Chương 31: Kinh biến 1
Mạc Ly đã mất hết lý trí rồi. Y hét lên theo bản năng. Kiều Nhất lập tức cho y thêm một bạt tai, rồi bịt miệng y lại.
“Ưm ưm…”
Hạ thân bị thoát trần, Kiều Nhất Kiều Nhị mỗi kẻ một ánh mắt, kẻ thì ngoan độc, kẻ thì hèn hạ nhìn y giãy giụa. Giữa cơn tuyệt vọng, thậm chí ý nghĩ muốn ch.ết cũng đã xuất hiện trong lòng Mạc Ly.
Bàn tay Kiều Nhị chạy trên làn da y, cảm giác dính dớp buồn nôn trào lên như bị ốc sên bò trên người, “Ưm…” Lệ trào khỏi khóe mắt.
Đúng lúc này, cánh cửa bật mở.
“Mạc Mạc, ta tắm xong…”Nghịch nước đã rồi, A Vong về tới phòng ngủ, đập vào mắt chính là cảnh tượng như thế.
Mạc Ly bị hai gã đàn ông áp chế, y phục bị xé vụn. Một kẻ trong số đó còn nằm úp trên y, hôn Mạc Mạc của hắn.
Tuy mang trí óc bảy tuổi, chưa lý giải được những chuyện phức tạp như vậy, nhưng giờ phút này, dục vọng chiếm hữu mang tên “ghen tị”ẩn sâu trong máu thịt hắn đã được Mạc Ly dịu dàng xoa dịu bấy lâu,nay bùng lên thành ngọn lửa điên cuồng đốt cháy A Vong.
“Mạc Mạc là của ta, cấm kẻ nào đụng vào!”
Trong lòng A Vong gào thét. Hắn muốn dùng hai tay mình xé nát hai kẻ dám chạm vào y kia!
Trong bốn người, Mạc Ly là người đầu tiên phản ứng lại. Là y bất chấp mọi sự phản đối cứu Hàn Tử Tự, gây ra cục diện hôm nay, liên lụy tới cả A Vong.
Mạc Ly thoát khỏi bàn tay đang bịt miệng mình của Kiều Nhất, “A Vong, ngươi chạy đi… chạy mau…”
Nhưng lúc này A Vong nào có thể nghe thấy Mạc Ly nói cái gì.Còn Kiều Nhất và Kiều Nhị, thấy ai là người đi vào liền sợ tới ngây người.
A Vong vừa tắm xong, không mang mặt nạ da người, để lộ chân diện mục khiến hai anh em họ Kiều kinh hoàng tới nỗi khớp hàm run rẩy.
Cuộc đại chiến ngày trước, ma đầu giết người không chớp mắt, uống biết bao tiên huyết của môn đồ Thương Long môn.Sau đó, ma đầu mất tích một cách kỳ lạ, ngay cả môn chủ Thiên môn Hàn Tử Tự cũng cho rằng đã tiêu diệt thành công đối thủ.
Không ngờ, kẻ ấy lại kiên nhẫn ẩn thân ngay tại khách điếm rách nát này. Lẽ nào hắn không sợ bản thân biến mất khỏi giang hồ thì phạm vi thế lực của mình sẽ bị Hàn Tử Tự nuốt hết ư?
Tức khắc, Kiều Nhất rút kiếm ra, nhằm thẳng vào A Vong, “Ngươi dám qua đây? Bằng không hôm nay ta lại phải lập công lớn cho Thương Long môn!”
Tay cầm kiếm của Kiều Nhất hơi run run, không biết là vì sợ hay vì hưng phấn.Ngày hôm đó, ma đầu nhất định đã chịu thương tổn nặng, không khéo mình có thể lấy được đầu hắn. Lúc đó, chẳng những Hàn Tử Tự không thể làm khó Thương Long môn, mà vị trí kế nhiệm Thương Long môn không chừng sẽ không quá xa với gã nữa.
A Vong liếc Kiều Nhất một cái, thần tình lạnh lùng đến độ thời tiết bằng giá này cũng phải chịu thua hắn. A Vong căn bản chẳng để mũi kiếm kia vào mắt, vẫn bước từng bước lại gần Mạc Ly.
Kiều Nhất vô cùng sợ hãi, dù sao ma đầu cũng đã tu dưỡng được một thời gian, không biết công lực đã khôi phục lại mấy tầng. May mà gã còn chưa phát hiện A Vong đã mất trí nhớ, trí lực chỉ như trẻ bảy tuổi.
“A Vong, mặc kệ ta, ngươi chạy đi…”
Đến gần hơn, A Vong mới thấy rõ những dấu vân tay xanh tím trên mặt Mạc Ly.
“Mạc Mạc bị thương? Mạc Mạc bị thương! Ngươi dám đả thương hắn!”
Khí huyết trong ***g ngực A Vong sôi sục, vùng đan điền vì cơn tức giận này mà bất tri bất giác sinh ra một cỗ cường lực. Dòng khí lực ấm nóng kia theo đan điền khuếch tán khắp thân thể hắn, khiến dục vọng đẫm máu trong hắn muốn phát tiết.
A Vong không tự nhìn được mình, nhưng hình tượng quỷ dị đó lại đập hết vào mắt Mạc Ly. Y biết A Vong sẽ vô cùng tức giận, nhưng chưa bao giờ y thấy sát khí cường đại như vậy phát ra từ A Vong.
Về Kiều Nhất Kiều Nhị, thấy con ngươi A Vong bắt đầu lóe lên những tia hồng quỷ dị, ý chí giả vờ chiến đấu nhất thời tiêu tan.
Kiều Nhất sợ đến độ muốn buông ngay khí giới đầu hàng, nhưng gã biết, nếu hôm nay rơi vào tay ma đầu thật, gã ch.ết chắc. Ánh mắt gã không ngừng dõi ra sau lưng A Vong, mong muốn tìm được đường đột phá bỏ chạy.
Kiều Nhị thấy sắc mắt ma đầu thay đổi, biết đây chính là điểm báo hắn muốn đại khai sát giới. Thời điểm kẻ này muốn giết người thì chẳng còn phân biệt nổi cái gì, tất cả mọi thứ sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.
Kiều Nhị không tự chủ được mà nảy sinh thương hại với Mạc Ly, sợ ma đầu phát cuồng rồi thì ngay người dưới thân gã đây cũng sẽ không được buông tha, y mong manh yếu đuổi vậy… Nghĩ thế gã kéo chăn mỏng che chắn cho Mạc Ly.
“Ma đầu muốn giết người, ta dẫn ngươi trốn!
Mạc Ly ngây ra, không hiểu Kiều Nhị đang nói gì. Bọn họ đang sợ A Vong? Tại sao Kiều Nhị lại có ý này? Gã muốn cứu y?
A Vong chứng kiến việc Kiều Nhị đang cuốn lấy Mạc Ly, tựa hồ muốn đưa y đi thì không giằng co thêm nữa, nhằm thẳng về phía đó.
“Kiều Nhị, chạy mau!”Kiều Nhất hét lớn, dự định xuất kích đánh phủ đầu.
Thấy đại ca ra tay, Kiều Nhị vội nhắm về phía cửa, tầm nhìn của Mạc Ly chốc lát bị thân thể Kiểu Nhị che khuất.
Và chốc lát đó, y nghe thấy tiếng kếu thét như thanh âm từ địa ngục — đó là tiếng thét thê thảm cuối cùng trước khi ch.ết của Kiều Nhất.
Kiều Nhị quay đầu lại, chứng kiến cảnh tượng năm ngón tay của ma đầu xuyên thủng sọ đại ca mình. Đầu bị ấn nén, kéo theo ngũ quan vặn vẹo.
“Không! Đại ca! Đại ca!”
A Vong xử lý xong Kiều Nhất, quăng thi thể trên tay xuống như vứt một thứ rác rưởi. Đôi mắt hắn vẫn đỏ sậm, nhìn chằm chằm vào Kiều Nhị đang ôm chặt Mạc Ly.
“Trả Mạc Mạc cho ta!”
A Vong vươn bàn tay đầy máu còn vương óc người ra. Chân Kiều Nhị run rẩy, đứng bất động, chỉ biết trơ mắt ra nhìn ma đầu đến gần mình.
Sắp ch.ết đến nơi nhưng Kiều Nhị xem ra vẫn còn lương tâm. Gã ta ôm chặt Mạc Ly, cơ hồ nói không thành tiếng: “Ta, ngươi giết ta, ta không trốn, nhưng hắn, đứng giết hắn…”
Kiều Nhị vẫn còn thay Mạc Ly cầu xin thì nháy mắt, Mạc Ly đã quay lại ***g ngực quen thuộc của A Vong, rồi nghe thấy tiếng hét thảm.
Cánh tay vừa ôm chặt lấy y của Kiều Nhị, giờ đã văng ra khỏi cơ thể gã.
“A!” Mạc Ly bị cảnh tượng máu me trước mặt gây chấn động, mắt trợn lên, chút nữa là ngất xỉu.Nhưng may mà y vẫn giữ được chút thần trí, cố chịu đựng: “A Vong, đừng giết người, đừng…”
A Vong chìm vào mê loạn, như không nghe thấy lời Mạc Ly, hắn như tử thần, từng bước tiến tới Kiều Nhị đang kêu thảm ngồi bệt dưới đất.
“A Vong, tỉnh lại, A Vong!”
Kiều Nhị tuy nghe theo lời đại ca hắn, có ý đồ không bằng cầm thú với y, nhưng Mạc Ly biết, gã ta thiện lương hơn Kiều Nhất. Mất một cánh tay đã là sự trả giá đắt với gã, đừng hại ch.ết gã.
Mạc Ly ngăn A Vong, nói với Kiều Nhị: “Ngươi mau mang theo thi thể đại ca ngươi đi đi, ta ngăn hắn. Sau này đừng quay lại.”
Kiều Nhị được Mạc Ly hỗ trợ, nén đau mà vội vàng điểm các đại huyệt để cầm máu, dựa vào chút ý chí cuối cùng, mang thi thể đại ca lên vai.