Chương 9: Giận
Như sực nhớ ra một điều gì đó, nó quay ra hỏi bà cụ:
- Lúc nãy bà có thấy ai đến không ạ?
- Ý cháu là bố mẹ cháu ư? Bố mẹ cháu lát nữa mới đến được ! - Bà cụ không hiểu nó đang hỏi về ai nên đành nói vậy
- Không có ai đến nữa ư? - Nó cứ tưởng rằng Khải ca sẽ đến nhưng dù sao thì đó cũng chỉ là ảo tưởng , nó vẫn phải chấp nhận sự thật
- Không cháu ak! Bà chưa thấy ai đến cả!
Một lát sau bố mẹ nó đến
- Con có sao không? Sao lại để đến nông nỗi này chứ? - Mẹ nó chạy tới ôm chầm lấy nó
- Con ổn mà mẹ! - Nó cố gượng cười giúp bố mẹ nó đỡ lo hơn
- Thế bạn con đâu? - Mẹ nó nhìn chằm vào nó làm nó bối rối không biết nên nói như thếnào cho đúng
- Nó.... nó... nó về rồi ạ!
- Sao đi chơi với nhau, con bị ngất mà bạn con lại về chứ?
- Tại nhà nó có việc đột xuất nên nó phải về trước thôi. Con đứng chờ xe buýt nên bị ngất đó ạ! ( may mak bà cụ kia về rồi ko thì nó cx không bjt phải làm sao đâu. hehe)
Trong lúc đó, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đưa Âu Dương Na na đi chơi, trở về nhà thì thấy có 14 cuộc gọi nhỡ từ Cẩm Thư. anh liền vội chạy đến quảng trường, tìm mãi không thấy nó nên nghĩ nó về rồi. Khải liền gọi điện cho nó nhưng nó không bốc máy.
"" Có chuyện gì vậy chứ? Sao cô ấy không bốc máy chứ? Hay là xảy ra chuyện gì rồi? "" Khải lo lắng rồi đến nhà Cẩm Thư nhưng nó chưa về, đợi một lúc không có gì thay đổi, Khải liền trở về nhà.
Cẩm Thư sau khi về nhà liền mở mạng ra đọc tin thì thấy ngay một dòng chữ lớn xuất hiện : ""NHÓM TRƯỞNG TFBOYS VƯƠNG TUẤN KHẢI HẸN HÒ CÙNG CÔNG CHÚA CELLO ÂU DƯƠNG NA NA"" . Vậy là nó đã hiểu ra tất cả mọi chuyện, nó đã hiểu vì sao Khải lại tốt vs nó như vậy, vì sao Khải lại rủ nó đi chơi, hòa ra anh chỉ coi nó như 1 trò chơi , vậy mà từ trước đến giờ, nó cứ tưởng Khải yêu mình mà nhận lời đi chơi rồi tin tưởng Khải. Nó đúng là một con ngốc, sao nó lại không nghĩ ra sớm hơn chứ? ( nó tự suy nghĩ)
Một cú điện thoại nữa lại vang lên, người gọi vẫn là Vương Tuấn khải, nó vẫn không trả lời, cũng không xem tin nhắn, nó chặn luôn Vương Tuấn Khải.
Một tuần trôi qua, nó và Khải không liên lạc gì với nhau nữa, Có mấy lần Tuấn Khải đến gặp nó nhưng đều bị nó từ chối mà không cho anh biết lí do, lúc đầu Tuấn Khải vẫn nghĩ chắc là nó giận vì lỡ hẹn nhưng rồi những nguyên nhân ấy vẫn không đủ để làm nó giận đến thế. Khải liền tìm cứu viện ngay, không ai khác chính là Vương Nguyên và Thiên Tỉ. Tuấn Khải kể hết đầu đuôi câu chuyện cho 2 người kia nghe , Vương Nguyên liền hỏi lại:
- Nếu anh chỉ làm lỡ hẹn thì chắc chắn cô ấy vẫn chịu gặp anh, chắc phải có nguyên nhân gì khác đó!
- Hay là anh hẹn gặp Cẩm Thư đi!- Thiên Tỉ nói
- Đã bảo là anh không gọi cho cô ấy được nữa rồi mà lại! Cô ấy chặn anh rồi! - Giọng Khải bỗng buồn đi
- Bọn em sẽ hẹn cậu ấy giùm Đại Ca! Anh cứ yên tâm!
- Cảm ơn hai đứa nha!
Trong tuần đó, nó cũng rất nhớ anh, nó nhớ mãi nụ cười, đôi môi, ánh mắt trìu mến , giọng nói ấm áp mà anh dành cho nó nhưng cứ nghĩ đến anh, nó lại phải tự nhủ mình lùi lại . Dù gì thì Khải cũng đã có người quan tâm chăm sóc, đâu cần đến nó nữa. Nhiều đêm nó không ngủ được cũng vì vậy mà cả tuần nay nó gầy hẳn đi.
Đang ăn trưa bỗng nó nhận được điện thoại của Nguyên Nguyên, nó cân nhắc mãi nhưng rồi nó cũng bốc máy, từ trong điênj thoại, nó nghe thấy tiếng của Nguyên
- Cẩm Thư đó à! Là tớ đây Vương Nguyên
- Ừ! Cậu có chuyện gì không? - Nó cố tỏ ra lạnh lùng
- Tối nay cậu đi uống với bọn tớ nha! Tớ và Thiên Thiên!
-Chỉ có hai cậu thôi á? - Nó nghi ngờ
- Tất nhiên rồi! Tớ sẽ đến đón cậu ! thôi nha!
Vương Nguyên cúp máy rồi gọi cho Vương Tuấn Khải báo cáo hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Tối đến, nó liền đi ra cổng và đợi 2 người kia.
- Cẩm Thư!