Chương 101: Gặp lại Qua Long

*CHƯƠNG 101: GẶP LẠI QUA LONG*
“Nhanh! Nhanh lên! Chỉ cần vào được Bạch Mã sâm lâm, chúng ta sẽ dựa vào địa hình rừng núi mà thoát đi”.
Qua Long vừa nhìn về đằng sau mà quát lớn, hắn cưỡi trên một con chiến mã màu đỏ, xung quanh là chín tên thuộc hạ.
“Phì phò! Phì phò!”.


Hơi thở của chiến mã mỗi lúc một gấp hơn, chứng tỏ đoạn đường nó phải chạy không phải là ngắn, mắt ngựa bắt đầu long lên sòng sọc, đã sắp tới giới hạn của nó.


Nhưng, Qua Long lúc này còn gấp hơn cả con ngựa dưới thân mình, bởi đuổi theo bọn hắn là hai mươi hai tên thổ phỉ, hơn nữa, thực lực tổng thể bên đó tốt hơn bên mình nhiều lắm, sinh mệnh của đám thuộc hạ giờ phút này đều phải phụ thuộc vào hắn.


Đội của Qua Long, trừ hắn đã là Kết Tinh đại viên mãn ra thì có tám người chỉ là Kết Linh đại viên mãn và một tên đội phó Kết Tinh sơ kỳ. Còn bên phía địch nhân thì có tới hai tên Kết Tinh đại viên mãn, năm tên Kết Tinh trung kỳ, số còn lại đều không thấp hơn Kết Linh hậu kỳ. Hắn chưa bao giờ thấy một băng thổ phỉ nào có lực lượng hùng hậu đến như vậy.


Qua Long cắn chặt răng, hắn thầm tự nhủ, khi nào vào được Bạch Mã sâm lâm thì mới có cơ hội đánh trả, ít ra chiến đấu trong rừng hắn có chút tự tin, nếu nghênh địch ở đây, chỉ có thể là đoàn diệt, tuy hắn có thể một mình tẩu thoát, nhưng để đồng đội mở một con đường máu cho mình chạy, Qua Long hắn tuyệt đối không làm được.


Bất chợt, trong tầm mắt Qua Long xuất hiện vài bóng người ở đằng xa, một nam tử cao lớn, một đứa bé và một con ngựa nhỏ. Họ đang đứng dạt về một bên đường mà nhìn về hướng này. Hắn thầm đoán, đám người kia hẳn đã bị động tĩnh bên này dọa sợ nên đã chủ động nhường đường. Hắn chỉ mong, đám thổ phỉ kia đừng quá hung ác, bởi giận cá chém thớt mà tiện một đao sát hại dân thường. Nhưng rồi, hắn thầm cười khổ, phận mình còn lo chưa xong, tâm tư đâu mà lo cho người khác nữa.


Đột nhiên, Qua Long thất kinh, hắn thấy nam tử cao lớn ở đằng xa chợt nhảy ra giữa đường, tay cầm một cái gậy màu xanh, sau đó ném thẳng về phía mình. Hắn vội hét lớn.
“Cẩn thận! Có phục kích!”.
Tức thì, cả đoàn người bên cạnh Qua Long đều rút vũ khí ra, thận trọng chắn trước mặt mình.


“Vút… vút…”.
Tiếng cây gậy xoay tít, lao đi trong gió, nhanh như chớp giật, nó hướng thẳng về Qua Long mà tới.
“ch.ết tiệt!”.


Qua Long gầm lên, dây cương buông khỏi tay, hai chân hắn siết chặt hông ngựa mà giữ thằng bằng. Rất nhanh, hai thanh chủy thủ màu bạc đã xuất hiện trên tay, hắn tập trung cao độ, quyết chặn lại một kích đánh lén này.
“Vút… vút…”.


Chẳng mấy chốc, cây gậy chỉ cách Qua Long có năm tấc, thế nhưng lực lượng chứa trong nó đã phả thẳng vào mặt hắn, vừa nóng bỏng, vừa đau rát. Biết né đã không kịp, hắn vội đưa tay đan chéo hai thanh chủy thủ về đằng trước, mộc lực kéo lên đến đỉnh điểm khiến cả người căng cứng, hắn muốn cản lại một kích khủng bố này.


“Hút… vút… vút…”.
Nhưng, cái gậy kia nhẹ nhàng xoay vòng, lách qua được hai thanh chủy thủ, Qua Long giật bắn cả người, tinh thần như chìm vào đáy cốc. Trong một sát na, nó đã tới trước mặt, mắt hắn trừng thật to, chấp nhận sự thật phũ phàng.
“Hút… vút… vút…”.


Ấy vậy mà, một lần nữa cây gậy lách nhẹ qua đầu Qua Long, quỹ tích cực kỳ ăn khớp. Giây phút này, hắn choàng tĩnh, xoay đầu nhìn theo bóng gậy màu xanh đang bay đi. Một tia hoài nghi nhảy ra trong đầu hắn.
“Cái gậy này, nhìn có chút quen quen”.


Mọi chuyện diễn ra trong tích tắc, Qua Long cũng không kịp nghĩ nhiều, mắt dán chặt vào cây côn vừa lướt qua mình, hắn muốn xem nó bay đi đâu.


Bên này, Vô Ngân sau khi ném ra Niệm Thần Côn, hắn đã đưa tay lên chào, miệng bày ra một nụ cười thân thiện, nhưng đáp lại hắn, là chín ánh mắt bất hảo, còn người hắn muốn chào – Qua Long thì đã ngoái nhìn ra đằng sau, hành động này khiến hắn hụt hẫng.


Niệm Thần Côn sau khi “thăm hỏi” Qua Long nó lao thẳng đến đám thổ phỉ cách đó chỉ hai mươi mét.
“Cốp! Cốp! Cốp!”.
“Hí… hí… hí…”.


Niệm Thần Côn đột nhiên hạ thấp độ cao, nó lần lượt đập mạnh vào những cái chân ngựa đang phi nước đại, năm con ngựa bất chợt hí vang, cả thân hình đột ngột ngã khụy xuống, bởi tốc độ lao đi quá nhanh, thân thể chúng lăn tròn theo quán tính, trượt dài một quãng trên mặt đường.


“Phanh… xoạt xoạt… hự!”.
Biến cố xảy ra quá bất ngờ, năm tên thổ phỉ trên lưng ngựa bị hất văng, kẻ thì té mạnh xuống nền đá sỏi, kẻ thì rớt ngay xuống vệ đường, thảm không thể tả.


Đặc biệt hơn, có kẻ rơi khỏi lưng ngựa, lăn vài vòng sau đó đập đầu vào một tảng đá lớn mà ngất xỉu, mọi sự diễn ra đúng như lời Vô Ngân nguyện cầu lúc trước, chỉ tiếc là, những con ngựa bị ngã kia, tất cả đều nằm im sau cú ngã nặng, có con đã bị gãy cổ, ch.ết ngay tại đương trường.


“Vút… vút… vút…”.
Niệm Thần Côn sau một kích đắc thủ, nó lượn một vòng trên không trung rồi chui tọt vào người Vô Ngân.


Tràng cảnh diễn ra khiến ai nấy đều phải giật mình, đám thổ phỉ đột ngột bị tập kích, lập tức hãm lấy cương ngựa, chính đốn lại đội hình, đưa ra ánh mắt sắc lạnh mà đề phòng.


Thấy đám thổ phỉ dừng lại, Qua Long ra lệnh toàn đội dừng chân, hắn đoán nam tử kia đã cố ý ra tay cứu giúp, lúc này chỉ cách ân nhân có năm mét, hắn vội chắp tay thi lễ.
“Vị bằng hữu này, đa tạ vừa rồi đã ra tay tương trợ”.


Chưa để Vô Ngân đáp lại, Qua Long liếc nhìn những tên thổ phỉ đang dè chừng đứng gần đó, hắn lại nói.
“Địch nhân vẫn còn quá đông, hơn nữa đều là thổ phỉ hung ác, không bằng các vị chạy cùng ta, ở lại đây sẽ chỉ mang họa sát thân”.


Vô Ngân mở to đôi mắt, như không tin vào tai mình, sau đó, hắn còn đưa cả ngón út vào tai mà ngoáy, bởi hắn không hề nghĩ, Qua Long sớm đã quên mình đến như vậy.
“Này Qua Long đại ca, ngươi bị té giếng hay sao mà quên cả ta rồi?”.
Vô Ngân không nhịn được, buông lời châm chọc.


“Ngươi…”.
Kế bên Qua Long, tên phó đội siết chặt trường kiếm, lời phỉ báng Qua Long như thế, hắn không thể nhịn được.


Thế nhưng, Qua Long đưa tay làm hiệu, yêu cầu cấp dưới mình im lặng. Hắn nheo mắt nhìn tên nam tử anh tuấn trước mặt, tuy nhìn rất quen thuộc, giọng nói kia cũng thật quen tai, nhưng hắn không thể nhớ ra mình có từng quen một người có dáng vẻ như vậy.
Qua Long lần nữa thi lễ, thận trọng hỏi.


“Vị bằng hữu này, chúng ta từng gặp nhau sao?”.
Nghe tới đây, Vô Ngân như muốn chửi đổng lên, hắn đoán hẳn là do tên Tam hoàng tử khốn kiếp kia đã làm ra cái gì đó với Qua Long, không lẽ mới có ba tháng mà đã tẩy não tên kia luôn rồi sao.


Nhưng, chưa đợi Vô Ngân phát tiết, Qua Long đã lắp bắp thốt lên.
“Ngươi… ngươi có phải là Vô Ngân?”.


Nói ra lời này, Qua Long cũng chẳng tin mình cho lắm, tên kia mập ú, miệng lại đầy hơi men, nào có bộ dáng thập toàn thập mỹ như nam tử trước mặt, nếu phải so sánh thì phải là một trời một vực. Thế nhưng, thứ khiến hắn thốt ra lời này, chính là cây gậy màu xanh lúc trước, trong ấn tượng của hắn, tên mập kia cũng có một vũ khí thần kỳ giống như vậy.


“Ha ha! Rốt cuộc ngươi cũng nhận ra ta”.
Vô Ngân xởi lởi đáp lại, nụ cười trên môi toát ra mị lực đầy nam tính.
“Khốn… khốn kiếp! Ngươi thật là tên Vô Ngân mập béo kia sao?”.
Qua Long chấn kinh mà hỏi lại, thế nhưng, vừa dứt lời, hắn đạp mạnh lên yên ngựa, tung người phi thân đến chỗ Vô Ngân.


Giờ này, Vô Ngân rốt cuộc cũng hiểu tại sao Qua Long không nhận ra mình rồi, bởi hắn cũng quên rằng mình đã giảm cân, không còn một Vô Ngân ục ịch như trước nữa.
Chỉ đáp lại Qua Long bằng một tràng cười sảng khoái, hai người ôm chầm lấy nhau, không ngừng vỗ vai trong sự vui mừng.


Qua Long lúc này đã gạt đi sự nghiêm túc thường ngày của một vị đội trưởng, hắn cười rất tươi, khóe mắt có chút ướt. Hai người đã từng đồng cam cộng khổ, sinh tử có nhau, giây phút hội ngộ là khoảnh khắc đặc biệt nhất.


“Ơ kìa! Một Qua Long thấy ch.ết không sờn, sao nay lại ủy mị như tiểu cô nương thế kia?”.
Nắm chặt cánh tay Qua Long, Vô Ngân thốt lời giễu cợt, nói là nói vậy thôi, hắn cũng cực kỳ xúc động khi gặp lại anh bạn tri kỷ của mình, hơn nữa, lại trong tình cảnh đuổi giết như thế này.
“Ha ha! Kệ ta đi”.


Qua Long không nói nhiều, chỉ vội quẹt đi khóe mắt, đang định nói gì đó thì tiếng vó ngựa lần nữa vang lên bên tai, mặt mày biến sắc, hắn đưa đôi mắt sắc lạnh mà nhìn những kẻ vừa mới tới.


Trong lúc Vô Ngân và Qua Long hân hoan như “chưa hề có cuộc chia ly” thì đám thổ phỉ đã lấy lại bình tĩnh. Mới đầu còn tưởng bên Qua Long có viện quân từ Hoàng thất, nhưng khi thấy kẻ mới đến chỉ là một tên nam tử trẻ tuổi cùng với một đứa bé, rất nhanh bọn chúng đã chạy lại, thiết lập đội hình bao vây.


Trước tình cảnh ấy, người của Qua Long liền động, không một ai hoảng sợ, chín người giàn thành một vòng tròn nhỏ, bao bọc đội trưởng của mình vào giữa.
“Qua Long đại nhân! Quân cứu viện của ngươi thật đông a!”.


Một tên đầu lĩnh mang râu quai nón chợt lên tiếng, giọng điệu trầm ổn, trong tay cầm một thanh đại đao sáng loáng.
Nghe vậy, Vô Ngân bí mật truyền âm hỏi.
“Ai vậy?”.
Mắt Qua Long lạnh lùng nhìn tên râu quai nón kia, hắn truyền âm đáp lại.


“Là đám thổ phỉ mà bọn ta đang bí mật điều tra, nhưng không ngờ tung tích bị lộ, hiện chúng muốn giết người diệt khẩu”.
Vô Ngân chỉ gật đầu không đáp lại, hắn đưa mắt liếc một vòng, liền nhận ra thực lực tổng thể của đối phương, thế nhưng, trán hắn chợt nhíu lại.


Khẽ giật mình, Vô Ngân lại truyền âm.
“Thổ phỉ này thành tinh hay sao vậy? Lực lượng hay khí chất sao giống quan binh thế?”.
Qua Long nghe vậy thì cười khổ, hắn ảo não đáp.
“Bởi vậy bọn ta mới phải chạy”.


Nghe được lời này, Vô Ngân hiểu ra được phần nào, hơn nữa còn cảm nhận được một cái mùi âm mưu phảng phất đâu đây.


Nét mặt Qua Long lúc này khác hẳn với trước, sau khi gặp được Vô Ngân, hắn đã tự tin hơn rất nhiều, bởi hắn biết tên kia là một cường giả Hóa Hình hàng thật giá thật, giết người như ngóe, có chỗ dựa vững chắc như thế, việc gì phải chạy nữa.


“Lưu Minh! Ngươi và người của mình bây giờ thúc thủ chịu trói còn kịp”.
Qua Long tiến về trước một bước, hất cằm về phía tên đầu lĩnh Lưu Minh mà quát lớn, bộ dáng thập phần tự tin.


Thấy được cảnh này, đầu Vô Ngân nổi đầy hắc tuyến, đây mà là Qua Long hắn từng biết hay sao, mới xa nhau có vài tháng, sự mộc mạc, chất phát đã biến đi đâu mất rồi.
“Ha ha ha”.


Đáp lại Qua Long là một tràng cười hữu lực, không chỉ Lưu Minh, ngay cả đám thổ phỉ còn lại cũng cười. Ngay sau đó, hắn chợt im bặt, mắt híp lại mà nói.
“Qua Long! ch.ết đến nơi rồi mà còn làm bộ, chỉ dựa vào tên bằng hữu này của ngươi hay sao?”.


Giọng Lưu Minh đằng đằng sát khí, lúc nói chuyện còn lườm về phía Vô Ngân, trẻ như vậy chắc tu vi cũng không cao, còn thằng bé An Bình vì quá nhỏ nên hắn chẳng thèm nhìn. Theo hắn, bị Vô Ngân đánh lén lúc trước chỉ là quá bất ngờ mà thôi, trong đó chỉ có một tên thuộc hạ xui xẻo đập đầu vào đá mà ch.ết, còn bốn người còn lại chỉ bị xây xát ngoài da.




Qua Long nghe vậy thì chẳng nói thêm lời nào nữa, đưa mắt nhìn về phía Vô Ngân, như thể “ngươi đã xuất hiện rồi, thì ở đây ngươi làm chủ”.
Đã là tri kỷ, sao không hiểu ánh mắt kia, Vô Ngân không còn truyền âm nữa, hắn hỏi thẳng.
“Bắt hay giết?”.


Nói ra lời này, khí tràng xung quanh Vô Ngân chợt thay đổi, lãnh huyết đến cùng cực.
Cảm nhận được khí tức vừa lạ vừa quen này, Qua Long không khỏi giật mình, hắn đoán Vô Ngân đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, tựa như một con Dị thú khát máu vừa mới thức tỉnh sau một giấc ngủ Đông dài.


“Giết được thì cứ giết, riêng tên Lưu Minh kia, bắt sống để còn điều tra”.
Giọng Qua Long không lớn không nhỏ đáp lại, như là đang nói cho toàn thể những kẻ ở đây nghe vậy.


Ngay cả thuộc hạ của Qua Long, giật mình, suýt chút nữa té ngựa bởi câu nói ấy huống chi là đám người Lưu Minh. Bọn hắn vội quay đầu nhìn vào vị đội trưởng đáng kính của mình, sau đó lại liếc về Vô Ngân. Thế rồi, trên trán ai nấy đều vả môi hôi hột, không ngừng khóc thầm trong bụng.


“Qua Long đại nhân! Ngài không thể nào khiêm tốn như thường ngày được sao? Ngài có biết đếm không? Bên kia quân số gấp đôi chúng ta nữa đó?”.
Thế nhưng, nghĩ là nghĩ vậy thôi, họ vẫn siết chặt vũ khí trong tay, quyết liều ch.ết để mở một con đường máu cho Qua Long tẩu thoát.
------- HẾT CHƯƠNG 101 -------






Truyện liên quan