Chương 22: Ly biệt 2

Thời điểm Mạc Ly xuất hiện tại bến đò, người ấy đã ở đó, bạch y thanh lịch, tay chắp sau lưng, ngẩng cao đầu nhìn về phía chân trời. Một thân trang phục đó, quả nhiên là Hàn Tử Tự.


Trình Cửu Nhụ cầm hộ Mạc Ly bao quần áo, chàng vỗ nhẹ vài cái lên vai Mạc Ly như đang khích lệ y, “Ta chờ ở lương đình cách đây không xa, có chuyện gì chỉ việc kêu lớn một tiếng.”


Mạc Ly khẽ cắn môi, hít sâu một hơi rồi đi về phía Hàn Tử Tự.Nếu không phải Hàn Tử Tự đang mải suy tư, có lẽ sẽ sớm phát hiện ra Mạc Ly. Nhưng lúc tiếng chân Mạc Ly trơ nên rõ ràng, hắn mới kịp quay đầu lại, “Ly Nhi!”
Ánh mắt Hàn Tử Tự tràn đầy kinh ngạc và vui mừng, hắn bước lại gần y.


Mạc Ly vội nói: “Hàn môn chủ xin dừng bước, chúng ta như vậy nói chuyện được rồi.”
Ánh mắt vui mừng kia lập tức ảm đạm, lóe lên… nỗi đau xót?


Mạc Ly không biết, cũng không muốn nghĩ tới.Người trước mặt y bây giờ, vô luận là thật lòng hay giả bộ, y cũng không muốn có thêm bất kỳ sự dính dáng nào với hắn.
Hàn Tử Tự vẫn chấp nhất bước thêm một bước, “Những ngày ta đi rồi, ngươi ổn chứ?”


Mạc Ly mỉm cười tự giễu, thần sắc lộ vẻ bi sầu, “Nếu ngươi không làm chuyện dư thừa này, hẳn là ổn.”
Hàn Tử Tự mở miệng: “Chuyện Thể Hồ ti, ta rất xin lỗi, nhưng…”
Mạc Ly ngắt lời: “Ngươi không cần giải thích. Bây giờ giải thích thì có ích gì?”


available on google playdownload on app store


Hàn Tử Tự nghiêm mặt: “Vô luận ngươi tin hay không, ta thật sự có tình ý với ngươi.”
Thân thể Mạc Ly run lên, ngẩng đầu nhìn vào mắt Hàn Tử Tự, “Có lẽ, nhưng…” Mạc Ly ngừng lại một chút, “Để chứng minh sự thành tâm của ngươi, xin hãy trả lại Long Tinh cho ta.”


Nghe lời này, Hàn Tử Tự biến sắc, “Mạc Ly, ngươi biết chuyện này không thể.”


Trái tim Mạc Ly từ hôm qua đã sớm bị người đàn ông này thiên đao vạn quả.Nhưng giờ khắc này, cảm giác đau khổ mới thấm thía tới tận xương tủy.Đôi mắt rưng rưng, Mạc Ly nói, “Đây cũng là lời thật tâm của ngươi, Hàn Tử Tự.”


Chứng kiến nỗi buồn đau trong mắt Mạc Ly, Hàn Tử Tự cuống cuồng: “Ly Nhi, ta có nỗi khổ trong lòng…”


Mạc Ly kêu lên: “Ta không muốn nghe! Cũng không muốn biết!” Nước mắt lại chảy dài hai gò má, “Bất kể lý do hoang đường thế nào cũng không thể che giấu được sự thực rằng ngươi lừa ta! Điều này không không sao, nhưng bây giờ ngươi lại dùng kỷ vật cha mẹ để lại cho ta đi thương tổn nhiều người khác!”


Hàn Tử Tự cả giận: “Những kẻ đó đều là kẻ tà đạo, hôm nay chưa diệt được chúng, sau này biết bao người hiền lành bị thương tổn!”
Mạc Ly cười lạnh: “Cho nên ngươi mới thương tổn ta?”
Một câu này khiến Hàn Tử Tự nghẹn lời.


Mạc Ly lại nói: “Mà thôi, mắt ta mù. Long Tinh đã đưa cho ngươi thì là đồ của ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm.Giờ ta chỉ muốn ngươi nhớ một điều, chỉ cần ngươi đáp ứng là trả được cái ân ta cứu ngươi.”
“Chuyện gì?”
Mạc Ly đưa tay ra, “Ta muốn giải dược của Thể Hồ ti.”


Bàn tay cầm kiếm của Hàn Tử Tự siết chặt.Chốc lát, hắn lấy ra một lọ sứ lam sắc từ hông, giao cho Mạc Ly.
Y nhận lấy, xoay người về hướng khác, “Sau này, chúng ta là người dưng. Ta sẽ không nhờ bằng hữu báo thù giúp ta, điểm ấy ngươi yên tâm. Cũng xin ngươi, nhất thiết đừng tìm ta nữa.”


Thấy Mạc Ly xoay người bước đi, Hàn Tử Tự kêu lên: “Ly Nhi!”
Mạc Ly chợt dừng bước, khẽ quay lại, “Thiếu chút quên một việc.” Y đi về phía Hàn Tử Tự, gỡ mảnh Ngự Long lệnh trên cổ xuống, đưa cho hắn, “Vật quy nguyên chủ.”


Mảnh ngọc quyết đã ở trong tay Hàn Tử Tự, Mạc Ly không cần phải bận tâm nữa. Y dứt khoát xoay bước.


Hàn Tử Tự biết, lần này hắn đã tổn thương Mạc Ly quá sâu. Nếu cứ vậy để Mạc Ly rời đi, mối quan hệ củahai người chắc chắn sẽ y như lời Mạc Ly nói, người dưng.Tuy hắn biết, nếu bản thân cứ cố chấp đến với Mạc Ly, đối với hắn và cả Thiên Đạo môn cũng không phải chuyện tốt.


Nhưng chẳng lẽ trơ mắt nhìn người ấy biến mất khỏi nhân sinh, con người dịu dàng như nước ấy… Lý trí có thể đã ch.ết lặng, nhưng tình cảm thì hắn không thể tiếp nhận được.
Mạc Ly đặt Ngữ Long lệnh vào tay hắn, nhiệt độ cũng mùi hương nhàn nhạt còn lưu lại…


Hàn Tử Tự thoáng chốc phát điên mà phi thân về phía trước, ôm lấy Mạc Ly vào lòng. Chóp mũi ngửi được hướng thơm thoang thoảng.Đó là mùi hương Hàn Tử Tự hắn ngày đêm tưởng nhớ, “Ly Nhi, Ly Nhi, Ly Nhi…”Chôn mặt vào hõm vai y, Hàn Tử Tự cứ gọi.


Mạc Ly ngẩng cao đầu để nước mắt không rơi xuống.Cái gọi là giương kiếm đoạn tình kỳ thật là tự đâm nát trái tim mà thôi.
Hồi lâu, Mạc Ly từ tốn cất giọng: “Buông tay đi.”


Ý thức được sự quyết đoán của y, nội tâm Hàn Tử Tự cuồng loạn như dời núi chuyển bể.Dù thế nào chăng nữa hắn cũng không để Mạc Ly biến mất khỏi thế giới vốn đã nhạt nhẽo của mình. Dễ dàng kiềm Mạc Ly lại, Hàn Tử Tự nhanh chóng tháo sợi thừng Khổn Tiên trên cổ tay xuống, xuyên qua Ngự Long Lệnh, một lần nữa đeo lên cổ Mạc Ly.


[12: Khổn Tiên: nghĩa là trói tiên nhân.]
Y ở trong lòng hắn giãy dụa, nhưng khí lực giữa hai người chênh lệch rất lớn, Mạc Ly không thểmảy may lay chuyển được hắn, “Ngươi làm trò gì vậy, buông ta ra!”
Đợi đến lúc Hàn Tử Tự buông Mạc Ly ra, y điên cuống giật Ngự Long lệnh trên cổ xuống.


Hàn Tử Tự vội vàng ngăn hành vi tự làm mình bị thương ấy. Hắn ôm Mạc Ly vào lòng, lưng y dính chặt vào bờ ngực hắn. Đồng thời, hắn kéo hai tay đang giật sợi dây kia, “Ly Nhi, đừng giật nữa, đây là thừng Khổn Tiên làm từ hàn thiết ngàn năm, đã bị ta khóa lại. Vật này ngoài ta, không ai có thể mở ra, kể cả lợi kiếm cũng chặt không đứt.”


Mạc Ly vô cùng tức giận, hất đôi tay của Hàn Tử Tự ra, vùng tay cho hắn một bạt tai, “Hèn hạ!”
Gương mặt Hàn Tử Tự lệch sang một bên. Hắn chưa từng bị đối xử như vậy. Cho dù đám Thương Long môn bắt hắn, dùng cực hình với hắn cũng hãi khí phách này nên không dám đụng vào mặt Hàn Tử Tự.


Hôm nay Mạc Ly dám ‘tặng’ hắn một cái tát. Nói thế nào thì Hàn Tử Tự vẫn là một kẻ tâm cao khí ngạo, sắc mặt trầm xuống. Hắn kéo lấy tay y, gằn từng chữ: “Ta cũng cho ngươi biết, đã là đồ ta tặng ngươi thì là của ngươi, cả đời đừng mong tháo xuống!”


Ánh mắt mang chấp niệm của Hàn Tử Tự khiến Mạc Ly cảm thấy lạnh toát.
Hàn Tử Tự ghé vào tai y, “Ngươi, cả đời này, là của ta.”
Lần đầu tiên trông thấy bộ dạng này của Hàn Tử Tự, Mạc Ly không nhịn được phát run.


Hai tay vẫn nắm chặt bả vai Mạc Ly, Hàn Tử Tự cảm nhận được biến động tâm lý của y. Biết lời vừa rồi đã khắc sâu vào óc y, hắn mới khôi phục lại bộ dạng công tử dịu dàng, “Đừng sợ, Ly Nhi.” Hắn nhẹ nhàng chỉnh lại tóc mai đang rối của y, “Trận chiến này khiến bên ta quá hỗn loạn, chẳng bao lâu nữa lại phải đánh một trận ác chiến với Nhất Ngôn đường. Chỗ này nguy hiểm, ngươi về khách điếm đi, có Thần Tướng và Dược Lang bảo hộ, an toàn hơn ở bên ta.”


Ngón tay Hàn Tử Tự khẽ vuốt ve gương mặt Mạc Ly, “Nhưng ngoài khách điếm, cấm ngươi đi đâu.” Dừng lại một chút, hắn lại thay đổi suy nghĩ, “Mà nếu ngươi không nghe lời ta, cũng chẳng sao. Chờ ta thu thập Nhất Ngôn đường xong sẽ có thừa *** lực để tìm ngươi. Thế nhưng, để ta bắt được ngươi lần nữa, ngươi sẽ không tự do như bây giờ đâu.”


Hàn Tử Tự nhìn chằm chằm gương mặt Mạc Ly, giây lát đó phảng phất như ánh mắt sói đang lóe lục quang, “Cho nên nhớ ngoan ngoãn chờ ta ở khách điếm, ta sẽ nhanh chóng tới đón ngươi, biết không?”


Ôm Mạc Ly đang bị dọa tới ngây ngẩn, Hàn Tử Tự nâng cằm y lên, đặt một nụ hôn.Mãi đến lúc hơi thở ấm nóng xâm nhập, Mạc Ly mới phản ứng được. Y cắn mạnh một cái vào môi Hàn Tử Tự rồi đẩy hắn ra.


Đôi bên cách nhau được vài bước, Mạc Ly trượt chân trong đám sỏi dưới bụi cỏ, ngã ngồi xuống đất.
Hàn Tử Tự không kéo Mạc Ly dậy mà bước lại, đứng bên chân y. Chiếc bóng to lớn bao trùm lấy y, khiến Mạc Ly kinh hoàng ngẩng lên.


Hàn Tử Tự nói: “Ngươi giải Thể Hồ ti cũng không sao, trái tim ngươi sớm muộn cũng trở về với ta.”
Hắn đưa tay cho Mạc Ly. Cơn áp bách quá lớn, Mạc Ly theo bản năng mà nhắm chặt mắt. Hàn Tử Tự tiện thể điểm huyệt ngủ của y. Mạc Ly mất ý thức.


Ôm thân thể mảnh mai của Mạc Ly, Hàn Tử Tự đi về phía lương đình, giao cho Trình Cửu Nhụ, “Trong khoảng thời gian này nhờ Thần Tướng chiếu cố.”


Trình Cửu Nhụ đã sớm dự liệu được mối nghiệt duyên giữa Mạc Ly và Hàn Tử Tự, đối với phản ứng của hắn, chàng cũng không thấy quái dị.Trình Cửu Nhụ mở miệng: “Hàn môn chủ, đôi khi quá cố chấp với một người sẽ biến hắn thành nhược điểm của ngươi.”


Hàn Tử Tự chau mày, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi Mạc Ly trên tay chàng, “Ta biết, cho nên ta nhất định phải đứng trên đỉnh cao, chỉ có thể mới đủ cường đại, mới có thể bảo hộ hắn chu toàn.”
Trình Cửu Nhụ lại nói: “Nhưng ngươi cũng biết, đây không phải là điều hắn muốn.”


Hàn Tử Tự cuối cùng cùng dời được ánh mắt, “Ta biết.” Hắn vươn tay, nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt Mạc Ly, “Chỉ là ta không còn đường lui nữa rồi.”Dứt lời, xoay người rời đi.
Trình Cửu Nhụ nhìn bóng bạch sắc rời xa, bất đắc dĩ lắc đầu, ôm Mạc Ly còn mê man lên thuyền.


Gió thu xào xạc cuốn lấy những chiếc lá, thả rơi bên mép thuyền.Trình Cửu Nhụgọi thuyền phu một tiếng, hai mái chèo lập tức chuyển động.Thuyền nhỏ rẽ sóng trên mặt sông, tạo nên những vòng tròn.
Chiếc lá cô độc cứ vậy đi xa.






Truyện liên quan