Chương 3

Lúc này kẻ bất hạnh làm sao biết lời nói lúc trước của lão Trương vốn chỉ là an ủi, trong thành phủ, vị nhị công tử này mới thật sự là ác ma. Đem ra so sánh, bình thường thiếu thành chủ rất ít khi có phản ứng với hạ nhân, ngược lại không hề làm cho người ta sợ hãi. Con sói ở Tây viện kia là thú cưng của nhị công tử nuôi, chuyện mà nhị công tử thích nhất chính là ném người sống vào cho con sói kia ăn, nhìn sói cắn ch.ết tươi một người đang còn sống, người bị cắn kêu la thảm thiết, hắn luôn cười vô cùng vui vẻ. Lão Trương hiện tại chỉ hi vọng nhị công tử ngàn lần vạn lần đừng chú ý đến kẻ bất hạnh.


Tuy rằng trong lòng rất sợ hãi, kẻ bất hạnh vẫn giày giày vò vò mà đi tới Tây viện. Hắn chưa từng đến đây, nhìn thoáng qua trông thật rộng lớn, đi vào trong sân, cũng chẳng biết đi được bao lâu, ở đây chỗ nào cũng có thủ vệ nghiêm ngặt ngăn hắn lại hỏi đến đây để làm gì. Nhìn xuống nơi dưới thắt lưng thô thiển của người thủ vệ, kẻ bất hạnh không tự chủ được mà run rẩy, mở miệng nửa ngày mới có thể thốt lên một câu: “Tuyết cô nương bảo ta đem hoa đến cho nhị công tử.” Nghe xong thủ vệ mới cho hắn đi vào, kẻ bất hạnh chạy thật nhanh, ngay cả đầu cũng không dám quay lại, thế nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt của người thủ vệ đang dán chặt lên người hắn, làm cho lòng hắn lạnh lên từng hồi.


Không biết đã chạy qua bao nhiêu tiền viện, kẻ bất hạnh rốt cục cũng thấy được Tuyết cô nương đang hết nhìn Đông lại nhìn Tây đứng ở cửa chính, vội vàng lung lay chạy tới, hoa hồng ôm trong lồng ngực cũng lung lay như sắp rơi ra.


“Tên gầy yếu này, ngươi cẩn thận một chút có được không, nếu hoa này mà bị hỏng, chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm không ngóc nổi đầu dậy đâu.” Tuyết cô nương rốt cục tìm ra kẻ bất hạnh, lại bị biểu tình vội vã của hắn ép cho ra mồ hôi lạnh.


Kẻ bất hạnh vô cùng hoảng sợ, từ từ thả chậm bước chân, đồng thời ôm lại hoa trong lồng ngực thật chặt, cẩn thận không để cho hoa bị hỏng.
“Tuyết, Tuyết cô nương ta… Hoa… Hoa đã mang đến…”


Lắp bắp nói xong, hai mắt kẻ bất hạnh chớp chớp nhìn về phía người nha hoàn, trông chờ nàng nhận lấy bó hoa để cho hắn nhanh chóng được trở về.


available on google playdownload on app store


“Tốt, để ta xem xem, hoa này đích thực là vừa mới nở, từng đóa từng nụ nở ra vừa phải, nhị công tử nhất định sẽ rất thích, ngươi chọn tốt lắm, theo ta tiến vào.” Bàn tay trắng nõn nhỏ bé của Tuyết cô nương sờ sờ vài đóa hoa, sau đó vung tay, xoay người dẫn đường.


“Đến đây, tiến vào đi!” Kẻ bất hạnh nhìn cửa lớn ở trước mắt, trong lòng đột nhiên lạnh cứng.


Tuyết cô nương đi được vài bước, phát hiện kẻ bất hạnh vẫn chưa đi vào cùng mình, liền quay đầu lại giận dữ nói: “Tên gầy yếu kia, làm gì mà chậm chạp vậy, nhị công tử yêu cầu mang hoa đến ngay, hiện đang chờ những bông hoa này đó, đừng làm trễ giờ.”


“Được… Được…” Kẻ bất hạnh cắn chặt môi dưới, run lẩy bẩy bước đi, trong lòng đang cực kì sợ hãi, nhưng mà lời của Tuyết cô nương hắn nào dám cãi, lại càng không dám làm trễ nải công việc.
Lối đi được lát bằng đá tảng, dẫm lên cảm giác vừa lạnh vừa cứng rắn.


Tuyết cô nương dẫn đường ở phía trước, đi qua cánh cửa của một mái đình, lại đi lên một đoạn hành lang dài gấp khúc, lúc này thỉnh thoảng lại có một nha hoàn hay gã sai vặt lướt qua hai người bọn họ, nhìn theo cử chỉ của họ có thể đoán ra được địa vị của họ là cao hay thấp. Hành lễ với Tuyết cô nương thì là địa vị thấp, còn Tuyết cô nương hành lễ với bọn họ thì là địa vị cao. Kẻ bất hạnh lúc này phải ôm một bó hoa lớn, còn đi theo sau Tuyết cô nương cho nên được miễn hành lễ. Tuy kẻ bất hạnh không quen biết những người này nhưng dù sao họ cũng làm cho hắn can đảm hơn một chút, rốt cuộc sợ hãi trong lòng hắn cũng giảm đi chút ít, trộm nhìn đánh giá, phát hiện nha hoàn và sai vặt ở trong viện này toàn là những người trẻ tuổi và ưa nhìn, một đoàn người nhìn trong veo như nước khiến cho hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ.


Hồi tưởng lại lúc trước, hắn thế nhưng còn vọng tưởng mình sẽ được trở thành thư đồng của thiếu thành chủ, quả thật là quá si tâm vọng tưởng, không biết tự lượng sức mình. Nghĩ đến thiếu thành chủ, kẻ bất hạnh không khỏi dấy lên sợ hãi, còn hi vọng sẽ vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy thiếu thành chủ uy nghiêm đẹp đẽ cao quý kia nữa thì sẽ tốt hơn.


“A huuu…”
Đột nhiên một tiếng sói tru vang lên, cắt ngang dòng hồi tưởng của kẻ bất hạnh.
“A, sói…. Sói đến đây…”


Kẻ bất hạnh lúc này mới nhớ tới con sói ăn thịt người trong truyền thuyết ở Tây viện, sợ tới mức hồn bay phách lạc, trong lúc nhất thời không chú ý dưới chân, vấp vào bậc cấp ở trên hành lang, hắn bối rối ngã xuống, tức thì hoa rơi hết thảy, người cuộn vào với hoa thi nhau lăn xuống.


“A a a…” Tuyết cô nương nhìn thấy kẻ bất hạnh lăn xuống, thân thể đè lên nghiền nát toàn bộ các cánh hoa, những đóa hoa lăn theo hắn vung vãi khắp nơi, hồng hồng vàng vàng đan vào với nhau, không khỏi thất thanh la hoảng, “Phải làm sao đây, hỏng hết cả rồi, ngươi tại sao lại bất cẩn như vậy, xong rồi… Xong thật rồi…”


Kẻ bất hạnh sợ tới mức cả người rối loạn, lúc rơi xuống bậc thềm cả đầu lẫn đầu gối phải đều bị đập vào đá, nhìn qua hình như bị rách da rồi, từng cơn đau kéo đến nhưng chỉ biết dùng tay che chỗ đau đứng dậy, vội vàng ôm những đóa hoa bị đè dưới thân lên, thế nhưng ngay cả một đóa vẹn toàn cũng không còn.


“Tuyết, Tuyết cô nương… Ta… Ta sẽ đi hái lại hoa khác…”


Mày liễu của Tuyết cô nương dựng thẳng, vừa tức vừa vội tát cho kẻ bất hạnh một bạt tai, mắng: “Ngươi tại sao tay chân lại vụng về như thế, yến tiệc của nhị công tử sắp bắt đầu rồi, làm sao còn đủ thời gian cho ngươi đi hái lại hoa hả, lần này để cho nhị công tử trách phạt, chuyện ném ngươi cho sói ăn là điều không thể không xảy ra.”


“Không muốn không muốn… Tuyết cô nương ta sai rồi, ta biết sai rồi, đừng ném ta cho sói ăn được không…” Kẻ bất hạnh vừa nghe đến chuyện ném hắn cho sói ăn, sợ tới mức hồn cũng không còn, ngay lập tức quỳ xuống, liên tục dập đầu với Tuyết cô nương, mãi đến khi trán bị chảy máu.


“Khóc cái gì thế, ở cách hai tòa nhà còn nghe thấy được.” Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói, thiếu niên này so với kẻ bất hạnh cùng lắm chỉ lớn hơn hai, ba tuổi, giữa trán có một nốt ruồi mỹ nhân, hai mắt ngập nước, rõ ràng so với Tuyết cô nương đang đứng trước mặt kẻ bất hạnh đây còn quyến rũ hơn ba phần.


Tuyết cô nương nhìn thấy thiếu niên kia, dậm chân nói: “Thủy Ca Nhi, ngươi xem, cái tên tay chân vụng về này, hắn phá hỏng hết hoa dùng trong đại yến của nhị công tử rồi, giờ phải làm sao mới tốt đây?”


Thủy Ca Nhi liếc mắt nhìn tàn hoa rơi đầy đất, nhíu nhíu mày, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên người của kẻ bất hạnh, nhẹ ồ một tiếng, nói: “Tuyết tỷ tỷ người đừng gấp, để ta nói với nhị công tử cho, cố gắng giảm nhẹ tình hình.”


“Vậy làm phiền Thủy Ca Nhi rồi, xong việc tỷ tỷ sẽ hậu tạ ngươi sau.” Tuyết cô nương nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, Thủy Ca Nhi này cùng lắm chỉ mới đến đây được nửa năm nhưng lại được nhị công tử sủng ái vô cùng, nghĩ đến phải làm sao để giải thích chuyện lúc nãy, vừa rồi trong lòng nàng cũng rất sợ hãi, phải biết rằng, trước khi Thủy Ca Nhi đến đây, thiếu niên đến trước chỉ vì làm sai một việc mà bị nhị công tử đánh năm mươi roi, đánh cho ch.ết tươi.


Thủy Ca Nhi lại đi đến nhìn sang kẻ bất hạnh, vừa lúc kẻ bất hạnh nước mắt lưng tròng ngước lên nhìn, Thủy Ca Nhi nhe răng cười với hắn, cười đến mức vô cùng dịu dàng quyến rũ, vậy nhưng kẻ bất hạnh lại bị nụ cười kia làm cho cả người lạnh ngắt, không tự chủ được mà cúi đầu, không dám… nhìn nữa.


Nhị công tử lúc này đang nửa nằm nửa ngồi ở trong phòng khách, gối đầu lên đùi của một nha hoàn xinh đẹp, nha hoàn cầm từng miếng đào được gọt nhỏ đưa vào trong miệng hắn, dưới chân hắn có một gã sai vặt đang quỳ xuống cẩn thận bóp chân, độ tuổi không cách biệt mấy so với Thủy Ca Nhi. Cách đó không xa, còn có một cô gái thanh tú ngồi đàn ở trên sân khấu, khói hương lượn lờ, mười ngón như ngọc, chuyển động trên dây đàn tạo ra âm thanh thật dễ nghe.


Thủy Ca Nhi nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng khách, vỗ vỗ kẻ sai vặt đang quỳ trên mặt đất, gã sai vặt kia quay đầu lại nhìn thấy hắn, lập tức lui ra, Thủy Ca Nhi quỳ xuống nơi mà gã sai vặt vừa quỳ, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho nhị công tử.


Nhị công tử kia vốn đang nhắm hai mắt thưởng thức tiếng đàn, ước chừng là do cảm giác khác thường nên từ từ hé mắt, con ngươi hẹp dài lộ ra chút nguy hiểm đảo qua người Thủy Ca Nhi.
Thủy Ca Nhi vội vàng nở nụ cười, nói: “Nhị công tử, hãy để cho ta hầu hạ người.”
“Được.”


Nhị công tử lại nhắm mắt, bộ dạng lười nhác khiến cho hắn trông giống như một con báo đen đang ngủ, miệng hơi mở ra, một miếng đào lại đúng lúc đưa vào trong miệng hắn. Ước chừng qua thời gian nửa nén hương, nhị công tử lại mở mắt.
“Thủy Nhi, hoa cho yến tiệc đã được chuẩn bị đến đâu rồi?”


Thủy Ca Nhi nâng lên một đôi mắt ngập nước, nói: “Trái cây, điểm tâm và rượu đều đã được chuẩn bị tốt, kịch ca múa cũng đều đã ở nhà thủy tạ (1) chờ lệnh, chỉ là hoa kia nảy sinh chút vấn đề, gã sai vặt mang hoa đến bị vấp ngã, đè lên hoa hư hết cả rồi.”


Đôi mắt nhị công tử đột nhiên phát lạnh, ngồi dậy từ trên đùi của nha hoàn xinh đẹp, tối tăm nói: “Là ai gây chuyện như vậy, đem xuống đánh ch.ết cho ta.”


Thủy Ca Nhi hơi run lên, hiển nhiên là bị khí thế lạnh lẽo của nhị công tử dọa cho sợ hãi, thật cẩn thận mà tiến lại gần, hai tay đáp xuống bả vai của nhị công tử, nhẹ nhàng mà vuốt ve, sau đó mới nói tiếp: “Nhị công tử, đánh ch.ết sẽ mất vui, người có biết gã sai vặt đè hỏng hoa kia là ai không?”


“Ta quản hắn là ai, hôm nay ta mời đại ca đến hoa yến là muốn thể hiện trước mặt hắn, không có hoa, chẳng phải là ta đang phản kháng đại ca hay sao? Hừ, ch.ết tiệt… Không thể tha cho hắn.”


Trong thanh âm của nhị công tử lộ ra sự độc ác, Thủy Ca Nhi trộm hít một hơi mới to gan nói: “Nhị công tử, gã sai vặt kia chính là người lần trước đã làm cho thiếu thành chủ nóng giận, người đã quên rồi sao, thiếu thành chủ không bao giờ trừng phạt hạ nhân thế nhưng lại bắt treo gã sai vặt kia lên cây đến tận ba ngày.”


“Là hắn?” Nhị công tử ngẩn ra một lúc lâu, đột nhiên âm hiểm cười: “Ta thật muốn nhìn xem, người nào có thể làm cho đại ca luôn vô tâm vô tình của ta nổi giận đến thế.”


Thủy Ca Nhi thấy nhị công tử không hề nổi giận, trên mặt vừa cười vừa quyến rũ đứng lên, che miệng nói: “Thật ra ta cũng rất tò mò, không biết nếu để cho thiếu thành chủ gặp lại hắn, người có thể hay không lại tức giận, hiếm khi được nhìn thấy thiếu thành chủ biểu hiện cảm xúc như người bình thường.”


Nhị công tử trước mắt sáng ngời, nói: “Thủy Nhi quả nhiên thông minh, ta cũng muốn biết, hừ, đi đem cái gã sai vặt kia đến Ngọc Thanh Trì tắm rửa, hắn đã phá hủy hoa trong yến tiệc của ta thì giờ chính hắn phải thay thế cho những đóa hoa đó. Thủy Nhi, việc này ta giao cho ngươi, ăn mặc cho hắn tốt một chút.”


“Vâng, nhị công tử.”


Lúc này kẻ bất hạnh vẫn đang quỳ gối ở nơi đó, bị Tuyết cô nương chỉ vào mũi giáo huấn, mắng đến nỗi khiến hắn nước mắt nước mũi đều chảy ròng ròng, ngoại trừ nức nở hắn không dám nói một câu nào, thỉnh thoảng lại có một, hai tiếng sói tru truyền đến, hắn sợ tới mức ba hồn mất đi hai, bảy phách bay đi sáu, trong nhất thời không còn nghe thấy Tuyết cô nương đang mắng cái gì nữa.


“Tuyết cô nương, đừng mắng nữa, nhị công tử không phạt ngươi đâu, mau dọn dẹp tàn hoa ở trên mặt đất đi, đợi lát nữa còn cần dùng tới.”
Thủy Ca Nhi lúc đi đến đây, trong lòng đã tính toán tốt làm sao để bù lại hoa yến không có hoa này.


“Thủy Ca Nhi, tỷ tỷ thật lòng biết ơn ngươi, sau này nếu có chuyện gì, ngươi cứ việc nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ nếu giúp được nhất định sẽ giúp hết lòng.” Tuyết cô nương tươi cười với Thủy Ca Nhi, lại chuyển mặt trừng mắt với kẻ bất hạnh, “Ngươi còn thất thần làm gì, không nghe thấy Thủy Ca Nhi bảo dọn dẹp tàn hoa đi sao?”


“Dạ vâng…” Kẻ bất hạnh thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng kéo vạt áo, thu dọn từng mảnh hoa trên mặt đất rồi vội vã rời đi.


“A, chậm đã.” Thủy Ca Nhi nói, “Tuyết tỷ tỷ, ngươi tìm người khác đến dọn hoa đi, nhị công tử đã phân phó ta đem tiểu tử này đến Ngọc Thanh Trì tắm rửa, ta cũng không dám trì hoãn, thu dọn hoa xong nhớ rửa sạch, xong rồi phiền Tuyết tỷ tỷ mang đến Ngọc Thanh Trì giúp ta.”


“Ồ, Thủy Ca Nhi, nhị công tử là muốn làm gì vậy?”
Thủy Ca Nhi ôn nhu cười, nói: “Đợi hoa yến bắt đầu, Tuyết tỷ tỷ ngươi sẽ biết.”
Nói xong, hắn lại đi đến trước mặt kẻ bất hạnh, vươn một bàn tay ra, nói: “Đứng dậy, đi theo ta.”


Kẻ bất hạnh sợ hãi nhìn hắn, nhìn gần lại càng cảm thấy Thủy Ca Nhi này vô cùng quyến rũ ôn nhu, ánh mắt ngập nước hoàn toàn vô hại không khỏi khiến người ta mất tự chủ mà muốn thân cận, hắn không khỏi bạo dạn mà nắm lấy bàn tay đang vươn ra của Thủy Ca Nhi, Thủy Ca Nhi hơi hơi dùng chút lực, kéo hắn lên khỏi mặt đất.


“Thủy, Thủy Ca Nhi, chúng ta đi… đi đâu vậy?”
Kẻ bất hạnh bị Thủy Ca Nhi kéo đi, trong lòng cảm thấy mờ mịt, còn dấy lên chút sợ hãi mơ hồ.
Thủy Ca Nhi ôn nhu nói: “Ngươi hôm nay gây ra đại họa, nếu không có ta, nhị công tử đã đem ngươi đi đánh côn ch.ết rồi.”


Nói tới đây, hắn rõ ràng cảm giác được đứa nhỏ đang bị hắn giữ chặt phát run, không khỏi khẽ cười một tiếng, lại nói: “Ngươi đừng sợ, nhị công tử giờ đã đổi ý rồi, chỉ là tội ch.ết có thể tha, nhưng cũng cần biết sửa sai, đợi lát nữa bất luận ta bảo ngươi làm gì, ngươi đều phải nghe theo, không được làm cho nhị công tử tức giận biết không?”


“Biết…” Kẻ bất hạnh cúi đầu lên tiếng, cảm giác Thủy Ca Nhi là người đáng tin, không khỏi nhích lại gần bên hắn.


Ngọc Thanh Trì là một hồ nước nóng, thường ngày chỉ có nha hoàn và sai vặt thị tẩm cho nhị công tử mới được đến đây tắm rửa, kẻ bất hạnh tiến vào Ngọc Thanh Trì liền bị sàn nhà lát đá cẩm thạch làm cho sáng mắt.


Một căn phòng thật lớn, hắn khẽ phát ra âm thanh tán thưởng, trong nhất thời đã quên đi sợ hãi, quỳ rạp trên mặt đất cẩn thận lấy tay sờ, cảm giác ấm ấm trơn trơn vô cùng thoải mái, nếu không phải tại hắn nhát gan, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ đã sớm không nhịn được mà lăn trên mặt đất mấy vòng.


Thủy Ca Nhi cầm quần áo sạch sẽ đi ra, nhìn thấy kẻ bất hạnh đang si mê mà vuốt ve mặt đất, hai con mắt tròn tròn đột nhiên lóe sáng, lúc này mới phát hiện ra thiếu niên nhỏ hơn mình một chút này bộ dạng cực kì đáng yêu.


“Rất ấm áp, có phải không?” Thủy Ca Nhi ngồi xổm xuống bên cạnh kẻ bất hạnh, sờ sờ mặt đất, “Phía dưới này trống rỗng, nước nóng từ nơi này mà chảy qua, khiến cho đả tảng được nung ấm, ngươi nghe thử đi, có thể nghe được âm thanh róc rách của nước suối.”


Kẻ bất hạnh thật sự đem tai áp lên nền đá, vậy nhưng chẳng nghe thấy tiếng gì, không khỏi hướng ánh mắt trong suốt nhấp nháy nghi hoặc nhìn Thủy Ca Nhi.
Thủy Ca Nhi tức thì ôm bụng cười ha hả.


“Ngươi thật đúng là dễ bị gạt, ta nói cái gì ngươi cũng tin sao, đá phiến dày như thế, phía dưới nếu trống rỗng thì làm sao mà đỡ được.”


Kẻ bất hạnh hạ mắt, ngượng ngùng lôi kéo góc áo, hiển nhiên hắn không rõ mặt đất tại sao lại ấm như vậy, cũng không hiểu được vì sao mà Thủy Ca Nhi lại cười vui vẻ đến thế.


Thủy Ca Nhi kéo kẻ bất hạnh từ dưới đất lên, tiếp tục bước đi, xốc lên một bức màn mỏng, một làn hơi ấm áp phả vào trong mặt, hơi ở trên mặt nước ngưng tụ thành một lớp lụa mỏng màu trắng bạc.
“Cởi quần áo ra, bước vào đó.”


Kẻ bất hạnh giật mình chỉ vào hồ nước lớn tựa như cái ao này: “Này… Cho ta tắm ở trong này sao?”
Thủy Ca Nhi nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa đầu kẻ bất hạnh, nói: “Nước nóng ở Ngọc Thanh Trì có thể dưỡng da bóng tóc, bình thường nha hoàn và sai vặt nghĩ còn không dám nghĩ đến chuyện vào đây.”


Kẻ bất hạnh nghe Thủy Ca Nhi nói như vậy, nhất thời sinh ra cảm giác được sủng đến sợ hãi, ngoan ngoãn cởi quần áo, lộ ra thân thể còn nhiều chỗ chưa phát dục, tay chân nhỏ bé, da thịt lại trắng nõn non nớt, chỉ là ở nơi bả vai, đốt ngón tay và chân có vài chỗ sưng đỏ, những vết tích như vậy lộ ra trên da, hiển nhiên là do lúc trước bị ngã ở hành lang mà thành.


Thủy Ca Nhi nhẹ nhàng sờ lên những nơi sưng đỏ trên người kẻ bất hạnh, thở dài một tiếng: “Ngươi đi đường thật không cẩn thận.”


Lời an ủi rất bình thường nhưng giờ đây kẻ bất hạnh nghe được lại bất giác đỏ hoe cả mắt, hai ánh mắt lập tức bịt kín một làn hơi nước, nhìn qua lại càng thêm hiền lành đáng yêu.


“Ta cũng không phải cố ý, là sói tru… Ta nghĩ là sói đến…” Hắn cúi đầu biện giải, lại sợ hãi hỏi han: “Thủy Ca Nhi, sói kia… Thật sự có ăn thịt người sao?”
“Có.”


Thủy Ca Nhi không chút do dự mà trả lời khiến cho trên mặt kẻ bất hạnh tức thì trắng bệch, Thủy Ca Nhi nhìn vẻ mặt sợ hãi của hắn nhịn không được mà bật cười, nói: “Ngươi lại tin ta sao, tiểu ngu ngốc, ngươi rất dễ bị lừa, về sau đừng tùy tiện tin lời người khác nói.”


Kẻ bất hạnh lại mơ hồ, hắn đã không còn biết câu nào của Thủy Ca Nhi là thật, câu nào là giả nữa rồi, vẻ mặt mờ mịt bị Thủy Ca Nhi đẩy vào trong hồ nước. Nước ấm rất tốt, không nóng không lạnh, ngâm mình trong chốc lát liền cảm thấy thoải mái vô cùng, cảm giác buồn ngủ tức thì kéo đến. Tuy vậy kẻ bất hạnh cũng không dám ngủ, nghe theo lời chỉ bảo của Thủy Ca Nhi, tỉ mỉ tẩy rửa sạch sẽ từng chỗ trên thân thể.


Thủy Ca Nhi đi ra ngoài trong chốc lát, không bao lâu sau mượn tới một cái bình nhỏ, cũng không biết bên trong bình chứa thứ gì, chỉ là đứng từ xa cũng có thể ngửi được mùi hương phát ra từ miệng bình, giống như mùi hoa, cũng có mùi mật, hai loại mùi hợp lại một chỗ làm cho người ta há miệng thèm thuồng.


Lúc Tuyết cô nương đem cánh hoa đã được rửa sạch tới, vừa lúc kẻ bất hạnh tắm xong bước ra từ hồ nước ấm, xốc lên đống quần áo mà Thủy Ca Nhi đem tới, nhìn thấy một cái áo choàng, cũng không biết là làm bằng chất liệu gì, khoác lên trên người bên trong trống rỗng nhìn cực kì khó chịu.


Thủy Ca Nhi tiễn Tuyết cô nương trở về nhìn thấy, nhất thời nở nụ cười, nói: “Thứ này không phải để mặc, lại đây.”


Kẻ bất hạnh nghi hoặc đi qua, trong đầu suy nghĩ quần áo không dùng để mặc thì còn dùng để làm gì. Thủy Ca Nhi đem áo choàng đó phủ lên trên người kẻ bất hạnh, từ đầu đến chân, một tấc da cũng không lộ ra, sau đó lại kéo xuống, hơi nước trên người kẻ bất hạnh ngay lập tức bị áo choàng hút đi, lại lấy áo đó lau lau trên đầu hắn trong chốc lát, tóc hắn ngay lập tức khô đi một nửa, tùy tiện phủ đằng sau lưng.


“A!” Kẻ bất hạnh sờ sờ trên người, lại sờ sờ tóc, đã gần khô rồi, loại áo này quả thật thần kì.
“Được rồi, ngươi đứng yên đừng cử động.”


Thủy Ca Nhi mang tới một chiếc lược, chải tóc cho kẻ bất hạnh từ gốc đến ngọn, sau đó lấy chiếc bình tỏa ra mùi thơm kia đến, đổ một ít vào lòng bàn tay rồi bôi loạn từ đỉnh đầu đến tận lòng bàn chân của kẻ bất hạnh.
“Thủy Ca Nhi, đây là cái gì? Ngươi muốn… Muốn làm cái gì?”


Kẻ bất hạnh nhìn thấy thân mình bị đổ đầy chất lỏng trong suốt này, trong lòng không khỏi luống cuống.
“Đừng nóng vội, còn chưa có xong.”


Thủy Ca Nhi bôi xong trên người kẻ bất hạnh, lui về sau vài bước xem xét có còn quên chỗ nào nữa không, chỉ thấy kẻ bất hạnh lúc này toàn thân đều dính đầy chất lỏng trong suốt này, da thịt vốn đã trắng nõn nay lại càng thêm mềm mại động lòng người, hơn nữa chất lỏng trong suốt kia tỏa ra mùi thơm, mơ hồ làm cho người ta xúc động muốn cắn một miếng.


“Bước tiếp theo là đính hoa, ngươi tuyệt đối đừng nhúc nhích, nếu đính không tốt thì thật sự phải đi gặp con sói kia đó.” Thủy Ca Nhi cười nói với kẻ bất hạnh, rõ ràng là trong lời nói mang theo sự uy hϊế͙p͙, vậy mà dưới khuôn mặt tươi cười quyến rũ hiền lành kia lại dễ nghe cực kì, một chút cũng không nghe ra chút uy hϊế͙p͙ nào.


Ngay cả là như vậy, kẻ bất hạnh vẫn nghe lời không dám nhúc nhích, nhìn thấy Thủy Ca Nhi đem một cái rổ chứa đầy cánh hoa đem tới, từ bên trong chọn chọn lựa lựa, trước lấy ra một đóa hoa đỏ trắng đính vào trên tóc của hắn, chất lỏng trong suốt kia có tính chất kết dính, cứ đính hoa vào là dính lại. Thủy Ca Nhi rất khéo tay, dùng hoa trong rổ kia tạo nên trên đầu kẻ bất hạnh một đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ, đỏ trắng đan xen, tươi đẹp đến lóa mắt.


“Thủy Ca Nhi…..”
Kẻ bất hạnh bất an vặn vẹo một chút, hắn không thể nhìn thấy đóa hoa ở trên đầu mình nhưng lại có thể trông thấy Thủy Ca Nhi đang bắt đầu đính hoa lên hai đóa thù du nơi ngực mình, dùng những đóa hoa màu hồng nhạt đính lên ngực hắn tạo thành hai đóa hoa lớn bằng cái bát.


“Đừng nhúc nhích, hoa này đều là hoa mà nhị công tử sử dụng trong yến tiệc, ngươi đã phá hủy hoa thì giờ nhị công tử sẽ dùng ngươi để thay thế, nghe lời, không được cử động, nhịn một chút là xong rồi, bằng không ngươi hôm nay đừng nghĩ tới chuyện còn sống sót mà rời khỏi Tây viện.”


Kẻ bất hạnh sợ tới mức run lên, lại không dám cử động, tùy ý để cho Thủy Ca Nhi đính hoa lên rốn, lòng bàn tay, đầu gối hắn. Sau đó Thủy Ca Nhi lại lấy ra năm đóa hoa lớn nhỏ khác nhau, đóa lớn nhất đính lên bụng dưới của hắn, màu trắng của đóa hoa gần như bao trùm cả cái bụng, mà rốn lại được một đóa hoa màu vàng làm tâm che kín.


Thủy Ca Nhi lui về phía sau vài bước, nhìn thấy kẻ bất hạnh vẫn đang khỏa thân ngồi đó, nhíu nhíu mày, đi ra ngoài Ngọc Thanh Trì kéo lấy một gã sai vặt phân phó vài câu. Không bao lâu sau lại thấy đưa đến một rổ đầy lá cây, Thủy Ca Nhi đem lá cây đính vào những chỗ không có hoa, nhất thời làm cho kẻ bất hạnh trông giống như một gốc cây đầy hoa đang nở rộ.


“Không tồi, thật sự không tồi!”


Thủy Ca Nhi đánh giá từ trên xuống dưới, xác nhận không còn vấn đề gì nữa, vỗ vỗ hai tay, từ bên ngoài lập tức có hai thiếu niên tiến vào, nâng theo tấm ván gỗ, Thủy Ca Nhi cẩn thận mà ôm kẻ bất hạnh đặt lên trên ván để cho hai thiếu niên nâng hắn ra khỏi Ngọc Thanh Trì.


“Ngươi hãy nghe cho kĩ, từ giờ trở đi, ngươi một câu cũng không được phép nói, cũng không được thở mạnh, bất luận ai làm cái gì với ngươi ngươi cũng không được cử động, cử động sẽ ch.ết, biết chưa?” Thủy Ca Nhi vừa đi một bên vừa ghé bên tai kẻ bất hạnh thấp giọng nhắc nhở.


Kẻ bất hạnh muốn gật đầu xác nhận nhưng lại nghĩ đến không được nói chuyện, không được cử động, hắn đành phải trừng mắt nhìn Thủy Ca Nhi, tỏ ý rằng mình đã hiểu. Thủy Ca Nhi nhìn vào đôi mắt sáng ngời trong suốt của hắn thật lâu, đột nhiên than nhẹ một tiếng, dọc trên đường đi không nói thêm câu nào nữa.


* Chú thích:
(1) Nhà thủy tạ






Truyện liên quan