Chương 33: "Bà Xã, Anh Không Vội, Nhưng Nó Vội!"
Chung Soái cười xoa xoa tóc của cô, chỉ vào chiếc váy màu xanh ngọc trên tay nhân viên bán hàng nói, "Thử cái này đi!"
Cửa hàng trưởng vừa nhìn, vội vàng nịnh hót, "Chung Tiên Sinh, ánh mắt của ngài thật tốt, cái này là mẫu chính của quý này, tổng cộng có ba màu, mấy ngày trước mẫu màu đen mới vừa được một minh tinh lấy. Chỉ còn sót màu xanh dương cùng màu đỏ thôi!"
Tiếu Tử Hàm vừa nghe cũng biết này y phục này giá không nhỏ, nhưng để tránh lúng túng như vừa rồi ở RT, cũng mím môi đi vào phòng thử thay quần áo.
Cửa hàng cao cấp quả có khác, thay quần áo còn ba người coi chừng giúp một tay. Cô cởi áo khoác dầy cộm nặng nề, đưa cho một nhân viên, và cũng kịp nhìn thấy ánh mắt khinh thường của người đó, cũng đúng, cái áo khoác này, mặc dù giá cũng vài ngàn, nhưng so với hàng trong cửa hàng này, sợ là một cái khăn tơ cũng mua không được.
Chung Soái đang xem đôi bông tai xinh đẹp trong ngăn kéo, nghe thấy cửa hàng trưởng nói, "Thật là xinh đẹp!" Mới xoay người sang, sau đó ngây dại!
Ánh đèn trong cửa hàng rọi vào trên người của cô, trên mặt đất tỏa ra một mảnh vầng sáng, cô đứng ở trong vầng sáng, mím môi, ngượng ngùng cười. Một bộ váy dài màu xanh ngọc làm làn da trắng của cô nổi bật hơn, thiết kế nghiêng vai lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ mê người, khí chất tao nhã.
Chung Soái giống như người mất hồn trong giây lát. Sau đó ngay trước mọi người, lưu manh vô lại thổi một cái huýt gió, chọc cho nhân viên phục vụ cũng che miệng cười không ngừng.
Tiếu Tử Hàm đứng tại chỗ, nhìn anh khinh thường. Nghiêng người hướng về phía gương to, trông thấy mình trong gương rực rỡ hẳn lên thầm nhủ, quả nhiên là người dựa vào áo ngựa dựa vào yên!
Cô nghiêng đầu qua, cười hỏi sau lưng đi tới Chung Soái, "Xem được không?"
"Nói nhảm, bà xã anh người nhìn đều thích, mặc cái gì đều dễ nhìn!"
Tiếu Tử Hàm không chế nhạo anh khoác lác vô sỉ, chỉ là tỉ mỉ nhìn y phục trên người, không hổ là danh gia tác phẩm, không có phức tạp trang sức, chi tiết đơn giản thể hiện thẩm mĩ của nhà thiết kế. Giống như bươm buớm bên hông nhìn như đơn giản, cũng là điểm chấm phá của bộ váy.
Chung Soái nhìn thấy cô rất thích, nhìn cửa hàng trưởng nói, "Lấy bộ này!"
"Vậy chọn thêm áo choàng, có một áo choàng rất xứng cái chiếc váy này." Cửa hàng trưởng vừa nói vừa ý bảo nhân viên phục vụ đi lấy mang tới. Kinh nghiệm nhiều năm như vậy, cô tất nhiên nhìn ra được, nên bán sản phẩm như thế nào.
Áo choàng đưa ra Tiếu Tử Hàm liền bị da lông bóng loáng tỏa sáng hấp dẫn, không nhịn được đưa tay ra sờ sờ. Cửa hàng trưởng vừa nhìn, vội vàng tự mình mặc vào cho cô.
Chung Soái nhìn áo choàng trên người cô, nổi bật vóc người nhỏ nhắn và phong cách văn tĩnh của cô, lại làm cho người ta một loại ảo giác, nếu thêm hoa tai thì càng hoàn mỹ.
Chung Soái tự mình lấy hoa tai tới, anh không để cho cô động tay, tự mình đem hoa tai đeo cho cô, đôi tay vô tình hay cố ý lưu luyến một hồi lâu ở vành tai khêu gợi của cô.
Sau đó lui ra một bước từ trên xuống dưới thưởng thức Tiếu Tử Hàm trong trang phục lộng lẫy. Bộ quần áo này đáng ch.ết thật quá tốt, dán sát vào người của cô, không bỏ sót bất kỳ đường cong tốt đẹp nào, kiều đồn ngạo nghễ ưỡn lên, vòng eo nhỏ nhắn, hai cánh tay trắng nõn như tuyết, đi lên nữa. . . . . . Chung Soái nuốt nước miếng, nhìn qua nơi đẫy đà khiến anh mê mẩn, nhìn về phía cổ trắng nõn của cô, nhưng khuyên tai nho nhỏ kia lấp lánh sáng ngời, bảo thạch chiết xạ một loại ánh sáng huyền ảo, khiến anh loạn tình, xem ra cực kỳ hấp dẫn mê người, chỉ nhìn cô thôi, anh có thể cảm giác lý trí nhanh chóng chạy mất.
Chung gia tiểu đệ thậm chí đã có phản ứng!
Tiếu Tử Hàm nghiêng đầu nhìn hoa tai trong gương, Lam Bảo Thạch chói mắt điêu khắc thành giọt nước mắt, khảm kim cương lóe sáng, mặc dù cô chưa từng mua qua xa xỉ phẩm, cũng biết hoa tai này nhất định là trân phẩm, giá trị xa xỉ. Cô ngẩng đầu lên, đang muốn cự tuyệt, lại nhìn thấy Chung Soái đang chăm chú nhìn mình, trong hai mắt có ngọn lửa nhiệt liệt, liền hơi thở cũng trở nên trọc nặng, tất cả chú ý lực đều đặt ở trên người của cô, giống như tất cả những thứ bên ngoài đều không quan trọng.
Ánh mắt như thế quá quen, cô hít sâu một hơi, bàu ngực sữa xinh đẹp phập phòng, nghe tiếng rên khó nhịn của anh. Tiếng rên, giống như đang nén nhịn cái gì đó đau đớn lắm
"Chung Soái. . . . . ." Ánh mắt của cô nhắc nhở anh đừng quá càn rỡ.
"Hả?" Hắn cúi đầu hỏi thăm, khó có thể khắc chế hấp dẫn, nâng cằm của cô lên. Sau đó thở phào một hơi, quay lưng lại âm thầm kéo kéo quần, phân phó nhân viên phục vụ vội vàng gói lại chiếc váy, nhanh chóng kéo Tiếu Tử Hàm mặt đã mờ mịt rời đi.
“Bùm”. Tiếng đóng cửa thật lớn đem Tiếu Tử Hàm đang thắt dây an toàn sợ hết hồn, đây là làm gì?
Thấy Chung Soái mãnh liệt đạp chân ga chạy đi, cô vội kéo dây an toàn, bất mãn oán trách, "Chậm một chút, anh gấp cái gì?"
Chung Soái nghe lời thả chậm tốc độ xe, thừa dịp chờ đèn đỏ, kéo qua tay của cô đặt lên vật đã sớm căng cứng dưới bụng, "Bà xã, anh không vội, nhưng nó vội!"
Tiếu Tử Hàm chợt rút tay về, khuôn mặt đỏ hồng! Chung Soái lại giở trò lưu manh với cô!
Trên đường đi, Chung Soái gọi điện thoại cho nhà, "Bà nội, buổi tối con cùng tiểu Hàm có chuyện, cũng không về nhà đâu ạ."
Lão phu nhân là người từng trải, tất nhiên hiểu có chuyện là chuyện gì, cười ha hả nói đùa, "Đi đi đi đi, bà nội vẫn chờ ôm chắt nội!"
Chung Soái lái xe mở loa điện thoại, thanh âm lão phu nhân rõ ràng truyền tới trong lỗ tai Tiếu Tử Hàm, cô cáu giận bấm anh một cái, dùng khẩu hình nói, "Em không sinh!"
Chung Soái tắt điện thoại, bắt tay của cô nói, "Biết em bây giờ không muốn không sinh, đợi lát nữa anh đi mua áo mưa."
Anh dừng xe ở cửa hàng, vọt vào không tới 5 phút đã mua hai hộp Durex ra ngoài, hướng về phía cô quơ quơ, "Bà xã, không có loại xoắn ốc cùng viên bi em thích, em dùng đỡ loại này đi!"
"Ai thích? Anh mới thích!" Tiếu Tử Hàm cáu giận xô đẩy anh.
"Em lầm rồi, anh không thích." Anh tiến tới bên tai cô, từng chữ từng câu nói, "Anh thích không mang, trực tiếp đi vào!"
Hừ, khua môi múa mép, mà miệng lưỡi lại đầy háo sắc, Tiếu Tử Hàm im lặng. Cô trừng mắt nhìn anh, rồi quay mặt nhìn ngoài xe!
Không bao lâu sau, xe lại lái vào một chung cư, nhìn Chung Soái dừng xe, cô kinh ngạc hỏi, "Đây là đâu vậy?"
Chung Soái cười cười, nghiêng người vì cô cởi dây an toàn ra, "Nhà chúng ta!"
Cô tò mò hỏi, "Nhà của anh?"
Chung Soái lấy ra thẻ ra vào đặt ở thang máy cảm ứng, siết chặt cằm của cô, "Cũng là của em!"
Thang máy dừng lại ở lầu 16, Tiếu Tử Hàm lúc đi ra đột nhiên hiểu vì sao kêu thang máy vào nhà —— cả lầu 16 là một căn nhà, nhà của anh. Tư tưởng thường dân tràn lan trong cô, không nhịn được tò mò, "Nơi này rất đắt đúng không?"
Chung Soái vừa móc ra cái chìa khóa thông minh mở cửa, vừa cười giải thích, "Khu này là Chu Duyên khai thác, anh thấy khu vực cũng không tệ lắm, liền kêu cậu ta giữ lại một căn, coi như là phòng cưới của chúng ta!"
"Phòng cưới?"
"Đúng vậy. Cho nên, anh phải ôm em đi vào!" Vừa dứt lời, Chung Soái liền ôm ngang lên Tiếu Tử Hàm, cô sợ đến mức vội vã túm lấy bả vai anh!
Chung Soái đặt cô ở trên ghế sofa, đi mở máy điều hòa không khí ngay giữa phòng khách. Vừa quay đầu thấy cô đang ngó đông ngó tây xem một chút, còn dùng đầu ngón tay lướt qua các vật dụng, đoán được cô là thích sạch sẽ, bất đắc dĩ cười cười, từ phía sau cô ôm cô, "Bà xã, nơi này mỗi tuần đều có người đến quét dọn, rất sạch sẽ!"
Tiếu Tử Hàm nắm chặt bàn tay anh đã đưa vào dưới quần áo, "Vậy là em đã hiểu vì sao lại không nhiễm một hạt bụi!"
"Vậy em thích không?" Anh tiến tới bên tai của cô, cằm đặt tại vai của cô.
"Thích!" Tiếu Tử Hàm nghiêm túc trả lời, cái nhà này lắp đặt thiết bị vừa nhìn đã biết là chủ nhân tốn không ít tâm tư.
Chung Soái tà ác cười một tiếng, bàn tay đưa đến gần thân thể của cô hơn, bụng dưới đẩy lên trên, mập mờ hỏi, "Vậy cái này có thích không?"
Tiếu Tử Hàm nghiêng đầu sang chỗ khác, còn chưa kịp nói ra chữ "Không", dôi môi đỏ mọng đã bị phong bế, đầu lưỡi linh hoạt đẩy vào trong miệng cô, bá đạo quấy lên cái lưỡi thơm mềm mại, còn bàn tay đem lấy cô cả người quay lại, đem cô áp tới môi anh.
"Ưmh!" Cô kêu lên tất cả bị anh nuốt hết. Bàn tay nóng bỏng càng thêm quá đáng trượt vào áo, cách áo lót không khách khí nắm giữ bầu ngực đẫy đà mềm mại, tùy ý sờ nắn vuốt ve.
Cảm thấy anh muốn mở áo lót thì Tiếu Tử Hàm lấy đôi tay đẩy ngực anh, khó chịu giãy giụa, trong miệng đứt quãng kháng cự, "Không được, nơi này là phòng khách!"
Chung Soái không hề dừng lại, tiếp tục nhẹ gặm môi của cô, một tay kéo cao hai tay của cô, để cho cô không có biện pháp phản kháng, lần nữa ngậm vành tai nhỏ, dọc theo xương quai xanh một đường rơi xuống những nụ hôn vụn vặt, trượt đến chỗ cô mẫn cảm nhất càng thêm tùy ý ɭϊếʍƈ ʍút̼.
Đến khi hôn cô toàn thân vô lực, mặc anh cởi ra quần áo của mình, áo ngực màu đen Lace viền tơ bao trùm bầu ngực rất tròn. Khi đầu ngón tay thô ráp của anh lướt qua nụ hoa nhạy cảm thì Tiếu Tử Hàm phát ra một tiếng thở gấp,cơn khoái cảm khiến cơ thể của cô run rẩy, một trận cuồng nhiệt qua đi, làm cô kháng nghị cũng lộ ra kiều mỵ, "Ông xã, không nên ở chỗ này!"
"Bà xã." Anh ngậm vành tai của cô, trầm thấp kêu lên, hô hấp nóng bỏng rưới vào trong tai cô.
Cô run rẩy, má phấn càng thêm đỏ."Hả?"
"Bọn mình không vội!" Chung Soái nhẹ giọng tuyên bố, nhanh chóng lột trần quần áo còn sót lại, đè cô ở trên ghế sofa, tách ra hai chân thon dài giắt hai bên eo. Vật của phái nam nóng bỏng áp xuống tới, dục vọng nóng rực cũng uy hϊế͙p͙ chống đỡ hoa kính mềm mại, Tiếu Tử Hàm uốn éo người rên rỉ, "Không được!"
"Anh muốn!" Ánh mắt của anh tối sâu kéo chân của cô.
"Áo mưa. . . . . ." Cô nhắc nhở anh!
"Lát nữa mang!" Dứt lời, nóng bỏng cứng rắn của anh chợt đi vào hoa kính của cô, đụng vào bắp thịt mềm mại bên trong, không cho cô chạy trốn.
Chưa quá ướt át, hoa kính không cách nào tiếp nhận sự xâm lấn đột ngột, khiến Tiếu Tử Hàm không nhịn được cau mày hừ nhẹ.
"Đau không?" Đang trong cơn cuồng nhiệt nhưng Chung Soái vẫn chú ý tới phản ứng của cô. Anh cắn chặt hàm răng, nhẫn nại cọ xát nẹ nhàng lên hoa huy*t khít khao ướt nóng như nhung, dũng đạo mềm mại mang tới từng cơn sướng khoái
Tiếu Tử Hàm gật đầu một cái, thẹn thùng van xin, "Chung Soái, nhẹ một chút!"
Anh cắn răng gật đầu, chậm rãi rút ra. Đưa kiên đĩnh chậm rãi cọ xát vào hoa huy*t, đến khi ra nhiều dịch ướt át, đến khi nơi đó nhầy nhụa thì mới nghiếng người chậm rãi đâm vào, xỏ xuyên qua mềm mại của cô, mỗi một lần tiến công, cũng mang đến tia lửa kịch liệt.
"Ừ. . . . . . Quá nhanh, chậm, chậm một chút!" Tiếu Tử Hàm không chịu nổi tập kích nhanh chóng mãnh liệt, đẩy hông của anh, bật ra tiếng cầu xin.
Âm thanh run rẩy ngọt ngào, gương mặt đỏ ửng, càng làm người đàn ông hành động càn rỡ hơn, anh ôm lấy cô, duy trì tư thế ở trong cô, ngồi dậy, bàn tay ổn định eo nhỏ của cô, cúi đầu ngậm quả anh đào kiều diễm ngạo nghễ ưỡn lên, thật nhanh tăng thêm luật động đút ra đưa vào. Tư thế gần thẳng đứng khiến Tiếu Tử Hàm cảm thấy bụng hơi đau, cô theo bản năng hóp bụng, dẫn đến Chung Soái đang nắm chiếc mông quyến rũ của cô hít sâu một hơi!
"Bà xã, em muốn cắn đứt anh sao?" Anh trả thù, thêm sức rút ra đẩy vào, giống như muốn đem cả mình chen vào trong thân thể của cô, bàn tay càng thêm xấu xa, nhéo quả anh đào, dẫ đến cô rùng mình một cái, co quắp run rẩy phun trào ra.