Chương 77: Hẹn ngày tái ngộ
*CHƯƠNG 77: HẸN NGÀY TÁI NGỘ*
"Ta... ta thề! Ta... ta không... không đái nữa...".
Nghe lời thề thốt của Vô Ngân, Bụt đứng kế bên cũng chỉ biết dở khóc dở cười, lão biết hắn là người có cốt khí, không dễ gì bị đàn áp mà trở nên ngoan ngoãn đến như vậy. Một chút ấm áp trào dâng trong lòng, lão thừa biết hắn đang nhẫn nhịn chỉ vì lão mà thôi. Có lão chống lưng, dù hắn có chút ngông thì Mộc Thần vẫn không thể giết hắn được, nhưng nếu làm phật lòng nàng, hắn sợ nàng ta sẽ giận cá chém thớt mà đày đọa tấm thân “già nua” của lão.
“Hi hi, thế mới được chứ! Để ta nhắn lại với bọn chúng”.
Mộc Thần nở nụ cười thỏa mãn, lại một lần nữa quay về bộ dáng dịu hiền và ngây thơ. Khí tràng hạ xuống, cây cối xung quanh cũng bình lặng theo nàng.
“Không ổn! Tính tình Xú bà nương này cứ thất thường như vậy sao Bụt có thể chịu nổi, không biết điều kiện kia là gì? Có tổn hại lớn đến lão không?”.
Vô Ngân bắt đầu lo sợ mà thầm nghĩ. Hắn đoán, với những gì Bụt đã thể hiện và cả nét mặt Mộc Thần lúc đó, sức mạnh của lão hẳn đã nằm trên nàng rồi, vậy nên không cần lo cho tính mạng cho lão. Nhưng lão xưa này là người giữ chữ tín, có lẽ sẽ phải trả một cái giá khá đắt trong chuyện này.
Nhìn ánh mắt láo liên của Vô Ngân, một tia e sợ nhìn mình, còn một tia lo lắng nhìn về Bụt, Mộc Thần đoán ra cái gì đó, nàng lộ ra sự tinh nghịch nói.
“Yên tâm! Ta và Bụt có giao ước từ trước, ta không dùng mệnh của hắn để trao đổi. Ta chỉ mượn hắn về, rồi cùng nhau bàn luận “nhân sinh” thôi, khi nào ra được “thành phẩm”, ta sẽ cho lão về”.
“Bàn luận Nhân sinh? Cho ra Thành phẩm?”.
Vô Ngân nghe mà ngốc trệ, vô tình nhẩm lại những thông tin quan trọng, hắn lưu lạc Hồng trần mấy năm, lại đa số ăn nằm trong quán rượu, những từ ngữ kia là tiếng lóng thông dụng của phàm nhân, dùng để chỉ chuyện nam nữ vợ chồng kia mà.
Vô Ngân nhìn lại Bụt, một thân cường tráng đầy mỹ vị, nếu bỏ cái đầu ra ai mà tin được đây là cơ thể của một ông già. Sau đó, hắn lại nhìn về Mộc Thần, thân hình kiều diễm, vóc dáng tuy nhỏ nhắn nhưng cái gì cần đủ thì vẫn cứ đủ, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, ngây thơ và trong sáng, phải gọi nàng là một tuyệt sắc giai nhân. Mắt Vô Ngân lóe sáng khi bắt được một luồng suy nghĩ táo bạo chạy trong đầu.
“Hình như có cái gì đó không đúng! Không lẽ… hai người kia đang gian gian díu díu mập mờ”.
“Bốp! … Ai ui!”.
Vô Ngân ôm đầu hét lên đau đớn, hắn phát hiện ra kẻ đánh hắn không ai khác chính là Bụt.
“Mẹ kiếp! Đừng nói là ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì bậy bạ”.
Bụt trầm giọng quát lớn, dứt lời lão cũng đã khoác lên mình một bộ y phục mới, che đi sự tráng kiện của mình. Sắc thái trắng đen trên khuôn mặt cũng tán đi, một lần nữa trở về với khí chất tiên phong đạo cốt.
Bỏ qua Vô Ngân, Mộc Thần hướng về Bụt, thầm nhủ đã đến lúc bàn chuyện chính sự, nàng nghiêm túc lên tiếng.
“Bụt! Đến lúc ngươi thực hiện lời hứa rồi! Năm xưa ngươi trì hoãn với ta, bảo phải đợi vài chục năm để cho tên nhóc này trưởng thành, thêm cả điều kiện ngày hôm nay nữa. Lúc này, ngươi không đi không được”.
Thanh âm trong trẻo của Mộc Thần rõ từng chữ rót vào tai Bụt, lão liếc nhìn nàng sau đó rơi vào trầm mặc.
Không đợi Bụt nói gì, Vô Ngân chẳng ngại mạo phạm Mộc Thần mà nói chen vào, bởi trong chuyện này, hắn là người day dứt nhất. Hắn nghẹn ngào hỏi.
“Bụt! Ngài phải đi sao? Là… là bao lâu”.
Nhìn biểu cảm lo lắng của Vô Ngân, lại thêm cái đầu trọc lóc, lúc này hắn trông cực kỳ dị hợm. Bụt khẽ cười hòa ái, lão từ tốn nói.
“Lần trước là một trăm, lần này thêm ba chục, tổng cộng một trăm ba mươi năm”.
“Những… những một trăm ba mươi năm?”.
Vô Ngân không tin được tai mình mà hỏi lại. Với một kẻ là đại diện cho phàm nhân như hắn ở đây, khoảng thời gian đó là quá dài, đời người có mấy lần mười năm cơ chứ, nhưng con số ấy đã bằng cả đời người rồi.
Vô Ngân vốn là một kẻ ngoại lai, mang trong mình huyết thống một chủng tộc khác, hắn không biết mình có thể sống thọ đến bao nhiêu tuổi, nhưng nếu tính theo tuổi thọ trung bình của người ở Mộc Châu đại lục, khoảng một trăm năm mươi tuổi sẽ bởi già yếu mà ch.ết đi. Dù cảnh giới Mộc hồn ngươi cao thâm đi chăng nữa, cũng sẽ không giúp ngươi sống lâu thêm chút nào. Đó là điều công bằng duy nhất giữa người bình thường và người sở hữu Mộc hồn tại Mộc Châu đại lục.
Bụt nhìn ra trăn trở hiện lên nét mặt Vô Ngân, lão buông lời châm chọc.
“Ha ha! Hy vọng ngày ta trở về, không nhìn thấy cảnh ngươi già nua chống gậy, giương đôi mắt đục ngầu mà nhìn ta”.
Khóe môi Vô Ngân co giật, hắn không nghĩ lão còn tâm trạng để cười đùa. Nhưng hắn biết ẩn ý trong câu nói đó, rằng “ngươi không mau chóng phi thăng, không trở thành thần tiên mà phá vỡ thân xác phàm trần, thì chỉ có nhắm mắt xuôi tay làm phân bón cho đất mẹ”.
“Phịch!”.
Bỗng nhiên, Vô Ngân quỳ xuống đất, thân hình béo mập của hắn đè gãy một mảng nhỏ hoa cỏ bên dưới. Hắn nhìn thẳng vào Bụt, trịnh trọng nói.
“Ân đức ngài như sông sâu, biển lớn. Thay mặt cha, ta thay ông ấy cảm tạ ngài. Từ nay, nếu ngài không chê ta xem ngài là người cha thứ hai của mình”.
Nói rồi, Vô Ngân cúi rạp thật sâu, thành tâm bái tạ Bụt. Sau khi dựng thẳng sống lưng, hắn nói tiếp.
“Công ơn ngài nuôi dưỡng, hy sinh mọi thứ chỉ vì bảo mệnh cho ta, lại thêm một lần giúp Nguyệt Nhan mà chịu khổ, đời này vợ chồng ta nguyện khắc cốt ghi tâm”.
Dứt lời, Vô Ngân lại cúi rạp đầu lần nữa.
“Được rồi! Đứng lên đi, nam nhân dưới gối ngàn vàng, từ lúc ngươi về đến giờ đã quỳ không biết bao nhiêu lần rồi”.
Bụt vừa nói vừa phất tay, một cỗ nhu lực nhẹ nhàng kéo thân hình nặng nề của Vô Ngân đứng dậy. Thế rồi, lão nói tiếp.
“Thân là trưởng bối, thay cha ngươi giáo dưỡng là chuyện bình thường. Hắn từng kéo ta ra khỏi trầm luân, không có hắn thì không có ta bây giờ. Vậy nên đừng nói chuyện ơn nghĩa nữa, người một nhà, nghe nhiều lời sến súa ta cũng mệt”.
Vô Ngân nghe vậy cũng đành lặng im, gật nhẹ đầu vâng mệnh.
Từ đằng sau, Tử Long rảo bước đi ra, đôi mắt ngựa nhìn chằm chằm vào Bụt. Nếu lão tinh ý, cũng với ánh mắt này nó đã từng nhìn Thánh Gióng lúc ở ngoài Tinh không, lúc chuẩn bị xâm nhập vào Ngũ Hành Tinh Giới.
Chứng kiến hành động kì quái của Tử Long, Bụt sao không biết nó đang nghĩ gì, lão từ tốn nói.
“Tử Long, ngươi đừng có nhìn ta như vậy! Lần trước ngài ấy là thân bất do kỷ, lần này ta cũng vậy”.
Tử Long không đáp lại, vẫn cứ ánh mắt ấy mà nhìn Bụt.
Như biết trước nói vậy sẽ không thấm vào đâu, Bụt thở dài một hơi rồi trầm giọng nói.
“Chúng ta chưa bao giờ bỏ rơi ngươi, hắn cũng vậy và ta cũng thế. Chúng ta chỉ chờ một ngày đoàn tụ, sau đó mạnh mẽ đánh ngược trở về mà thôi. Nhưng ta hy vọng lúc ấy ngươi sẽ khác bây giờ, dưỡng thương mới là nhiệm vụ cấp bách của ngươi lúc này. Suy nghĩ thoáng lên đi, chúng ta hy vọng ngươi và Vô Ngân sẽ sớm kề vai sát cánh cùng chúng ta”.
“Phì…”.
Đột nhiên, Tử Long thở ra một làn khói dài, nhưng khác trước, không hề chứa đựng một sự khinh bỉ nào cả. Đôi mắt nó nghiêm nghị, chiến ý phát ra từ hơi thở, rốt cuộc nó cũng chịu mở miệng.
“Được! Ta chờ ngày đó”.
Bụt gật đầu, nở nụ cười thỏa mãn. Nhưng sâu trong tâm trí, lão đang lôi mười tám đời tổ tông nhà Tử Long ra mà chửi: “Mẹ kiếp! Con ngựa cứng đầu, ép lão phu tốn không ít nước bọt mới thông não được ngươi”.
Mộc Thần lúc này nhìn hai người một ngựa diễn cảnh bịn rịn cùng nhau mà nổi cơn buồn ngủ, đưa bàn tay thon gầy lên miệng, nàng ngáp dài một hơi sau đó cất tiếng hối thúc.
“Bụt! Đi thôi, tới giờ ngủ trưa của ta rồi, hơn trăm năm thôi mà, chẳng mấy chốc sẽ gặp lại”.
Lời vừa dứt, trên cao liền xuất hiện một cánh cửa gỗ rất lớn, dường như giấc ngủ trưa rất quan trọng với Mộc Thần, có chút nóng lòng, nàng tung người bay lên không, đứng trước cánh cửa mà ngoảnh đầu chờ đợi.
Vô Ngân nghe được thì đầu kéo đầy hắc tuyến, thời gian trong miệng những vị Thần linh kia đến cùng chỉ là cỏ rác. Nhưng biết làm sao được, sinh lão bệnh tử chính là kiếp số của phàm nhân. Hắn nhìn sang Bụt, có chút không nỡ, cảm xúc rối bời khiến đầu óc trở nên rối loạn, vậy nên hắn không biết mình nên nói gì với lão.
Bụt lúc này chỉ thầm cười khổ, lão không nghĩ hôm nay lại là ngày chia ly. Chợt lão ngước lên trời gằn giọng quát.
“Mộc Thần! Hôm nay không ngủ thì ngươi vẫn còn giấc ngủ ngàn thu nữa mà, ngươi vội cái gì?”.
Sau đó, quẳng Mộc Thần qua một bên, Bụt chuyển mắt về Vô Ngân, nghiêm nghị nói.
“Vô Ngân! Nhân – Lễ – Nghĩa – Trí – Tín – Dũng, ngay cả “bài học cuối cùng” cũng đã khắc sâu, chuyện tương lai, chính bản thân ngươi phải tự gánh vác lấy. Đừng nôn nóng, một chân cường giả kề vai sát cánh cùng chúng ta chiến đấu vẫn có chỗ cho ngươi, Thánh Gióng và ta chờ ngày ấy. Còn nữa, nhớ cho ta! Chăm sóc tốt cho Tử Long, ta biết giữa hai ngươi còn nhiều khúc mắc, nhưng… các ngươi mãi là người một nhà”.
“Vút”.
Nói rồi, Bụt phất tay quăng một vật nhỏ màu đen bay về phía Vô Ngân.
“Bặc… lạp xạp”.
Tay Vô Ngân chụp lấy vật thể màu đen, lực đạo cực kỳ hung mãnh, hắn phải lùi lại hai bước, đạp gãy mấy chục cành hoa dưới chân mới dừng lại được.
Nhìn xuống bàn tay, Vô Ngân chợt lạnh cả da đầu, hắn nhận ra cái vật trong tay mình là gì. Chẳng phải là cái túi gấm ngày xưa Bụt từng cho hắn sao, từ màu sắc đến khí tức đều giống y hệt như lúc trước. Chỉ vì trông chờ vào nó mà hắn khốn đốn đến suýt nữa phải bỏ mạng.
“Bụt! Cái này…! Đừng… đừng nói là ngài lại cho ta thêm một cái sát chiêu gì đó nha”.
Giọng Vô Ngân có chút mếu mà thốt lên, quả thực, hắn bị ám ảnh với nó rồi.
“Ha ha! Ngươi nghĩ nhiều rồi, cái này chỉ là bức thư ta để lại cho ngươi, khi ta đi, muốn đọc khi nào thì đọc”.
Bụt sảng khoái cười lớn, lão không ngờ tên tiểu tử này lại bị ám ảnh đến mức đó. Bỗng nhiên lão nghiêm mặt lại, cả người như có đạo vận vần quanh, lão trầm giọng nói.
“Vô Ngân! Vật cực tất phản. Nhân sinh cũng vậy, mà đạo cũng thế.
Thiện lương thì kẻ ganh người ghét, độc tài thì bị chà đạp bởi thế gian.
Tâm ngươi phải đủ lớn để dung hòa cả vạn vật, có vậy thì mới thành đại đạo”.
Lời dặn dò khó hiểu của Bụt rót vào tai Vô Ngân chứa đựng đầy thâm ý. Tưởng như nắm bắt được gì đó, nhưng hắn không tài nào thấu triệt, lúc thì gần ngay trước mặt, lúc thì xa tít mù khơi, chúng khiến tâm cảnh của hắn khó chịu vô cùng. Cứ như vậy, hắn bị chìm trong cơn mê từ lúc nào không biết, đứng như trời chồng như thể đang ngộ đạo. Ngay cả khi Bụt và Mộc Thần đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào cũng không hề hay biết.
“Cục, cục, cục tác…”.
Một lúc sau, Vô Ngân giật mình tỉnh lại khi nghe tiếng gà kêu. Đôi mắt vội dáo dác tìm Bụt mà chẳng thấy.
“Lão đi rồi! Lúc đi có dặn ngươi nhớ tu luyện pháp quyết Thánh thể ít nhất trong ba tháng, sau đó muốn đi đâu thì đi”.
Đằng sau, Tử Long đột ngột lên tiếng, giọng nó có vẻ rất chán đời, Bụt rời đi, khiến nó chẳng vui vẻ gì.
Vô Ngân nghe vậy thì chỉ biết tự thầm trách chính mình. Đến một câu từ biệt hắn cũng không nói được. Hắn thừa biết là lão cố ý, là muốn hắn không quá đau buồn nhìn cảnh chia ly mà thôi.
“Bụt! Hẹn ngày tái ngộ”.
Nhìn lên khoảng trời mênh mông và xanh thẳm, hắn thì thầm với chính mình như tự đưa ra một cái ước hẹn, cái ước hẹn mà chỉ khi trở thành cường giả mới có cơ hội được gặp.
“Cục, cục, cục tác…”.
“Cục, cục, cục tác…”.
Lúc này, hàng vạn con gà Đông Tảo mới leo lên tới đỉnh núi, chúng ngơ ngác nhìn cánh đồng hoa. Thế rồi, theo lệnh của một con gà trống đầu đàn, chúng lục tục xếp thành một cái vòng tròn, lấy đống tro tàn của Phượng hồn ở giữa làm trung tâm, Vạn Cầm Chúc Phúc một lần nữa được tái hiện, mặc dù… có chút “trễ”.
----------- HẾT CHƯƠNG 77 -----------
THÔNG BÁO: Tình hình là Tết dí tới đít, con Tác thì nghỉ học ko ai trông, nhà thì phải sửa sang và dọn dẹp. Vậy nên để đảm bảo xuất bản được một chương truyện chất lượng sẽ không được như ý muốn. Do đó, Tác xin tạm gác bàn phím lại để ăn Tết, qua Tết sẽ đều chương trở lại. Chúc các quý độc giả đã và đang đồng hành cùng bộ truyện này có một năm mới An Khang - Thịnh Vượng nhé. Xin cảm ơn! Thân ái!