Chương 94: NHAN TƯ NHIÊU x THÂN TỬ DU (MỘT)
Trước khi Nhan Tư Nhiêu kết hôn với Thân Tử Du, cô vẫn luôn ở chỗ bà Doãn.
Ngày đăng kí kết hôn, cô ngồi xe Thân Tử Du về nhà cũ lấy hành lý, chuẩn bị dọn tới nhà Thân Tử Du.
Bên trong xe, Thân Tử Du chuyên chú lái xe, toa xe vô cùng yên tĩnh.
Nhan Tư Nhiêu liếc nhìn sườn mặt góc cạnh, lưu loát của anh, mở túi xách ra, lấy hộp phấn giả vờ trang điểm lại, lúc bỏ vào túi, liền lặng lẽ lấy giấy chứng nhận kết hôn nằm bên cạnh ra xem một chút.
Một màu đỏ thẫm, mở ra là ảnh chụp kết hôn của hai người, cả hai cong môi cười yếu ớt, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Trong đầu Nhan Tư Nhiêu hiện lên câu nói của nhân viên lúc chụp ảnh: "Hai người tự nguyện kết hôn sao?"
Thân Tử Du và Nhan Tư Nhiêu nhìn nhau một chút, không chút do dự cùng nhau gật đầu: "Đúng vậy."
Nhân viên công tác thắc mắc: "Vậy sao hai người không cười, không phải kết hôn là chuyện vui hả, phải thể hiện vẻ mặt vui vẻ nhất của mình chứ."
Nói xong, nhân viên kia cầm máy ảnh lên lần nữa: "Nào, tôi đếm một hai ba, hai người nhớ cười lên nhé."
...
Ngón tay Nhan Tư Nhiêu lướt qua ảnh chụp, không hiểu sao, bên tai hơi nóng lên.
Trước cột đèn giao thông ở ngã tư, xe Thân Tử Du dừng lại.
Trong lòng Nhan Tư Nhiêu có chút trì trệ, nhanh chóng nhét giấy đăng ký kết hôn vào trong túi rồi giả vờ cầm lấy lược nhỏ chải lại tóc.
Thân Tử Du nghiêng đầu nhìn qua, cúi thấp đầu dò xét cô một lát, bỗng nhiên mở miệng: "Sao mặt em lại đỏ vậy?"
Lưng Nhan Tư Nhiêu cứng lại, chột dạ phủ tóc che lại, sau đó dùng tay làm quạt vẫy vẫy trước mặt, bình tĩnh nói: "Nhiệt độ trong xe hơi cao, tôi hơi nóng."
"Vậy em tự chỉnh thấp xuống một chút."
Nhan Tư Nhiêu tùy tiện bấm, mím môi trầm mặc một lát, cô lấy dũng khí mở miệng: "Anh thật sự muốn kết hôn với tôi sao?"
Thân Tử Du liếc mắt, lẳng lặng nhìn vào mắt cô.
Mắt anh rất đẹp, khóe mắt rũ xuống, đuôi mắt dài hẹp, màu mắt đen nhánh thâm trầm, lúc này đang phản chiếu hình bóng của Nhan Tư Nhiêu.
Đèn xanh sáng lên, đằng sau truyền đến tiếng còi.
Thân Tử Du hoàn hồn, lái xe đi.
Không biết qua bao lâu, anh thản nhiên mở miệng: "Không phải đã kết hôn rồi sao, sao còn hỏi cái này?"
Nhan Tư Nhiêu không trả lời mà hỏi lại: "Bạn bè xung quanh của anh, có người nào liên hôn thương nghiệp giống như anh không?"
Thân Tử Du nhìn đường phía trước, thuận miệng: "Ừm."
Nhan Tư Nhiêu: "Vậy bọn họ có hạnh phúc không?"
Thân Tử Du suy tư một lát, nói: "Mỗi người mỗi khác."
Nhan Tư Nhiêu rũ mắt xuống, quay người nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không nói nữa.
Cô cũng không biết tại sao mình lại đồng ý kết hôn với Thân Tử Du.
Cẩn thận nghĩ lại thì có vẻ là vì lần đầu tiên gặp mặt ở Lost Bar kia, anh đã để lại ấn tượng không tệ trong lòng cô.
Thật ra, hai người bọn họ còn chưa biết rõ về nhau.
Nói chính xác hơn, cô hoàn toàn không biết gì về người chồng đang ở bên cạnh cô cả.
Bây giờ giấy đăng kí kết hôn đã được cất trong túi, Nhan Tư Nhiêu dần dần cảm thấy khó hiểu và có chút không chân thực.
Hai người chưa từng gặp nhau, vì lợi ích gia tộc mà gắn bó, trở thành vợ chồng với nhau, sau này sẽ ở chung một mái nhà.
Nghĩ kỹ lại vừa có chút kỳ diệu vừa hơi thấp thỏm và căng thẳng.
Trên đường đi, Nhan Tư Nhiêu đều ngẩn người, cho đến khi xe lái vào nhà cũ, Thân Tử Du tự mình mở cửa xe, cô mới chậm rãi lấy lại tinh thần.
"Nghĩ gì thế?"
Nhan Tư Nhiêu cười cười, tháo dây an toàn, xuống xe: "Không có gì."
Hai người sóng vai đi vào sảnh lớn, lúc đến cửa, Thân Tử Du vươn tay về phía cô.
Nhan Tư Nhiêu chăm chú nhìn chốc lát, liế.m môi một cái, chủ động đưa tay mình qua.
Tay anh rất ấm áp, lòng bàn tay rộng lớn, lúc nắm vào dường như có thể bao trùm cả tay cô.
Trong phòng khách, ba Nhan và mẹ Nhan cũng đang ở đó, ông Doãn đang ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm với bà Doãn.
Trông thấy hai người về, lão phu nhân mở miệng cười: "Chúng ta đang nói về chuyện của các cháu thì các cháu đã về."
Ánh mắt bà rơi vào tay cái nắm tay của hai người, lão phu nhân vô cùng vui vẻ: "Ở cục dân chính có đông người lắm không?"
"Không đông lắm ạ, chúng cháu đến sớm." Thân Tử Du lễ phép trả lời.
"Nhanh, đừng đứng đó nữa, lại đây ngồi đi."
Nhan Tư Nhiêu và Thân Tử Du đi đến ghế sô pha, nhận ra tầm mắt của mọi người đều nhìn vào hai người, khiến mặt cô đỏ tới mang tai, toàn thân cũng không được tự nhiên.
Ngồi chưa lâu liền vội vàng đứng dậy: "Vậy, mọi người cứ trò chuyện đi ạ, con lên lầu thu dọn đồ đạc."
"Tôi giúp em." Thân Tử Du đứng dậy theo.
Dù sao cũng là đồ của con gái, Nhan Tư Nhiêu vừa định nói không cần, Mẹ Nhan đã đẩy Thân Tử Du tới: "Đồ đạc của Nhiêu Nhiêu rất nhiều, một người chắc là không làm được, để Tử Du đi lên giúp đỡ đi."
Nhan Tư Nhiêu: "..."
Cuối cùng, hai người đi vào thang máy trong ánh mắt mập mờ của mọi người.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, trong phòng là phong cách màu hồng thiếu nữ, còn có một mùi hương nhàn nhạt không rõ, rất giống với mùi hương trên người cô.
Nhan Tư Nhiêu giải thích nói: "Lúc tôi học đại học bị tai nạn xe, sau nay liền có bệnh đầu đau nên ban đêm thường xuyên mất ngủ, vì thế bà ngoại đã mời một nhà điều hương nổi tiếng điều chế hương an thần cho tôi."
Nói đến đây, Nhan Tư Nhiêu ngước mắt nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn tú của anh: "Thật ra chuyện tôi bị đau đầu, uống nhiều loại thuốc khác nhau rồi cũng không khỏi này, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, hôm nay trên đường đi đến cục dân chính còn xém chút nữa xảy ra tai nạn."
Cô mím môi, chậm rãi rũ mắt xuống: "Không biết bệnh này có chữa khỏi hay không, hai chúng ta cứ kết hôn như vậy, anh có cảm thấy quá qua loa hay không?"
Thân Tử Du nhìn cô chằm chằm chốc lát, hơi cúi đầu, tiến tới dò xét cô.
Cảm giác được anh đang tới gần, Nhan Tư Nhiêu mở to hai mắt, đôi mắt sáng tỏ nhấp nháy, bên trong hiện lên chút không hiểu.
Thân Tử Du khẽ cười một tiếng, nhíu mày: "Không phải chỉ là liên hôn sao, em cứ luôn lấy chút vấn đề nhỏ như chuyện đau đầu của mình ra so đo, sợ tôi để ý, hay là bởi vì em có ý nghĩ không trong sáng với tôi?"
Nhan Tư Nhiêu bị hỏi liền nghẹn họng một chút, đôi mắt bỗng dưng mở lớn, nhịp tim đập nhanh thình thịch.
Khoảng cách hai người rất gần, Nhan Tư Nhiêu sợ bị anh nghe thấy tiếng tim mình đập, nhanh chóng lui lại hai bước: "Anh đang nằm mơ hả?"
Có lẽ vì chột dạ, cô chỉ có thể tăng sự tự tin cho chính mình thông qua âm lượng giọng nói.
Bình tĩnh một chút, cô lại bổ sung: "Tôi đương nhiên để ý, bởi vì tôi vẫn luôn là một người tốt bụng, tình trạng bản thân như vậy mà lại gả cho anh, lương tâm tôi đây khó có thể an yên!"
Nói xong lại "chậc chậc" hai tiếng, nhìn anh với vẻ mặt khó tin: "Không ngờ anh cũng khá tự luyến nhỉ?"
Thân Tử Du cười, không tiếp tục đề tài này, ánh mắt dời về nơi khác: "Có cần tôi giúp gì không?"
Đồ đạc của Nhan Tư Nhiêu đã để người giúp việc thu xếp xong rồi, hôm nay dọn đi không có ý định mang quá nhiều đồ.
Cô chỉ vào hai cái vali hành lý: "Chỉ có hai cái này là muốn đem đi, mấy thứ khác hôm nào để bà ngoại sai người đưa qua cho tôi là được."
Thân Tử Du nhận lấy, định đi xuống dưới lầu.
Nhan Tư Nhiêu nhìn bóng lưng của anh: "Anh thật sự không ngại bệnh đầu đau của tôi chút nào sao?"
Thân Tử Du dừng ở cửa, quay người nhìn sang: "Cũng không phải ảnh hưởng đến gen hay gây nguy hiểm đến tính mạng, sau này đừng nhắc đến nữa."
Dừng lại giây lát, anh ấm giọng nói: "Sẽ ổn thôi."
Giọng của anh rất êm tai, mang theo sự an ủi dịu dàng, sau đó cầm vali hành lý xuống lầu.
Nhan Tư Nhiêu sợ sệt đứng tại chỗ, câu nói vừa rồi của anh vẫn còn quanh quẩn bên tai.
Cô vô thức đưa tay xoa lên lồng ngực của mình, cảm giác đáy lòng có một dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy qua.
Lão phu nhân giữ hai người lại ăn cơm trưa, buổi chiều Nhan Tư Nhiêu mới cùng Thân Tử Du đi về chỗ ở của anh.
Trên đường Nhan Tư Nhiêu tùy ý xem điện thoại.
Trong nhóm Wechat ba người có tin nhắn gửi đến.
Thẩm Nghiên: (ảnh tự chụp)
Thẩm Nghiên: Thời gian trà chiều yên tĩnh, có ai muốn tới với tớ không?
Tề Trăn: Tiểu bạch kiểm cậu mới tìm được đâu, sao lại không đi cùng?
Thẩm Nghiên: Chán rồi, bái bai, đang tìm kiếm mục tiêu kế tiếp đây.
Nhan Tư Nhiêu suy tư, gõ chữ qua: Không phải cậu đã kết hôn rồi sao, không sợ bị chồng cậu phát hiện, ảnh hưởng tình cảm vợ chồng ư.
Thẩm Nghiên: À, liên hôn thì trông mong gì vào tình cảm vợ chồng?
Thẩm Nghiên: Chúng tớ cũng chỉ đóng vai một cặp vợ chồng ân ái trước mặt người khác, sau lưng muốn chơi bời gì, anh ta đều mặc kệ.
Nhan Tư Nhiêu thấy những lời này của Thẩm Nghiên, vô thức nhìn về Thân Tử Du ở vị trí ghế lái.
Sau này hai người bọn họ cũng sẽ phát triển thành loại quan hệ đó sao?
Liên hôn thương nghiệp, sẽ không thể có tình cảm vợ chồng?
Đây cũng không phải loại hợp đồng hôn nhân có kỳ hạn, kiểu liên hôn như này, chỉ cần hai nhà muốn cột vào cùng một chỗ, bọn họ liền chỉ có thể ở cùng nhau cả đời.
Nếu trước mặt và sau lưng người khác là hai trạng thái khác nhau, mỗi ngày phải diễn kịch, vậy thì thật mệt mỏi.
Thân Tử Du cảm giác cô đang nhìn chằm chằm vào mình, nắm chặt tay lái, không nói gì.
Không biết qua bao lâu, ánh mắt cô vẫn không có ý định dời đi, hầu kết anh khẽ nhúc nhích, rốt cuộc mở miệng: "Trên mặt tôi có hoa sao?"
Nhan Tư Nhiêu chột dạ quay đầu.
Thân Tử Du nói: "Hôm nay em đã ngẩn người rất nhiều lần, đây là —— "
Anh cân nhắc, nghĩ đến một loại khả năng: "Rối loạn lo âu sau khi cưới?"
"Anh mới rối loạn lo âu sau khi cưới!" Nhan Tư Nhiêu vô thức cãi lại.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, trạng thái của cô bây giờ, đúng là có chút giống rối loạn lo âu trước hôn nhân?
Người ta thường rối loạn lo âu trước khi cưới còn cô cưới xong rồi mới nghĩ đến những thứ này, có phải cung phản xạ dài quá rồi không?
Cô lại bắt đầu ngẩn người trong vô thức.
Mấy lần chờ đèn đỏ, Thân Tử Du luôn nhìn cô nhưng cô vẫn cúi thấp đầu, đắm chìm trong thế giới của mình.
Anh nhìn kỹ tình trạng của cô như có điều suy nghĩ.
Hai người yên tĩnh cả một đường, lái xe vào tiểu khu, Thân Tử Du đánh xe vào tầng hầm.
Nơi Thân Tử Du ở là biệt thự ba tầng rất xa hoa, có hồ bơi ngoài trời và một khu vườn nhỏ, phòng khách thiết kế rất hiện đại, không gian rộng rãi sáng sủa.
Nhan Tư Nhiêu nhìn quanh một vòng: "Căn nhà lớn như vậy, bình thường anh ở một mình không cảm thấy quạnh quẽ sao?"
Thân Tử Du đưa đôi dép lê mới cho cô: "Sau này không phải có em rồi sao?"
Nhan Tư Nhiêu ɭϊếʍƈ môi một cái, bên tai lại xuất hiện vệt hồng nhàn nhạt.
Không hiểu sao, lúc Thân Tử Du nói chuyện vẫn luôn cố tình hoặc vô ý mà trêu chọc cô.
Người đàn ông này thật biết cách trêu đùa.
Thân Tử Du dẫn cô vào thang máy, trực tiếp ấn số 3, giới thiệu với cô: "Tầng hai là thư phòng và phòng chơi bi-a, phòng ngủ ở ba tầng."
Nhan Tư Nhiêu "Ồ" một tiếng, trong không gian chật kín, nhất thời không tìm được chuyện gì để nói.
Cũng thang máy đi lên tầng ba rất nhanh.
Thân Tử Du kéo hai vali hành lý đi ra trước, dừng trước cửa phòng ngủ, mở ra: "Đây là phòng ngủ chính."
Nhan Tư Nhiêu ghé đầu vào dò xét trước, quét mắt một vòng sau đó quay đầu nhìn anh: "Tôi ở chỗ này?"
Thân Tử Du nhún vai: "Nếu không thì?"
Nhan Tư Nhiêu vô thức muốn hỏi anh ở chỗ nào nhưng ánh mắt thoáng nhìn vào phòng ngủ, trước cửa sổ sát đất có đặt một chiếc bàn tròn, trên đó có một cái laptop đang mở, bên cạnh còn có mấy tập tài liệu.
Dường như tất cả những thứ này đã đại diện cho dấu vết sinh hoạt của Thân Tử Du trong phòng ngủ chính.
Đồ của anh cũng không dời đi, điều đó có nghĩa là anh không định chuyển qua nơi khác.
Nhan Tư Nhiêu nhìn chiếc giường trong phòng, phía trên có hai cái gối, một cái chăn.
Tim cô lỡ mất nửa nhịp, đôi mắt bỗng dưng mở to: "Anh cũng ở chỗ này?"
Như này không phải là mới gặp vài lần liền muốn ngủ chung một giường chứ?
Cô vẫn chưa chuẩn bị gì cả.
Thân Tử Du rũ mắt nhìn biểu cảm của cô, cười như không cười.
Anh lấy giấy kết hôn màu đỏ trong túi ra, chỉ vào: "Tôi ở đây có vấn đề gì sao?"
Nhan Tư Nhiêu nhìn chằm chằm giấy kết hôn, hơn nửa ngày mới trừng mắt nhìn, lắc đầu: "Không có vấn đề gì cả."
Thân Tử Du cúi người xuống bằng với chiều cao cô, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, hỏi: "Vậy vẻ mặt này của em là có ý gì?"
Chẳng qua Nhan Tư Nhiêu cảm thấy có hơi không chấp nhận được việc đột nhiên chung chăn chung gối với một người đàn ông, cũng không có ý nghĩ gì đặc biệt khác.
Nhưng nếu nói xấu hổ thì sẽ không khỏi có chút mất mặt.
"Tôi chỉ là cảm thấy, chuyện này —— "
Đôi mắt cô nhấp nháy, suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nghênh tiếp ánh mắt của anh, vô cùng bình tĩnh nói: "Có chút k.ích thích."