Chương 103: Tham ô tiền từ thiện

*CHƯƠNG 103: THAM Ô TIỀN TỪ THIỆN*
Sau khi triệt hạ được băng thổ phỉ đã đuổi giết mình, nhóm người Qua Long bắt đầu xử lý những tên còn sống sót.


Cóc ké đều được giao cho quan phủ địa phương mang đi, chỉ có tên đầu lĩnh Lưu Minh là bị áp giải về thẳng Kinh đô, cấp trên của Qua Long sẽ trực tiếp tr.a khảo, moi thông tin từ gã.


An Bình và Tử Long một mực nghe theo Vô Ngân an bài. Một con ngựa từ trên núi mới xuống, tuy dày dặn kinh nghiệm nhưng với một thế giới còn lạ lẫm, cần một chút thời gian để làm quen. Một thằng bé thông minh, sáng dạ, nhưng vốn hiểu biết của nó cũng chỉ nghe qua lời người khác kể, mọi thứ đều mới mẻ trong mắt nó.


Sau khi giúp được Qua Long thoát khốn, Vô Ngân trong mắt thủ hạ Qua Long tựa như đã biến thành thần, một câu đại nhân, hai câu cũng là đại nhân, hết sức ngưỡng mộ và cung kính. Cho tới khi Qua Long lôi cái uy danh Phó đoàn trưởng Sát Mộc sư đoàn của Vô Ngân ra, lúc ấy ai cũng phải ngây người không tin là thật.


Sự kiện Vô Ngân và Lý Chiến khuấy đảo Kinh đô vài tháng trước vẫn còn đó, ai mà không biết. Trong khoảng thời gian ấy, phía Hoàng thất đã dùng mọi cách để bóp méo thông tin, nhằm xoa dịu dân chúng, cũng như giữ lại uy danh của mình. Mọi tội lỗi đều có Lý Chiến gánh thay, mà hơn hết, kẻ thanh trừng Lý Chiến không ai khác lại chính là Tam hoàng tử.


Lúc đó, Vô Ngân trong miệng thiên hạ đã ch.ết, đóng vai một kẻ bị vu oan giá họa, bị tên cầm thú Lý Chiến sát hại. Rất nhanh, chiến tích và danh dự của hắn được bên Hoàng thất ra mặt đính chính, hơn nữa còn lập cho một cái “Vô Ngân Chi Mộ” ngay giữa quảng trường. Một là để tri ân hắn, còn lại là lấy hắn làm gương cho lớp trẻ sau này, vì dù gì hắn cũng từng là một thiếu niên thiên tài của Mộc Long đế quốc.


Vậy nên, việc thấy một Vô Ngân còn sống sờ sờ trước mặt, hơn nữa thực lực còn cường đại hơn cả lời đồn, đám thủ hạ của Qua Long mới trở nên ngây ngốc đến như vậy. Thế nhưng, phàm là những kẻ từng trải trong quân đội, bọn hắn thừa biết mình phải kín mồm kín miệng, đồn thổi lung tung ắt sẽ ch.ết rất thảm. Tuy nhiên, đó là việc của sau này, một tượng đài sống, còn được lập cho cả bia mộ, bọn họ bắt đầu xum xuê, bám lấy chặt lấy Vô Ngân mà xin chữ ký, phiền không thể tả.


Qua Long chứng kiến cảnh này, cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ, hắn cũng từng như thế, bởi năm xưa Vô Ngân chính là thần tượng của hắn cơ mà. Nhưng bây giờ thì khác rồi, tên kia giờ không chỉ là bằng hữu, mà còn là tri kỷ của hắn nữa, hắn đã xem Vô Ngân là người thân của chính mình.


Ngày hôm sau, Vô Ngân cùng đoàn người Qua Long cùng nhau tiến về Kinh đô, vì còn phải áp giải Lưu Minh nữa nên tốc độ di chuyển khá chậm, dự tính phải mất mười ngày đường mới về tới Kinh thành Lai Châu.


Để thoát khỏi sự đu bám, Vô Ngân đã kiếm cho mình được một chiếc xe ngựa rộng rãi mà trốn mình trong đó. Và đặc biệt hơn, ngay cả Qua Long, hắn dứt khoát bỏ qua mặt mũi của một vị Đội trưởng mà hạ mình thành một tên phu xe, quyết bầu bạn cùng Vô Ngân trên đoạn đường dài.


“Qua Long! Mộc Long đế quốc bây giờ đang rất hỗn loạn đúng không?”.
Vô Ngân ngồi trong xe ngựa, miệng hớp lấy một ngụm Trúc Mỹ Nhân, sau đó nhìn vào tấm lưng anh bạn tri kỷ đang ngồi trước mặt của mình mà hỏi.
Nghe vậy, Qua Long khẽ giật mình, hắn thở dài một hơi rồi thấp giọng đáp.


“Không hổ là Vô Ngân Phó đoàn trưởng, con mắt của ngươi vẫn còn tinh lắm”.
“Là do Sát Mộc sư đoàn bị diệt hay sao?”.
Vô Ngân không bận tâm đến lời khen của Qua Long, hắn trầm giọng nói ra phỏng đoán của mình.
Lúc này, Qua Long mới quay đầu lại, nhìn vào Vô Ngân thật sâu, rồi nói.


“Ngươi không nên quay lại cái vũng nước đục này”.
Nghe tới đây, khóe môi Vô Ngân khẽ giật, Qua Long trong trí nhớ của hắn vô cùng thẳng thắn, không nói chuyện ẩn ý như thế này. Bực mình, hắn quát lớn.


“Này! Người khôn không nói giữa chừng, có thôi cái kiểu màu mè hoa lá cành đó đi không?”.
Sau khi nghe lời trách mắng, Qua Long lại thở dài thêm một lần nữa, nắm chặt cương ngựa trong tay, mắt hắn nhìn thẳng về đằng trước, sau đó cất giọng.
“Chậc! Xin lỗi ngươi”.


Âm sắc có chút nặng nề, không gian thoáng chốc chìm trong im lặng, phải một lúc sau, hắn mời tiếp tục mở lời.


“Sau khi chia tay ngươi ở Chi Lăng, ta cùng Tam hoàng tử về lại Kinh thành. Sát Mộc sư đoàn sau sự kiện kia, thiệt hại đến bảy phần nhân lực, vậy nên Hoàng thất cũng giải tán luôn lực lượng này, gộp chung làm một với Vệ Mộc sư đoàn dưới trướng Tam hoàng tử.


Ngay sau đó, ta cũng được hắn cất nhắc ở một vị trí mới, đó là Đội trưởng đội Hắc Ưng, chuyên về điều tra, mật báo tin tức cho hắn. Ngươi thấy đấy, đãi ngộ của ta cũng khác xưa rất nhiều, vậy nên mới có một thân tu vi như hiện tại.
Thế nhưng…”.


Bất chợt, một lần nữa Qua Long rơi vào trầm mặc, tựa như có nỗi khổ không nói thành lời.
Lúc này, Vô Ngân đang có hứng thú với lời kể của Qua Long, bỗng dưng tên kia lại im lặng, hàm răng nghiến lên ken két, hắn gằn giọng.
“Nhưng làm sao?”.


Qua Long đang còn rối ren trong mớ bòng bong trong đầu, làm gì để ý đến tâm trạng của Vô Ngân, hắn buồn bã đáp.


“Quyền hạn càng cao, những bí mật ta biết được càng nhiều. Trước đây, nhiều điều xấu xa chỉ có thể tồn tại trong trí tưởng tượng, thì giờ đây nó luôn hiện hữu trước mắt, thế giới quan của ta bị hoen ố từng ngày, niềm tin của ta với thế giới này càng trở nên phai nhạt. Đến nỗi… ta phải rùng mình trong cơn sợ hãi”.


Nghe tiếng trải lòng của Qua Long, Vô Ngân lúc này mới hiểu ra vấn đề, hóa ra tên kia đang bị sốc tâm lý. Mà cũng phải thôi, vốn là một chiến sĩ tâm tính thuần khiết, một là một, mà hai là hai, giờ lại phải làm kẻ đi đầu, vén màn cho những vở kịch dối trá của cuộc đời, làm sao hắn chịu được.


Vô Ngân thầm trách Tam hoàng tử, tên này dùng người quả thực đủ hung ác, hắn tính bồi luyện Qua Long thành cái dạng gì đây, liệu có giúp Qua Long trưởng thành hơn trước, hay là phản tác dụng, bóp méo nhân cách của một con người.


Nghĩ tới đây, Vô Ngân cảm thấy rối não, chưa biết phải khuyên giải như thế nào. Hắn biết Qua Long muốn tốt cho mình, không muốn hắn trở về, rồi lại lấn sâu vào Hoàng thất mà vấy bẩn bản thân. Thế rồi hắn vội chuyển chủ đề.
“Nói ta nghe một chút về đám thổ phỉ Lưu Minh đi”.


Vốn Vô Ngân chẳng muốn tham gia vào chuyện của Hoàng thất, hắn quay lại Kinh thành chỉ để điều tr.a về tung tích Tửu Thần Côn, cũng như tìm cách hóa giải cái chứng nghiện rượu của mình. Nhưng, thấy Qua Long như vậy, nếu ngó lơ thì cũng không đành, thôi thì giúp được gì thì cứ giúp, ai bảo tên kia là tri kỷ vào sinh ra tử với mình cơ chứ?


Nghe Vô Ngân hỏi chuyện, Qua Long lần nữa trở về với thực tại, hắn không giấu diếm mà đáp.
“Một tháng trước, ta nhận lệnh từ Tam hoàng tử, điều tr.a một vụ tham ô tiền từ thiện trong quan chức Hoàng thất”.
“Dừng! Tiền từ thiện mà cũng tham ô được hay sao? Nhưng nó liên quan quái gì tới đám thổ phỉ”.


Vô Ngân trợn mắt ngạc nhiên, nhịn không được mà ngắt lời.
Qua Long không giận vì điều ấy, hắn bình tĩnh đáp.


“Phía Nam Mộc Long đế quốc cuối năm vừa rồi có dịch bệnh, người ch.ết vô số, mà căn bệnh kia cũng quái ác, chỉ những ai dưới mười tuổi mới có cơ hội sống sót, còn lại thì ch.ết sạch. Trước tình cảnh ấy, một vị quan lớn đứng ra tổ chức kêu gọi, quyên góp tiền của để cứu trợ đồng bào.


Nhưng khi ta điều tra, chỉ có ba phần mười số tiền ấy được chuyển về phương Nam, số còn lại thì bí mật rơi vào túi của một băng thổ phỉ tên là Lưu Linh, mà tên Lưu Minh chúng ta bắt được chỉ là một phó trại chủ mà thôi, trên hắn còn hai huynh đệ họ Lưu nữa”.


Chỉ nghe tới đây, Vô Ngân liền hiểu ra phần nào, hẳn là vị quan kia muốn tự thân nuôi quân, huấn luyện đám thổ phỉ Lưu Linh gì gì đó thành một phương thế lực của riêng mình, hèn chi hắn ngửi thấy mùi quân đội trên người những tên kia.
Bất chợt, Vô Ngân lại cười khẩy, hắn đùa cợt mà nói.


“Gì chứ! Tiền từ thiện mà đi quyên góp thì được bao nhiêu, để đào tạo ra một một quân đội chính quy cần một số tiền khổng lồ, không biết bao nhiêu cho đủ, với số tiền lẻ như vậy, hắn làm được gì?”.
“Tiền lẻ? Ngươi biết hắn quyên góp được bao nhiêu không?”.


Qua Long bật cười, đáp lại Vô Ngân bằng một câu hỏi.
“Là bao nhiêu?”. Vô Ngân tò mò hỏi lại.
“Mười sáu tỉ Mộc Châu Tệ”. Qua Long cảm thán đáp.
“Ngươi nói cái gì? Mười… mười sáu tỉ?”.


Vô Ngân bật người dậy mà la lớn, suýt chút nữa thì cụng cả đầu vào trần xe ngựa. Bởi mười sáu tỉ Mộc Châu Tệ là đã tương đương với 16.000 viên Mộc Ngọc rồi. Phải biết, chừng này tiền đã gấp tám lần gia sản hiện giờ của hắn, chỉ một lời kêu gọi mà đã thu được từng ấy, hắn không khỏi thầm khen: “Cái miệng của vị quan kia cũng đủ dẻo à nha!”.


Thấy bộ dáng như không tin được của Vô Ngân, Qua Long chỉ cười khẽ rồi gật đầu xác nhận. Trước đó, sau khi lấy được nguồn tin này, biểu cảm của hắn còn hơn thế nhiều, phải mất đến nửa ngày mới có thể bình tâm lại được.
Đột nhiên, sắc mặt Vô Ngân biến đổi, hắn trầm giọng nói.


“Chuyện này không phải là chuyện tầm thường nữa rồi, vị quan kia là ai?”.


Qua Long hơi chút chần chừ, bởi nói ra, Vô Ngân hẳn sẽ không bỏ mặc mình mà dính vào chuyện này, nhưng thiết nghĩ, kiểu gì về tới Kinh thành, chỉ cần dò hỏi một người đi đường thôi cũng đủ moi ra thông tin về người đã kêu gọi quyên góp, vậy nên bây giờ có giấu cũng chẳng ích gì.


Và rồi, Qua Long thận trọng đưa mắt nhìn quanh, sau đó bí mật truyền âm.
“Là… Đại hoàng tử”.


Bất chợt, Vô Ngân hít một ngụm khí lạnh, vốn hắn đoán vị quan kia hẳn là chức cao vọng trọng trong Hoàng thất thì mới có đủ mặt mũi để kêu gọi được từng ấy số tiền, nhưng không ngờ người ấy lại là Đại hoàng tử, một trong những kẻ có khả năng lớn nhất trở thành Đế Vương tương lai của Mộc Long đế quốc.


Mọi chuyện đã đi quá xa với sức tưởng tượng, nhíu chặt lông mày, Vô Ngân thầm lo lắng cho đồng bạn của mình. Chuyện Qua Long đi điều tr.a vụ này hẳn đã bị lộ, tin tức Lưu Minh bị bắt chắc chắn đã nằm trong tay Đại hoàng tử, rất có thể dọc đường trở về sẽ có người ra tay diệt khẩu, không chỉ Lưu Minh, cả Qua Long và người của mình có thể sẽ phải nằm lại.


Tình thế của Qua Long hiện giờ đã cực kỳ nguy hiểm, Vô Ngân hít một hơi thật sâu, tính nói cái gì đó thì phát hiện có một bóng người đang chạy đến.
Rất nhanh, một tên thủ hạ của Qua Long đã chạy lại gần, gấp gáp nói.
“Báo cáo đội trưởng! Đằng trước có một toán cướp”.




Qua Long lập tức dừng ngựa, Vô Ngân bên trong nghe vậy cũng thó đầu ra, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Cướp? Chúng dám cướp quan binh chúng ta ư? Hay là muốn cướp tù nhân chúng ta đang áp giải?”.
Qua Long sửng sốt mà vội hỏi.
Tên thủ hạ nhíu mày, tự trách mình không nói rõ, hắn vội giải thích.


“Không ạ! Là chúng đang cướp hàng hóa của một đám thương nhân ở đằng trước”.
Nghe tới đây, Qua Long thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng có người muốn diệt khẩu Lưu Minh. Rất nhanh, hắn dứt khoát ra lệnh.


“Cứ tiến lên đi, bảo phó đội trưởng giúp đám thương nhân kia một tay, tuy chuyện này là chức trách của quan binh địa phương, nhưng dù gì chúng ta đang mặc sắc phục của Hoàng thất, vì mặt mũi, không thể không ra tay được”.
“Tuân lệnh!”.


Tên thủ hạ lập tức đáp lại, sau đó nhanh chóng chạy về phía trước truyền tin.
Thấy người đã đi, lúc này Vô Ngân mới lên tiếng.
“Mộc Long đế quốc mỗi lúc một loạn à nha! Đến cả mấy tên cướp cạn còn muốn rục rịch, huống chi là những đại thế lực trong Đế quốc”.


------ HẾT CHƯƠNG 103 ------






Truyện liên quan