Chương 17
Nàng tức giận đấm lên ngực hắn."Ngu ngốc! Ngu ngốc! Sao kỹ xảo trên giường của ngươi kém vậy? Không phải lúc nào tên rắm thúi nhà ngươi cũng tự xưng là thiên hạ vô địch sao? Ma Chủ cái gì, chẳng lẽ người là xử nam sao?"
Hắn không phản bác nàng, nhưng mà gương mặt tuấn tú ửng hồng muốn nóng lên.
Thu Y quên là mình đang khóc, nước mắt óng ánh trong suốt đọng lại trên lông mi, chớp mắt, nước mắt như hạt chân trâu lăn xuống má. Nam nhân mặt dày đến nỗi đạn còn không thể xuyên qua đựơc này lại xấu hổ đỏ mặt thành như vậy sao? Nhưng mà, mỹ nam chính là mỹ nam, mặt càng hồng nhìn càng trìu mến, càng thêm kích thích dục vọng vô hạn trong lòng hủ nữ.
Trong lòng nàng còn tràn ngập tội nghiệt, cho rằng bản thân lại động tâm với một tiểu nam hài năm, sáu tuổi thì thật không bình thường nên không ngừng quở trách bản thân.
Nhưng mà hiện tại, hắn là một đại nam nhân đấy! Nhưng hắn cũng chỉ hơn nàng năm tuổi, nếu nàng động cái là có ý niệm tà ác, thì có đựơc coi là tội nghiệt không?
Không biết tại sao, mới nghĩ như vậy, thân thể của bắt đầu nóng lên.
Nhưng mà, kỹ xảo của hắn thật tệ quá.
"Ngươi nói cho ta biết, ngươi đã ôm qua nữ nhân nào chưa?" Bộ dạng của hắn thật mê người, thật ngon miệng, mới nhìn đã thích, nữ nhân gặp hắn sẽ cảm thấy xuân tình nhộn nhạo phải không?
Nửa đêm trèo lên giường nữ nhân sờ soạng lung tung, khẳng định là đã có kinh nghiệm từ trứơc rồi.
Hơn nữa nàng xem qua rất nhiều phim truyền hình diễn giáo chủ Ma giáo, mấy tên đó đều là đồ háo sắc, thay nữ nhân như thay áo, còn chọc ghẹo con gái nhà lành, làm hình tượng Ma chủ trong mắt mọi người càng thêm xấu đi.
"Hừ! Nữ nhân đi theo ta không thiếu, nhưng ta chỉ muốn ôm ngươi."
Nghe hắn như vậy nói, thì đích thực hắn là cao thủ tình trường, hơn nữa còn là quỷ háo sắc.
Đợi chút! Tại sao nghĩ đến chuyện có rất nhiều nữ nhân muốn ăn hắn, trong lòng nàng còn lại có cảm giác ê ẩm? Chẳng lẽ nàng đang ghen?
"Ngươi có làm vậy với nữ nhân khác không?" Nàng có chút kinh ngạc, mong rằng hắn chưa làm gì, như thế bán hắn đi sẽ có giá hơn.
"Có... Một lần, đó là do lão già an bày."
A! Không phải xử nam sao? Trời ơi, giá bán lại phải giảm đi một chút rồi.
Nhưng mà, nghe hắn nói hắn đã ôm nữ nhân khác, toàn thân Thu Y cảm thấy cực kì không thoải mái.
Thật không thoải mái gì hết.
"Vậy sao kỹ xảo của ngươi lại tồi tệ như vậy? Nàng ta không chỉ bảo cho ngươi sao? Phải biết rằng kỹ xảo trên giường của nam nhân là nền tảng để xem ngươi có xứng là nam tử hán hay không." Nàng lạnh mặt tức giận nói, biết bản thân đang giận chó đánh mèo.
"Ta cũng không biết. Nhưng mà nữ nhân này cứ bám lấy ta, ta không chạm vào nàng còn giết nàng nữa."
Xung quanh trở nên trầm mặc.
Thu Y lặng lẽ dời khỏi vòng ôm của hắn, hắn lại lạnh mặt, hai tay vươn ra, ôm nàng trở lại.
"Tại sao muốn né tránh?"
"Nàng không hợp với ngươi thì ngươi đuổi nàng đi, tại sao lại động thủ giết người?" Lúc nãy nàng còn vừa khóc vừa đánh hắn, chẳng phải nếu là nữ nhân khác sẽ bị giết ch.ết rồi sao?
Nhìn thấy nàng bất an, hắn vội vã dí sát vào mặt nàng, "Y Y, ngươi và nàng ta không giống nhau."
"Đến cùng nàng ta đã làm ra chuyện gì với ngươi?" Nàng phải cẩn thận không để tái phạm, miễn sao giữ đựơc cái mạng nhỏ này là ổn rồi.
"Nàng ta... Nàng ta nghe theo lời phụ thân ta làm ra chuyện đại nghịch bất đạo."
"Hả? Chuyện đại nghịch bất đạo?" Xem ra hắn thực sự rất tức giận.
"Nàng ta dám cắn ta."
"Cắn ngươi?"
Hắn đỏ mặt, xấu hổ và giận dữ gật đầu, "Nhất định nàng ta là do kẻ thù phái tới, muốn cho ta tuyệt tử tuyệt tôn nên ta mới giết ch.ết nàng ta!"
"Đợi một chút." Nàng ho nhẹ một tiếng, tò mò hỏi: "Nàng ta cắn vào chỗ nào của ngươi?"
Mặt hắn càng thêm đỏ tươi mê người, chống không được ý chí mãnh liệt, khát vọng ham học hỏi của nàng, mới nhỏ giọng lại không tình nguyện nói: "Gốc rễ."
"Ha ha!" Nàng nhịn không được bật cười, rồi không khống chế nổi ôm bụng cười lăn lộn.
"Cười cái gì? Không cho phép cười!" Hai tay hắn muốn ngăn cản nàng, kết quả nàng vừa cười vừa né tránh, không cẩn thận, hai người ngã nhào xuống giường. Cả người hắn áp lên thân thể mềm mại của nàng, mà dục vọng kiêu ngạo chưa biến mất đang để trên bụng nàng, Thu Y thấy thế không dám cười nữa.
"Ta nghĩ muốn..." Nàng hoảng loạn muốn dời đi lực chú ý của hắn."Nữ nhân kia chỉ cắn ngươi một cái thôi à?"
"Thì sao?"
Nàng vừa muốn cười, lại bị bộ dáng nghiêm cẩn dọa sợ, cũng cảm thấy hắn rất đáng đồng tình. Lần đầu tiên được chiêm nghiệm, kết quả lại rơi vào tay nữ nhân không thể tín nhiệm.
Nhưng mà dù sao cũng phải cảm tạ sự gấp gáp của nữa nhân kia. Tuy rằng nàng ta bị ch.ết oan. Nhưng nàng có thể rút kinh nghiệm là phải từ từ tiến đến, chứ không phải ngay từ đầu đã lao thẳng tới trung tâm.
Phải biết rằng hắn không phải lúc nào cũng là chính nhân quân tử, theo hắn nói, phụ thân thân sinh ra hắn trời sinh đã là quái nhân, cũng là một người độc ác, thì hắn cũng bị lây nhiễm một vài phần.
Mà Minh Chủ Hàn Liệt cũng được coi là kẻ thù nặng kí của Tự Long Hồn, kẻ này muốn diệt kẻ kia.
Không thèm nghĩ đến mấy chuyện này nữa, Thu Y chỉ biết là nam nhân ở trước mắt rất đáng thương.
Bởi vì mẫu thân của hắn lúc đang mang thai hắn bị phụ thân của hắn kéo lên trên giường vận động, kết quả mẫu thân của hắn sinh non, rong huyết mà ch.ết.
Để lại Tự Long Hồn cùng đám người xấu sống nương tựa vào nhau, hắn còn có thể sống tốt sao? Không trở thành Đại Ma Vương độc ác, đã là kì tích rồi!
Xem ra sự đa nghi và cảm giác không an toàn của hắn, tám chín phần xuất phát từ việc không được giáo dục tốt.
Người đầu tiên có thể dạy dỗ hắn chính là nữ nhân hắn đã giết ch.ết.
"Ngươi khi đó bao nhiêu tuổi?"
"15."
"Cái gì? Vẫn chưa đến tuổi vị thành niên đâu."
Lúc này, nàng cảm giác hắn đang lén lút cọ xát vào nàng, vật cứng rắn trên bụng càng thêm nóng bỏng, giống như muốn đốt cháy nàng. Không thể! Lý trí nói cho nàng biết, hiện tại nàng không thể dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy.
Nhưng mà đôi mắt xinh đẹp bị dục hỏa tr.a tấn, tơ máu hiện lên, khuôn mặt ửng hồng khiến người ta ý loạn tình mê. Vốn tưởng rằng hắn sẽ ăn nàng, lại thấy hắn cắn răng, hạ quyết tâm dường như muốn rời khỏi thân thể nàng.
"Ta không sao, chờ một chút sẽ tốt thôi." Hắn nhanh chóng đắp chăn che đậy bản thân.
Nếu nàng đủ lý trí, sẽ thấy hắn làm như vậy là đúng, nhưng không, nàng vươn tay ra, giữ chặt chăn trên người hắn, rồi mới kéo mở -
Chiếc chăn đáng thương bay xuống dưới gầm giường."Y Y..."
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng bị dục vọng che kín, hô hấp dồn dập, đôi môi khiêu gợi lẩm bẩm tên của nàng, thật là khiến người ta không nhịn được muốn làm bậy.
Thật không ngờ có một ngày Lý Thu Y lại hy sinh bản thân một cách vĩ đại như vậy, nguyện ý hy sinh bản thân để dạy dỗ hắn.
"Đừng nói chuyện, bằng không ta sợ ta sẽ hối hận."
Quả nhiên hắn im lặng, một đôi con ngươi đen thâm thúy trừng lớn nhìn nàng chằm chằm.
"Y Y... Ngươi... Ngươi cũng muốn cắn ta?" Giọng nói của hắn hơi bất mãn còn có bi phẫn.
Sao lại có người nhát gan như vậy chứ? Không phải đường đường Giáo chủ Ma giáo sao? Ở bên ngoài thì uy phong lẫm liệt, ở trên giường lại giống con cún nhỏ bị dọa sợ. Nàng trợn mắt nhìn hắn, tức giận nói, "Đúng vậy, ta muốn cắn ngươi, ngươi cũng muốn giết ta sao?"
Không cho hắn có cơ hội quyết định, nàng hờn dỗi nắm lấy dục vọng đang đứng thẳng của hắn, rồi mới hé cái miệng nhỏ nhắn ra...
Thân mình của hắn run lên, nhịn không được bật ra một tiếng gầm nhẹ, "Y Y!"
Từ trước nay hắn chưa bao giờ cảm nhận đựơc loại khoái cảm nào mãnh liệt như vậy, hắn thật không ngờ bị nữ nhân âu yếm "Cắn" sẽ mất hồn như vậy.
Trong phòng chỉ còn lại tiêng thở dốc, y phục dọc theo bờ vai của hắn chảy xuống, lộ ra thân mình rắn chắc.
Không có cơ bắp quá mức ghê tởm, cũng không quá gầy gò ốm yếu, dáng người của hắn rất đẹp, rất vừa mắt, giống như một đóa hoa nở rộ trước mắt nàng.
Lúc này khuôn mặt tuỵêt mỹ hiện lên vài vạch đen, dục vọng giữa hai chân đựơc nữ nhân âu yếm nạp vào trong miệng, trong lúc cái miệng nhỏ mê người phun ra nuốt vào, hắn cảm thấy cả thân thể mình cũng bị nàng nuốt sống.
"Y Y..." Khoái cảm như thủy triều bao phủ lấy hắn, trong cơn hoảng hốt, hắn chỉ nghe được tiếng thở dốc của bản thân, dục vọng càng ngày càng ngẩng cao đầu! Thu Y tránh không kịp, tinh dịch màu trắng đục nóng bỏng dọc theo đỉnh đầu của dục vọng xuất ra ngoài, vừa đậm vừa đặc, dính đầy thân thể hai người. Tự Long Hồn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu dính đầy tinh dịch của hắn, có một loại tình cảm nồng đậm ở trong tim, vừa đẹp đẽ vừa ɖâʍ đãng.
Dũng khí vừa rồi của Thu Y bị rút sạch, nàng cúi đầu, không dám nhìn hắn.
"Nữ nhân trước kia không phải muốn cắn ngươi như ngươi nghĩ, mà là giống ta vừa làm lúc nãy."
Nàng vội vàng giải thích, rồi mới nhảy xuống giường đi đến bồn rửa mặt, lấy khăn lông chà lau bản thân, này mới phát hiện hắn không hề di chuyển. Bị ngốc rồi hả?
Nàng giận chính mình không thể vô tâm với hắn! Nàng vắt khô khăn lông, đi đến bên giường, rồi mới động tay thay hắn chà lau dấu vết của tình cảm mãnh liệt.
Mà hắn thấy hành động của nàng thì vui vẻ, cười tươi như hoa, nhìn nàng không rời mắt.
"Nhìn cái gì?"
"Y Y, chúng ta giống như đang trở lại thời gian tốt đẹp chung sống cùng nhau ở Đào Hoa Cốc."
"Sao có thể trở lại đựơc chứ? Trong lòng ta Long Hồn là một đứa nhỏ đáng yêu lại nhu thuận, đâu có tùy hứng giống ngươi? Còn ngốc hiểu lầm người ta muốn cắn ngươi mà giết đối phương." Tin này mà truyền ra ngoài, giáo chủ Ma giáo như hắn nên từ chức đi!
"Tốt lắm, đêm đã khuya, ta muốn ngủ."
"Y Y, ta sợ buổi tối ta sẽ đá loạn chăn, cho nên ta muốn ngủ cùng ngươi, ngươi cũng có thể giống như trước kia, thay ta đắp lại chăn." Nam nhân này còn dám nói vậy, hơn nữa mặt cũng không đỏ, hơi thở cũng không gấp gáp.
"Tùy ngươi, nhưng mà nếu ngươi lại xằng bậy, ta sẽ không để ý đến ngươi nữa."
"Ta đã bị ngươi cắn rồi, thật thoải mái, sẽ không khổ sở nữa, tối hôm nay ta sẽ rất ngoan."
Hắn còn giơ tay lên thề.
Xem ra, không cho hắn ngủ cùng nàng ngủ hắn sẽ không chịu đi rồi. Thôi, nàng cũng mệt rồi, hơn nữa vừa rồi còn ăn đậu hủ của hắn, coi như nàng đã chiếm tiện nghi của hắn rồi."Tùy ngươi!"
Nàng nằm xong, rồi mới đắp chăn, nhắm mắt lại không để ý hắn.
Thấy nàng lạnh nhạt như thế, hắn vẫn vui vẻ, cũng nằm ở cạnh nàng. Thật tốt! Lại có thể ngủ chung với nàng, cảm nhận được sự ấm áp và hương thơm trên người nàng, thật tốt.