Chương 2: Cha Mẹ Như Thế
Từ quán "Ngồi xuống" ra ngoài, Tiếu Tử Hàm đến"Tân phòng" thu thập chút đồ dùng tùy thân, sau đó lái xe trở về nhà cha mẹ. Sau khi đính hôn, cha mẹ cô liền chuyển vào căn nhà Vạn gia cho kia, cũng coi như chung cư hạng sang. Lúc xe của cô vào cửa không có thẻ, an ninh không cho vào, cô phải gọi cha mẹ cầm thẻ ra vào xuống, nhưng lúc gọi điện thoại bọn họ đều nói lười xuống, cô chỉ phải đem xe dừng ở bên ngoài chung cư, xách túi đi một đoạn đường thật dài mới đến nhà.
Mở cửa thì cha mẹ đang xem TV, nhìn thấy túi hành lý trên tay cô, mẹ Tiếu vọt từ trên ghế sa lon đứng lên, "Mày xách túi trở về là sao?"
"Con chuyển về ở." Cô vừa thay dép, vừa lười biếng trả lời.
"Về nhà ở? Mày điên rồi ah? Chồng mày hiện tại đang cáu kỉnh, mày không ở nhà coi chừng nó, náo loạn theo làm cái gì? Đây không phải là muốn nó chán mày sao?" Mẹ Tiếu nhảy đến trước cửa, kích động gầm thét.
Tiếu Tử Hàm cũng không tức giận, xách túi thẳng lên lầu, "Con cho họ không gian riêng, hơn nữa anh ta hiện tại đã không còn là chồng con."
Cô tùy tiện chọn một gian phòng khách, nhà này đứng tên cô, nhưng không có gian phòng thuộc về của cô, thật tức cười!
Để hành lý xuống, cô cũng lười đóng cửa, dù sao coi như đóng như thế này mẹ cô cũng phải đá văng ra. Quả nhiên, cô chưa kịp bắt đầu trải giường chiếu, mẹ Tiếu liền nhảy đến trên lầu, cả khuôn mặt đỏ bừng chỉa về phía cô, "Mày mới vừa nói cái gì? Nói rõ một chút, cái gì gọi là không phải chồng mày?"
Cô hừ nhẹ, từ trong túi lấy ra chứng nhận ly hôn, "Buổi chiều vừa chia tay rồi!"
Mẹ Tiếu đoạt lấy , tay run run mở ra, tỉ mỉ nhìn nửa ngày, đợi phản ứng kịp thì oa một tiếng khóc lên, " Ngô Mỹ Phấn tao sao lại nuôi ra một con ngốc thế này, không phải mày muốn chọc giận ch.ết tao cùng cha mày sao?"
Tiếu Tử Hàm nhăn mày lại, thầm kêu một tiếng: "Thảm!" Mẹ cô sắp ca bài ca trường kỳ khóc lóc kể lể ban đầu ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn cô, lo cho cô đi học, lên đại học, dẫn đến mua không nổi nhà, mua không nổi xe, và cuộc sống tương lai những ngày sau này.
"Ông trời a, mạng của tôi thật là khổ mà, cực khổ biết bao nhiêu mới nuôi ra đứa con lớn như vậy, làm lụng tiết kiệm cả đời cho nó học đại học danh tiếng, quay đầu lại liền cái nhà cũng không có á. . . . . ."
Đây còn không phải là các ngươi khỏe ăn lười làm, Tiếu Tử Hàm oán thầm.
Mẹ Tiếu vừa thao thao bất tuyệt khóc lóc kể lể, vừa liếc trộm phản ứng của cô, thấy cô lạnh nhạt lãnh đạm còn đang dọn dẹp hành lý, giận dễ sợ, cầm đầu liền xô mạnh vào cô, "Mày ly hôn, tao còn sống làm cái gì, ch.ết đi coi như xong rồi, ch.ết đi coi như xong rồi !"
Tiếu Tử Hàm xô đau nhói, che ngực thở hổn hển, nhìn lại cha mình đứng ở một bên lãnh đạm xem cuộc chiến, đè nén lửa giận vọt lao ra, cô kéo lại bà đang la lối om sòm, "Mẹ thật sự muốn ch.ết thì cứ đụng vào tường, đừng diễn trò ở trên người con."
Ngô Mỹ Phấn hiếm thấy con gái tức giận bị kinh hãi, nhưng một lát sau càng thêm điên cuồng, "Được, mày muốn mẹ mày ch.ết đúng không? Vậy tao sẽ ch.ết cho mày xem, tao sẽ đi lấy dao cắt cổ." Nói xong giống như pháo đạn lao xuống lầu.
Thấy thế, ba Tiếu vẫn trầm mặc không nói liền tát cô một bạt tai, "Mất dạy, dám ép mẹ mình đi tìm ch.ết."
Tiếu Tử Hàm bị làm cho mắt nổ đom đóm, nghẹo đầu, khinh bỉ cười một tiếng, "Yên tâm, con đây cùng cha cá xem, mẹ có ch.ết không?"
Ba Tiếu bị tức đến tay run cầm cập, vốn còn muốn đánh cô, nhưng lầu dưới mẹ Tiếu lại gào thét inh ỏi, ông ta chỉ đành xuống đi xem một chút.
Che má trái nóng hừng hực Tiếu Tử Hàm suy sụp ngồi ở trên giường, đây không phải là lần đầu tiên cô bị đánh. Mặc dù từ nhỏ đến lớn cô đều thật biết điều, học tập, hay cuộc sống đều để ý ngay ngắn rõ ràng, nhưng cũng không có giảm bớt tần số cô bị đánh, ngược lại cha mẹ phàm là có chuyện không hài lòng, sẽ luôn lấy cô ra trút giận, hôm nay một tát này chỉ là chuyện thường ngày. Cô là đau, nhưng một chút cũng không khó chịu.
Ba Tiếu lúc tuổi còn trẻ đã làm chủ nhiệm của một công ty, mẹ Tiếu Ngô Mỹ Phấn dựa vào tầng quan hệ này ở công ty đó tìm chức nhàn hạ, sau lại gặp chuyện không may phải nghỉ việc, song song trợ cấp thất nghiệp công nhân nghỉ việc.
Dưới sự giúp đỡ của Bác hai, hai người sống ở bên ngoài bệnh viện thành phố bày gian hàng trái cây nhỏ, khi đó trái cây siêu thị vẫn còn rất nhỏ, sạp hàng nhỏ nhà bọn họ lại chiếm vị trí ưu thế, buôn bán vốn là rất tốt. Nhưng cha mẹ lúc tuổi còn trẻ dưỡng thành tật xấu hết ăn lại nằm, không chịu khổ cực, Ngô Mỹ Phấn thường là bỏ bê công việc buôn bán đến sát vách đánh mạt chược, ba Tiếu càng thêm thái quá, không có tiền còn học người ta ở bên ngoài lêu lổng. Như vậy không đến mấy năm, dùng hết tiền trợ cấp còn thiếu thêm một khoản nợ, cuối cùng còn đem nhà cửa ông bà để lại đem bán. Đều nói vợ chồng bần tiện buồn bã, cha mẹ vốn là thích gây gổ, hiện tại không có tiền càng gây thêm, ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, có lúc còn lớn hơn đánh võ.
Tiếu Tử Hàm chính cống là một bao cát hả giận. Mẹ cô mắng cô là con riêng, nói không có cô, đã sớm ly hôn với ba Tiếu, tìm người giàu có sống an nhàn sung sướng. Ba cô thì sao, mỗi lần cùng mẹ cô đánh nhau xong đều xông đến đánh cô hả giận. Cũng may mà nội tâm của cô đủ lớn mạnh, mới không có biến thành thiếu nữ bị trầm uất âm u.
Thi cấp ba thì cô lấy thành tích đứng thứ ba toàn huyện, thi đậu Nhất Trung, trường học lại có ký túc xá, nhưng cha mẹ lại không đồng ý cô đi, cô phải gắng đi học trường điểm, chỉ vì trường điểm thu nhận học sinh giỏi sẽ tặng thưởng học bổng là 1 trăm ngàn. Cuối cùng vẫn là bà ngoại cùng bác hai bên mẹ yêu thương cô, giúp đỡ cô học xong trung học đệ nhị cấp.
Thi tốt nghiệp trung học xong là lúc cô rời khỏi quê nhà lên thành phố học, dựa vào thành tích ưu tú thi được vào trường quốc gia còn được cho vay vốn học tập cùng học bổng, ở trường lúc thì dạy kèm tại nhà, lúc lại đi phát truyền đơn, khi thì đi KFC rửa chén đĩa, trong bốn năm không có hỏi trong nhà một phân tiền, càng thêm không về quê lấy một lần.
(SN: nữ 9 của chúng ta thật kiên cường, thật giỏi quá đi, ngưỡng mộ)
Cho nên nghiêm chỉnh mà nói, cha mẹ chỉ nuôi cô đến 15 tuổi. Mà Ngô Mỹ Phấn nói vì cô bán nhà chịu khổ thì toàn lời nói vô căn cứ, chỉ là cô lười phải cùng bọn họ lý luận.
Khi còn bé cô thường thường khóc hỏi bà ngoại, "Con là con ruột của bọn họ sao?" Sau khi lớn lên, cô dần dần hiểu có người trời sanh ích kỷ, cũng chầm chậm hiểu bà ngoại nếu nói"Cha mẹ có kiếp này không có kiếp sau."
Tiếng khóc ở lầu dưới càng lúc càng lớn, còn xen lẫn này thanh âm ném đồ vật lách ca lách cách, cô thở dài, xách túi hành lý đi xuống lầu.
Ngô Mỹ Phấn vừa nhìn cô xuống, vội vàng để con dao phay trên cổ, khóc la hét không sống được, trên mặt trang điểm đậm bị nước mắt nước mũi làm ngổn ngang.
"Mẹ chờ con nói xong rồi hãy ch.ết được không?" Cô bất đắc dĩ nói.
Mẹ Tiếu hừ một tiếng, cùng Tiếu ba cùng nhau nhìn chằm chằm cô.
"Con lớn như vậy các người cũng không để ý qua con. . . . ."
"Mày không có lương tâm, ai sanh mày ra? Ai hả. . . . . ."
"Con nói mẹ trước nghe con nói đã!" Cô lớn tiếng nói, mẹ Tiếu bị sợ đến không dám nói lời nào.
"Dù sao hôn nhân là việc của con, con lấy cũng được, chia tay cũng được, đều là chuyện của chính con, hai người muốn xen cũng không thể được, con biết rõ hai người nghĩ cái gì, phương diện tài sản con cái gì cũng không muốn. . . . . ."
Thấy mẹ cô lại muốn nói chuyện, Tiếu Tử Hàm đề cao giọng, "Căn nhà này là đứng tên con, bọn họ muốn lấy cũng không lấy được, hai người cứ an tâm ở đi."
"Mày cho chúng ta là quan tâm tiền à?" Ngô Mỹ Phấn hỏi.
"Vậy mẹ cũng nói một chút, cha mẹ quan tâm cái gì? Hạnh phúc của con sao? Vậy con nói cho hai người biết, ly hôn con hạnh phúc hơn. Con không phải mẹ, dễ dàng tha thứ cho chồng mình bay bướm gây họa khắp nơi."
Ba Tiếu bị nói xong đỏ mặt, nín nửa ngày mới mắng ra một câu, "Nghiệt chướng!"
"Vạn Đường, cha của anh ta là ai, hai người không phải chưa lĩnh giáo qua, con muốn phân tài sản, không có cửa đâu, hơn nữa con cũng không muốn phân. Con thấy Vạn Đường nói hay lắm, cổ phần Vạn thị con không muốn, căn nhà này cho cha mẹ ở, đến trăm tuổi, coi như con cũng báo hiếu một phần cho cha mẹ rồi.
"Vốn là con muốn chuyển về ở, nhưng mà nếu tất cả mọi người đều không vui, vậy con dọn ra ngoài." Cô xốc lên hành lý đi mang giày, mới vừa kéo cửa ra, truyền đến từ sau lưng thanh âm mẹ cô, "Lúc trước Vạn Đường nói qua, sau khi kết hôn mỗi tháng cho chúng ta 50 ngàn làm sinh hoạt phí, chuyện này làm thế nào?"
(ta còn tưởng kêu tỷ ở lại, ai ngờ… cha mẹ này thật là…)
Tiếu Tử Hàm cầm giầy cười lạnh thật lâu, lúc xoay người đáy mắt là một mảnh tro tàn, "50ngàn con không cấp được, nhưng mỗi tháng con sẽ cho hai người 25 ngàn, cộng thêm bảo hiểm dưỡng lão, cha mẹ chỉ cần đừng quá xa xỉ, sẽ dư sức sống!"
Cô mỉm cười đi ra khỏi chung cư, lúc đóng cửa xe, nước mắt ẩn nhẫn rốt cuộc tuôn trào, thì ra đây chính là quan tâm mà cha mẹ nói?
"Tiếu Tử Hàm, không có người yêu mày, mày càng phải thêm yêu mình!" Trong buồng xe bịt kín, cô lớn tiếng tự nói với mình.
Cha mẹ không tốt, nhưng bạn bè lại không ngừng giúp sức. Sở Tống đem chiếc nhẫn kim cương cô bán rất được giá, chỉ so với giá mua ít đi 50 ngàn. Tiếu Tử Hàm nói muốn cho hoa hồng, Sở Tống chỉ khoát khoát tay, "Cùng là bạn bè nên giúp đỡ."
Có tiền, Tiếu Tử Hàm mang đi mua một căn nhà trọ nhìn trúng đã lâu của hai tay độc thân, lầu trên lầu dưới, một phòng ngủ một phòng khách. Chủ nhà vốn là mua được taxi, kết quả mới vừa trùng tu xong, hạn mua tới, nên phải bán nhà, chính hắn nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, cho nên giá tiền bên trên cũng rất ưu đãi, chỉ là ở bắt đầu phiên giao dịch giá tăng thêm 3 vạn.
Nhà cửa nhỏ, nhẹ nhàng thoải mái, là phong cách cô thích, vì vậy cô thừa dịp còn có mấy ngày thời gian nghỉ kết hôn, kéo Vi Vi đi mua vài món vật dụng gia đình, quét sạch tiền trong giỏ xách. Trong thời gian này Vạn baba có đi tìm cô, dừng lại hàn huyên tiếc hận, tức giận mắng con trai mình không có tiền đồ, không nói tới một chữ phòng ốc cùng chuyện cổ phần, sau lại cũng là cô chủ động mà đưa trả lại cổ phần và xin lại căn nhà, Vạn baba hơi đùn đẩy mấy cái, liền đồng ý đề nghị của cô, cầm lại cổ phần, nhà thì cho cha mẹ ở tạm.
Nghĩ đến, dù sao cũng là người trong nhà đuối lý, lại gặp phải cô gái không tâm cơ như cô vậy, nếu không cho dù chia không hết một nửa gia sản, cũng phải cắt một lớp da.
Tiếu Tử Hàm dọn dẹp chuyện nhà xong thì chuẩn bị trở về công tác. Tốt nghiệp đại học, cô thi vào ngân hàng W làm nhân viên, đây là công ty quốc hữu, nhân sự khá phức tạp, quan hệ nhân mạch càng thêm phức tạp, nhưng cô xử sự ổn thỏa, làm việc có chừng mực, khách khí lễ độ lại không mất quy củ, rất được lãnh đạo yêu mến, cũng bởi vì vậy, chủ tịch ngân hàng mới có thể gắng tác hợp cô và người quen của ông—— Vạn Đường.
Đối với chuyện hoang đường của Vạn Đường, chủ tịch ngân hàng rất là xin lỗi, thấy cô liên tục nói mấy câu: "Không biết nhìn người nên đã hại cô, không ngờ gã Vạn Đường lại có thể như vậy!"
Cô cười cười, "Duyên phận hết, cũng không còn biện pháp, cám ơn ngài một mực quan tâm."
Không phải khách khí, chẳng qua là khi đó người ta là tốt tâm, hơn nữa cũng không cầm dao ép cô đi kết hôn, đây là mạng của cô, trốn không được!
Đối với chuyện cô ly hôn, sớm có "Người có lòng" giúp một tay nhắn nhủ, ban đầu gả cho Vạn Đường diễn dịch cô chính là Cô bé lọ lem làm vương phi, hôm nay cô ly hôn tấm màn rơi xuống chính là câu chuyện cổ tích đã trở về với thực tế. Cho nên vừa đi làm, người quan tâm kẻ giễu cợt theo nhau mà tới, cô đối với người nào đều là cười cười, lễ phép nói"Cám ơn quan tâm" , nhưng trong bụng lại phiền thấu những thứ người dối trá này!
Chỉ là tất cả bát quái đều là như vậy, khi chủ nhân thản nhiên đối mặt thì bát quái liền mất đi ý nghĩa hả hê. Đầu năm nay tự lo cho cuộc sống còn không xong, còn có bao nhiêu người có ý định chú ý những chuyện riêng của người khác.
Cuộc sống vẫn như cũ, công việc vẫn như cũ, chỉ là thân phận thay đổi.
Nhưng không sao, cuộc sống xác thực cho cô quá nhiều đau khổ, nhưng cô đều gắng gượng qua tới, ngày mai cô vẫn có thể đi tiếp. Tiếu Tử Hàm chính là Tiểu Quái Thú đánh không ch.ết, kiên cường lắm!