Chương 1
Thủ đô Paris – Pháp: Trụ sở chính của tập đoàn Lượng Bích Tư.
Bên bờ bắc sông Seine, hiện diện một cao ốc xa hoa, tráng lệ gồm năm mươi tầng, trong phòng làm việc rất phong cách và sang trọng, một người đàn ông có bộ mặt trẻ đẹp lịch sự, phong thái cao ngạo đang ngồi.
Cặp mắt dọa người, lỗ mũi cao thẳng, cùng với đôi môi thật mỏng, tạo ra hình dáng khuôn mặt rõ ràng của hắn.
Giờ phút này, hắn đang nhìn xuyên qua chiếc kính gọng vàng đang đeo trên sống mũi, đọc tập tài liệu trên tay.
Hắn dựa lưng vào thành chiếc ghế da lớn, hai chân bắt chéo đặt trên một chiếc ghế cao, lưng quay về phía bàn làm việc, giọng điệu có chút không vui nói:
“Tập đoàn Lượng Bích Tư ở Châu Âu đã sáng lập hai mươi mấy năm, cho tới bây giờ chưa từng xảy ra sai sót nghiêm trọng như vậy, vì sao lần này lại xảy ra ở Đài Loan?” Giọng điệu của hắn trầm ổn, trong giọng nói mang theo một tia lạnh lùng: “Chẳng lẽ năng lực xử lý mọi chuyện của các người, đã không còn nhạy bén bằng lúc trước?”
“Tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, chẳng qua chỉ là một mảnh đất được dự định phát triển làng du lịch ở Đài Loan thôi, mà lại tốn thời gian lâu như vậy vẫn không thỏa thuận được? Tôi nghĩ... Chúng ta nên cử người qua đó xem xét một chút.” Người nói chuyện là một trong những đổng sự của tập đoàn Lượng Bích Tư —Tony Hawkins, anh ta có một mái tóc vàng và đôi mắt xanh, thân hình cao lớn, có vẻ là một người đan ông Pháp rất thông minh.
“Tôi đang có ý định đó.”
“Hả? Cậu tính cử người nào đây?”
“Tôi dự định trực tiếp ra tay.” Thù Lăng Vân nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thoáng qua một tia sáng, nói tiếp: “Đã rất lâu tôi chưa về Đài Loan rồi, muốn nhân cơ hội này, thuận tiện quay về một chuyến...”
Sau đó, hắn xoay chiếc ghế da lớn lại, nhìn chằm chằm vào Tony vẫn đứng thẳng trước bàn làm việc.
“Cậu tự ra tay?” Tony có chút kinh ngạc nhìn hắn, “Vậy công việc bên này, cậu muốn giao cho ai xử lý?”
“Đương nhiên chính là cậu, nếu không còn ai vào đây?” Thù Lăng Vân xấu xa cười một tiếng.
“Đừng mơ tưởng!” Tony rất không đồng ý la ầm lên: “Cậu đã bỏ công ty xây dựng để tôi phải quản lý, bây giờ mọi việc của tập đoàn cũng muốn đè lên đầu tôi? Tôi không làm! thấy, cậu nên tìm tổng tài điều hành tới xử lý đi!”
“Tìm cha tôi?” Thù Lăng Vân lắc đầu nói: “Đừng ồn ào! Cha tôi đang ước gì đem tất cả các công ty thuộc sở hữu của tập đoàn kín đáo giao hết cho tôi!”
“Vậy sao?” Hai tay chống ở trên bàn làm việc, Tony nhìn thẳng vào hắn, toan tính nói: “Tôi thấy... Cậu không dám thông báo với tổng tài điều hành, không phải bởi vì nguyên nhân này đi!”
“Anh ấy sợ bị mẹ thân yêu của chúng tôi bức hôn...” Đột nhiên vang lên một giọng nói, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện tại cửa phòng làm việc của tổng tài, đến từ miệng một người đàn ông có thân hình cao lớn, khuôn mặt của anh ta và Thù Lăng Vân có nét hơi giống nhau.
“Hôm nay ngược lại cậu đi làm rất đúng giờ, Thù Lăng Quân.” Nhìn người vừa tới, rồi Thù Lăng Vân nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó hừ lạnh một tiếng.
“Anh, anh sợ...” Thù Lăng Quân cố ý đề cao âm lượng, “Mẹ mang anh vàem gái kết nghĩa Annie ghép thành đôi phải không?”
“Cậu thật đúng là hiểu rõ lòng người! Đã như vậy thì trong khoảng thời gian tôi đi công tác ở Đài Loan, quyền xử lý mọi chuyện của tập đoàn Lượng Bích Tư sẽ giao cho cậu, theo tài năng của cậu, có thể quản lý công ty rất tốt mới đúng.”
“Ôi! Anh, em lớn như vậy rồi mà chưa hề thấy ai ‘thương yêu’ em như anh vậy! Cư nhiên bây giờ lại muốn đem công ty cột vào em, một mình chạy về Đài Loan rong chơi?”
“Rong chơi? Không phải anh muốn đi ngắm cảnh! Anh muốn tự mình đi Đài Loan một chuyến, dự án phát triển làng du lịch ở Đài Loan chỉ là một trong những nguyên nhân, trừ chuyện này ra, anh còn muốn biết sự phát triển du lịch ở Đài Loan trong mấy năm qua.”
“Cái gì? Thật kỳ lạ! Kể từ khi chúng ta di dân đến Pháp cho đến nay, em chưa bao giờ nghe anh nhắc muốn qua chi nhánh công ty ở Đài Loan kiểm tr.a mọi chuyện bao giờ nha!” Hiển nhiên, Thù Lăng Quân không hài lòng với lời giải thích của anh trai mình cho lắm.
“Em trai, xem ra cậu dường như bắt đầu rảnh rỗi rồi đấy, thậm chí chuyện của anh mà cũng muốn nhúng tay quan tâm!” Ánh mắt Thù Lăng Vân trở nên sâu đen, thoáng qua một tia sắc lạnh: “Nếu rảnh rỗi như vậy, chẳng bằng nên để tâm vào công tác một chút, nếu không thu dự án ‘Hoàng Thượng’ vào tay, cậu nên biết kết quả của cậu như thế nào rồi đấy.”
Thù Lăng Quân tuy là em của Thù Lăng Vân, nhưng ở trên thương trường Thù Lăng Vân là một người rất cương quyết và thủ đoạn, ngay cả người đứng đầu ở nhà ở nhà họ Lăng — Tổng tài điều hành Thù Trọng Khang, cũng phải ngưỡng mộ.
Thù Lăng Quân nhìn nét mặt Thù Lăng Vân thoáng hiện vẻ tức giận, một nỗi sợ hãi âm thầm từ đáy lòng dâng lên.
“Anh, không phải anh muốn... Muốn điều em rời khỏi Pháp chứ?” Thù Lăng Quân hỏi với vẻ rất lo lắng.
“Cậu tự mình hiểu lấy.” Bỏ tập tài liệu trong tay xuống, Thù Lăng Vân đứng dậy, đi về phía Thù Lăng Quân, “Theo anh, cậu cũng biết, chi nhánh công ty ở Nam Phi còn thiếu nhân lực...”
“Oa! Anh, anh... Anh quá độc ác đi?Thù Lăng Quân gào khóc, “Những hồng nhan tri kỷ kia của em sẽ vì chuyện em bị điều đi mà tự sát!”
Thiệt là! Nói cả buổi, mà tiểu tử này vẫn không bỏ được những oanh oanh yến yến kia.
“Vừa đúng lúc, đây là một cơ hội tốt để cho cậu tu thân dưỡng tính... ’
Nói chưa dứt lời, thì cánh cửa bên ngoài phòng thư ký bị người nào đó mở ra phịch một tiếng, tiếp theo tiếng dập cửa, là một giọng nói nũng nịu uốn éo làm cho người ta nổi hết da gà:
“Anh Vân, tại sao hôm qua anh lại để em một mình ở bữa tiệc, sau đó xoay người rời đi? Em mặc kệ, hôm nay anh nhất định phải giải thích rõ với em, nếu không, em nhất định đi theo dì nói...”
“Cô Annie, tổng tài đang họp, cô không thể đi vào!”
“Bản thân tôi muốn tới thì tới, cô quản được sao, cút ngay!”
“Cô Annie...”
“Tôi bảo cô cút ngay, cô nghe không hiểu phải không?”
Cốc cốc cốc... Âm thanh tiếng giày cao gót truyền vào tai ba người, từ xa đến gần, lập tức muốn tiến vào phòng làm việc của tổng tài...
“Annie đến rồi!” Thù Lăng Vân khẽ cau mày, “Tôi đi trước một bước.”
Dứt lời, hắn quay người lại, động tác nhanh chóng theo cửa bí mật trong phòng làm việc của tổng tài rời đi, vừa mới bước ra ngoài, Annie đã bước vào phòng làm việc.
“Này! Annie, cô tìm anh trai tôi sao? Anh ấy không có ở đây.” Nhìn về phía người vừa tới, Thù Lăng Quân sắc mặt không thay đổi nói dối,
“Anh Quân, anh gạt em, thư ký vừa nói xong, anh Vân đang họp trong phòng.”
Annie vặn vẹo thân hình như rắn nước, nhìn xung quanh.
Mẹ Thù và mẹ Annie là hai chị em kết nghĩa, hai bà mẹ này có ý muốn đem hai người trẻ tuổi gom thành một đôi, Annie đối với chuyện này giơ hai tay tán thành, nhưng, chẳng biết có chuyện gì xảy ra, hai anh em nhà họ Thù vừa nhìn thấy Annie, lại giống như nhìn thấy quỷ, chỉ sợ tránh còn không kịp, chứ đừng nói gì tới chuyện hôn nhân.
“Anh ấy thật không có ở đây, nếu không cô kiểm tr.a đi.” Thù Lăng Quân tỏ vẻ rất thản nhiên, nhưng cơ thể đã từ từ di chuyển ra phía cửa.
Mặc dù từ trước đến giờ anh ta luôn chơi đùa, nhưng, hai anh em họ đều không thích liên quan đến Annie.
“Đúng vậy, cô Annie, trước khi cô tới, tổng tài đã rời khỏi phòng làm việc rồi, chúng tôi không có gạt cô.” Tony cũng nhe ra một hàm răng trắng nõn, cười hì hì trấn an Annie.
Ngoan ngoãn long địa đông! Nếu để kẹo cao su này dính vào thân, sợ rằng phải ba ngày ba đêm mới có thể thoát khỏi.
Annie rõ ràng không tin lời của hai người, tìm từ phòng làm việc đến phòng nghỉ ngơi của Tổng tài, sau đó là phòng tắm, phía dưới bàn làm việc, chỉ thiếu mỗi việc chưa cuộn tấm thảm lên xem nữa mà thôi.
“Đã nói với cô anh ấy không có ở đây! Ngay từ trước khi cô tới, anh ấy đã lên đường đi Đài Loan rồi!”
“Đài Loan? Đó là nơi quỷ quái nào?” Annie giận dữ dậm chân một cái, “Anh Quân, anh Vân sẽ đi Đài Loan mấy ngày?”
Đợi thật lâu vẫn không nghe thấy có người trả lời, Annie xoay người lại, vừa bóng dáng Thù Lăng Quân và Tony biến mất ở cửa phòng làm việc của tổng tài.
“Đáng ghét! Thù Lăng Vân, anh nhớ lấy, em nhất định sẽ đuổi theo anh đến chân trời góc biển...”
Một tiếng la điên cuồng và sắc nhọn vang lên, gần như vang vọng khắp các phòng trong cao ốc năm mươi mấy tầng lầu.
----------------
Đài Bắc - Đài
Trên đường phố Đài Bắc, người đến xe đi.
Trong không khí có mùi vị nóng bức mơ hồ, khiến người ta cảm thấy bước chân mùa Hạ đã đến gần.
Quách Khả Du đeo túi xách lên vai, kiệt sức đẩy chiếc xe gắn máy không khác gì đồng nát sắt vụn, đi ra từ bãi đỗ xe trong tầng hầm của một cao ốc văn phòng.
Cô vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, nói thầm trong miệng cái gì đó, bộ dạng dường như có chút lưu luyến không rời.
Cũng đúng á! Phúc lợi của công ty này so với những công ty khác đãi ngộ rất nhiều, mà cô lại mới... Bị đuổi rồi!
Dù thế nào cô cũng không nghĩ tới, hôm nay là ngày thứ hai đi làm, mà cũng là ngày cô bị sa thải, chỉ vì cô đã vi phạm nghiêm trọng quy định kiêng kỵ nhất của công ty— trên mặt có quá nhiều nụ cười.
Công ty này nghiêm khắc có tiếng, chủ quản cao cấp của công ty cho rằng, trên mặt có quá nhiều nụ cười không có tác dụng nào đối với công việc, cho nên đồng nghiệp trong công ty khi đi làm, trên mặt không hề có vẻ tươi cười, thay vào đó, là những khuôn mặt giống như khuôn mặt của gì ghẻ.
Nhưng... Còn biết làm sao? Trời sinh cô có khóe miệng nhếch lên như thế đấy chứ! Sớm biết như thế, ban đầu dứt khoát không nên thuê cô, không phải được rồi sao?
Quách Khả Du khẽ nguyền rủa một tiếng, một cước đá bay hòn đá nhỏ chắn trước bàn chân của cô.
Đột nhiên, linh một tiếng, tiếng chuông điện thoại di động trong túi xách vang lên.
Cô phiền muộn trong lòng, do dự không biết có nên nghe điện thoại hay không, nhưng, sau khi tiếng chuông vang lên lần thứ bảy, rốt cuộc cô vẫn phải bắt máy điện thoại di động —
“A lô...” Giọng nói của cô lúc này giống với cơ thể cô, không còn chút sức lực nào.
“Khả Du, sau khi tan việc chúng ta cùng đi ăn cơm!” Giọng nói bên đầu kia điện thoại là bạn bè kết nghĩa sống ch.ết có nhau của Quách Khả Du —— Tiêu Tiểu, “Lần trước ở trạm xe bus tớ phát hiện bên cạnh đó mới khai trương một quán ăn chuyên về sushi, rất ngon, có muốn cùng đi ăn hay không?”
Quách Khả Du và Tiêu Tiểu biết nhau từ khi học mẫu giáo cho đến tốt nghiệp đại học, đều học cùng một trường, cho nên tình cảm có thể nói không thể tốt hơn được nữa.
Quách Khả Du dừng ở ven đường, dựa người vào xe gắn máy, nói vào điện thoại:
“Còn ăn sushi cái gì? Bây giờ tới cơm nắm tớ cũng ăn không nổi, chứ nói chi là sushi”
Có ăn được cơm nắm hay không vẫn là chuyện nhỏ, cái làm cô lo lắng trong lòng nhất là việc làm, mất công việc, không biết sau khi về nhà cô nên đối mặt với mẹ mình như thế nào!
“Không thể nào...” Tiêu Tiểu kêu lên.
“Sự thật như thế!” Quách Khả Du nhìn xe cộ đi lại tới lui trên đường, mười ngón tay không ngừng lau đi mồ hôi hột đổ ra trên trán, “Hôm nay, tớ lại bị ông chủ đuổi rồi!”
“Cậu lại bị sa thải rồi hả?” Bên đầu kia điện thoại, Tiêu Tiểu không hiểu hỏi.
“Hu hu... Bây giờ tiền xăng để đổ xe gắn máy cũng không có á!” Nhìn kim đồng hồ xăng chỉ đến mức thấp nhất, cô thở dài rất lớn.
Mặc dù đổ xăng không hao phí của cô mấy đồng, nhưng, đang trong tình huống không có tiền bạc, những chuyện này cũng là một gánh nặng đau lòng a!
“Tớ nói cậu nghe nhá Khả Du! Cậu luôn thay đổi công việc còn nhanh hơn so với tìm việc... Như vậy không tốt đâu?”
“Cậu cho rằng tớ muốn vậy à!” Thiệt là! Cái cậu Tiêu Tiểu này, không biết là cố ý mắng mỏ cô, hay là đang quan tâm cô? “Ông chủ muốn tớ cút xéo, tớ còn có thể làm gì? Cũng không thể mặt dày mày dạn muốn ông ta chứa chấp tớ đi?”
“Cậu có muốn dứt khoát tìm một tờ phiếu cơm dài hạn, lấy chồng hay không?” Tiêu Tiểu đề nghị.
“Lấy chồng?”
“Đúng vậy! Tìm con rể rùa vàng có tiền, cũng có thể giúp cậu nuôi mẹ cậu nha!” Cô càng nói càng cảm thấy có lý, “Sao? Có muốn tớ giúp cậu một tay xem xét mấy người nhà giàu có tiền không? Tớ không có gì nổi bật cả, nhưng trong chuyện này, tớ giao thiệp rất rộng...”
“Đùa gì thế!” Quách Khả Du không đồng ý lắc lắc đầu, “Tớ còn phải tìm một công việc tốt để làm, còn rất nhiều việc khác nữa.”
“Khả Du, cậu thật không cảm thấy kết hôn rất tốt sao? Có người thương, có người cưng chiều, quan trọng nhất là, cho dù là quẹt thẻ tín dụng, cũng có người sẽ phụ trách trả tiền.”
Thì ra là,trong suy nghĩ đơn thuần của cô ấy, kết hôn là một chuyện đơn giản như vậy? Cái cậu Tiêu Tiểu này, dường như có chút tưởng tượng quá xa rồi!
“Được rồi, không tán dóc với cậu nữa, tớ muốn về nhà giúp mẹ tớ giao hàng thủ công, buổi sáng trước khi ra khỏi cửa, còn nhận được điện thoại của cửa hàng gọi tới thúc giục.”
“Vậy thì gặp lại sau.”
Sau khi cúp điện thoại, Quách Khả Du nhìn đường phố ngựa xe như nước, vô thức nhíu đôi chân mày dài nhỏ.
“Về nhà ăn nói với mẹ thế nào đây?”
Vừa nghĩ tới cơ thể gầy yếu của mẹ vùi đầu phía trước tiểu Trác tử làm thuê nuôi cả gia đình, Quách Khả Du cảm thấy thật có lỗi với mẹ.
Cha cô đã qua đời cách đây mấy năm vì bệnh ung thư, may mắn là nhà họ Quách có một mảnh đất ở sườn nùi, trên đó dựng một ngôi nhà nhỏ, mẹ cô mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ, hai mẹ con cô ăn mặc tiết kiệm, đem một đồng sử dụng như ba đồng, nếu không đã bữa đói bữa no, thậm chí có khi còn lưu lạc nơi đầu đường xó chợ cũng không biết chừng.
Điều khiến Quách Khả Du lo lắng nhất là, trước khi ba Quách qua đời, bởi vì thiếu người ta một món nợ đánh bạc kếch xù, nên đã đem hợp đồng nhà đất thế chấp đi.
Gần đây, một Tập Đoàn lớn có ý định xây dựng một trung tâm du lịch gần đất nhà cô, muốn thu mua gấp sườđồi này trong đó có nhà đất của nhà cô, vì muốn cho mẹ con cô có chỗ ở an toàn, nên cô phải tìm được công việc càng sớm càng tốt, cố gắng đem đất và nhà giữ lại mới được.
Cô uể oải bước lên đống sắt vụn... Ôi! Không đúng, là chiếc xe gắn máy nhỏ bé của cô, đón cảnh sắc tươi đẹp và nóng bỏng đầu mùa hè, tinh thần có chút không tập trung lái xe về phía trước...
----------------
Không biết có phải do cô có thắp hương cầu khấn bề trên che chở bảo vệ hay không mà sáng sớm nay, Quách Khả Du lại nhận được thông báo phỏng vấn của một công ty kinh doanh.
“Nguy rồi! Nhanh không tới trễ!” Sáng sớm, cô mang theo tâm trạng căng thẳng, đi tới tòa nhà đó để phỏng vấn: “Trang điểm trên mặt mình không biết nhìn có được hay không?”
Cô tháo nón an toàn ra, vội vội vàng vàng nhìn vào kính chiếu hậu của xe gắn máy, sửa soạn lại gương mặt đã trang điểm của mình, sau đó lấy tốc độ chạy trăm mét xông vào tòa nhà văn phòng.
Cô thở không ra hơi đến trước quầy tiếp tân, vừa thở gấp từng hồi vừa nói.
“Tôi.. Tôi... tới... Phỏng vấn...”
“Ứng viên chức trợ lý đặc biệt?” Cô gái quầy tiếp tân liếc Quách Khả Du một cái, có vẻ xem thường bộ đồ công sở giá rẻ trên người cô.
“Vâng... Xin hỏi địa điểm phỏng vấn... Ở đâu...”
“Đi thẳng phía trước mặt.” Cô gái quầy tiếp tân giơ ngón tay ngọc thon thon của mình, chỉ về phía trước.
“Cám ơn.”
Quách Khả Du nhìn theo hướng ngón tay cô ta, rồi khẽ gật đầu cảm ơn cô gái quầy tiếp tân, sau đó đi tới trước cửa một phòng làm việc.
Nuốt nước miếng, tay cô vuốt vuốt mái tóc rối bời một chút, thoáng sửa sang lại đồng phục trên người, sau khi hít sâu mấy lần, liền giơ tay gõ cửa.
“Xin chào, tôi tới ứng tuyển chức trợ lý đặc biệt theo lệnh triệu tập.”
Đẩy cửa vào, Quách Khả Du đứng đối diện với một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế da, trán hói một mảng lớn, hai mắt nhỏ như hai đường kẻ, thân hình béo phì kinh khủng không thể tả, lễ phép mỉm cười.
“Cô tới phỏng vấn sao?”
Ánh mắt người đàn ông rất sắc nhọn, nhìn chòng chọc vào những đường cong duyên dáng của Quách Khả Du, vóc người mảnh mai hấp dẫn, nước miếng thiếu chút nữa từ khóe miệng nhỏ xuống.
“Cô đã từng làm công việc trợ lý đặc biệt sao?”
“Đúng vậy, tôi đã từng làm công việc trợ lý đặc biệt.”
Quách Khả Du nhanh chóng lấy ra từ trong túi xách một bản lý lịch đã chuẩn bị trước đó, đặt ở trước mặt con kia heo... Ách... Trước mặt người đàn ông kia, đang chuẩn bị rút tay lại, không ngờ, động tác của người đàn ông kia lại nhanh hơn cô một bước, đưa tay đụng vào bàn tay mịn màng trắng nõn của cô.
Quách Khả Du bị động tác bất thình lình của lão ta làm cho giật mình, theo bản năng nhanh chóng rút tay về, thân thể cũng khẽ lui về phía sau mấy bước, nụ cười ngọt ngào trên mặt thoáng chốc biến mất hầu như không còn dấu vết.
Ai ngờ, người đàn ông kia chẳng những không thc thời, ngược lại được voi đòi tiên, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, tiến tới gần phía Quách Khả
“Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, cô sao mà...! Khó tránh khỏi...”
Nước miếng của người đàn ông kia đã muốn rớt ra khỏi miệng, cơ thể lại một lần nữa nhích gần về phía Quách Khả Du.
“Ông... Ông muốn làm gì?” Quách Khả Du sợ sệt lui dần về phía sau.
“Cái gì mà làm gì? Tôi chỉ muốn giải thích với cô, tính chất của công việc trợ lý đặc biệt mà thôi!”
“Vậy... Ông đứng tại chỗ giải thích là được rồi.” Người đàn ông béo phì chỉ còn cách Quách Khả Du khoảng hai bước, cô mơ hồ thấy có cảm giác bị áp bức.
“Rất nhiều người hi vọng có được công việc này, cô thì sao? Có muốn công việc này hay không?”
“Dĩ nhiên muốn!” Quách Khả Du không chờ người đàn ông kia nói xong, liền thốt ra.
Không sai! Thật sự cô rất cần công việc này, nếu không vì sự ưu đãi và tiền lương hậu hĩnh ở đây, cô thật sự rất muốn thưởng vào mặt tên sắc lang này một tát thật mạnh, sau đó quay đầu bỏ đi.
“Cô rất mong muốn có công việc này, vậy phải cho tôi xem xem năng lực của cô như thế nào!” Lão ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “Năng lực”.
“Năng lực? Tiếng anh tôi gõ một phút được 120 chữ, tiếng trung cũng gõ một phút được 70 chữ. Còn có...”
“Trừ những thứ này ra? Ví dụ như ‘làm bạn khi đi du lịch’, ‘đánh bài pha trà’, những thứ này cô có thể hay không?”
Làm bạn khi đi du lịch?
Đánh bài pha trà?
Những thứ này đều là chuyện phải làm của trợ lý đặc biệt? Quách Khả Du hoài nghi lỗ tai mình có nghe lầm hay không!
“Những thứ này cũng là công việc của trợ lý đặc biệt?” Quách Khả Du dùng ánh mắt nghi ngờ, nhìn thẳng người đàn ông kia.
“Không sai, nếu như cô đồng ý, lập tức trúng tuyển!”
“Ách...” Quách Khả Du chần chừ trong chốc lát, suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không hợp lý, “Để tôi về bàn bạc với mẹ tôi một chút, ngày mai sẽ trả lời ông, được không?”
Dứt lời, cô xoay người muốn rời đi, lại bị thân hình béo phì của người đàn ông chận lại.
“Cô bao nhiêu tuổi rồi? Chuyện đơn giản như tìm việc làm mà cũng cần sự đồng ý của mẹ cô?”
“Tôi... Tôi có thể tự quyết định, nhưng...”
“Không cần nhưng nữa, cô đã trúng tuyển, có thể lập tức đi làm, tôi lập tức sẽ cho cô tiền nhiều như nước...”
Người đàn ông kia vừa nói, vừa lao về phía cô.
Quách Khả Du thấy thế, trong lòng quýnh lên, liền lao về phía cửa, không ngờ, cũng có thể do nguyên nhân khẩn trương thái quá, cả người cô ngã xuống chiếc ghế salon lớn, váy cũng bị tốc lên một chút.
Người đàn ông kia thấy thế, mạch máu khắp người trương lên, cơ thể béo tốt cũng hướng ghế salon bổ nhào tới, hai bàn tay như hai móng heo, không an phận sờ tới sờ lui trên người cô.
“Tránh xa tôi ra!” Cô kêu lên, không ngừng ngăn lão ta giở tr
“Cô gái bé nhỏ, đừng ngượng ngùng! Đến đây, anh hôn một cái nào.”
“Mau cút đi! Nếu không, tôi... Tôi sẽ hét to đấy!”
“Em cố gắng hét thật to đi, hét càng to, tôi càng kích thích! He he he...” Tiếng cười của người đàn ông khiến toàn bộ lông tóc trên người Quách Khả Du dựng đứng hết cả lên.
“Cứu mạng a! Cứu mạng a...” Cô mở to cổ họng, cố gắng thét to lên.
“Em cứ cố gắng kêu to lên, để anh xem có ai dám ra tay cứu em!”
Người đàn ông béo tốt nói không sai, mặc cho cô cố gắng gọi cứu mạng đến thế nào, thì người bên ngoài phòng làm việc chỉ ngăn cách bằng cánh cửa chớp vẫn giống như xem kịch vui, từ đầu đến cuối không người nào dám thốt lên một tiếng, chứ đừng nói là ra tay cứu cô.
“Mau dừng tay! Cái tên đại sắc lang vô liêm sỉ, hạ lưu, hèn hạ này!”
Quách Khả Du dùng hết sức lực toàn thân, muốn đẩy người đàn ông béo mập đang đè trên người cô ra, nhưng, với sức lực yếu ớt của cô, làm sao mà đẩy được hắn!
“Thôi mà! Cô gái nhỏ bé, cho anh hôn một cái.” Hắn cong đôi môi dày, muốn hôn vào đôi má phấn của cô.
Đột nhiên, xoảng một tiếng ——
“Ôi trời!”
Tiếng đồ sứ vỡ vụn lanh lảnh cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên trong không gian ba mét vuông.
Quách Khả Du hoảng hốt từ trên ghế salon bật dậy, mở cửa, chui qua một đám người đông đúc đang xem náo nhiệt, thoát ra khỏi phòng làm việc sang trọng mà không hề quay đầu, trong mơ hồ, còn nghe được âm thanh gào thét chửi rủa của người đàn ông kia.
“Gái điếm thúi! Cô đừng để bị tôi bắt được...
--------------------
Quách Khả Du vẫn hốt hoảng lao ra đường lớn, cô vừa chạy, vừa há miệng thở gấp, còn thỉnh thoảng nhìn về phía sau, chỉ sợ người đàn ông kia đuổi theo ra ngoài.
Thật vất vả cô mới chạy đến bên cạnh chiếc xe gắn máy của mình, bất chấp tất cả nhảy lên xe, lái xe rời khỏi nơi đó giống như đang chạy nạn.
“ch.ết tiệt! Số mạng của mình tại sao lại kém cỏi như vậy? Chuyện này tuyệt đối không thể để mẹ biết, nếu không mình sẽ càng khó qua hơn!”
Cô liều mạng chạy chiếc xe gắn máy đáng thương, không ngừng tăng ga, tốc độ nhanh chóng đạt tới số 80, vừa cưỡi xe, vừa lớn tiếng mắng, nhưng không biết có phải chuyện vừa rồi ảnh hưởng quá lớn hay không, khiến cô không yên lòng, thậm chí đèn đỏ mà xe của cô cũng không chậm lại, cứ như vậy lao thẳng về phía trước, hoàn toàn quên mất mình nên phanh xe lại.
Bang — Sau một tiếng vang thật lớn, cả người lẫn xe của cô ngã vật trên mặt đất,
Một chiếc xe hơi màu bạc vì thấy cô cấp tốc lao tới mà phanh gấp lại, khiến xe trượt nghiêng đi, quệt vào chiếc xe hơi đi bên cạnh khiến sườn xe bị tróc một chút sơn, còn cô và chiếc xe gắn máy nhỏ bé cũng bị đụng ngã lăn trên mặt đất.
“Ôi ——”
Thân thể gầy guộc nhếch nhác của Quách Khả Du ngã xuống đất, xe gắn máy vẫn còn nằm nghiêng ở một bên, cổ xe cũng lệch đi, sức đụng chạm mạnh cũng làm cho chiếc điện thoại trong túi xách của cô rơi ra, thành năm bảy mảnh nằm trên mặt đất.
Tài xế Xe Benz kinh hoảng, đầu vừa ngẩng lên, nhìn vào kính chiếu hậu đã tiếp xúc ngay với một ánh mắt lạnh lùng.
“Cậu chủ, thật xin lỗi!” Ông ta nói có chút kinh hoảng, ngay sau đó xuống xe kiểm tra.
Ánh mắt lạnh lùng kia di chuyển theo anh ta ra ngoài xe, nhìn thấy một cô gái ngã nằm trên mặt đất.
“Thật xin lỗi, không cẩn thận đụng vào cô.” Tài xế liên tục không ngừng xin lỗi.
Nhưng thật ra là đối phương đụng vào xe của anh ta, người nên nói xin lỗi, phải là đối phương mới đúng, nhưng, tài xế này thật không hổ danh là người làm việc dưới quyền của Thù Lăng Vân, rất biết đối nhân xử thế!
“Hí...”
Quách Khả Du ngã ngồi trên đường nhựa, đôi mắt mở to trong sáng, đôi môi đỏ mọng hé mở, vẻ mặt không thể tin nhìn chiếc xe gắn máy gần như đã trở thành một đống phế liệu cùng với điện thoại di động lỗi thời cũng vỡ tan thành năm bảy mảnh nằm trên đất.
Ô ô... Thân thể cô đau, trái tim cũng rất đau!
“Cô gái, cô có thể đứng lên không? Hay là muốn tôi điện thoại gọi xe cứu thương tới đây?” Tài xế rất lễ phép muốn nâng Quách Khả Du đứng dậy.
Quách Khả Du vừa mới chống một chân lên, nghe ba chữ “Xe cứu thương”, thiếu chút nữa lại ngã lăn quay xuống mặt đường.
Xe cứu thương? Xe cứu thương xuất hiện cũng chứng tỏ... Cảnh sát cũng tới sao?
Như vậy sao được! Cô... Cô không mang theo bằng lái xe!
“Ách... Không... Không cần! Chỉ trầy xước một chút ít mà thôi, không có gì đáng ngại!” Quách Khả Du miễn cưỡng đứng lên, “Mới vừa rồi là tôi không đúng, vì tôi đang lo lắng, nên không chú ý tới đèn xanh đèn đỏ, mới có thể đụng vào xe của anh, nên người nói xin lỗi phải là tôi mới đúng.”
Quách Khả Du bắt đầu lo lắng, nếu để cảnh sát tới hiện trường, việc đầu tiên nhất định sẽ kiểm tr.a bằng lái.
Không mang theo bằng lái sẽ phạt bao nhiêu tiền? Hôm nay cô còn chưa đủ thê thảm sao?
“Nhưng, đầu gối của cô cũng trầy da, tôi nghĩ nên đến bệnh viện băng bó một chút, tiêm một mũi thuốc ngừa uốn ván, sẽ thích hợp hơn.”
“Không... Không cần! Tôi thật sự là không sao, chỉ có điều... Xe của anh...”
Thật ra thì điều cô lo lắng nhất, đó là nước sơn của chiếc xe cao cấp này bị tróc, nếu đối phương bắt cô bồi thường, vậy... Lần này thật mất hồn rồi!