Chương 92: Mượn đao giết người

CHƯƠNG 92: MƯỢN ĐAO GIẾT NGƯỜI
Đón nhận những ánh mắt sắc bén như cứa lên từng tấc thịt, Vô Ngân thầm cười khổ, chỉ vì một chút thất thố của mình, có thể bọn người Hắc y nhân kia sẽ chuyển mục tiêu mà giết hắn đầu tiên.


Thế nhưng, ngoài dự liệu của hắn, có một người đã xông lên đứng mũi chịu sào, đó chính Nhất Vong.


Sau khi nhìn thấy đám người Hắc y nhân lần lượt hiến tế sinh mạng của chính mình, Nhất Vong chỉ khựng người trong giây lát, lão biết mình cần phải nhanh chóng làm một cái gì đó. Bởi lúc trước, bọn kia mới chỉ huyết tế tinh huyết của mình thôi mà lão đã không chặn được rồi, bây giờ là cả sinh mệnh bỏ vào đó, thì thử hỏi cái pháp trận kia sẽ nguy hiểm đến nhường nào.


“Phanh!”.
Nhất Vong lao về một phía, khí lực toàn thân dồn kéo lên đỉnh điểm, quyết phá nát Bát Phương Ám Nguyệt Trận trước khi quá trình hiến tế kết thúc.


Kế bên, Vô Ngân thấy vậy cũng liền động thủ, dù rằng trước đó ông lão Nhất Vong đã nhờ hắn bảo hộ An Bình, nhưng nếu cứ bị động như vậy, không chỉ An Bình, chính mình cũng sẽ ch.ết. Hắn cảm nhận được, một nguồn mộc lực khổng lồ đang được hình thành, phải mau chóng giúp Nhất Vong phá vòng vây, như vậy mới có một con đường sống.


“An Bình! Ẩn thân đi, từ giờ ngươi phải tự lo liệu!”.
Dứt lời, thân hình Vô Ngân biến mất, rất nhanh đã xuất hiện dưới chân của Nhất Vong. Lúc này đây, hắn có một khiên thịt sống to lớn hơn bao giờ hết.
“U… u… u…”.


Khoảnh khắc gần hai mươi Hắc y nhân tự kết liễu chính mình, những bóng trăng màu máu treo trên trời bỗng chốc ngân lên. Sắc bén, tà dị là chưa đủ, giờ đây, quấn quanh chúng là mùi của tử khí, cả thiên địa như bị ảnh hưởng, gió cuộn, mây trôi, một lượng mộc lực khổng lồ đang không ngừng lớn mạnh, uy áp nó tỏa ra muốn bóp nghẹt mọi thứ nơi đây.


“Ép ta phải đưa Bát Phương Ám Nguyệt Trận về trạng thái mạnh nhất, hãy hãnh diện mà đón nhận cái ch.ết đi”.
Thấy Diệt Thế Tà Thi ra tay, tên thủ lĩnh Hắc y nhân trầm giọng quát lớn. Ngay tức khắc, gã xòe hai thanh Huyết nhận trong tay, tạo thành hình cánh bướm. Gã trịnh trọng cất giọng.


“Nguyệt Thần! Thỉnh ngài giáng lâm, diệt sát những kẻ vũ nhục hung danh của ngài”.
Ngay sau đó, trên bầu trời, hàng tỉ bóng trăng đã dung nhập lại, tạo thành một cái bóng đỏ rực mang dáng dấp một người phụ nữ, uy áp khiếp người, tựa như, tên thủ lĩnh kia vừa triệu hồi ra một vị Thần thực thụ.


“Khốn kiếp! Như vậy cũng được sao?”.
Bên dưới, sắc mặt Vô Ngân đã đanh lại, mọi việc chuyển biến quá nhanh, áp lực trên trời đè xuống làm tốc độ của hắn và Nhất Vong bỗng chốc bị ghì lại, tựa như vừa chạy vừa phải vác quả tạ vài trăm cân trên người.
“U… u… u…”.


Nguyệt Thần trong miệng của tên thủ lĩnh Hắc y nhân sau khi thành hình, ả ta nâng tay lên, ngón trỏ nhắm tới cái thân hình khổng lồ của Diệt Thế Tà Thi bên dưới.
Tên thủ lĩnh Hắc y nhân hét lớn.
“Nhất Chỉ Tịch Diệt! Đi!”.
“Phanh!... vút… vút”.


Ngón tay thoáng chốc đỏ rực, một luồng huyết quang phóng ra từ ngón tay, mang theo tử khí mà bắn xuống dưới. Một chỉ này tưởng chừng là tùy tiện, trông cực kỳ ngạo nghễ, nhưng khí thế khôn cùng, có thể tịch diệt mọi thứ.
“Vô Ngân! Ta chặn, ngươi công!”.


Nhất Vong phản ứng rất nhanh, thân thể lão vốn đã nặng nề, nay lại thêm một lượng uy áp khổng lồ đè xuống, muốn tấn công đến đám người kia hẳn là không kịp. Lão quyết định đỡ lấy một chỉ khủng bố này, tạo cơ hội cho Vô Ngân tiến tới.
“Hự… vút…!”.


Nói là làm, không đợi Vô Ngân đồng ý, Nhất Vong cúi người, vung ra một trảo về thân hình Vô Ngân đang thoắt ẩn thoắt hiện dưới chân mình.
Tưởng chừng một trảo kia sẽ vồ ch.ết Vô Ngân, nhưng không, hắn thừa biết Nhất Vong muốn làm gì.
“Phốc”.


Vô Ngân nhảy nhẹ lên cao, cả người chùn lại như đang chờ đợi một trảo kia vồ lấy mình.
“Phanh!”.


Bất ngờ, vn duỗi thẳng hai chân, đạp mạnh lên lòng bàn tay Nhất Vong, hắn như hóa thành một mũi tên mà bay thẳng đến đám người Hắc y nhân. Hóa ra, Nhất Vong cố tình tạo ra lực đẩy, giúp hắn tiếp cận đám người kia.


Một trảo vừa tung ra, rất nhanh Nhất Vong đã cảm thấy lưng mình bỏng rát, lão biết… một chỉ kia đã tới rồi. Ấy vậy mà, lão vẫn mặc kệ, không thèm xoay người đón đỡ, đôi mắt ghim chặt vào tên thanh niên đang lao nhanh đằng trước.
“Phốc… ầm…!”.


Trong một sát na, trên người Nhất Vong là một cái lỗ thật lớn, nó xuyên thủng tấm lưng của lão, dịch nhầy màu tím trào ra không ngừng, trông cực kỳ ghê tởm.


Nhưng Nhất Chỉ Tịch Diệt nào đơn giản đến như vậy, không đợi vết thương hồi phục, mộc lực sắc bén xoáy mạnh, cả thân hình lão nổ tung, thịt bị xoắn nát mà văng ra tung tóe.


Đúng như những gì Nhất Vong phỏng đoán trước đó, một chỉ khủng bố kia, không phải không muốn đỡ, mà là… đỡ không được nên lão mới buông xuôi đón nhận mà thôi. Nếu là trước đây, với tu vi Hóa Hình đại viên mãn, lão thừa sức chặn được nó.
“Vút… vút”.


Tiếng nổ phát ra từ đằng sau không làm Vô Ngân giật mình, tinh khí thần của hắn lúc này đã hòa làm một, không gì có thể khiến hắn phân tâm, hắn biết nhiệm vụ của mình là gì. Thân hình ẩn dật tựa u linh mà lao nhanh trong gió, cặp mắt hắn khẽ nheo lại, bàn tay siết chặt Vô Hình Đao.
“Vô Tướng Trảm”.


Vô Ngân gằn giọng, sát khí thoáng chốc ngưng tụ toàn thân, mộc lực dồn nén lên thân đao, cơ bắp hắn trở nên căng cứng.
“Xoẹt”.
Khoảnh khắc Vô Ngân xuất đao, trước mặt hắn là một tên Hắc y nhân nào đó đang đúng bất động mà thi pháp.


“Quá tam ba bận”, tên thủ lĩnh Hắc y nhân làm sao để Vô Ngân một lần nữa đắc thủ, việc Vô Ngân nhất định đánh lén gã đã trù tính trong đầu, chỉ có điều, gã không biết tên kia sẽ tấn công vào góc nào của pháp trận mà thôi.


Thoáng chốc, thấy thân hình Vô Ngân hiển lộ ở gần đó, gã cười lạnh lùng như đã chuẩn bị từ trước.
Trên trời, sau một chỉ đắc thủ, bàn tay Nguyệt Thần đột ngột chuyển hướng, nó nhắm về vị trí Vô Ngân hiện thân.


Một luồng mộc lực khủng bố đang tụ lại trên đầu ngón tay. Một chỉ này, nếu điểm trúng người, Vô Ngân ắt hẳn hắn sẽ ch.ết, nhưng không chỉ hắn, những tên Hắc y nhân đứng gần đó cũng sẽ ch.ết theo, bởi… một chỉ kia là vô cùng uy lực, dư uy cũng đủ giết người.


Vô Hình Đao lúc này đã dựng thẳng trên đầu, hai tay Vô Ngân nắm chặt cán đao, chuẩn bị bổ xuống một chém kinh thiên. Trước mặt hắn, giờ đây là một tầng bảo hộ màu đỏ thẫm, muốn diệt sát tên trước mặt, hẳn phải chém rách cái thứ này.
“Xoẹt…”.
“Phanh…”.


Khoảnh khắc Vô Ngân xuất đao, một chỉ tịch diệt từ trên trời cũng đồng thời phóng xuống, nó lao như chớp giật, uy thế của nó như muốn khóa chặt thân hình hắn, dù một đao kia có thành công giết địch, nhưng hắn sẽ phải đánh đổi luôn cả sinh mệnh của mình. Lúc này đây, tính mạng của của hắn như chỉ mảnh treo chuông, có thể nói, hắn đã lâm vào tử cục.


“Hừ! Vô Tướng Trảm, dưới Hóa Hình, không gì không chém được!”.
Vô Ngân gằn giọng, với thực lực của chính mình, hắn tự tin hơn bao giờ hết.
Tức thì, Vô Hình Đao trở nên sắc bén đến lạ thường, tựa như lòng tin của Vô Ngân đang đặt vào nó vậy.


Vô Tướng Trảm cứ thế mà chém xuống, tưởng chừng cắt đôi tầng bảo hộ của Hắc y nhân trước mặt. Thế nhưng, dị biến đã xảy ra.
“Hút… u… u… u…”.


Khuỷu tay Vô Ngân bất thình lình thu lại, làm lưỡi Vô Hình Đao chém hụt vào khoảng không, chưa hết, hắn hơi nghiêng mình, lưỡi đao rạch mạch vào không khí mà thuận đà chém ngược về sau, từ dưới đi lên, đao mang ngân lên từng hồi, hướng về Nhất Chỉ Tịch Diệt mà chém tới.


Hành động của Vô Ngân lọt vào mắt tên thủ lĩnh Hắc y nhân gần đó, gã không giấu được sự khinh bỉ của mình.
“Đã trễ! Ngươi chặn được uy năng của Nguyệt Thần sao?”.


Lúc này, ai ai cũng nhận ra, một đao Vô Tướng Trảm này của Vô Ngân không dành để chém Hắc y nhân, mà là… chém Nhất Chỉ Tịch Diệt của Nguyệt Thần, điều mà ngay cả Nhất Vong cũng phải buông bỏ.
Vô vung đao, hắn tập trung tinh thần, đối diện với Nhất Chỉ Tịch Diệt, hắn vẫn tự tin tuyệt đối.


“Cũng chỉ là lực lượng Kết Tinh nén lại mà thôi, Vô Tướng Trảm, chém đứt cho ta!”.
“Vút… xoạt!”.


Âm thanh một đường cắt ngọt lịm vang lên, không bùng nổ, không vang dội, nhẹ nhàng như cắt vào không khí. Những kẻ chứng kiến xung quanh còn tưởng một đao này chỉ là hư chiêu, Vô Ngân nhất định táng thân dưới một chỉ này.


Tức thì, Nhất Chỉ Tịch Diệt bị hằn lên một chiếc rãnh nhỏ, mảnh tựa cánh ve, khó ai có thể nhìn thấy. Thế nhưng, chém thành hai nửa thì được gì cơ chứ? Lực lượng khủng bố kia vẫn giữ y nguyên mà lao tới Vô Ngân.


Nghiến chặt hàm răng, gân xanh đã đổ đầy đầu, Vô Ngân thừa biết điều ấy, bởi bí kỹ Vô Tướng Trảm sinh ra là để diệt sát kẻ thù chứ không phải để phòng thủ, làm sao mà chặn được một chỉ khủng bố kia. Nhưng, với hắn đã là quá đủ.
“Niệm Thần Côn! Hiện!”.


Ngay khoảnh khắc cắt làm đôi Nhất Chỉ Tịch Diệt, một bóng côn đã xuất hiện trước ngược Vô Ngân.
Trong nháy mắt, thân côn biến dạng, giống như có một lực lượng vô hình ép cho nó dẹp lại. Rất nhanh, Niệm Thần Côn đã biến thành một tấm lá chắn mỏng dính hình chữ V chặn ngay trước mặt Vô Ngân.


Ngay khi Niệm Thần Côn biến hình, Nhất Chỉ Tịch Diệt đã đánh tới. Vô Ngân lập tức thu Vô Hình Đao, hắn cúi thấp người, một chân đâm sâu vào nền đất, hai tay đẩy mạnh tấm khiên về đằng trước.
“Phanh… hự!”
“Xoát… xoát… xoát”.


Ngay khi va chạm, cả thân hình Vô Ngân như bị một ngọn núi đè xuống. Kỳ diệu thay, mũi nhọn của lá chắn tinh chuẩn va chạm với đường cắt trên Nhất Chỉ Tịch Diệt, với tốc độ cực nhanh, Nhất Chỉ Tịch Diệt đập mạnh vào lá chắn, sau đó bị tách ra làm hai nửa, không ngừng ma sát với lá chắn Niệm Thần Côn mà bay về hai bên mạn sườn.


Lúc này đây, người ngoài mới có thể tin rằng, Vô Tướng Trảm của Vô Ngân thực sự đã chẻ đôi Nhất Chỉ Tịch Diệt, hơn thế nữa, cái lá chắn mỏng dính kia, lại thần kỳ đến nỗi không hề vỡ nát như tưởng tượng.


Họ đâu biết rằng, tiền thân của Niệm Thần Côn chính là Thánh khí, đến cái mặt của của đám Tiên Vực phương Bắc nó còn đánh được, huống chi là chút lực lượng của người trần mắt thịt bọn hắn.
“Ầm… ầm!”.


Hai nửa Nhất Chỉ Tịch Diệt sau khi trượt qua lá chắn của Niệm Thần Côn, nó đâm mạnh về đằng sau, mà kẻ hứng phải hai luồng mộc lực khủng bố ấy… chính là đám người Hắc y nhân.


Sau hai tiếng nổ vang trời, hai góc pháp trận đã thủng làm hai mảng lớn. Vốn đám người Hắc y nhân sau khi huyết tế chỉ còn mười tám người, vòng tròn trận pháp đã thưa đi không ít. Lúc này đây, lại thêm năm kẻ xui xẻo phải táng thân dưới vụ nổ kia.
“Phụt!”.


Bất chợt, mười ba tên Hắc y nhân còn sống đồng loạt thổ huyết, áp lực trận pháp đè nặng lên thân đã vượt qua giới hạn chịu đựng của bọn chúng.


Thế rồi, cái bóng Nguyệt Thần trên cao trở nên tán loạn, một nửa thân trên đã biến mất, điều này chứng tỏ… Bát Phương Ám Nguyệt Trận hoàn toàn bị phá.


Phía sau lớp mặt nạ, miệng tên thủ lĩnh Hắc y nhân toàn là bọt máu, bị trận pháp phản phệ, gã lại là kẻ lấy thân làm tâm trận, hẳn là người bị thương nặng nhất. Đôi mắt âm u lúc trước giờ trở nên mờ mịt, mọi chuyện chuyến biến quá nhanh, đến bây giờ gã còn chưa chấp nhận được sự thật đang phơi bày trước mắt.


“Xèo… xèo… xèo!”.
“Nóng… nóng ch.ết ta”.


Vô Ngân quẳng mạnh chiếc khiên được tạo bởi Niệm Thần Côn qua một bên, hai bàn tay bỏng rát. Niệm Thần Côn rất nhanh trở về hình dáng ban đầu, thân côn bởi ma sát với Nhất Chỉ Tịch Diệt mà trở nên đỏ rực, tựa như khối thép nóng hổi vừa mới được rút ra từ lò rèn.


Toàn thân Vô Ngân lúc này đang run lên bần bật, từng thớ cơ trên người chỉ muốn đình công, hôm nay hắn đã hai lần sử dụng Vô Tướng Trảm, đây đã là cực hạn của hắn rồi. Nhưng chứng kiến kết cục hiện tại làm hắn nguôi ngoai phần nào, Bát Phương Ám Nguyệt Trận bị phá, hai phần ba Hắc y nhân tử trận. Nhìn dáng vẻ tiêu điều của những tên còn lại, hắn đoán chắc bọn chúng cũng đã trọng thương.


“Xột xoạt!”.




Mọi thứ như trở về tĩnh lặng, cho tới khi dưới mặt đất là từng miếng thịt đang chậm rãi bò về một chỗ. Sau hai nhịp thở, thân hình ông lão Nhất Vong lại được đắp ra, nhưng lão không còn sức để mà đứng dậy nữa. Diệt Thế Tà Thần bị phá, lúc này đây, nằm co quắp dưới đất chính là chân thân của lão.


“Ọc… ọc”.
Vừa mới hiện thân, Nhất Vong nôn ra hai ngụm máu lớn, lần này là máu đỏ chứ không phải là màu tím đặc trưng trên da lão, chứng tỏ, lão cũng đã trọng thương.
“Vong bá bá! Người có sao không?”.


An Bình gần đó lập tức chạy lại, đỡ lấy thân hình gầy yếu của Nhất Vong trên tay. Thế nhưng, lão làm gì đủ khí lực để mà trả lời thằng bé, lão chỉ nở được một nụ cười hòa ái đến nó mà thôi.


Vô Ngân quan sát tình hình, thấy ông lão Nhất Vong đã như chiếc đèn cạn dầu, còn riêng phần mình, cơ thể hầu như đã thoát lực, nhất thời không thể chiến đấu. Nhưng hắn vẫn cố gắng đứng thật thẳng, tỏ ra ta đây cực kỳ nguy hiểm. Hắn biết mình cần phải câu kéo một chút thời gian để phục hồi cơ năng.


Thế rồi, Vô Ngân buông ra giọng điệu ngả ngớn, hướng về những tên Hắc y nhân còn sót lại mà chế giễu.
“Sao nào các huynh đệ? Thấy chiêu “Mượn đao giết người” của tại hạ có được không?”.
-------- HẾT CHƯƠNG 92 --------






Truyện liên quan