Chương 105: Thu nhận Đại quản gia

*CHƯƠNG 105: THU NHẬN ĐẠI QUẢN GIA*
Sau khi Vệ Mộc sư đoàn đến, dường như mọi lo lắng trong Qua Long được gỡ bỏ. Rất nhanh, đội Hắc Ưng được bao bọc bởi một “rừng người”, ai ai cũng lăm le vũ khí trong tay, phong thái thập phần trang nghiêm và chuyên nghiệp.


Theo lời Qua Long kể, Vô Ngân biết được Tam hoàng tử đã sớm an bài Vệ Mộc sư đoàn nhận nhiệm vụ hộ tống đội Hắc Ưng cũng như bảo vệ Lưu Minh khỏi bị diệt khẩu. Mà nghĩ cũng lạ, phía Đại hoàng tử không hề có bất cứ một động tĩnh nào cả, trái đi suy đoán ban đầu của Qua Long, Tam hoàng tử và cả Vô Ngân.


Qua việc này, tuy chưa từng tiếp xúc nhưng Vô Ngân có một cái nhìn khác đối với Đại hoàng tử, hắn đoán vị này hẳn là một con cáo già, thâm tàng bất lộ, hơn nữa là một kẻ có tâm tư cực kỳ kín đáo.


Không mất nhiều thời gian, sau khi tiếp nhận lại tù nhân và sắp xếp đội hình hộ tống, hơn hai ngàn người đã bắt đầu di chuyển, hướng về Kinh đô.


Đội hình này cực kỳ bắt mắt, đi tới đâu cũng thu hút những ánh mắt dòm ngó của dân chúng, những lời bàn tán nói ra nói vào, những tin đồn thất thiệt cũng bắt đầu từ đây.


Bàn giao công việc xong xuôi, Qua Long trở về với chức trách của một “phu xe” như trước, hắn bắt đầu trò chuyện, hàn huyên với Vô Ngân, tâm trạng phấn khởi và vui tươi hơn trước rất nhiều.


Trên đường đi, thỉnh thoảng đoàn trưởng Âu Dương Hoàng liếc mắt về chiếc xe ngựa thần bí lúc nào cũng bị tấm rèm che kín, gã thấy Qua Long chỉ được ngồi ngoài, chẳng khác nào là người ăn kẻ ở. Tuy chức vụ của gã cao hơn Qua Long nhiều lắm, nhưng ai cũng biết tên kia là tùy tùng thân cận với Tam hoàng tử nhất trong khoảng thời gian gần đây, nên gã cũng chẳng dám đắc tội mà đi hỏi thẳng kẻ ngồi trong xe ngựa kia là ai. Ngay cả thủ hạ của Qua Long cũng cực kỳ giữ mồm kín miệng, không một ai dám nhắc đến thân phận nhạy cảm của Vô Ngân.


Vệ Mộc sư đoàn cứ như vậy mà chậm rãi tiến về Kinh đô, dưới tinh thần tập trung cao độ, sẵn sàng ứng phó với mọi biến cố có thể xảy ra, uy thế tỏa ra bức người, không một ai bởi tò mò mà dám hó hé tiến lại gần.


Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc, một bức tường thành khổng lồ và uy nghi đã hiện ra trong tầm mắt. Trên cao, bốn chữ Kinh Thành Lai Châu màu vàng rực, chói sáng dưới ánh nắng chiều tà, trông cực kỳ hoa lệ và quý khí.


Chưa hết, bức tường thành không những cao lớn, mà nó còn kéo dài xa tít tắp, tựa như một dòng sông không có điểm cuối, trên tường đá, ánh sáng lấp lánh phát ra từ những miếng vàng dát mỏng được đính trên đó, thể hiện sự giàu có của Mộc Long đế quốc.
“Oa! Đẹp quá!”.


An Bình không giấu được sự hân hoan khi nhìn thấy bức tường thành qua khe cửa sổ.


Bên cạnh, đầu Tử Long cũng ngước lên cao, hiệu ứng lấp lánh của tường thành khiến nó phải nheo mắt lại để nhìn. Nhưng rồi, nó chỉ phì ra một cái tựa hồ rất khinh bỉ, những gì đẹp đẽ trong mắt người thường qua mắt nó chỉ là thứ bỏ đi, không hơn không kém.


Quang Mục thì khác, lòng ông ta có chút chộn rộn khi về lại chốn cũ, bởi đó là nơi ông ta sinh ra, lớn lên và tạo dựng cơ nghiệp. Nhưng ông ta biết đó chỉ là một chút tâm trạng thường tình của một người trung niên phải có mà thôi, đưa mắt nhìn phản ứng hồn nhiên của An Bình khiến ông ta cười khẽ. Còn về Tử Long, ông ta không dám nhìn trộm dù chỉ là một ánh mắt. Mấy ngày ngồi chung, ông ta phát hiện Tử Long hẳn không phải là một con ngựa tầm thường, từ cử chỉ cho đến hành động, tuy bộ dạng có chút lười biếng, còn lại trông không khác gì một con người, sau cái lần ngơ ngẩn nhìn Tử Long ăn thịt và uống rượu, rồi bị nó dùng uy áp trừng mắt đe dọa cho xuýt xỉu, từ ấy về sau ông ta không dám nhìn nó thêm một lần nào nữa.


Lúc này, Vô Ngân cảm khái trước những gì hiện ra trong mắt, vài tháng trước thôi, hắn phải chui nhủi mà thoát ra khỏi cái cổng thành này, giờ đây thì khác, hắn đường đường chính chính mà tiến vào.


Tới được Kinh Thành Lai Châu, nhiệm vụ của Vệ Mộc sư đoàn coi như hoàn thành xuất sắc, sau khi chứng kiến người cuối cùng của đội Hắc Ưng đi vào cổng thành, họ mới lui binh, trở về doanh trại ở phía Nam ngoại thành.
“Vô Ngân! Ngươi có muốn gặp Tam hoàng tử cùng ta không?”.


Qua Long nhảy xuống xe ngựa, hắn nói vọng vào bên trong.
Nghe vậy, Vô Ngân thò đầu ra khỏi rèm lụa, hắn đáp.
“Ngươi trở về phục mệnh đi, ta trở về đây là có chuyện riêng phải làm, còn chưa đến lúc phải gặp hắn”.


Qua Long gật đầu đồng ý, ngay cả hắn cũng chẳng muốn Vô Ngân dính líu đến vị kia. Sau khi đưa cho Vô Ngân một tấm mật lệnh truyền tin và nói lời tạm biệt, hắn cùng người của mình tức tốc áp giải Lưu Minh về phủ Tam hoàng tử.


Nhìn Qua Long rời đi, Vô Ngân khẽ thở dài, chặng đường này khiến hắn hơi mệt mỏi. Tuy được Vệ Mộc sư đoàn bảo hộ, nhưng không lúc nào hắn thả lỏng tinh thần, một mực chú ý đến an toàn của Qua Long.
Sau một phút trầm ngâm, bất chợt Vô Ngân liếc về Quang Mục, bày ra ánh mắt dò xét.


Thấy vậy, Quang Mục hơi mất tự nhiên, ông ta trở nên lúng túng. Đã tới Kinh thành, ngay cả Qua Long cũng đã đi rồi, thì một người dưng như ông ta sao có thể ở lại đây.
Sau một thoáng lưỡng lục, đột nhiên ánh mắt Quang Mục trở nên quyết tâm, ông ta trịnh trọng mà lên tiếng.


“Vô Ngân đại nhân! Tại hạ có điều muốn khẩn cầu, nếu lời lẽ không đúng, mong đại nhân lượng thứ”.
Nghe được lời này, Vô Ngân thu lại ánh mắt dò xét lúc trước, hắn tỏ ra ngạc nhiên mà đáp lại.
“Ồ! Ngươi cứ nói, ta nghe”.


Quang Mục hít một hơi, dùng hết dũng khí của mình mà nói.
“Ta… ta biết ngài không phải là người tầm thường, ngài trở về đây hẳn có chuyện lớn phải làm, vừa hay, ta lại tứ cố vô thân, không bằng… không bằng ngài cho ta đi theo làm kẻ hầu người hạ”.


Ánh mắt Vô Ngân có chút sáng, tựa như rất thỏa mãn với lời này, nhưng hắn vẫn nhíu mày hỏi lại.
“Ta đã cho ngươi tiền, với cái đầu nhanh nhạy của ngươi hẳn sẽ mở được một tiệm thuốc có tiếng, việc gì phải cầu cạnh bên ta?”.


Nghe câu hỏi này, Quang Mục không lúng túng như trước nữa, ông ta bình thản mà đáp.


“Cường giả vi tôn – Mộc hồn thượng đẳng, ở cái thế giới này, có thực lực mới có tất cả. Sau chuỗi ngày thất bại ở nơi đất khách quê người, tại hạ nhận ra, dù mình giàu có tới đâu, không có cường giả chống lưng thì chỉ là ngọn đèn trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể lụi tàn, đến mạng còn khó giữ. Vậy nên, ta mặt dày xin đại nhân cho ta đi theo và hầu hạ ngài, ít ra ở Kinh thành, tại hạ cực kỳ thông thuộc, dù chỉ là một chân chạy vặt, tại hạ cũng không chối từ”.


Nói rồi, Quang Mục rút ra chiếc túi màu vàng sậm mấy hôm trước Vô Ngân đưa cho mình, cung kính dâng lên, ý định trả lại số Mộc Ngọc trân quý kia.


Vô Ngân khẽ cười, tay cầm lại chiếc túi, không quên rung lắc nó thêm vài lần, tiếng Mộc Ngọc thanh thúy vang lên, âm thanh này có thể rúng động lòng người, đặc biệt là những kẻ đang thiếu thốn tiền của.


Ấy vậy mà, sắc mặt Quang Mục vẫn thế, không hề lộ ra sự tiếc nuối, ánh mắt chăm chú nhìn vào Vô Ngân, chỉ đợi một câu trả lời.
“Xoạch… lanh canh”.
Bỗng nhiên, Vô Ngân quăng nhẹ chiếc túi về phía Quang Mục, tiếng thanh thúy của Mộc Ngọc lại vang lên. Hắn lạnh lùng cất giọng.
“Ngươi ra ngoài đi”.


Nghe được câu trả lời, Quang Mục lộ ra vẻ thất vọng, nhưng trong đáy mắt vẫn duy trì sự tôn kính. Ông ta bái tạ Vô Ngân, không biết Tử Long có hiểu không, nhưng vẫn cố gắng gật nhẹ đầu thay lời từ biệt, sau đó véo nhẹ vào má An Bình một cái rồi lồm cồm đi ra ngoài.


Quang Mục trèo xuống xe ngựa, biết vừa rồi mình có hơi đường đột, lại biết gia cảnh và tu vi của mình cực thấp, làm sao Vô Ngân có thể đồng ý thu nhận về làm người hầu, việc Vô Ngân trả thêm cho ông ta mười viên Mộc Ngọc đã là việc thiên kinh địa nghĩa lắm rồi.


Thế nhưng, khi Quang Mục vừa mới quay lưng, một âm thanh hữu lực vọng ra từ xe ngựa.
“Từ giờ đến tối, mua về bằng được một cái biệt phủ, tiền bạc không thành vấn đề, đêm nay ta không muốn phải ngắm sao trời mà ngủ nữa”


Quang Mục cứng đơ cả người, như không tin vào lỗ tai của mình, trái tim ông ta như ngừng đập.
“Ngươi không nghe ta nói sao? Quang Mục đại quản gia!”.


Giọng nói kia lần nữa vang lên, lòng Quang Mục như muốn bùng nổ, nhận ra người vừa nói là Vô Ngân, ông ta siết chặt túi Mộc Ngọc trong tay, lập tức quỳ rạp xuống đất, xúc động mà hét lớn.
“Tại… tại hạ tuân lệnh! Nhất định sẽ hoàn thành công việc được giao”.


Tức thì, Quang Mục vội vã rời đi, trời đã ngả về sắc tối, nhiệm vụ Vô Ngân giao cho, ông ta không dám chậm trễ, nó không khác gì là một cái khảo nghiệm cho cái chức đại quản gia.


Hành động của Quang Mục khiến cho vài người đi đường phải tò mò chú ý, nhưng ở cái đất Kinh đô này thiếu gì chuyện lạ, chỉ vài phút sau, chẳng một ai còn bận tâm đến nữa.
Trong xe ngựa, Tử Long sau một lúc nín nhịn, vội truyền âm.


“Này Vô Ngân! Không phải ngươi sợ càng nhiều người thì càng mệt mỏi hay sao, hành trình thu thập Bách Đoạn Thần Trúc hẳn phải dạo vòng quanh Mộc Châu đại lục một vòng, càng nhiều người, tốc độ của chúng ta sẽ càng chậm”.


Lời của Tử Long không phải trách móc, mà là đang hiếu kỳ với quyết định của Vô Ngân, bởi nó biết tên kia không vô tri mà làm loạn.
Nhìn dáng người Quang Mục nhanh chóng biến mất vào trong dòng người tấp nập, Vô Ngân mới khẽ đáp.


“Ta biết! Nhưng từ khi đụng độ với Nguyệt Sát Đoàn, ta cảm giác mình thật nhỏ bé trước những thế lực cường đại. Chu du khắp chốn giang hồ, kiểu gì chẳng phải gây thù chuốc oán thêm vài cái thế lực khác nữa. Vậy nên, ta đang phân vân, có nên xây dựng một cái thế lực riêng cho mình hay không?”.


“Phì!”.
Vừa mới nghe được lời này, Tử Long hắt mũi mà khinh bỉ, nó nói.
“Không phải ta khinh thường ngươi, nhưng thu nhận một tên mới chỉ ở Kết Mộc sơ kỳ, thì thế lực của ngươi cũng mạnh lắm à nha”.


Lời chế giễu của Tử Long rót vào tai, ấy vậy mà Vô Ngân không hề tức giận, hắn chỉ cười nhẹ mà tự tin nói.
“Trong mắt ta, năng lực của Quang Mục chính là cái đầu nhanh nhạy của hắn, chứ không phải là tu vi”.
“Vậy ngươi trông chờ gì ở một tên có chút thông minh như hắn?”.


Tử Long không cho là đúng mà hỏi ngược lại.
Vô Ngân lắc nhẹ cái đầu, tỏ vẻ không chắc chắn mà đáp.
“Ta cũng không biết nữa, nhưng ít nhất, những việc lặt vặt không cần đích thân phải đi làm nữa. Tới Kinh đô rồi, ta còn quá nhiều việc để phải làm”.


“Thôi thì kệ ngươi, nhưng ta vẫn ủng hộ ngươi việc lập ra một cái thế lực. Mẹ nó! Nhớ năm xưa bị cả trăm tên Tiên Nhân phương Bắc vây giết, nếu cha ngươi trước đó mà chịu khai tông, lập phủ thì đã khác”.


Dứt lời, Tử Long không bận tâm đến việc của Vô Ngân nữa, nó lười biếng gác cái đầu lên khung cửa sổ, ngắm nhìn không khí sầm uất chốn Kinh đô.


Vô Ngân nghe được những lời kia thì khẽ giật mình, lúc trước chỉ phân vân với ý tưởng vừa mới nảy ra của mình mà thôi, nhưng lời Tử Long cứ văng vẳng bên tai, khiến dự định này trong lòng hắn thêm vài phần trọng yếu.


Không khí trong xe ngựa thoáng chốc trở nên trầm lắng, xe ngựa của Vô Ngân thì vẫn đậu ở một góc đầu cổng Kinh thành, hắn kiên nhẫn chờ đợi Quang Mục quay trở lại.




Sau vài tiếng, rốt cuộc Quang Mục cũng quay về. Bộ dáng của ông ta thập phần vội vã, lúc trèo lên xe ngựa còn không giấu được hơi thở gấp gáp của mình, nhưng đổi lại, thần tình cực kỳ phấn chấn, tựa như vừa mới nuốt vài viên xuân dược.


“Đại nhân! May mắn không làm nhục mệnh! Tại hạ mới mua lại một cái biệt phủ ở gần đây, tuy không rộng lắm nhưng có thể vào đó ở ngay. Còn nữa, xe ngựa để di chuyển trong thành, tại hạ cũng đã đăng ký, chúng ta không cần phải đi bộ để di chuyển trong thành”.


Quang Mục vừa thở hồng hộc vừa bẩm báo, hai tay dâng lại số Mộc Ngọc còn thừa.


Nghe thế, Vô Ngân cũng phải gật đầu thỏa mãn, chuyện mua nhà có tiền là được. Nhưng trước đó hắn cũng không dặn ông ta phải đi đăng ký xe ngựa để lưu thông trong thành, chứng tỏ người năng lực người này cũng khá tốt, lại biết nhìn trước ngó sau.


Nhìn Quang Mục khúm núm trước mặt mình, Vô Ngân sảng khoái đáp.
“Được! Quang Mục ngươi làm tốt lắm. Số tiền này vốn là của ngươi, cứ giữ lấy đi, việc ăn uống sau này do ngươi bao trọn là được. Ha ha ha!”.
------ HẾT CHƯƠNG 105 ------






Truyện liên quan