Chương 40

Editor: Sue
Beta: Xu
Nụ hôn này đến vội vàng không kịp chuẩn bị, đầu óc Khương Ngâm còn chưa kịp tiêu hóa lời anh vừa nói, cả người liền triệt để lâm vào trạng thái đứng máy, thân thể cứng đờ, mắt trợn to nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia.


Khoảng cách vô cùng gần, mượn ánh nến, cô có thể nhìn thấy lông mi Doãn Toại một cách rõ ràng, từng sợi, từng sợi, đen dày, thon dài.
Lúc hô hấp, hơi thở của hai người xen lẫn quấn quýt vào nhau.
Khương Ngâm giật mình, dừng khoảng chừng mấy giây, rốt cục cũng nhớ tới phải đáp lại nụ hôn của anh.


Nhưng còn chưa kịp hành động, anh đã buông lỏng cô ra, phần mãnh liệt ở nơi đáy mắt kia bị cưỡng ép thu lại, cặp mắt đào hoa đen nhánh, khôi phục phần tĩnh mịch và trầm tĩnh ngày thường.
Khương Ngâm chậm chạp nhấp môi dưới, mềm mềm, có chút ngọt, phía trên còn lưu lại nhiệt độ của anh.


Cô cúi thấp đầu, bên tai nóng lên, hai gò má ửng đỏ rực rỡ, giống như đánh má hồng một cách tỉ mỉ.
Cô không nghĩ đến bản thân tỏ tình liền thành công ngay lập tức, thậm chí còn nghe được Doãn Toại cũng nói thích mình.
Sau đó không có bất cứ dấu hiệu nào, liền bị anh —— hôn!


Như này không khỏi cũng quá mức thuận lợi đi, tiến triển thực tế cùng với trong tưởng tượng của cô không giống nhau.
Sao Doãn Toại đột nhiên lại tỏ tình cô?


Khương Ngâm nghiêm túc nhớ lại một chút sự tình vừa rồi, nhắc đến Ảnh tử, hẳn là đã khơi gợi lại ký ức không mấy vui vẻ của anh, cảm nhận được sự cô độc và bất lực thời ấu niên.
Thế là cô khéo léo hiểu lòng người, an ủi anh, làm anh cao hứng, còn tặng Cái Đuôi Nhỏ cho anh.


available on google playdownload on app store


Vậy nên, anh đây là cảm động trước tấm chân tình của cô sao?
Không nghĩ tới Doãn Toại lại là một người cảm tính như thế.
Cứ như vậy bị cô bắt lại dễ như trở bàn tay.
Cô thật tài tình a!


Lúc đầu Khương Ngâm muốn hỏi một chút anh thích cô ở điểm nào nhất, vì sao đột nhiên liền thích.
Nhưng lại sợ anh nghiêm túc suy tư, sau đó kịp thời phản ứng thật ra bản thân chỉ là nhất thời cảm động, dẫn đến hối hận lời vừa rồi nói ra.


Như thế chẳng phải cô “lấy giỏ trúc mà múc nước thành công dã tràng*” sao?
*Câu này có nghĩa là mình nỗ lực làm nhưng mà hóa ra lại vô ích.
Vì vậy việc này vẫn không nên tìm tòi ngọn nguồn rõ ràng.
Tóm lại chính là cô tương đối có mị lực, chinh phục được anh!


Chủ ý quyết định, Khương Ngâm cấp tốc bỏ qua đề tài này: “Ông xã, chúng ta mau đến cầu nguyện rồi cắt bánh ngọt đi.”
Cô ngồi xổm bên cạnh bàn trà, mở hộp bánh ngọt ra, cắm mấy ngọn nến tượng trưng rồi đốt lửa, sau đó ngồi bên cạnh Doãn Toại vỗ tay hát bài hát chúc mừng sinh nhật.


Cô cười nói tự nhiên, đồng tử lóe sáng, mi mắt rung động như một chú bướm hoạt bát đang vỗ cánh.


Doãn Toại lẳng lặng nhìn qua, giờ phút này, nỗi niềm tích tụ dưới đáy lòng hóa thành hư không, giống như bị thứ gì ấm áp nhu hòa bao quanh, cảm giác hạnh phúc thuận theo huyết dịch chảy khắp toàn thân, xẹt qua cả cơ thể.


Ngọn nến nhanh chóng đốt hết, thấy Doãn Toại thế mà đang ngẩn người, Khương Ngâm lung lay cánh tay anh, thúc giục anh cầu nguyện.
Doãn Toại nhìn chăm chú ánh nến đang cháy chỉ còn một chút kia, nghĩ nghĩ: “Vậy thì —— “


Hai tay của anh chắp lại, thong thả nói: “Hi vọng mọi chuyện xảy ra đêm nay hết thảy đều là thật.”
“Đây là nguyện vọng gì thế?” Khương Ngâm liếc mắt.
Doãn Toại đem ngọn nến sắp đốt hết lấy xuống, chậm rãi cắt bánh ngọt: “Đương nhiên là nguyện vọng chân thật nhất.”


Trên ngón tay anh không cẩn thận dính chút kem, đang chuẩn bị cầm giấy lau đi, Khương Ngâm tình cờ nhing thấy ngón tay dính kem của anh, có cả hoa quả khô trên đó.
Cô không nghĩ nhiều, trực tiếp ngậm lấy ngón trỏ của anh, đem một miếng kem lớn ngậm vào, trước khi buông ra, đầu lưỡi linh hoạt, tinh xảo còn quét qua một chút.


“…”
Doãn Toại cứng đờ nhìn chằm chằm ngón trỏ của mình, phía trên còn lưu lại xúc cảm ấm áp mà lưỡi cô xẹt qua, trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh tràn ngập dụ hoặc vừa rồi.
Cổ họng anh hơi gấp một chút, hầu kết sắc bén chậm chạp hoạt động, giọng nói khàn khàn: “Thích không?”


“Thích nha.” Khương Ngâm vô thức đáp, lúc thấy anh còn cứng ngắc giơ ngón trỏ, mới phản ứng được chính mình vừa rồi đã làm cái gì, mặt lập tức đỏ lên.
Cô vô thức ngước mắt, đối mặt với đôi mắt nóng bỏng của Doãn Toại.
Cô vừa rồiđã làm gì


Mắt anh hẹp dài, bên trên mí mắt là một nếp uốn đẹp mắt, con ngươi hơi co lại, lúc nhìn sang, mắt sắc sâu thẳm, thâm trầm, dũng động, khó mà bình tĩnh gợn sóng.
Một lát sau, anh nhàn nhạt mở miệng: “Nếu thích thì lần sau cho em ăn cái khác?”
“…”


Xuất phát từ trực giác nhạy bén, Khương Ngâm cảm thấy vấn đề này của Doãn Toại, không giống một vấn đề đứng đắn gì.
Bất quá nhìn anh chững chạc đàng hoàng, cô lại chẳng phân biệt ra trong lòng anh đang suy nghĩ gì, chỉ có thể giả bộ bình tĩnh: “Vị kem này quả thực rất tuyệt!”


Doãn Toại liếc nhìn cô một cái thật sâu, cũng không nói gì, đem một miếng bánh ngọt đã cắt xong, đặt trên tay cô.
Lúc ăn bánh ngọt, Cái Đuôi Nhỏ đáng thương nhìn xem, Khương Ngâm lấy một ít thịt khô đặt bên trong bộ đồ ăn của nó.


Thấy Doãn Toại không ăn, cô nói: “Bánh ngọt của cửa hàng này cực kỳ ngon, em đã phải đặt trước vài ngày đấy, anh nhất định phải nếm thử.”
Thật ra cô cảm thấy quá hiếm có, không thể lãng phí, nên vừa rồi mới đi ɭϊếʍƈ miếng kem kia trên tay Doãn Toại.


Nghĩ đến vừa rồi, Khương Ngâm ɭϊếʍƈ môi một cái, lập tức im lặng.
Lúc đầu, Doãn Toại không có hứng thú với đồ ngọt, nhưng khi nghe Khương Ngâm nói như vậy, cũng cắt cho mình một miếng.


Thử nếm một miếng tầng dưới cùng của bánh, ngọt mà không ngán, cảm giác xốp xốp, lúc vào bụng tựa như bọc lấy một tầng mật ngọt, làm cho cả thể xác lẫn tinh thần người ta đều vui vẻ.


Dư quang Khương Ngâm hướng về phía vừa nhìn, anh ăn cái gì động tác cũng nhã nhặn, thoạt nhìn như là một loại hưởng thụ.
Nhìn bánh ngọt trên tay anh, cô đột nhiên cảm thấy miếng bánh trên tay mình không còn ngon nữa.
Khẽ cắn cánh môi, Khương Ngâm làm động tác nuốt xuống một cái.


Vừa rồi cô cũng đã bị Doãn Toại hôn qua, nếu bây giờ cô muốn ăn cái phần kia, cho dù là hôn gián tiếp, cũng không sao đúng không?
Suy tư một hồi, con mắt Khương Ngâm nhấp nhô, buông bánh ngọt đang cầm trên tay xuống, nhìn chằm chằm anh, thanh âm ngọt ngào, cố ý nũng nịu với anh: “Ông xã.”


Thân hình Doãn Toại trì trệ chỉ trong chốc lát, ghé mắt nhìn về phía cô.
Tay Khương Ngâm đè xuống đệm ghế sô pha, thân trên nghiêng về phía trước, xích gần về phía anh, đôi mắt chăm chú tiếp cận bánh ngọt trên tay anh, miệng đồng thời mở ra.


Cho dù không nói một câu, nhưng ý đồ biểu đạt tương đối rõ ràng.
Doãn Toại dò xét bộ dáng lúc này của cô, đuôi mi nhẹ nhàng cong lên một chút: “Vừa rồi anh đang tự hỏi một vấn đề.”
“Là cái gì?”


Doãn Toại nói: “Anh đang nghĩ, vừa rồi em nói chúng ta đây là một nhà ba người, Cái Đuôi Nhỏ đến cùng là giống em hay là giống anh?”
Khương Ngâm: “?”


“Vốn đang không có đáp án, nhưng lúc này hình như có rồi.” Doãn Toại nhìn cô một cái, lại nhìn Cái Đuôi Nhỏ nằm trên mặt đất, nghe được động tĩnh liền hướng về phía bên này.


Khương Ngâm thuận theo ánh mắt anh nhìn qua, đối mặt với cặp mắt  trong suốt vô tội của Cái Đuôi Nhỏ, rồi xem kỹ một chút tư thế của mình giờ phút này.
“…?”
“!”


Doãn Toại đem bánh ngọt trong tay để lại trên bàn trà, lười nhác dựa vào chỗ tựa lưng, cánh tay dài duỗi ra ôm cô vào trong ngực, Khương Ngâm thuận thế ngồi trên đùi anh.
Thấy Khương Ngâm phồng má, biểu tình bị chọc tức nhưng lại không thể cãi lại, anh cười khẽ: “Tức giận?”


Khương Ngâm hừ một tiếng, quay đầu.
Doãn Toại đem người xoay vào trong ngực, chóp mũi cọ xát bên cổ cô, môi mỏng dán sát trong tai, thanh âm tản mạn trầm thấp, mang theo gợi cảm mê người: “Em nói xem, rốt cuộc anh đã cưới về bảo bối gì đây? Sao lại đáng yêu như vậy?”


Toàn thân Khương Ngâm bị anh trêu chọc tới mức như nhũn ra, cơn tức giận lập tức tan biến, chủ động ôm lấy cổ của anh: “Vừa rồi, anh nói em là chó, một nhà ba người sao có thể thiếu anh được?”
Doãn Toại: “?”


Khương Ngâm: “Đã muốn làm chó thì cùng nhau làm, bây giờ anh gọi hai tiếng để em nghe một chút.”
“…”
Khương Ngâm vốn định ngày hôm sau mới tìm Dương Thư khoe khoang chiến quả của mình, nhưng rửa mặt xong nằm trên giường, cô lại hưng phấn lăn lộn khó ngủ.


Cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên, gửi cho cô ấy một tin Wechat: 【 Thư Thư, tớ tỏ tình thành công rồi! 】 Bên kia không có trả lời, chắc hẳn đã ngủ.
Khương Ngâm không bối rối chút nào, đắp chăn chỉ lộ ra một cái đầu, trong đầu lần nữa hiện lên hình ảnh hôn nhau với Doãn Toại.


Thời điểm đó quá đột ngột, cô cũng không kịp phản ứng đến cùng là cảm giác gì.
Hi vọng lần tiếp theo, cô có thể lần nữa cảm nhận rõ một chút.
Trong không gian tối tăm, khóe môi cô câu lên, một cỗ ngượng ngùng nhàn nhạt xông tới, trái tim thiếu nữ phanh phanh nhảy lên.


Bên tai nóng lên, cô cấp tốc dùng chăn che đầu lại, đem chính mình giấu đi.
Không lâu sau, lại nhịn không được lăn qua lộn lại trên giường.
Mẹ ơi, cô bị mất ngủ huhu.


Khương Ngâm cũng không biết rốt cuộc mình ngủ lúc nào, chỉ mơ mơ màng màng cảm thấy người mình còn ở trên ghế sô pha, thân mật tựa vào vai Doãn Toại.


Sau đó cảnh tượng xoay chuyển, cô đem Doãn Toại đặt ở trên ghế sô pha, nhìn gương mặt tinh xảo, yêu nghiệt kia, môi hồng dần dần cong lên, hướng anh hôn tới.
“Cốc cốc cốc.”


Tiếng gõ cửa truyền đến, Khương Ngâm mở mắt ra, phát hiện bản thân như con bạch tuột nằm sấp trên giường, đè ép chăn, miệng cong lên hôn cái gối của chính mình.
Lại là mơ a!
Cô lập tức xấu hổ, nhanh chóng dời miệng đang hôn ra khỏi gối, nhấp môi.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng đập cửa lại vang lên.


Cơn tức giận khó hiểu lúc rời giường nổi lên, Khương Ngâm lại nghĩ tới sự tiếc nuối khi không hôn được Doãn Toại trong mơ.
Cô bất mãn nhảy xuống giường ngáp một cái, đi mở cửa: “Ai vậy?”
Lông mày nhăn lại ngẩng đầu nhìn xem, đập vào mi mắt là một gương mặt anh tuấn, khắc sâu.


Anh mặc âu phục được cắt xén vừa vặn, đeo cà vạt ngay ngắn, dáng người thẳng đứng, toàn thân trên dưới cẩn thận tỉ mỉ, trầm ổn nội liễm, mười phần tự phụ.
Nhìn thấy Khương Ngâm giờ phút này, anh đưa tay liếc nhìn đồng hồ: “Em không đi làm sao, sao còn chưa chuẩn bị? Ra ăn điểm tâm đi.”


Nói xong, ánh mắt anh rơi vào trên mặt cô, có chút nghiêng người xuống, tỉ mỉ quan sát gì đó, ngón tay chạm nhẹ mí mắt phía dưới của cô: “Sao mắt lại có quầng thâm, tối hôm qua ngủ không ngon hả?”


Khương Ngâm đối mặt với anh hai giây, bỗng nhiên nhớ tới bây giờ mình còn mặc đồ ngủ, tóc tai rối bời, chưa rửa mặt càng không trang điểm.
Nội tâm cô hoảng hốt, cấp tốc đóng cửa lại.


Chạy đến phòng tắm, đối diện tấm gương, nhìn xem hình dạng hiện tại của mình, rồi so sánh một chút với dáng vẻ buổi sáng của Doãn Toại.
Cô muốn tự tử a!
Khương Ngâm bình thường cũng không thích tốn nhiều thời gian cho việc trang điểm và ăn mặc.


Cô là nhiếp ảnh gia, có đôi khi vì chọn góc quay chụp tốt, bất cứ tư thế gì đều có thể bày ra, ăn mặc tinh xảo đến đâu cũng không có tác dụng gì.
Nhưng hôm nay đột nhiên đổi tính, đầu tiên cô trang điểm cho mình cực kỳ tinh xảo, xinh đẹp, rồi ngàn chọn vạn tuyển bên trong phòng chứa quần áo.


Đợi đến lúc cô vừa lòng thỏa ý từ trên lầu đi xuống, Doãn Toại đã ngồi trước bàn ăn, Cái Đuôi Nhỏ vây quanh chân bàn, trông thấy cô liền vui vui vẻ vẻ nghênh đón.
Doãn Toại chủ động giúp cô múc một chén cháo: “Tới dùng cơm.”


Ánh mắt anh chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, không chút nào cảm thấy sáng hôm nay cô không giống bình thường, chứ nói gì là nhìn thấy một chút xíu thần sắc bị kinh diễm của anh.
Cô dụng tâm ăn mặc như thế, người này mắt bị mù sao?


Khương Ngâm nhíu mày lại, sau khi đi qua không vội ngồi xuống, trực tiếp đứng trước mặt anh, đưa mặt tiến tới, nở một nụ cười ưu nhã, tự nhận mị lực bắn ra bốn phía: “Ông xã, chào buổi sớm a.”


Mí mắt Doãn Toại cũng không nhấc lên, đem cháo đặt ở chỗ ngồi của Khương Ngâm, âm thanh chậm rãi: “Đã không còn sớm, ăn đi.”
“…”
Quên đi, thẳng nam sắt thép!
(Sue: Đáng đời bây giờ mới có người yêu nha Tuế Tuế:))))


Khương Ngâm chửi thầm trong lòng rồi ngồi xuống, lúc đầu dự định không để ý tới anh, nhưng vẫn cảm thấy tức giận.
Cô chống cằm nhìn sang, Doãn Toại cúi đầu chậm rãi ăn cháo.


Dừng một lát, cô hỏi: “Ông xã, vừa rồi anh nói em có quầng thâm mắt, có phải là ảo giác hay không, anh nhìn kỹ lại một chút, có đâu?”
Doãn Toại ngẩng đầu nhìn đến, nhìn kỹ gương mặt tinh xảo xinh đẹp của cô.
Vị trí quầng thâm mắt, quả thực nhìn không ra.


Anh đưa tay qua, tựa hồ muốn chạm vào để tìm tòi nghiên cứu lại, Khương Ngâm liền cấp tốc né tránh: “Anh làm gì vậy?!”
Doãn Toại bị cô chọc cười, khóe môi nhàn nhạt câu lên một chút: “Em phản ứng lớn như vậy là sợ anh lau hết lớp trang điểm của em sao?”


Tâm tư bị đâm trúng, Khương Ngâm chép miệng.
Cô chỉ muốn anh khen cô hôm nay đẹp mắt, sao lại khó như vậy chứ?
Cô buồn bực nắm lấy thìa húp cháo, đột nhiên trên thìa được người thả vào một con tôm đã bóc vỏ.


Vô thức ngẩng đầu nhìn lên, cặp mắt đào hoa, thâm trầm của Doãn Toại híp lại, nhìn cô, đuôi mắt nhẹ nhàng hất lên: “Ăn cơm đi, hôm nay tiểu tiên nữ rất xinh đẹp.”
Tôm bóc vỏ trên thìa Khương Ngâm, thuận thế tiến vào trong cháo.


Cô vốn là muốn được anh khen một cái, thế nhưng lúc anh thật sự thuận theo tâm ý cô nói ra, cô lại cảm thấy ngượng ngùng khó hiểu.
“A, thật ra trong lòng anh biết là được rồi, không cần phải nói ra.”


Cô rất thận trọng trả lời một câu, cúi đầu, ở chỗ tầm mắt anh không thấy được, khóe môi nhàn nhạt lộ ra ý cười.
Doãn Toại ghé mắt dò xét cô, ngón tay câu lấy tóc dài rũ xuống một bên của cô, nhẹ nhàng xắn qua bên tai.


Đầu ngón tay nhỏ bé lướt qua vành tai nhỏ xinh, tinh xảo, trong nháy mắt liền hồng nhuận lên.
Anh hạ mi, nhẹ giọng hỏi: “Mặc dù trang điểm không tệ, nhưng anh vẫn muốn biết vì sao mắt em lại có quầng thâm? Buổi tối hôm qua làm gì vậy? Hả?”


Thanh âm anh rất nhẹ, mang theo ôn nhu và lưu luyến, rơi vào trong tai có chút ngứa, cô không được tự nhiên, tránh né một chút.
Trong đầu chợt lóe lên giấc mơ đè anh xuống ghế sô pha kia, mặt càng đỏ hơn, không hiểu sao lại chột dạ.


Ngay tại lúc Khương Ngâm hận không thể dùng ngón chân đào  một cái lỗ để chui vào, chuông điện thoại di động đúng lúc vang lên, cứu vớt sự xấu hổ của cô.
Cô nhìn ghi chú một chút, nhanh chóng chạm nút nghe: “Trần Dương, làm sao?”


Bên kia truyền đến giọng nói của một người nam: “Chị Khương, vẫn là chuyện trước đó chị hãy giúp em.”
“Chuyện gì?” Khương Ngâm bởi vì vấn đề vừa rồi của Doãn Toại, lúc này đầu óc trống rỗng.


Trần Dương nói: “Chính là chuyện theo đuổi Sơ Nịnh a, sắp đến cuối tuần, chị giúp em hẹn cô ấy một chút, em muốn mời cô ấy ăn một bữa cơm.”
Khương Ngâm bây giờ mới chậm chạp nhớ tới việc này.


Lúc trước Trần Dương cần người mẫu chụp trang bìa cho chủ đề một kỳ của tạp chí « Mỹ Nhân Thời Thượng » cô liền đề cử bạn cùng phòng đại học là Sơ Nịnh.
Lúc Sơ Nịnh chụp cho chủ đề kì đó, khi phát hành tạp chí liền lên hot search, hiệu quả đặc biệt tốt.


« Mỹ Nhân Thời Thượng » cũng vì thế mà hẹn cô ấy tiếp tục quay chụp kỳ tiếp theo.
Bất quá cũng bởi vì lần hợp tác này, Trần Dương liền coi trọng Sơ Nịnh, ba phen mấy bận tìm cô hỗ trợ.


Nhắc đến việc này, Khương Ngâm thở dài: “Không phải chị không giúp em, trước kia chị từng thăm dò qua lời nói của Sơ Nịnh, cô ấy không có ý gì với em về phương diện này, nếu cưỡng ép quá cũng không tốt, em nói xem có đúng không?”


Trần Dương bên kia tựa hồ có chút mất mát, Khương Ngâm lại an ủi cậu ấy vài câu, nói về sau có người thích hợp sẽ giới thiệu cho cậu ấy.
Sau khi ngắt điện thoại, Khương Ngâm thở dài, lắc đầu tự nhủ: “Tên nhóc này, ánh mắt không khỏi quá cao, còn đụng phải người không dễ theo đuổi.”


Doãn Toại đã ăn xong, cầm khăn tay xoa xoa, trầm ngâm một lát, nhìn qua phía cô: “Sơ Nịnh là ai?”
Khương Ngâm cắn một miếng bánh bao gạch cua: “Là bạn cùng phòng đại học của em, đang làm MC ở đài truyền hình Trường Hoàn.”


Doãn Toại nhớ tới ngày đó trong phòng câu lạc bộ, lúc Tần Hi uống say kêu lên một cái tên, Hàn Huân nói đối phương là người dẫn chương trình, vừa vặn trùng khớp.


Khương Ngâm không nghĩ tới Doãn Toại sẽ hiếu kì với người con gái khác, đáp xong liền cảnh giác híp híp mắt: “Tuế Tuế, anh muốn ngoại tình?”
“Nói nhăng nói cuội gì đấy?” Doãn Toại có chút cạn lời, gảy nhẹ lên trán cô một chút.


Anh uống một hớp, lại nghĩ tới  gì đó, nói: “Nhà mới Lận Phương đình bên kia đã sửa xong, chúng ta không thể một mực ở tại căn hộ này, mấy ngày nay tìm thời gian chuyển qua đi.”


Lận Phương đình là khu biệt thự kiểu mới cao cấp siêu nổi tiếng ở thành phố Trường Hoàn,  chỗ kia là tấc đất tấc vàng, xem như phong thuỷ bảo địa*.


*Phong thuỷ bảo địa: có thể hiểu đơn giản đó là một vùng đất có phong thủy tốt, “đạt tiêu chuẩn” với những yếu tố như: “Tứ tượng tất bị”: có đầy đủ “tứ tượng” gồm Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ. Các yếu tố như Lai long, án sa, minh đường, thủy khẩu, lập hướng… phù hợp với gia chủ. Nhất là lai long, mạch, khí và thế thường có ảnh hưởng, quan hệ mật thiết nhất đến họa phúc của con người sống trên mảnh đất đó. Lai Long phải nguyên vẹn, không có sự khác biệt, nơi ở rộng rãi, bằng phẳng. Minh Đường rộng rãi để hàng vạn con ngựa có thể dừng chân dù là nơi sơn cốc hay bình nguyên. Phía trước và sau khu đất phải có đường nước bao bọc, ông vòng thì mới coi là phú quý. Phía bên trái và bên phải cần có đường đi thông thuận thì mới được xem là tốt đẹp.


Khương Ngâm cũng ăn xong miếng cuối cùng của bánh bao thịt cua, cầm khăn tay chùi miệng: “Ông xã, bây giờ rốt cục em mới có một chút cảm giác gả vào hào môn.”
Doãn Toại: “…”


Trước khi đi làm, Cái Đuôi Nhỏ lưu luyến không rời, đưa hai người ra ngoài cửa, còn muốn đi theo vào thang máy, dì giúp việc tranh thủ thời gian đến đem nó ôm về nhà.
Tiến vào thang máy, Doãn Toại ấn tầng xuống lầu, nắm tay Khương Ngâm: “Hôm nay anh đưa em đi.”


Bảo sao, sáng nay lại chậm rãi đợi cô đến bây giờ, hoá ra là muốn đi làm cùng cô.
Khương Ngâm vụng trộm vui vẻ trong lòng, trên mặt lại ra vẻ thận trọng, gật đầu: “Được thôi.”


Trên đường đến công ty, Khương Ngâm nghĩ đến việc dọn nhà: “Thời gian dọn nhà có thể trì hoãn mấy ngày, đã lâu rồi chúng ta không về đại học C, lần này anh đi công tác lâu như vậy, cuối tuần chúng ta cùng nhau trở về thăm ba mẹ em.”


Doãn Toại cầm tay lái, chậm rãi uốn nắn cô: “Là ba mẹ của chúng ta.”
Thần sắc Khương Ngâm hơi sững sờ, lúc lĩnh ngộ được sự khác biệt ở trong đó, không được tự nhiên, ɭϊếʍƈ một cái môi, không có ý tốt nhìn anh: “Nha.”
Sau đó quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, đôi mắt hơi híp.


Ở giao lộ đèn đỏ, Doãn Toại tranh thủ nhìn cô một cái, nói: “Trước đó không phải chúng ta đã bàn bạc qua, tạm thời không làm hôn lễ, nhưng vẫn muốn mời bạn bè hai bên đến nhà ăn mừng một chút sao. Chờ chúng ta dọn qua Lận Phương đình cũng là ngày nghỉ lễ quốc khánh, chọn thời điểm này, em cảm thấy thế nào?”


“Được.” Khương Ngâm nói: “Bất quá bạn bè em sẽ thông báo không nhiều, ngoại trừ Dương Thư và chị Lăng bên kia, còn có bạn cùng phòng đại học, những người khác em không nói. Đúng rồi, Nhan Tư Nhiêu hẳn là cũng sẽ đi.”


Doãn Toại đáp một tiếng, chậm rãi nói: “Đến lúc đó, viết danh sách một chút, chuyện bữa tiệc anh sẽ sắp xếp.”
Xe dừng lại ở khu gần khuôn viên công ty, Khương Ngâm có chút lo lắng bị đồng nghiệp quen biết nhìn thấy, dù sao chiếc xe này của Doãn Toại quá mức chói mắt.


Cô cẩn thận nhìn nhìn bốn phía, thấy không có gì liền chuẩn bị cấp tốc xuống xe, mở cửa trước, Doãn Toại gọi cô lại: “Chờ một chút.”
Cô quay đầu, có chút nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
Thân thể Doãn Toại hơi nghiêng về trước, lại gần phía cô.


Bên trong toa xe chật chội, anh đột nhiên tới gần cô, Khương Ngâm vô thức trừng mắt nhìn, cảm giác quanh thân trong giây lát bị hơi thở nam tính mạnh mẽ vây quanh, tim cô đập nhanh hơn mấy phần, vô thức cầm túi xách trên vai, hô hấp ngừng nghỉ.


Nhìn biểu tình ngơ ngác của cô, Doãn Toại nhẹ giọng cười, nhu hoà xoa đầu cô một phen, dụ dỗ nói: “Trước tiên nhắm mắt lại.”
“?”
Sáp lại gần như vậy, còn muốn cô nhắm mắt.
Doãn Toại không phải là muốn trước khi chia tay, cho cô một hôn tạm biệt a?


Khương Ngâm nghĩ đến tối hôm qua nụ hôn kia vội vàng không kịp chuẩn bị, lúc ấy quá đột nhiên, cô còn chưa kịp cảm nhận phẩm vị tinh tế, lúc kịp phản ứng, anh đã buông cô ra.
Nói đến đây, Khương Ngâm ngẫm lại còn có chút tiếc hận.
Nếu hôm nay hôn, cô nhất định không thể cản trở!


Nghĩ như vậy, cô chậm chạp nhắm mắt lại, mơ hồ cảm giác được anh cách rất gần, cánh môi Khương Ngâm vô thức giật giật, hơi nhô về phía trước, rất tự giác đem mặt tới gần hướng kia.


Nụ hôn chờ mong đã lâu vẫn chậm chạp không có rơi xuống, Khương Ngâm nhắm mắt lại, cảm giác hai cánh tay của anh vònh qua phía sau cổ cô, không biết đang làm cái gì.
Ngay sau đó, vị trí xương quai xanh truyền đến cảm giác lạnh buốt, tựa như đang đeo dây chuyền gì trên cổ.


Cô kinh ngạc mở mắt ra, nhìn về phía sườn mặt góc cạnh rõ ràng của Doãn Toại, tia sáng bên ngoài thuận theo cửa sổ chiếu vào, khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ thâm thúy mà mê người.


Anh ôn nhu giúp cô lấy mái tóc dài xoã ngang lưng trong dây chuyền ra, chỉnh sửa xong, lúc này mới rũ mắt nhìn về phía cô, ngón tay chạm một cái vào chỗ dây chuyền trên xương quai xanh của cô: “Về sau, phải luôn luôn đeo nó.”


Nói xong, anh phát hiện miệng Khương Ngâm có chút cong lên, cái tư thế này đã giữ rất lâu.
Anh hoang mang một chút, ngón tay không nặng không nhẹ chạm vào cánh môi cô: “Miệng em làm sao vậy, không thoải mái sao?”






Truyện liên quan