chọc cũng không có tiền, vì vậy, nhân viên bán hàng nhiều hơn một chuyện chi bằng bớt một chuyện", muốn đuổi Ôn Ninh ra ngoài.
"Hóa ra, cửa hàng của các cô còn có quy tắc đuổi khách hàng ra ngoài." Ôn Ninh lạnh lùng nhìn cô ta, cái gì gọi là "mắt chó nhìn người kém", hôm nay cô đã lĩnh hội được rồi.
"Hừ, mua không nổi sao được xem là khách, để con mèo con chó tùy tiện phá hỏng tâm trạng của khách hàng, đó mới là muốn phá sản." Lưu Ly Ly mỉa mai.
Triệu Nhã Lâm nhìn tình hình, nhịn không được cười cười, hòa giải, "Ninh Ninh, bộ trang phục này là chúng ta chọn, như thế này đi, để bồi thường cho con, ta mua cho con bộ khác, coi như bày tỏ thành ý."
"Dì à, con người của dì quá lương thiện rồi!"
Ôn Ninh lạnh lùng nhìn hai người đã diễn kịch trước mặt, trong lòng cười nhạo. Người này mặt đỏ, người kia mặt trắng, ngấm ngầm phối hợp. Không phí lời nữa, Ôn Ninh lấy tấm thẻ đen mà người đàn ông kia đưa cho cô, "Cái này, lẽ nào không mua được đồ ở cửa hàng cô hay sao?"
Sự khinh miệt của nhân viên mua hàng đóng băng, mở to mắt cầm chiếc thẻ lại nhìn chằm chằm nó, tất cả các loại dấu hiệu chống giả đều ở xung quanh, hoàn toàn là thật! Hơn nữa, đây là thẻ đen giới hạn toàn cầu của Citibank, phí mỗi năm hàng chục vạn, ngay cả khi có tiền cũng chưa chắc có thể có được nó. Cô ta đã làm ở đây nhiều năm nhiều năm và đây là lần đầu tiên nhìn thấy nó! Lẽ nào, là cô ta nhìn sai rồi, người phụ nữ này thực sự là người giàu có ngầm sao?
Không dám lơ là, thái độ cô ta quay ngoắt 180 độ, lấy trang phục qua, cung kính đưa bằng hai tay, "Tiểu thư cô có muốn thử trang phục này không?"
Ôn Ninh không nói gì, mắt cô lướt qua nhìn gương mặt xấu hổ của hai người phụ nữ kia, một lúc sau mới lên tiếng, "Cũng được."
"Vậy tôi đưa cô đến phòng thử đồ."
Nhân viên mua hàng dẫn Ôn Ninh đi qua, hai người đi được vài bước , Lưu Ly Ly tức hổn hển gọi với theo, "Cô làm sao lại có tấm thẻ đó, nói cho rõ, là lừa lấy trong tay ông già nào mà có?"