Chương 1

Cô đang đợi một người.


Buổi tối thứ sáu, quán rượu cũ ngập trong tiếng cười nói, mùi thịt nướng quanh quẩn trong không khí, hơi thở hỗn tạp mùi bia rượu, mùi khói thuốc, mùi gỗ mục. Bốn phía là tiếng la hét mời rượu lẫn nhau của mọi người. Ngày mai là cuối tuần nên không cần kiêng kị, cứ uống cho đã ghiền. Đứng đợi ai đó ở một nơi thế này, người cô muốn gặp tám phần không phải là người yêu.


Từ Minh Bồng lấy điện thoại trong túi xách ra, thấy có tin nhắn liền ấn nút mở, chỉ có một dòng : “Tớ đang rời công ty, sẽ đến nhanh thôi”.


Cô theo bản năng cúi đầu tính toán thời gian, kêu nhân viên quán để gọi món. “Thịt bò, thịt dê, thịt gà xé hai phần, còn có một phần cà tím chiên ngập, nấm hạnh bảo, cá thu nướng, sườn bê, cánh gà nướng, một phần salad… Ah… Tôi nhớ vẫn còn… Ô, cho thêm một phần gỏi cá hồi sống. Phiền anh nhé”.


“Vâng… Ờ…”. Nhân viên quán một bên ghi món một bên sửng sốt, mở to mắt xem xét thật kĩ cô gái trẻ trước mặt này. Thật nhìn không ra một cô gái nho nhỏ gầy teo, hóa ra có thể ăn nhiều như vậy?. “Tôi nhắc lại các món đã gọi nhé…”.Anh ta đọc xong mỗi chuỗi dài tên các món ăn, nhịn không được bồi thêm một câu. “Có phải nhiều lắm không?”.


Từ Minh Bồng điềm nhiên cười. “Không phải một mình tôi ăn, còn có người khác sắp đến nữa”.
“Ô ô! Vâng!”. Nhân viên quán ngại ngùng rời đi.


available on google playdownload on app store


Trước khi bắt đầu ăn cái gì, Từ Minh Bồng luôn cầm giấy ăn lau đi son trên môi. Diện mạo cô xinh đẹp, trên khuôn mặt trắng nõn là đôi mắt to đen láy, lông mi dày, mũi thanh tú, đôi môi chu nhuận. Nhưng ngũ quan đáng yêu này lại thường khiến cô bị người khác hoài nghi tuổi tác, vì thế cô cắt ngắn tóc mái đến tai, uốn xoăn nhẹ, hy vọng có thể gia tăng cảm giác thành thục, đáng tiếc là không hiệu quả lắm.


Chưa đầy năm phút sau khi đồ ăn đã được dọn lên, một người đẩy cửa quán rượu bước vào, vừa thấy cô liền giơ tay chào, cười. “Lại bắt cậu đợi”.


“Đáng tiếc chưa quá mười lăm phút, nếu không chầu này cậu đãi”. Đôi mắt đen láy của Từ Minh Bồng nhìn người đó dịu dàng đầy ý cười, cô ngoắc nhân viên phục vụ đưa lên khăn mặt nóng, tiếp theo tự đem thịt bò xắt mỏng lên bàn chia làm hai phần, một phần tẩm bột.


Trong lúc cô đang chia thịt, người đàn ông mặc đồ tây cũng đã cởi áo khoác, vắt lên ghế, sau đó vén tay áo sơ mi lên ngang khuỷu tay, lộ ra một đôi cánh tay màu đồng dù nhiều năm làm việc trong văn phòng vẫn được tập thể thao thường xuyên. Bình thường sở thích của anh chính là chơi tennis, cho nên tay chân đặc biệt tráng kiện, thể trạng cường tráng dù ẩn đằng sau làn áo sơ mi, vẫn có thể nhìn ra cơ bắp cuồn cuộn mê hoặc.


“Cậu gọi gì thế?”. Cố Hằng Chỉ cầm lấy tờ giấy trên bàn nhìn, lập tức vừa lòng gật gật đầu. “Lợi hại, cần gọi đều đã gọi, nhưng không phải cậu không ăn gỏi cá sống sao?”.


“Nhưng cậu ăn”. Cô đơn giản đáp ba chữ, chỉ thấy người đàn ông vui vẻ nở nụ cười. Cô lườm anh một cái, rõ ràng sớm đã biết đáp án còn khăng khăng muốn hỏi, bất quá, đây cũng là điểm đáng yêu của anh.


Hai người bắt đầu nhập tiệc, bụng còn đang rỗng nên chưa nói chuyện gì với nhau cả, huống chi bọn họ sớm không phải là loại người không có đề tài còn quyết tán gẫu. Không khí huyên náo xung quanh, dường như không có bàn nào giống như họ, một nam một nữ trẻ trung, hơn nữa còn là tuấn nam mỹ nữ, động tác ăn ý vô cùng, cơ hồ đối phương vừa nhấc đầu lên, người kia liền hiểu mà nêm thêm gia vị, không dư thừa tí lời nào. Nhìn không ra nha, hay đây thực ra là một đôi vợ chồng lâu năm?


“Hô, rốt cuộc cũng no rồi. Cậu biết không? Trưa nay tớ mới nhận được điện thoại của mẹ, mẹ mắng tớ lâu thiệt là lâu, nói tớ đã bao nhiêu tuổi rồi còn không mau kết hôn, mấy nhà cách vách ai ai cũng đều sắp sinh con thứ hai rồi, cho dù không kết hôn thì cũng phải dẫn đối tượng về nhà cho bà gặp mặt linh tinh gì đó… Aizz, tớ vừa mới chia tay chưa đến nửa năm đã kêu tìm người khác, cũng không phải đi siêu thị chọn cà chua, làm thế nào nhanh vậy được?”. Anh nói xong, còn nhíu mày sầu khổ. “Hại tớ ăn không ngon, đói đến tận bây giờ”.


Từ Minh Bồng không chút nể tình cười ha ha. “Đáng kiếp! Bạn gái trước của cậu điều kiện tốt như vậy, ai bảo cậu nói chia tay liền chia tay, tớ còn tưởng mẹ cậu tụng đến thủng hai lỗ tai cậu ra kìa!”.


“Trứng chiên đã muốn chiên sắp cháy rồi!” *. Nói xong, Cố Hằng Chỉ còn cố ý xoa xoa lỗ tai mình, môi chu ra than thở một ngụm tức. “Không hợp thì có biện pháp nào đây? Huống hồ cô ấy dị ứng với mèo. Lúc trước kết giao nói chuyện rất hợp, kết quả ở chung một chỗ xong, cô ấy lại bức tớ chọn giữa cô ấy và Lady…”. Anh trăm ngàn vạn không muốn như vậy! Nhưng vài lần thỏa hiệp không thành, đành phải vẫy vẫy ống tay áo thương tổn cô ấy, chúc phúc cho cô ấy tìm được đối tượng thích hợp hơn.


(* ý muốn nói thật sự mẹ của Cố ca đã tụng cho anh í suýt thủng màn nhĩ thật ^^)
“Lady” là con mèo Cố Hằng Chỉ đã nuôi từ lâu, toàn thân lông trắng muốt rất hiếm gặp, rõ ràng là mèo đực lại bị chủ nhân ác độc đặt tên là “Lady”. Từ Minh Bồng cười cười. “Vậy nha”.


Bắt đối phương chọn giữa mình và thú cưng của người ta, bất luận là nam hay nữ đều chứng tỏ người này coi tình yêu rất ngây thơ tùy hứng, nhưng dù sao cũng từng là người yêu của bạn tốt, Từ Minh Bồng không muốn nói nhiều làm gì. Hơn nữa trừ điểm đó ra, cô gái kia có điều kiện thực là rất tốt. “Tóm lại, thật đáng tiếc”.


“Hừ”. Cố Hằng Chỉ thấy cô mang vẻ mặt mặc kệ anh ra sao, không khỏi nguýt môi mỉa một câu. “Đừng có nói gì tớ, tớ không tin bác gái không thể hiện chút công phu nào. Nghe nói cậu mấy cuối tuần này đều đi xem mắt? Lịch hẹn đúng là kín mít, kín mít!”.


“Thôi đừng nhắc!”. Nói đến người này, Từ Minh Bồng liền đau đầu một trận. Từ lúc cô ba mươi tuổi đến giờ, mẹ già thật giống như e sợ cô cả đời này dường như không gả ra ngoài được, đi khắp nơi thỉnh người làm mai dùm, nếu ai không biết còn tưởng cô là cô gái xấu xí dở hơi gì đó, tìm không ra người yêu!


“Ba mươi mốt tuổi không kết hôn thì làm sao chứ? Cậu không phải đã ba mươi hai rồi sao!”.
“Hê, đàn ông với phụ nữ không giống nhau. Hơn nữa tớ so với cậu chỉ lớn hơn có nửa năm, chúng ta còn học chung một cấp, không phải sao?”.
Từ Minh Bồng liếc cái xem thường. “Thật là nghiệt duyên”.


“Đâu có đâu có”.


Hai người nhìn nhau cười. Ăn uống no say, bắt đầu có tinh thần oán giận cha mẹ mình cứ liên tục hối “kết hôn”, sau đó tới công việc. Cố Hằng Chỉ đảm nhận nghiệp vụ ở một công ty văn phòng phẩm lớn, công việc bận tối mắt. Từ Minh Bồng thì đảm nhiệm chức vụ biên tập, phụ trách sách tham khảo ở một nhà xuất bản quy mô nhỏ.


Cố Hằng Chi nhìn cô gái đáng yêu diện mạo như búp bê bé gái trước mặt, người đã có chút men, ngực cảm thấy nóng nóng.
“Lúc trước mới quen biết, cậu vừa đen vừa gầy, tớ còn tưởng là dân chạy nạn bên Châu Phi qua”.


Từ Minh Bồng nghĩ đến hình dung của anh về cô, thấy nóng mặt. Khi đó cô rất cao, mới từ nông thôn chuyển đến Đài Bắc, thi xếp lớp chuyển trường, nhân duyên thế nào lại cùng lớp với tên này. “Tớ mới thấy cậu giống con khỉ đó!”.
“Khỉ? Cậu đi đâu tìm được con khỉ đẹp trai thế này chứ?!”.


“Đi vườn bách thú!”. Cô đáp lại ngay lập tức.


Nhưng nói thật, bộ dáng Cố Hằng Chỉ rất tuấn tú, mày rậm mắt to, mũi cao cương nghị, môi tuy rằng hơi mỏng một chút, nhưng nhan sắc rất được. Đầu đinh bị gọt khi xuất ngũ qua nhiều năm đã dài ra lại, hiện tại hớt cao lên gọn gàng hơn. Thói quen tốt vận động nhiều năm cũng khiến dáng anh cao ráo, trông chững chạc hẳn, dáng người rắn chắc, mặc đồ tây vào càng tôn dáng thêm.


Hơn nữa giờ khắc này, anh thả lỏng cravat, nới rộng cổ áo, yết hầu mỗi lần nói chuyện cử động theo quả thật mê người. Lúc anh thoải mái cười to, lồng ngực tráng kiện phập phồng khiến người ta có cảm giác muốn dựa vào đó.


Nhưng từ đó tới giờ, Từ Minh Bồng thích nhất là đôi mắt của anh, con ngươi đen tuyền, khi nhìn ai thì chuyên chú có thần, nghiêm túc nhìn khi người đối diện đang nói chuyện, làm cho người ta sinh ra hảo cảm. Anh trời sinh là người làm ăn, sáng sủa hào phóng, thích những con thú nhỏ, yêu con nít, đối với phụ nữ luôn ôn nhu săn sóc, ưu điểm không kể hết….


“Tớ nghĩ, nếu cậu muốn tìm một người vợ, chắc là không khó đâu?”.
“Phụt!”. Cố Hằng Chỉ thiếu chút nữa phun hết bia ra ngoài, lập tức trừng mắt lên. “Cậu thế nào mà lại có tư tưởng giống mẹ tớ thế hả?”.


Cô cười, rút khăn ăn đưa cho anh. “Bởi vì đàn ông tốt như cậu mà không có người coi trọng thật sự kỳ quái”.
Cố Hằng Chỉ chùi miệng, xem xét cô, như phát hiện ra vùng đất mới. “Từ Minh Bồng, cậu khai thật đi, không phải cậu muốn vay tiền tớ đấy chứ?”.


“Cậu lần trước còn mượn của tớ một trăm vạn chưa trả kia kìa!”. Cô trừng mắt liếc anh một cái. “Cậu đúng là có bệnh! Được người khác khen mà không thấy vui sao?”.
“Vậy à… Cái này… Hê hê”. Anh gãi cái mũi, hiếm khi cô lại khen ngợi anh trực tiếp thế này, tâm tình thật là tốt.


Đôi mắt đen như mực của anh nhìn cô gái trước mặt, cô có một mái tóc xoăn lãng mạn dài ngang vành tai, ngũ quan nhìn như một cô bé, làn da trắng nõn, thân hình hơi gầy, mặc dù thứ sáu nào cũng ra ngoài ăn nhiều như vậy mà vẫn không thấy cô béo thêm tí thịt nào, aizz!


Từ Minh Bồng mặc quần áo đơn giản, áo pull quần jean, từ nhỏ đến lớn chưa từng chạy theo cái gì gọi là mốt miếc. Cứ thứ hai, thứ tư mặc một bộ, thứ ba, thứ năm lại đổi bộ khác. Trên mặt cô chỉ tô duy nhất son môi, trang dung sạch sẽ, thói quen trước khi ăn cái gì cũng đều lau sạch son đi, lộ ra làn môi tự nhiên hồng nhuận… Đó là điểm anh thích nhất.


“Cậu cũng vậy đó thôi? Cũng là một cô gái xinh đẹp tốt bụng…”. Anh nói xong, vươn cánh tay đang rảnh ra, vuốt nhẹ những ngón tay lên gò má non mềm của cô, lại vén lên những sợi tóc mượt mà đen như nhung. “Đàn ông bây giờ đều mù hết rồi sao?”.


Từ Minh Bồng sửng sốt. Người đàn ông trước mặt nheo mắt lại, đôi đồng tử thâm thúy, làn môi xinh đẹp hơi mím lại thản nhiên, có phần hồng lên do uống rượu, làm cho cô không rõ lúc anh nói những lời này thực ra là đang tỉnh táo hay hồ đồ?


Hai người cứ nhìn nhau như vậy. Sau đó, không biết là ai bật cười trước tiên. “Hahaha… Chúng ta là đang tự khen nhau sao? Đại hội tự khen?”.
Tử Minh Bồng rốt cuộc ngưng cười, lắc đầu. “Tớ tuyệt vọng với chính mình lắm, aizz”.
“Vì sao?”.


“Cậu biết không? Phụ nữ một khi đã qua tuổi ba mươi, cái gì phong hoa tuyết nguyệt cũng không thể lay động được chúng tớ nữa, cảm giác động tâm đó vốn đã cách xa lắm rồi. Mặc kệ thân phận đối phương có vĩ đại cỡ nào, tớ cũng đều thấy như đang nhìn bí đỏ khoai lang thôi, sau đó trong đầu còn tưởng tượng loại nào ăn với cơm thì ngon nhất…”.


Cố Hằng Chỉ rụt tay về, khóe miệng giật giật. Bị hình dung thành bí đỏ khoai lang ăn với cơm, thật sự không ai vui vẻ nổi.“Cậu không thấy ai là cà tím sao?”. Cà tím là món cô thích nhất.
“Ờ, không thấy”.


Cố Hằng Chỉ dở khóc dở cười. Bất quá, anh biết loại cảm giác cô đang nói tới. “Chúng ta cũng không còn trẻ trung gì nữa”.
Aiz, Từ Minh Bồng cười khổ. Hai người bây giờ chỉ mới ba mốt ba hai, nhưng chớp mắt rồi sẽ thành ba lăm, rồi bốn mươi tuổi lúc nào không hay…


“Chúng ta quen biết đã mười lăm năm rồi nhỉ, từ khi còn là thiếu niên mới tốt nghiệp trung học”.


Mười lăm năm, thật sự là một khoảng thời gian phi thường dài. Nhìn kỹ lại, bọn họ mấy năm nay cũng đã có người yêu riêng, có lúc vui vẻ cũng có lúc đau buồn, nhưng tình bạn vẫn duy trì lâu bền đến tận bây giờ, chưa từng thay đổi.


Bọn họ biết rõ từng thói quen trong cuộc sống của đối phương, thậm chí cả chu kỳ sinh lý, anh ngay cả cô thích dùng loại băng vệ sinh nào cũng am hiểu tường tận. Cảm giác này rất khó nói thành lời, người trước mặt đây tuy không phải người nhà có quan hệ huyết thống, nhưng đã làm bạn với nhau cơ hồ muốn qua phân nửa đời người. Cố Hằng Chỉ tưởng tượng, tương lai mười lăm năm nữa, không biết cô có còn làm bạn với mình thế này không…


Bỗng nhiên, anh nghĩ đến một việc. “Cậu còn nhớ năm năm trước chúng ta từng thề điều gì với nhau không?”.
“Hả?”. Từ Minh Bồng ngạc nhiên, dở khóc dở cười. “Cậu làm ơn nhắc lại dùm tớ đi”.
“Khi đó cậu vừa mới chia tay với tên trăng hoa kia…”.


Tên trăng hoa? Từ Minh Bồng nhớ lại, thì ra là bạn trai trước của cô. “Thì sao a?”.
“Thì sao ư? Tên kia không phải bắt cá hai tay sao? Cậu còn khóc lóc thấu trời, thề cả đời không thèm tin đàn ông nữa, không thèm yêu ai nữa, cũng không thèm lập gia đình…”.
“Cậu làm gì nhớ rõ vậy chứ!”.


Từ Minh Bồng lúc đó quẫn trí, cô uống rượu, phải rất thương tâm, rất khó khăn mới vượt qua được. Bạn trai cô khi đó chính là hàng xóm cạnh nhà, hai nhà còn chung nhau cả cái ban công, hại cô phải vội vàng đau lòng chuyển nhà đi nơi khác… Hiện tại nghĩ thực hối hận, gian phòng đó điều kiện, tiền thuê cái gì cũng tốt, nếu chuyển đi thì đôi cẩu nam nữ kia phải đi mới đúng!


Nhưng mà… Từ Minh Bồng giương mắt, nếu lúc trước không phải có tên này làm bạn, đầu tiên đem cô về ở trong nhà anh, sau đó còn theo cô đi xem phòng ở mới, chẳng hề nề hà gì chịu đựng những cơn khóc nháo như sóng dữ của cô, cô sẽ không dễ dàng bước ra khỏi bóng ma bị người ta phản bội như vậy.


Lúc đó cứ nghĩ sẽ không có khả năng buông, nhưng nay đã thành chuyện nhìn lại có thể cười được rồi.
Mười lăm năm, quả thật không đơn giản.


“Vậy nha, tớ cũng nhớ rõ khi cậu mới chia tay với cô bạn gái trước chưa lâu, từng nói : nếu qua ba mươi tuổi mà cả hai vẫn chưa kết hôn, cũng chưa có người yêu, chúng ta liền lấy nhau… Có phải thế không?”.


“Đúng!”. Không nghĩ cô còn nhớ rõ, Cố Hằng Chỉ chỉ cười, trong lòng bỗng thấy thật ấm áp. Cô luôn như vậy, suy nghĩ đơn giản, người không quen thì cảm thấy có chút thờ ơ, nhưng kì thật mỗi một lời người khác nói ra, cô đều tỉ mỉ giữ trong lòng.
Từ Minh Bồng hớp một ngụm bia. “Cho nên sao?”.


“Cho nên…”. Cố Hằng Chỉ ho một tiếng, đột nhiên mở miệng. “Chúng ta liền kết hôn đi, thế nào?”.
“Tớ thật không dám tin tưởng!”.
“Người không tin được phải là tớ mới đúng chứ!”. Giọng kháng nghị của Cố Hằng Chỉ vọng ra từ bên trong cánh cửa phòng tắm, có chút mơ hồ không rõ.


“Cậu im cho tớ!”. Từ Minh Bồng mắng ngược vào, tìm trong tủ áo quần của anh. Nghĩ tới cuộc đối thoại ở quán rượu, đầu óc cô liền lung tung hết cả lên. Ô, từ khi sinh ra tới giờ lần đầu tiên cô được cầu hôn, vậy mà lại ở nơi tràn ngập mùi khét, mùi người, mùi rượu…….. Thật sự quá đủ!


“Chúng ta kết hôn đi, thế nào?”.


Lúc Cố Hằng Chỉ nói những lời này ra, toàn bộ rượu trong miệng cô đều ‘phụt’ một tiếng, văng lên toàn thân người đàn ông này. Tình huống thật sự là xấu hổ hết sức, Từ Minh Bồng nóng mặt nhìn ánh mắt mọi người chú ý, không khỏi tức giận. “Ai bảo cậu bỗng nhiên ăn nói khùng điên!”.


“Hờ, cậu thế này là không đúng!”. Cố Hằng Chỉ tắm rửa sạch sẽ, nửa người dưới quấn một cái khăn tắm lao tới. Nhưng đối với cảnh tượng “đẹp mắt” này, Từ Minh Bồng hoàn toàn thờ ơ.


Thử nghĩ một người đàn ông cô đã quen biết được mười lăm năm, mặc kệ là vì bất kì nguyên nhân nào ngoài ý muốn, cô cũng đã gặp qua anh trần truồng, huống chi tên này chỉ cần thời tiết nóng lên là bắt đầu cởi, cởi đến chừng nào chỉ còn một cái qυầи ɭót. Muốn nói cô nhìn anh “từ nhỏ đến lớn”, cũng không kỳ quái chút nào.


“Đây là đề nghị chân thành của tớ! Cậu xem, tớ bị mẹ tới ràm đến thủng lỗ nhĩ, cậu bị mẹ cậu làm cho thảm, chúng ta cũng không phải thiếu chân thiếu tay hay tâm thần loạn óc, cũng chỉ là tìm không được một nửa hợp gu. Chúng ta cũng đã quen biết mười lăm năm, cậu có bao nhiêu cái lông trên người tớ còn biết, tớ xì hơi thối cách một km cậu còn biết là tớ làm, nhưng quan trọng nhất là —”.


“Cái gì?”.
Cố Hằng Chỉ nắm tay cô, vẻ mặt nhiệt huyết mênh mông. “Lady thích cậu!”.
Từ Minh Bồng đầu tiên sửng sốt, sau đó tiện đà cầm quần áo trên tay ném tới. “Đi ch.ết đi!”.


“Cái này rất quan trọng nha”. Cố Hằng Chỉ cầm quần áo đi vào phòng tắm, vừa đi vừa không quên lải nhải. “Cậu không thấy mỗi lần cậu tới nhà, cái tên tiểu súc sinh kia đều rất hưng phấn sao! Thật là, tớ đã đem nó đi triệt sản rồi, mà sao nó vẫn một bộ háo sắc thế chứ?”.


“Chủ nào tớ nấy“. Từ Minh Bồng vừa bực mình vừa buồn cười, nghĩ đến con mèo vừa béo ú vừa lười biếng. “Nhưng mà, nếu là vì Lady, tớ còn có thể xem xét”.


“Thì ra tớ so với một con mèo còn kém hơn a?”. Cố Hằng Chỉ kháng nghị, lập tức khịt khịt mũi. “Kỳ quái, quần áo này cũng quá nặng mùi đi?”.
Anh mặc quần áo đi ra.


Bọn họ có thói quen mỗi thứ sáu sẽ tìm một quán ăn gần nhà cô để ăn tối, có khi hứng trí uống rượu vào, anh liền ở luôn nhà cô qua đêm, cho nên mang đến một ít quần áo để tắm rửa.


Từ Minh Bồng nghe anh nói vậy, có chút đỏ mặt. Cô sao dám nói khi giặt sạch áo ngủ cho anh xong, thấy chất vải mặc thật thoải mái, liền mặc vào luôn…….


Nay quần áo đã về trên người chủ nhân, khi cô mặc thì rộng thùng thình, ở trên người anh lại vừa vặn, làm cô ý thức được sự khác biệt giữa hai người.
Anh ngồi xếp bằng trước mặt cô, một hồi lâu với mở miệng. “Bồng Bồng, tớ không nói giỡn đâu”.
“Vậy nha….”.


Anh nói thật. Gia phong truyền thống nhà anh, cha là quân nhân, kết hôn sinh con đều có trong kế hoạch cuộc đời của anh, những vẫn chưa tìm thấy đối tượng thích hợp. Về phần Từ Minh Bồng, cô cũng có áp lực từ phía cha mẹ, dù không nặng nề bằng anh, nhưng cũng không có khả năng sẽ độc thân cả đời.


Một khi đã như vậy, hai người thích hợp với nhau kết đôi, cũng không phải rất tốt sao?


Cô ngước mắt nhìn anh, người đàn ông trước mặt một bộ đứng đắn, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn cô, ngũ quan đoan chính nhiều năm trôi qua vẫn soi không ra khuyết điểm. Lời anh nói nghe có vẻ thô tục, nhưng chứng tỏ một việc — nếu bọn họ kết hôn, quả thật không cần trải qua quá trình tiếp xúc yêu đương, bởi vì bọn họ quá hiểu nhau, thậm chí sự tồn tại của đối phương còn như một thói quen.


Huống hồ nhân phẩm của người đàn ông này cô hoàn toàn không cần hoài nghi, người lớn hai nhà đều quen biết lẫn nhau, mẹ anh cũng rất tốt với cô….. Ơ, cô còn lo lắng cái gì chứ?!


Cố Hằng Chỉ nhìn biểu tình của cô biến hóa, hiểu được cô đang động tâm. Anh ở trong phòng cô, căn phòng nhỏ cô đã ở năm năm, sớm thấm sâu hương vị của cô, anh thích nơi này, luôn có thể làm cho anh đang suy nghĩ hỗn độn được trấn tĩnh xuống. Vốn chỉ là mang theo chút xúc động mà đề nghị, nhưng càng nghĩ anh càng thấy khả thi, thậm chí nên nhanh chóng thực hiện. Tốt nhất bọn họ ngày mai đi đăng kí kết hôn, sau đó hưởng tuần trăng mật, mang thai, sinh con…


Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô phải đồng ý.
Từ Minh Bồng chu môi. “Tớ có một vấn đề trọng yếu….”.
“Sao?”.


Cô lập tức im lặng, thật không dám thừa nhận mình và người này trình độ giống nhau, ý tưởng này liệu cô có thể….. Quả thật có một chút hơi tối kiến. “Cậu đối với mình…. Có thể?”.


“Có thể cái gì?”. Cố Hằng Chỉ vẻ mặt không hiểu, thẳng đến khi tầm mắt cô dừng lại ở phần dưới cơ thể anh, sắc mặt anh bỗng tái xanh đi, ngay lập tức la lên. “Cậu là có ý gì?! Không lẽ cậu cho rằng mình—-”.


“Không, không phải!”. Trời à, hiểu lầm lớn!. “Tớ là đang nói, cậu xem, chúng ta đã quen biết nhau mười lăm năm, lâu như vậy chúng ta còn chưa có gì, hiện tại bỗng nhiên nói muốn kết hôn, nếu không được….”.


Cố Hằng Chỉ vừa bực mình vừa buồn cười, đôi mắt đen như mực của anh xem xét diện mạo ngọt ngào của cô gái này, vốn tưởng sẽ cười nhạo ý tưởng của cô, lại nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn cùng đôi má hồng hồng mê người. Rõ ràng anh quá quen với bộ dáng này, nhưng khi bị cô hỏi như vậy, như mở một cái chốt cửa, hình ảnh ngày xưa lại tràn về trong đầu—


Đó là mùa thu năm cuối thời trung học, cây cối trong trường um tùm, một trận gió mang theo mùi hương hoa sơn chi thoang thoảng. Giờ học thể dục, anh cùng các bạn tranh cầu ngoài sân bóng rổ, vui vẻ huyên náo, còn cô nhàn tản ngồi học bài trên cầu thang, những sợi tóc ngắn loăn quăn như canh mì gói theo gió bay bay, đôi mắt đen bóng như ngọc nhìn chăm chú vào bọn họ, đôi môi củ ấu không biết đang nghĩ gì, vẽ một đường vòng cung ngọt ngào.


Anh lơ đãng thoáng nhìn, nhất thời giật mình, bóng rơi khỏi tay anh, chân như bị đóng đinh tại chỗ, bất động thật lâu mới có phản ứng trở lại……


“Hằng Chỉ?”. Cô gái thanh tú trong trí nhớ này đã lột xác khác biệt rất lớn, chỉ độc có đôi mắt to mượt mà vẫn thủy chung không thay đổi. “Như thế nào lại đột nhiên ngẩn người?”.
“Tớ…..”.


Yết hầu anh khô khốc, đó là kỷ niệm anh đã quên, không ngờ bỗng chốc bị đào lên toàn bộ. Cố Hằng Chỉ khó thở, trong ngực tưng tức, tứ chi nóng lên, không còn như bình thường, ôm lấy cô vào lòng. Lồng ngực cứng rắn áp sát vào cô mềm mại, mùi hương trên người cô và anh giống nhau, không màu mè lòe loẹt gì, chỉ là nước làm mềm vải áo quần bình thường……


Từ Minh Bồng ngây ngốc, phản ứng không kịp, liền bị anh ôm chặt trước ngực. Mặt anh tựa lên mái tóc cô, hơi thở lay động lọn tóc cô, chóp mũi cô ngửi được mùi hương quen thuộc, là mùi sữa tắm của cô? Quần áo cũng có mùi hương quen thuộc, nhưng… Vẫn có một chút khác biệt.


Đầu óc cô choáng váng mông lung, ý thức bắt đầu có điểm không rõ, hai cánh tay ôm chặt sau lưng cô, ôm nhanh đến mức cô không kịp ngăn lại, sắp không thở nổi. Ngay lúc gần sát như thế, cô dần dần cảm nhận được cơ thể người đàn ông có phản ứng cứng rắn đối với cô… Trời!


Cô hít một hơi dài, như bị đánh thức, Cố Hằng Chỉ bừng tỉnh. Anh hoảng hốt buông cô ra, ý thức được mình vừa mới làm gì, khuôn mặt tuấn tú có chút đỏ. Hai người xấu hổ kéo giãn khoảng cách, hô hấp đều dồn dập. Trên trán anh rịn chút mồ hôi, ánh mắt thâm trầm, trong đó tiềm tàng cả dục vọng — đối với cô.


Từ Minh Bồng cảm giác từng trận da gà đang rần rần bốc lên, có chút ghê ghê, nhưng… Có điểm lâng lâng, có điểm nhột nhột, nhiều nhất vẫn là một cỗ khô nóng không thể ức chế được. Hai người biến hóa kỳ lạ nhìn nhau, tiếp theo liền bật cười.
“Thật có lỗi”. Anh nói.


“Không sao”. Từ Minh Bồng ôm ngực, chỗ đang đập bình bịch từng hồi. “Cậu là người đầu tiên khiến tim tớ đập thình thịch mà không phải do chạy bộ đó”.
“Ha!”. Cố Hằng Chỉ nở nụ cười. “Yêu tớ rồi? Thật tinh mắt”.


“Căn bản cậu cậy mạnh siết tớ khiến máu tuần hoàn không được, trái tim đành gia công lực đập?”. Từ Minh Bồng vừa bực mình vừa buồn cười liếc anh một cái, nếu muốn yêu, mấy chục năm nay hẵn đã yêu, nào bỗng dưng hiện tại vừa ôm nhau một cái liền sinh ra phản ứng?


Nhưng… Cũng không thể phủ nhận, cô thích vòng ôm của anh.
“Cậu có khỏe không? Có cần đi tắm nước lạnh không….”.
“Miễn”. Cố Hằng Chỉ cười có chút miễn cưỡng, nhưng ngay lập tức khôi phục vẻ cợt nhả. “Như thế nào, hiện tại an tâm rồi chứ?”.


“Nào có đàn bà con gái nào ở chung chỗ với một con sói động dục mà an tâm được chứ hả?”. Từ Minh Bồng đùa lại.“Hơn mười một giờ rồi, có muốn ở lại không?”. Kỳ thật có chút ngoài ý muốn của cô, vốn tưởng Cố Hằng Chỉ chỉ đối xử với cô như anh em trong nhà, không nghĩ tới…


“Không, tớ muốn về”.
Từ Minh Bồng giương mắt, bình thường anh vẫn có thói quen ngủ lại chỗ này — đương nhiên trong lúc kết giao bạn gái thì không có.


Nhưng cô không muốn hỏi nhiều, hiểu được, khẳng định có liên quan ”phản ứng” của anh vừa rồi. Cô tiễn anh ra cửa, hỏi. “Quần áo đã giặt sạch rồi để ở nơi tớ, hay đưa trả cho cậu luôn?”.


“Sao cũng được”. Anh đứng dậy, cầm lấy túi công văn, rời đi thẳng, bỗng một ý niệm trong đầu níu anh xoay người lại.“Bồng Bồng”.
“Hửm?”.
Từ Minh Bồng theo bản năng ngẩng mặt lên, cánh môi khô truyền đến một cảm giác mềm mại không kịp đáp lại.


Cô tròn mắt, nhìn ngũ quan của người đàn ông trước mắt mình từ to hóa nhỏ, Cố Hằng Chỉ thấy cô vẫn đang lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, cười nói. “Cân nhắc kĩ đề nghị của tớ”.
“Ơ…..”.
Rầm một tiếng, cánh cửa đóng lại.


Đã một tuần rồi, Từ Minh Bồng chưa có đêm nào ngủ ngon. Toàn bộ buổi tối, cô đều suy nghĩ đến “đề án” kết hôn của Cố Hằng Chỉ.


Hôn nhân không phải trò đùa, không thể nói kết hôn liền kết hôn, lấy chuyện năm năm trước của cô ra làm ví dụ thì biết. Nhưng một lần nữa cân nhắc lại, cô không thể không thận trọng lo lắng — chuyện này đối với bọn họ mà nói, đến tột cùng có ý nghĩa gì không?


Chủ nhật, cô cùng vài người bạn gái có hẹn, sáng sớm đã rời giường trang điểm. Cô đến hẹn đúng giờ, nhìn các cô bạn thời đại học đang ngồi ở quán cà phê ngoắc, kêu. “Ê, ở đây nè!”.


“Đã lâu không gặp”. Từ Minh Bồng bước qua, kéo ghế dựa ngồi xuống, ba cô gái ngồi đối diện, một cô diện mạo thanh thú, thân hình cao gầy, một người khác tướng mạo diễm lệ, cuối cùng là một vẻ đẹp dịu hiền ngoan ngoãn, bốn mỹ nữ ngồi ở chỗ này, không khỏi thu hút ánh nhìn của người khác.


Một đầu tóc ngắn cho người khác cảm giác trung tính là Thư Hãn Vũ – bạn thời cấp 3 của cô, hai cô gái còn lại ngồi cạnh Thư Hãn Vũ là bạn cùng phòng thời đại học, bốn người quen biết kết giao làm bạn bè, sau khi tốt nghiệp ra ngoài làm việc, vẫn hẹn nhau tụ tập.


Trong đó, Phương Tề Hạm xinh đẹp mở miệng. “Đúng rồi, tớ sắp kết hôn”.


Ba người kia không hề ngạc nhiên, Phương Tề Hạm cùng bạn trai cũng là boss của cô ấy yêu nhau đã hai năm, nùng tình mật ý. Mạc Vi Á là người kết hôn đầu tiên trong bốn người. Ngược lại Thư Hãn Vũ, cùng “dã thú” cô ấy luôn miệng gọi quen nhau đã mười năm, thậm chí sống chung năm năm rồi, một tin vui cũng không có.


Ba người nhất tề nhìn về phía cô ấy, vẻ mặt vẫn đang thản nhiên. “Gì? Làm gì nhìn tui?”.
“Dã thú nhà bồ không cầu hôn với bồ sao?”. Mạc Vi Á hỏi.
“Nha… Hình như có”. Cô gãi đầu cười hắc hắc. “Tui quên ời”.
Mọi người té xỉu!.


“Bốn năm trước không phải anh ta đưa nhẫn cho bồ rồi sao?”. Lúc ở hôn lễ của cô! Mạc Vi Á nhớ rõ ràng.
“Chỉ là nhẫn thôi mà, sau có nhắc tới việc đi đăng kí, nhưng mà phiền toái quá…”.


Phương Tề Hạm liếc một cái xem thường, lập tức cười. “Tốt lắm, bồ còn chưa kết hôn, quyết định cho bồ làm phù dâu, còn Bồng Bồng…”.
“Ể?”. Bị nhắc tên, Từ Minh Bồng ngẩng mặt lên, nhìn mặt bạn tốt đang phơi phới, bỗng nhiên nghĩ tới. “Cái kia… Tớ cũng có người cầu hôn rồi nha”.


Một trận im lặng.
“Gì? Gì? Gì?”. Đây là phản ứng của Thư Hãn Vũ.
“Cái gì? Đối tượng là ai?”.


Chỉ có Mạc Vi Á lão thần đã quen nhìn sóng to gió lớn khắp nơi, xem xét khuôn mặt nghiêm nghị của Từ Minh Bồng có biểu tình không biết nên giải thích thế nào, nhất châm kiến huyết (*đâm một châm liền chảy máu ^_^). “Tiểu Cố? Chúc mừng”.
Đổi lại người bị dọa là Từ Minh Bồng. “Làm sao cậu biết?”.


Hai người bên cạnh cũng cùng bộ dáng kinh sợ, Mạc Vi Á cười, nói. “Bồ ‘bế quan tỏa cảng’ đã năm năm, gặp gỡ với đàn ông cũng chỉ duy có cậu ấy. Hơn nữa, nếu không phải cậu ta, bồ căn bản sẽ không để trong lòng, cũng không kể với tụi tui…”.


“Không phải hai người là bạn tốt?”. Thư Hãn Vũ khó hiểu, cô cùng Từ Minh Bồng là bạn học chung trung học, bọn họ quen biết bao lâu, cô ấy cùng Cố Hằng Chỉ nhận thức nhau bao lâu tất nhiên cô biết.


Phương Tề Hạm cũng biết anh, hai người là bạn chơi tennis. “Tui đã sớm biết hai bồ có vấn đề, còn không thừa nhận!”.


Nói xong, cô liếc Thư Hãn Vũ một cái. “Hiện tại được rồi, còn thừa có mình bồ thôi, còn không lo đi chuẩn bị hai mươi bảy cái váy phù dâu*? Quăng cho tụi tui mỗi người một bộ?”.


(*tình tiết trong film 27 dresses : Bộ film nói về một cô gái luôn bị người ta nhờ vả làm phù dâu, 27 lần làm phù dâu được nhận 27 chiếc váy phù dâu, trong hôn lễ của chính mình, cô đã có 27 phù dâu mặc đúng 27 chiếc váy đó ^^ film rất hay!)


“Chờ một chút, còn chưa quyết định!”. Từ Minh Bồng vội vài giữ chặt Phương Tề Hạm đang chuẩn bị viết mọi thứ cần thiết vào iPhone, vội giải thích tình huống mình bị cầu hôn ở quán rượu tối đó, nhưng đương nhiên giấu nhẹm cái “tiến triển” ở trong phòng.


Cẩn thận nghĩ lại, ý tưởng kia thật đúng là… không ổn lắm.
“Cho nên sao, bồ tính hiện tại…”. Mạc Vi Á bình tĩnh nhất trong bốn người, nói.


“Aizzz”. Từ Minh Bồng thở dài, quét mắt qua ba người bạn thân. Kỳ quái, sao chỉ có mình mình yêu đương chẳng lãng mạn gì cả?. “Tiểu Vũ hồi cấp ba đã quen “dã thú”, đơn phương yêu hắn mười năm, rốt cuộc tu thành chính quả, thật lợi hại. Vi Á bồ gặp lão đại, Tề Hạm cùng đại boss yêu nhau hai năm liền tính chuyện kết hôn… Mặc kệ kết hôn hay muốn kết hôn, đều bởi vì yêu nhau mới muốn ở cùng một chỗ, nhưng còn tớ thì sao? Tớ và Hằng Chỉ căn bản không phải loại quan hệ này!”.


Cô không mong đợi tình yêu kịch tính oanh oanh liệt liệt gì, nhưng ít ra… Cũng không bình thản đến độ đó chứ? Chỉ bởi vì quá tuổi kết hôn, bởi vì cảm thấy ở cùng nhau cũng không tệ, bởi vì biết được thói quen sinh hoạt của nhau… Liền kết hôn như vậy, tương lai liệu có hối hận không? Có thấy tiếc nuối cuộc đời mình hay không?


Mạc Vi Á lẳng lặng nghe, hỏi cô. “Vậy bồ muốn cái gì?”.
Từ Minh Bồng lập tức giật thót, Mạc Vi Á tiếp tục nói. “Bồ hy vọng kết hôn vì tình yêu, phải không?”.


Thật lâu sau, cô ừ một tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ. “Ít nhất cũng có yêu một chút chứ…”. Vừa nói, Từ Minh Bồng vừa cười khổ. “Ai, kỳ thật trước kia có thời gian, tớ từng yêu cậu ấy”.


Nhưng còn đang giấu trong lòng, còn tự hỏi có nên nói với anh tâm tình của mình không, Cố Hằng Chỉ đã chiêu cáo thiên hạ coi cô như anh em trong nhà, nên cảm giác động tâm khi đó, chầm chậm ch.ết từ trong trứng nước.


Mạc Vi Á thở ra. “Kỳ thật a, người cùng một chỗ lâu ngày, tình yêu chỉ là thứ tốt đẹp khi nhớ lại, giúp mình duy trì một đoạn quan hệ, lúc tức giận bất mãn, cảm thấy tịch mịch thì khơi lại, giống như thuốc kích thích vậy. Hôn nhân có rất nhiều cảm tình hỗn tạp, có tình yêu, có tình cảm người thân, tình cảm bạn bè, trong đó tình yêu không bền chắc nhất, chỉ có tình cảm người thân là kéo dài. Hai bồ quen nhau lâu như vậy rồi, chính bồ cũng biết Tiểu Cố là người như thế nào. Nói thật thì, người bồ chờ mang tới cho bồ một tình yêu nồng cháy có thể chẳng bao giờ xuất hiện, hoặc nếu có cũng không thể cho bồ một cuộc sống khoái hoạt, tui ngược lại khuyên bồ nên nắm giữ phần tình cảm yên ổn trước mắt này, ít nhất… Sẽ không mang lại cho bồ bất hạnh nào”.


Vừa nghe cô dứt lời, mọi người trố mắt nhìn nhau, nhất là cô dâu sắp về nhà chồng Phương Tề Hạm. “Vi Á, bồ cùng lão đại….”.


“Không, tụi tui rất tốt”. Cô cười ngọt ngào. “Chỉ là ở chung với nhau lâu như vậy rồi, oanh oanh liệt liệt không bằng bình tĩnh, chúng ta cũng đã sớm qua giai đoạn mơ mộng đủ kiểu, không phải sao?”.


Lời thốt ra từ miệng một người phụ nữ kết hôn đã nhiều năm, thật đúng khiến người ta không rét mà run, vấn đề thực tế quan trọng mà mọi người đều phải đối mặt hàng ngày. Tình yêu giống như là củi lửa, bất luận có ném vào bao nhiêu chất dẫn cháy, cuối cùng cũng thiêu đốt hết không quá một ngày, nhưng mọi người đều nhớ rõ ánh lửa cháy đẹp tuyệt vời, quan trọng là, tình yêu luôn là một kỷ niệm đẹp để ôn lại.


Nói đoạn, Phương Tề Hạm nở nụ cười. “Dù sao, tui cũng đã quyết định kết hôn, ba người các ngươi nhớ rõ thời gian, nhất là Tiểu Vũ, tui đã định bồ là phù dâu rồi bồ tèo!”.


“Tui không có mặc ren đâu nha”. Thư Hãn Vũ cao gần một mét tám, diện mạo trung tính căn bản không phù hợp với thứ đậm chất nữ tính này, cô không muốn dọa khách mời a.


“Hiểu!”. Phương Tề Hạm cười to, bắt đầu nói về kết hoạch kết hôn của mình, mọi người cùng nghe, cô dâu từng trải Mạc Vi Á cố vấn ý kiến.


Từ Minh Bồng nhìn gương mặt hạnh phúc không giấu được của cô bạn cũng vui lây. Trước kia cô vẫn rất hâm mộ cô ấy, tràn ngập tự tin, cá tính hào sảng độc lập, tất cả mọi người đều thích cô ấy, mặc dù từng bị bạn trai bắt cá hai tay vẫn rất nhanh vượt qua, tìm được hạnh phúc cho chính mình, nay còn muốn kết hôn, cô rõ ràng chúc phúc cho bạn, nhưng nội tâm vẫn dâng lên một chút ghen tị thèm muốn. Aizz, thật ghét bản thân mình như vậy…


Sau bữa trưa đầy nắng, thời tiết tháng ba thật đẹp để ngồi ngoài trời. Từ Minh Bồng nhớ lại lời Mạc Vi Á nói vừa rồi. Chẳng lẽ cô muốn chờ đợi? Chờ đợi một đối tượng yêu đương có thể sẽ chẳng bao giờ tới? Cô không phải không muốn kết hôn, nhưng mà… Trong lúc chưa có dự định nào, lựa chọn anh đưa ra cho cô vừa minh xác lại chân thật.


Thẳng thắn suy nghĩ, trừ bỏ một chút khát khao trong tình yêu, cô không tìm thấy điều gì bất mãn về đề nghị đó, nhân sinh cả đời của cô, chẳng lẽ cứ như vậy tiến tới?
Bình tĩnh, an ổn, cũng không có gì không tốt, không phải sao?






Truyện liên quan